Ở một góc hành lang vắng tanh không một bóng người, một cô gái với thân hình nhỏ nhắn từ trên cầu thang té xuống.
Ngay lúc Lưu Ly từ trên cầu thang rơi xuống liền ẩn hiện một gương mặt đang sung sướng lộ ra nụ cười thâm hiểm.
Vốn dĩ định để cho mày tự sinh tự diệt, nhưng mày đúng là không biết điều, chết đi, con khốn.
Lưu Ly từ trên cầu thang rơi xuống, cơ thể của cô vốn vẫn còn yếu, bị đẩy một cách bất ngờ cho nên chẳng thể nào phòng bị, như một con diều đứt dây đang bay trên không trung sau đó cứ thế mà rơi xuống.
Ngã xuống đất và mọi chuyện không ngừng lại ở đó, cô xoay vài vòng đến hết bậc thang, sau đó liền nằm ở dưới nền đất cứng rắn ở tầng trệt
Tú Hảo đứng ở phía trên chưa cười được bao lâu thì liền nghe thấy tiếng thét:
" Lưu Ly!!!".
Đại công tước phu nhân vẫn còn ở đây, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy bất an, nhân lúc đại sãnh đông người nhộn nhịp liền rời khỏi vị trí, muốn xem thử cô đã tỉnh lại hay chưa.
Nếu lỡ như Từ Huệ dương đông kích tây, dùng bản thân làm mồi nhử sau đó tìm vài tên lẻn vào phòng rồi ám hại cô gái ở trong thì lúc đó có làm gì cũng vô dụng.
Hào Kiện còn cảm thấy bản thân dường như làm quá, cho đến khi nhìn thấy cô gái đang đứng ở trên tầng lảo đảo vài bước rồi ngã nhào xuống cầu thang.
Anh đứng đó quá xa cho nên chẳng thể nào đỡ được cô, khi chạy gần đến nơi thì Lưu Ly đã nằm trên đất, phía sau đầu không ngừng chảy máu thấm đẫm cả sàn nhà.
Vì cô bị thương như thế cho nên anh không dám di chuyển, chỉ có thể bắt lấy cái kẻ có động cơ gây rối trước.
Tú Hảo thấy mọi chuyện bại lộ liền chột dạ mà chạy về hướng ngược lại.
Chết tiệt, vốn dĩ đã lên kế hoạch đâu vào đấy, định nhân lúc mọi người đều ở đại sãnh sau đó thần không biết quỷ không hay đẩy Lưu Ly xuống lầu rồi nguỵ tạo chứng cứ cô ấy tự ý rời khỏi phòng công tước, do bất cẩn và chưa khoẻ hẳn cho nên trượt chân mà gặp nạn, ai mà ngờ mọi kế hoạch chỉ vì sự có mặt của Hào Kiện mà đổ sông đổ biển.
" Người đâu, mau đến đây nhanh, không hay rồi!!!!!!!!!!!".
Từ cầu thang đến đại sãnh tuy là góc khuất, không quá gần nhưng cũng không quá xa, nghe thấy tiếng thét lớn của anh, mọi người liền kinh ngạc.
" Gì thế?".
" Hình như là tiếng của phụ tá".
Ba Lạc Bá Tư nghe thấy tiếng của anh không bình thường, nhíu mày rồi nhìn mẹ mình chất vấn:
" Mẹ giả vờ ngồi đây hỏi chuyện rồi sai người lẻn vào dinh thự của con?".
" Con nghĩ mẹ là loại người gì?".
Người đàn ông nhíu mày, tạm thời không truy xét, nhanh chóng ra lệnh:
" Mau đến đó hỏi xem có chuyện gì".
Trưởng nữ hầu cùng với một số nữ hầu nhanh chóng chạy đi, chưa được bao lâu thì liền nghe thấy tiếng thét chói tai:
" Á á á á á á á á á!!!!!!!!!!".
Vài nữ hầu tay chân bủn rủn đi không nỗi khuỵ xuống nền đất khi trở về báo cho hắn, Ba Lạc Bá Tư vốn không phải kẻ kiên nhẫn gì cho cam, hắn đang muốn thét lên thì trưởng nữ hầu gấp gáp chạy đến, hốt hoảng:
" Công tước...!Lưu Ly...!Lưu Ly cô ta...".
Hắn vừa nghe đến tên của cô, còn chẳng chờ trưởng nữ hầu nói cho xong, nhanh chóng phóng đi.
Trong đầu hắn nghĩ ngợi khá nhanh.
Chắc là cô đã tỉnh lại, sau đó đi lung tung trong dinh thự.
Vì không muốn đẻ cho mẹ bắt gặp nên đám người này liền...!nhưng có cần phải làm quá lên như thế không.
Từ đại sãnh đi thẳng, đến một ngã rẽ là có thể đến được cầu thang, gương mặt nhăn nhó của ngài công tức sau khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt thì con ngươi chấn động.
Cô gái nhỏ nằm yên bất động ở dưới sàn cách hắn một khoảng 4 m, gương mặt gầy gò hốc hác nay chằng chịt vết thương và vết bầm, nhưng điều khiến cho tim hắn như ngừng đập là một mảng đỏ tươi chảy ra ở phía sau đầu cô.
Ngài công tước vĩ đại xem việc giết người là chiến công mà nay lại sợ hãi khi nhìn thấy máu, hắn hệt như một pho tượng, đứng đó mà không hề di chuyển, sau khi bình tĩnh lại liền gầm lên:
" Kẻ nào dám làm ra việc này!!!!!!!!".
Ba Lạc Bá Tư lúc này hệt như bị mất trí, gân xanh nổi đầy trán, cổ và cánh tay to lớn kia báo hiệu ai dám đến gần thì lập tức tắt thở ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...