Cô Hầu Câm Của Công Tước


Ba Lạc Bá Tư không nói gì nữa, xoay đầu về phía sau ra lệnh cho Hào Kiện:
" Mau đem thức ăn vào đây".
Cô gái nhỏ ngồi trên giường quan sát từng hành động của hắn, mỗi lần thấy hắn cử động, dù chỉ là nhỏ nất cũng khiến cho cô sợ.
Thức ăn đem vào, nhìn thấy nữ hầu xa lạ, Lưu Ly lại càng thêm kích động, cô trùm kín mình trong chăn, khi thấy nữ hầu có ý định tiến đến thì liền đứng lên.
Bị thương ở phần đầu và khắp cơ thể đều xanh tím, chỉ một cử động nhỏ đều khiến cho cô đau nhói, vừa mới bật người dậy liền thấy đầu đau như búa bổ, cô gái nhỏ té quỳ trên giường, ôm lấy đầu nhưng vẫn cố gắng đưa ánh mắt sợ hãi về phía đó.
" Lui ra" - Người đàn ông có chút nóng vội mà lên tiếng.
Nữ hầu vừa mới bước vào phòng, còn chưa tìm được nơi đặt thức ăn thì bị đuổi, có chút lúng túng không biết nên làm gì, cũng may Hào Kiện biết ý, nhỏ nhẹ mà gọi:
" Đưa cho tôi, cô ra ngoài đi".
" À...!vâng".

Hào Kiện nhận lấy chén súp sau đó đặt lên cái bàn gần đó rồi lui ra sau lưng của Ba Lạc Bá Tư.
Có vẻ như sợ hắn manh động, Hải Quỳ liền nói:
" Tôi sẽ thuyết phục cô ấy rời khỏi phòng, ngài cứ yên tâ...".
" Để cô ấy ở lại đây, các ngươi lui ra hết đi".
" Công tước...!cô ấy đang rất hoảng sợ...!nếu ngài nóng giận quá thì...".
" Ta tự có cách giải quyết, lui ra" - Người đàn ông lúc này vẫn chăm chăm nhìn vào cô gái đang ở trên giường.
Với cương vị là bác sĩ, Hải Quỳ không thể trơ mắt đứng nhìn bệnh nhân mà mình cứu sống lại lần nữa sắp bị bóp chết, muốn phân bua liền bị Hào Kiện nắm tay kéo đi.
Đến một góc hành lang vắng, cô ấy vung tay rồi đè nén giọng nói tức giận chất vấn anh:
" Làm cái quái gì thế? Không thấy sắp có án mạng đến nơi rồi sao?".
" Lúc đầu không phải em khinh thường nô lệ lắm hay sao? Hơn nữa, dù có vấn đề gì thì những người thấp cổ bé họng như chúng ta cũng không được can dự vào...".
" Vậy cứ để cho hắn...!bệnh nhân em cực khổ vớt vát lên từ quỷ môn quan, cứ thế lại nhìn cô ấy lần nữa bị ác ma hại chết hay sao?".
Nhìn thấy cô vô cùng kích động, Hào Kiện chỉ có thể nói ra ý kiến của bản thân để giúp cô bình tĩnh:
" Lưu Ly đã hôn mê trong phòng công tước vài ngày rồi, nếu như thực sự ngài ấy muốn giết chết thì đâu cần phải đợi cô ấy tỉnh lại rồi mới ra tay? Chỉ cần là việc ngài ấy thích thì ai có thể cản được, nếu muốn làm gì chẳng đưa người vào phòng ngủ riêng".

"........".
Nói vậy cũng có lý, lúc này Hải Quỳ mới chợt nhận ra, Lưu Ly luôn ngủ ở trong phòng hắn, mà Ba Lạc Bá Tư vẫn luôn ở đó, vậy...!hắn ngủ ở đâu?
Nhìn thấy cô nghĩ ngợi, Hào Kiện liền lên tiếng:

" Được rồi, làm tốt chức trách của em, đừng có chọc giận ngài ấy".
Hải Quỳ nhìn anh sau đó trợn mắt lên trời, thái độ vô cùng khinh bỉ.
________
Trong căn phòng chỉ còn lại người đàn ông đang đứng ở cách giường không xa nhìn cô gái đang phòng bị bọc kín trong chăn.
Ba Lạc Bá Tư cầm chén súp đặt ở bàn chậm rãi tiến đến gần cô gái.
" A...!ưnmm".
Chỉ nghe thấy tiếng khóc sợ hãi và tiếng thở hổn hển của cô, gương mặt chẳng có chút sinh khí nào đỏ bừng lên, đôi môi thì trái ngược, trắng bệnh, khô nức.
Hắn ngồi lên giường, trên tay cầm chén súp:
" Tôi không làm hại em, đừng sợ".
Lưu Ly vẫn bộ dạng cũ, khóc đến thương tâm, cô muốn chạy đi nhưng đầu rất đau, tay chân cũng nhũn hết cả ra.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông dần dần ngồi ở bên cạnh.

Hắn đưa muỗng súp đến, cô đương nhiên không ăn, dùng chút thể lực còn sót lại lui về phía sau.
Ba Lạc Bá Tư thổi thổi cho nguội rồi cho vào miệng, nuốt ực:
" Không gạt em, đừng lo".
Lưu Ly cảnh giác nhìn hắn một lát, bụng cô réo lên sau khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon, nhịn đói vài ngày đương nhiên thực sự đói vô cùng.

Hắn thổi thổi đưa muỗng tới, cô hít hít vài cái, bộ dạng uỷ khuất đáng thương, tiếp đó cũng dần buông lỏng mà ăn thử.
Nhìn thấy cô ăn, trong lòng người đàn ông có chút nhẹ nhõm.
Cô gái nhỏ từng ngụm từng ngụm nuốt thức ăn vào trong bụng, sau khi đã dùng xong thì ngồi đó nhìn chăm chăm vào cái người trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận