Người đàn ông bất chấp vết thương ngày càng nặng hơn chỉ muốn tránh xa cô nhanh nhất có thể, Ba Lạc Bá Tư ôm lấy ngực, khó khăn hô hấp cùng với ho khan.
Hắn cứ nghĩ lúc này chỉ là giấc mơ cũng vì quá mong nhớ cô mà thôi, cho đến khi cảm thấy đau đớn thì hắn mới biết đây là sự thật.
Điều này càng khiến cho Ba Lạc Bá Tư sợ hãi hơn.
Hắn quỳ rạp xuống giường, liên tục nói:
" Anh không chạm vào em, thật đó, đừng có ghét anh! ".
Công tước đứng trên vạn người mà nay lại có dáng vẻ thế này, cô chết lặng đứng ở đó, đến khi nhìn thấy vét thơng đang rỉ máu mới lấy lại được tinh thần chạy đến ôm lấy hắn rồi run rẩy đáp:
" Em không ghét anh nữa, đừng có như vậy, mau nằm xuống đi".
Trên vai cô lúc đó mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó âm ấm sau đó dần lạnh tanh, Ba Lạc Bá Tư cứ thế mà khóc trên vai cô, hắn lắc đầu, nghẹn giọng mà nói:
" Không, anh biết mà, bởi vì anh khiến em bị tổn thương cho nên em ghét anh, xin lỗi".
" Anh mau nằm xuống, không ghét anh nữa" - Cô liên tục vỗ về lên tấm lưng to lớn kia rồi trấn an, mãi mới khiến cho hắn bình tĩnh rồi nghe lời nằm xuống giường.
Khi đỡ hắn nằm xuống thì lúc này cô mới nhận ra vết máu trên người hắn đã dây sang cô lúc nào chẳng hay, Lưu Ly đi ra ngoài, nhanh chóng gọi người vào.
Hải Quỳ cùng Hào Kiện nghe thấy có tiếng gọi liền tức tốc chạy lên, nhìn thấy toàn thân cô đầy máu, Hải Quỳ xanh mặt:
" Có chuyện gì xảy ra vậy?".
" Anh ấy tỉnh rồi, mau vào xem đi, tôi không có bị gì cả".
Nghe thấy cô nói thế, bác sĩ cũng phần nào yên tâm, vào bên trong phòng, nhìn thấy người đàn ông một thân đẫm máu thì cô ấy như muốn ngất đi, xoay người sang Lưu Ly không tránh nỗi kích động mà quát:
" Tôi bảo cô trông chừng cẩn thận, nếu tỉnh lại thì nên tránh cử động nhiều mà chuyện gì thế kia?!".
Lưu Ly có trăm cái miệng cũng khó giải thích, chỉ có thể liếm liếm môi lo lắng chỉ tay về phía hắn rồi nói:
" Trị thương trước đã".
" Hai người muốn tôi đây tức chết có đúng không? Hết vợ đến chồng, trị thương xong liền làm cho tình hình ngày càng tệ hơn" - Hải Quỳ nhăn nhó mặt mày tiến hành xem xét.
Thật là mệt mỏi, đúng là biết cách hành hạ người khác.
Trong suốt quá trình, cô gái nhỏ chỉ im lặng đứng bên cạnh quan sát, gương mặt vô cùng lo lắng, Ba Lạc Bá Tư nằm trên giường ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô.
Thật không ngờ hắn vẫn còn mạng, lại càng ngạc nhiên hơn là đi dạo quỷ môn quan một chuyến, thái độ của cô đối với hắn đã thay đổi.
Vết thương do cử động mạnh nên bị rách, Hải Quỳ phải may lại, sau khi đã làm xong Lưu Ly ngại ngùng hướng phía cô ấy xin lỗi vài câu.
Hải Quỳ nóng tính nhưng không phải người hay chấp nhặt, nhanh chóng thở dài rồi nói:
" Được rồi, dù sao cũng không phải lỗi của cô.
Đừng có để việc này diễn ra thêm lần nữa đấy, nếu không tôi sẽ nghỉ việc ở đây".
" Ừm".
" Chăm sóc người ta đi".
"! ! ".
Cô đóng cửa, xoay người trở vào trong, người đàn ông vẫn nằm yên trên giường, đôi mắt nhìn cô mãi không rời, Lưu Ly cầm lấy chén cháo đặt trên bàn, nhàn nhạt lên tiếng:
" Ăn xong hãy ngủ tiếp, đã một tuần rồi không được ăn uống tử tế".
Có khi còn hơn như thế, ở ngoài chiến trường làm sao đầy đủ như ở nơi này? Chịu khổ gần nửa năm, bây giờ chiến tranh kết thúc lại còn bị thương nặng thế này!
Cô thổi thổi muỗng cháo cho nguội hẳn rồi đưa đến bên hắn, Ba Lạc Bá Tư mở miệng ăn nhưng vẫn nhìn vào cô, Lưu Ly cũng mặc kệ, để cho hắn chán thì tự giác xoay đi nơi khác thôi.
Sau khi giúp hắn ăn xong, cô làm luôn cả phần lau tay chân, người đàn ông cũng chẳng hề lên tiếng, có vẻ như hắn yếu đến mức chỉ có thể nằm yên cho cô muốn làm gì thì làm.
" Có thấy khó chịu ở đâu không?" - Cô hỏi.
Hắn lắc đầu.
" Vậy ngủ đi".
Hắn chớp mắt, nghĩ ngợi rồi thở dài:
" Không ngủ được không?".
Nghe cứ như mè nheo ấy.
" Ngủ thì mới mau khoẻ được".
Người đàn ông nghe thấy cô nói thế, gương mặt liền buồn bã:
" Ngủ thì sẽ mơ thấy ác mộng".
Hắn lúc này đây trông vô cùng tàn tạ, lại thêm giọng nói ủ rũ thế kia thì ai dám ép buộc? Lưu Ly chỉ có thể nhượng bộ.
" Em ở bên cạnh anh, đừng lo".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...