Cô gái nhỏ run rẩy ôm lấy đầu, khóc ngày càng lớn.
Người đàn ông nhất thời không biết phải làm gì, hắn rối rắm khi nhìn thấy cô chịu sự dày vò, cũng cảm thấy lo lắng mong cô đừng nhớ ra mọi chuyện.
" Lưu Ly, trả lời ta, em nhớ ra những gì".
Ngồi trong lòng hắn cô bắt đầu thở dốc, trải qua một hồi mới cật lực lắc đầu rồi lên tiếng:
" Không biết, không biết...!đau...!huhu...".
Ba Lạc Bá Tư vỗ nhẹ lên lưng cô, kết thúc câu hỏi:
" Được được được, ngoan, đừng khóc".
Hắn đỡ cô nằm xuống giường, suốt cả đêm liền ôm cô vào lòng, nhưng Lưu Ly vẫn không ngừng khóc và run rẩy.
Ngủ thiếp đi rồi giật mình tỉnh giấc, cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế.
Người đàn ông không chịu được, nhanh chóng gọi Hải Quỳ đến để xem tình hình.
Vì Lưu Ly chịu kích động cho nên không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng thuốc ngủ, nhìn cô đang nằm ngủ trên giường, gương mặt người đàn ông có chút đen lại.
" Tình hình đã ổn, nhưng phải tiếp tục quan sát, tôi không dám chắc cô ấy sẽ bình tâm lại được".
Quả nhiên như Hải Quỳ nói, những ngày tiếp theo cô gần như không bước chân xuống giường, ăn uống cực kỳ qua loa, ban đêm nếu không uống thuốc thì không ngủ được.
Ba Lạc Bá Tư vì chuyện này mà không thể xử lý tốt công việc trong dinh thự, hắn nóng lòng nhưng chẳng biết phải làm gì, hằng ngày đều gọi bác sĩ đến xem.
Kể từ khi đi xem lễ hội, tính đến nay thì đã được ba ngày.
Hôm nay ngay cả rời khỏi giường Lưu Ly cũng không làm, chui rúc vào trong chăn.
Hắn nghe tin từ người hầu, lập tức đến phòng, gương mặt lộ rõ sự bất an.
Nhìn thấy căn phòng tối tăm, chân mày không khỏi nhíu chặt.
Đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông dần dần đi đến bên giường rồi ngồi xuống, nhỏ giọng mà gọi:
" Lưu Ly".
Cô không trả lời, chỉ nằm trong chăn mà khóc.
" Huhu...!đau...".
Tình trạng này nếu như kéo dài thì thực sự không hay, hắn nắm tay thành quyền, lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Chui vào trong chăn rồi ôm lấy cô, Ba Lạc Bá Tư trấn an:
" Ngoan, không sao".
Điều này kể từ khi về đến dinh thự hắn đã nói rất nhiều, nhưng dường như không thể nào khiến cho nỗi lo lắng trong lòng cô gái biến mất, càng nghe thấy thì cô càng sợ hãi.
Đôi tay của hắn ôm chặt cô vào lòng, chẳng hiểu sao lồng ngực như muốn vỡ tung khi nghe thấy cô khóc.
" Ta giúp em...!xoá hình xăm đó nhé".
Cơ thể của cô khẽ run, lúc này mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn, bàn tay nhỏ bé vươn ra nắm lấy góc áo trước ngực hắn rồi lên tiếng:
" Tư...!cứu...!em.
đau...".
Từng câu từng chữ cô phát ra đều như khiến cho tim hắn bị xé nát, chỉ có thể ôm chặt lấy cô dùng hành động để chứng minh rằng hắn sẽ bảo vệ không để cho cô phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Hắn vỗ về, dịu dàng in lên trán cô một nụ hôn:
" Ngoan, phải cố gắng ăn uống đầy đủ thì mới có thể xoá được, nếu không thì em không chịu nỗi đâu".
Ba lạc Bá Tư dỗ dành cô ngủ, dường như cách này đã có hiệu quả.
Lưu Ly nằm trong vòng tay hắn dần dần thả lỏng, âm thanh thút thít nhỏ đi, cô đã ngủ.
Hắn nằm đó, nhìn cô thiếp đi, đôi mắt sưng to, sắc mặt nhợt nhạt trong lòng không tránh khỏi mà tự hỏi, nếu như việc này lại xảy ra thêm lần nữa thì sẽ thế nào?
Không, hắn tuyệt đối không thể để bất kỳ điều nhỏ nhặt nào trở thành chướng ngại/.
Ngài công tước dù trong lòng không muốn nhưng vẫn rời khỏi giường, hắn dặn dò người hầu chăm sóc cho cô thật kỹ rồi vào hoàng cung.
Giữa chính điện, lần đầu tiên người đàn ông kiên nhẫn đợi các cận thần nói xong các vẫn đề của họ rồi mới lên tiếng:
" Bệ hạ, thần muốn xoá bỏ chế độ nô lệ của Đế Quốc".
Lời mà hắn nói ra khiến cho đại đa số những người có mặt ở đó thản thốt.
Thái tử tuy cùng hắn có giao tình, nhưng về vấn đề này trước nay cả hai người đều bất đồng ý kiến.
Thái tử cảm thấy nô lệ cũng là người, có máu có thịt, bị đối xử như súc vật thực sự quá tàn nhẫn.
Và mỗi lần muốn lên tiếng xoá bỏ đều bị Ba Lạc Ba Tư phản đối.
'Mạnh được yếu thua là chuyện đương nhiên, chế độ này không phải nói huỷ là có thể huỷ được' - Trích nguyên văn những câu mà ngài công tước đã nói.
Thái tử ngạc nhiên vì hắn thay đổi, song, thuận nước đẩy thuyền rồi bẩm tấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...