Cô gái nhỏ chấn động, nhưng việc làm cho cô không nén được cảm xúc không phải vì cô vẫn còn có cơ hội ở bên cạnh hắn mà là việc cô có thể rời khỏi nơi này.
Điều mà Lưu Ly luôn tâm niệm.
Từ Huệ nhìn thấy biểu cảm của cô khác thường, còn cho rằng cô đang không muốn mất đi vị trí hiện tại, trên khoé môi giương lên một nụ cười chế giễu:
" Nếu cảm thấy khó khăn thì ta sẽ cho thời gian...".
Cô gái nhỏ chẳng hiểu tại sao lại vội vàng trông thấy rõ, nhanh chóng cầm lên túi tiền, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào vị đại công tước phu nhân hệt như đang muốn trả lời rằng cô đã có đáp án.
Từ Huệ cười:
" Được, rất tốt.
Vậy thì ngươi có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức rồi đấy".
Hào Kiện vốn nghĩ cô sẽ phân vân giữa hai lựa chọn, nhưng không ngờ Lưu Ly chẳng thèm nghĩ ngợi đã chọn lấy điều số hai.
Gương mặt của cô trông khá vui, đứng lên rồi cúi đầu sau đí nhằm vào cửa lớn đại sãnh mà đi.
Từ Huệ cũng có chút thắc mắc với nụ cười đó.
Bà ta từng dùng tiền để thử lòng những kẻ tham lam, bọn chúng có được tiền liền không rời mắt, miệng không ngừng cười, gương mặt lộ rõ sự toan tính, nhưng cô gái này lại cho bà cảm giác dù không có tiền thì cô vẫn sẽ chọn rời đi.
Lưu Ly cực kỳ vui vẻ, cô cười tươi chẳng thèm ngoảnh lại nhìn dinh thự lấy một cái.
Trong đầu liền dâng lên những dự định cho tương lai, cô sẽ dùng số tiền này để đến cái quốc gia nhỏ không phân biệt chủng tộc và địa vị, xây một căn nhà nhỏ, làm việc lo cho cuộc sống, chính thức thoát khỏi cái số phận vật nuôi.
Mở cửa, thứ đón chờ cô chính là bầu trời bao la rộng lớn với cơn gió mát mẻ trong lành và cả...
Hắn.
Người đàn ông thân hình to lớn đứng ngược sáng càng khiến cho vẻ âm trầm trên gương mặt càng thêm khủng bố, đôi mắt của hắn toát ra lửa hận, nhìn cô gái trước mắt như hận không thể uống máu nuốt chửng cô cho xả giận.
Ba Lạc Bá Tư thúc ngựa ngày đêm trở về, trước cổng dinh thự thấy người ngựa tấp nập liền có dự cảm chẳng lành, hắn đi vào trong sân, ra lệnh cho dám người hầu không được hó hé phát ra bất cứ âm thanh nào, nếu không thì hậu quả tự gánh.
Nếu người đến đã âm thầm thì hắn cũng chẳng cần thông báo cho họ biết hiện tại hắn đang có mặt ở nhà.
Ngài công tước đi đến bên cửa chính đang khép hờ, như một khán giả, xem màn kịch không sót một chi tiết nào.
Càng xem thì hắn lại càng đen mặt.
" Bá Tư...!con về lúc nào, sao lại không thông báo?" - Từ Huệ thấy cô đứng ở cửa không đi, nhìn sắt mặt đám người hầu cũng không được tốt liền nhíu mày rồi nhìn theo, bà có hơi chột dạ khi thấy hắn.
" Đây là nhà con, về đến nhà của mình còn phải thông báo?" - Đôi mắt của hắn lạnh lùng nhìn mẹ mình, chẳng hề thâm tình như bao cặp mẹ con khác.
Cô gái nhỏ đứng ở đó sợ đến mức tim muốn ngừng đập, bàn tay nhỏ nắm chặt, run run.
Mắt hắn quét xuống, nhìn thấy túi tiền cô đang cầm liền cảm thấy chướng mắt.
Ba Lạc Bá Tư liếc nhìn Hào Kiện:
" Làm việc khá tốt, nhưng đây chưa phải là kết quả mà ta muốn thấy.
Từ khi nào mà người ngoài có thể tuỳ ý đến rồi đuổi người của ta đi, xem ra ngươi có chút vô tích sự rồi đấy".
" Là lỗi của tôi ạ" - Hào Kiện không dám phản bác, chỉ có thể nhận lỗi về phía mình.
" Con nói thé có phải hơi quá rồi không? Ta không hề đuổi người của con, ta nể tình cô ta từng giúp con nên cho cô ta hai sự lựa chọn, đây cũng là điều mà cô ta muốn".
" Vậy thì con có nên cảm ơn mẹ vì đã đối xử tử tế không?".
Lưu Ly đứng đó cúi đầu, lúc tưởng bản thân có thể rời đi thì lại lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Hắn nhìn cô như thể muốn giết người đến nơi, lúc này Từ Huệ lại chối bỏ trách nhiệm, đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô, phen này cô khó sống rồi.
Ba Lạc Bá Tư sải một bước chân đã áp sát cô gái nhỏ, hắn mạnh bạo giật lấy túi tiền cô vừa nhận được rồi ném ra khỏi cửa, trên gương mặt không có lấy một tia ấm áp, ấn đường xám xịt, không khí xung quanh cũng khiến cho cô không thở nỗi.
" Ta vừa ở nơi xa trở về có chút mệt, tiễn khách".
" Con...".
" Sau này sẽ đến dinh thự thưa chuyện với mẹ sau".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...