Edit: Ciao
Beta: An Nhiên
Sầm Phương chết rồi!
Nguyên nhân chết cũng vẫn là vì đầu bị vật nặng đột kích, hung khí là bình hoa bằng đồng.
Lâm Nhất Đức đứng như trời trồng ở bên cạnh, sắc mặt khó coi, đôi môi run run, ngay cả tiếng vợ cũng kêu không thành tiếng
Ba người con của Sầm Phương, 2 người con gái thì khóc không ra hơi, đứa con trai út Lâm Vũ Hàng mặt không biểu cảm đứng ở một bên, có lẽ là do đã quá kinh hãi, vẫn chưa phản ứng được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Trình Gia Dũng ảo não vỗ đầu của mình, hung thủ liên tiếp giết người ngay trước mắt anh, nhưng anh không thể ngăn cản được một chút nào
“Anh đập đầu mình thành thằng ngốc rồi, càng không thể bắt được hung thủ nữa!”
Tiêu Tiêu trợn mắt liếc Trình Gia Dũng, người bình tĩnh nhất ở đó chính là cô ấy.
Trình Gia Dũng thật sự dở khóc dở cười, ngay cả cách khuyên người khác của Tiêu Tiêu cũng độc đáo như vậy.
Thế nhưng, lời tuy rằng khó nghe nhưng có lý, trong tình huống bây giờ, muốn “đọ sức” với tên hung thủ này, khí thế không thể sụp đổ, tuyệt đối không thể nản lòng.
“Chúng ta phân công hợp tác!”
Tiêu Tiêu ném cho Trình Gia Dũng một câu, rồi liền bắt đầu trạng thái công việc, cố gắng tìm ra dấu vết mà hung thủ để lại.
Trình Gia Dũng than lên một tiếng, tuy rằng lúc này anh đang lo âu, phiền muộn nhưng thái độ tích cực của Tiêu Tiêu đã là tấm gương và thôi thúc anh, không thể nào yếu đuối hơn cả một người phụ nữ
“Cậu, cậu lại đây với cháu một lát!”
Trình Gia Dũng gọi người đầu tiên phát hiện ra thi thể là Lâm Nhất Đức đến, hỏi ông ta đã phát hiện ra Sầm Phương như thế nào.
“Tiểu Bảo sợ tối, nên mỗi buổi tối cậu đều ở phòng con đợi nó ngủ rồi mới về lại phòng mình”
“Hôm nay cậu cũng giống như ngày thường, đợi Tiểu Bảo ngủ rồi mới về phòng.
Vừa bước vào phòng cậu mới phát hiện không đúng lắm, vợ cậu mỗi buổi tối đều để đèn đợi cậu về.
Hôm nay cậu vừa bước vào phòng, phòng tối đen như mực.
Dượng hô lên mấy tiếng “Tiểu Phương”, cô ấy không trả lời.
Dượng mò mở cửa, mở đèn phòng, liền thấy…”
Lâm Nhất Đức nức nở một hồi, nói không nổi nữa.
“Cậu, có phải cậu không có ngủ ở trong phòng Tiểu Bảo phải không? Có nghe thấy có người lên lầu? Hay là tiếng động đặc biệt nào đó?”
“Cậu ngủ quên!Cậu ngủ một giấc ở phòng Tiểu Bảo rồi mới về phòng.” Lâm Nhất Đức áy náy tự trách: “Nếu như dượng về phòng sớm, thì vợ có thể sẽ không chết!”
Trình Gia Dũng an ủi Lâm Nhất Đức một lúc, đi đến bên cạnh Tiêu Tiêu hỏi: “Có phát hiện ra cái gì không?”
Tiêu Tiêu đứng dậy, lắc đầu, nói: “Cách thức gây án giống với 2 vụ án trước, đoán chừng là cùng 1 người làm”
Tiêu Tiêu nhìn xung quanh, nói với Trình Gia Dũng: “Ông Lâm vẫn chưa xuất hiện sao?”
Trình Gia Dũng quay đầu tìm cũng không nhìn thấy, việc này thật sự rất kì lạ!
Lâm Chấn không ở trong phòng, trong nhà xảy ra việc lớn như vậy, làm ra động tĩnh lớn như vậy, ông ấy không thể nào không biết mà không xuất hiện.
“Tôi đi tìm ông ấy, cô trông coi ở đây!”
Trình Gia Dũng tìm từ lầu 3 đến sân ở lầu 1, mỗi một phòng, mỗi một góc, đều không thấy thân ảnh của Lâm Chấn
Trình Gia Dũng sợ rằng tìm sót, lại tìm lại từ ngoài sân lên lầu 3, vẫn không tìm thấy!
Lâm Chấn mất tích rồi!!!
Tiêu Tiêu sắp xếp ổn thỏa cho người nhà của Trình Gia Dũng, rồi bắt đầu tìm di vật của Sầm Phương ở trong phòng, có lẽ có thể tìm được manh mối nhiều hơn từ bà ta.
Trình Gia Dũng lại trở ra sân lần nữa, đội trưởng Vương của đội cảnh sát của đảo cũng dẫn đồng nghiệp của ông ấy tới rồi.
Trời còn chưa sáng, trong 2 ngày xảy ra 2 vụ án, con ngươi của đội trưởng Vương híp lại nhìn khắp xung quanh, không biết nên nói gì mới tốt.
Tiêu Tiêu và Trình Gia Dũng yên lặng đứng ở bên cạnh phối hợp với đội của đội trưởng Vương lấy chứng cứ, trong lúc rảnh rỗi, Tiêu Tiêu hỏi: “Tìm được ông ngoại chưa?”
Sắc mặt Trình Gia Dũng tối tăm, lắc đầu.
Đội của đội trưởng Vương khiêng thi thể của Sầm Phương chuẩn bị rời đi.
Trình Gia Dũng đuổi lên trước một bước, nói với đội trưởng Vương: “Ông ngoại tôi mất tích rồi!”
“Sao lại mất tích rồi!”
Đội trưởng Vương há miệng, tay bịt trán lắc đầu, nói: “Nhà các cậu bị sao vậy? Hay là đến núi Mèo Thần bái đi!”
Trình Gia Dũng cũng không hiểu, nhà của anh rốt cuộc bị sao vậy?
Trong nhà liên tiếp xảy ra án mạng, làm cho người ta vô cùng hoảng hốt, Lâm Nhất Đức không thể đợi ở nhà thêm một phút giây nào, dẫn theo 3 đứa con tạm thời đến nhà bạn ở, Triệu Á cũng đến nhà bạn, Dung Nhân cũng bảo bệnh mà về nhà rồi.
Căn nhà to lớn, chỉ còn lại Trình Gia Dũng cùng Tiêu Tiêu và mấy con mèo.
Cả một buổi sáng, Trình Gia Dũng đều tựa vào sofa không nói một lời, Tiêu Tiêu ngồi ở sofa đối diện, không biết làm sao để an ủi anh.
“Tôi muốn đi gặp một người!” Trình Gia Dũng đột nhiên đứng lên
“Tôi ở lại chờ anh, có lẽ ông ngoại của anh lát nữa sẽ về” Tiêu Tiêu không định đi cùng với Trình Gia Dũng.
“Cô không sợ sao?”
“Sợ gì chứ, hung thủ có chuẩn bị mà đến, tôi là người ngoài, không phải là mục tiêu của hắn!”
Thật ra Tiêu Tiêu không muốn đi cùng với Trình Gia Dũng, có một nguyên nhân lớn, là vì cô ấy đã tìm thấy món đồ mà Sầm Phương thích nhất, rất muốn “liên lạc” với bà ấy nhanh hơn một chút.
Lúc Trình Gia Dũng đến phòng khám trung y của Trần Kiến Minh, ông ấy đang châm cứu cho bệnh nhân.
Trình Gia Dũng đợi ở ngoài hơn một tiếng đồng hồ, Trần Kiến Minh mới đưa bệnh nhân ra.
Nhìn thấy Trình Gia Dũng lại đến phòng khám, Trần Kiến Minh rất bất ngờ, rõ ràng hôm qua thấy cậu ta vẫn còn là một chàng trai đầy sức sống, mới một buổi tối không gặp lại trở nên tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt cũng kém.
“Đại Dũng, tìm ta có việc gì sao?” Trần Kiến Minh chủ động hỏi mục đích Trình Gia Dũng đến.
“Ông Trần, ông ngoại con mất tích từ tối hôm qua rồi!”
”Trời đất, nhà lão Lâm gần đây đúng thật xảy ra rất nhiều chuyện”
“Đúng thật?!!!” Trình Gia Dũng chú ý đến lời này của Trần Kiến Minh, việc này đã trong dự liệu, sớm dự cảm được sẽ xảy ra sao?
“Ông Trần, ông nói như vậy là có ý gì?” Trình Gia Dũng hỏi
Trần Kiến Minh mời Trình Gia Dũng vào trong phòng, rót cho cậu ấy ly nước, nói “ Cách đây không lâu, lão Lâm nói trong nhà mất 1 con mèo thần, việc này con có biết không?”
“Con biết, sau đó lại liên tiếp mất thêm 2 con, mèo thần trên bàn thờ chỉ còn lại 2 con.”
“Khó trách, khó trách, người trên đảo chúng ta vẫn luôn thờ mèo thần, đặc biệt là ông ngoại con, mất 3 con, cũng khó trách lão Lâm gặp phải đả k1ch thích tinh thần lớn như vậy.”
Trần Kiến Minh thở dài mấy lượt, tỏ ý rằng đây có lẽ là ông trời an bài, con người không thể nào thay đổi được.
Hai người im lặng 1 lúc, Trình Gia Dũng hỏi một câu:
“Ông Trần, lần trước ông nói với cháu dì nhỏ và dượng nhỏ xảy ra chuyện, ông ngoại không thể chịu được k1ch thích lớn như vậy, lời này có nghĩa là sao ạ?”
Trần Kiến Minh bị câu hỏi này làm cho thấp thỏm, mắt liếc dọc liếc ngang, đứng dậy như một tên trộm và nhìn ra cửa sổ xem có ai ở đó không.
Trần Kiến Minh đi ra đóng cửa phòng khám lại, ngồi bên cạnh Trình Gia Dũng, cẩn thận từng chút nói: “Ta trước giờ không bàn tán việc nhà người khác, cũng không nên ba hoa chuyện nhà của lão Lâm, nhưng việc này ta nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ sẽ liên quan tới việc Tiểu Vân bị giết hại.”
“Việc gì ạ?” Trình Gia Dũng gấp gáp giống như con kiến bò trên chảo nóng, cậu ta sớm đã cảm thấy dáng vẻ ngập ngừng do dự lần trước của Trần Kiến Minh có vấn đề.
“Tiểu Vân không phải là con ruột của ông ngoại con!”
“Việc này sao có thể?” Trần Kiến Minh vừa nói xong, Trình Gia Dũng trực tiếp nhảy xuống từ trên ghế.
“Việc này chính miệng ông ngoại con nói với ta”
“Ông ấy cũng mới biết bí mật này gần đây.
2 tháng trước lão Lâm nhận được một bức thư từ tỉnh khác gửi đến, là một người đàn ông viết cho bà ngoại con.
Ông ta hỏi về việc của mình và con của bà ngoại con, lão Lâm đọc lá thư mới biết được hóa ra Tiểu Vân không phải là con ruột của ông ấy.
Mà là trong mấy năm ông ấy đi học ở nơi khác, bà ngoại con đã có con với người đàn ông khác.
Sau khi Lão Lâm biết việc này vô cùng tức giận, nhưng bà ngoại con cũng đã mất rồi, việc này cũng chết không đối chứng.
Tiểu Vân ở bên cạnh ông ấy hơn 40 năm, nhưng cuối cùng lại không phải là con gái của ông ấy, đổi lại là ai cũng không thể nghĩ thoáng được.”
“Ông Trần, ông có tận mắt thấy bức thư đó không?”
“Đây là việc riêng của nhà các con, lão Lâm sao có thể đưa ta xem bức thư đó.
Ông ấy chỉ là quá phiền lòng, không có ai tâm sự, mới tìm người bạn già này than thở mà thôi.”
“Dì nhỏ của con có biết chuyện này không?” Trình Gia Dũng hỏi.
“Lão Lâm không nói, Tiểu Vân chỉ là một đứa trẻ không may mắn, chuyện này không thể trách con bé”
Trình Gia Dũng vẫn còn muốn hỏi thêm vài câu thì một cô gái đột nhiên xông vào, cô ta đạp cửa, ùa vào trong phòng, thở hổn hển trợn mắt nhìn Trình Gia Dũng.
Trình Gia Dũng nhận ra cô gái này, chính là Hàn Hoan Hoan, người đã nói bên tai Tiêu Tiêu vào ngày đầu tiên họ đến đảo rằng sẽ có người chết oan uổng.
Hàn Hoan Hoan và Trình Gia Dũng đối mắt một lúc, Hàn Hoan Hoan bỗng nhiên như phát điên đập đồ vào người Trình Gia Dũng, giống như chiếc súng máy ném hết cái này đến cái khác vào Trình Gia Dũng.
Trình Gia Dũng có né thế nào cũng không thoát nổi những đồ vật ném đến, ném không thỏa mãn, Hàn Hoan Hoan còn giống như con sư tử cái đói khát đang nhìn thấy con mồi, điên cuồng mà bổ vào người Trình Gia Dũng.
“Hoan Hoan, lại làm sao vậy? Đây là anh Đại Dũng của con mà, con bình tĩnh lại….”
May mà Trần Kiến Minh đã giữ chặt eo của Hàn Hoan Hoan từ phía sau, mặt của Trình gia Dũng mới may mắn không bị cô ta cào.
Trình Gia Dũng hoang mang chạy khỏi phòng khám của Trần Kiến Minh, vừa chạy vừa quay đầu lại, xác định Hàn Hoan Hoan không đuổi theo mới yên tâm thở một hơi.
Trình Gia Dũng nghĩ một cô gái đang trong độ tuổi xuân thì tốt đẹp như vậy mà lại trở nên điên dại, cả đời coi như hủy, khó tránh khỏi tiếc thay cho cô ấy.
Trình Gia Dũng vừa đi vừa ngẫm nghĩ những lời Trần Kiến Minh nói với cậu, dì nhỏ không phải là con ruột của ông ngoại sao?
Lẽ nào việc dì nhỏ Lâm Vân bị giết hại có liên quan đến ông ngoại Lâm Chấn?
Nhưng Trình Gia Dũng vẫn nghĩ không ra, dì nhỏ đã làm sai điều gì.
Cho dù không có quan hệ máu mủ, cũng là người thân đã sống chung với nhau hơn 40 năm, ông ngoại thật sự nhẫn tâm giết dì nhỏ sao?
Nếu như ông ngoại có giận quá mất khôn, giết đi đứa con riêng đã đem lại vết nhơ cho cuộc đời của ông ấy thì còn dượng nhỏ Triệu Huy, mợ Sầm Phương cũng trước sau bị giết hại thì sao?
Thi thể của dì nhỏ đã đi đâu? Ông ngoại cũng đã đi đâu?
Một chuỗi câu hỏi vây quanh trong đầu Trình Gia Dũng giống như một mớ bòng bong, có tách như thế nào cũng tách không ra.
Trình Gia Dũng bất tri bất giác đến trước cửa nhà ông ngoại, người trong nhà đã đi mất hết.
Trong nhà lạnh lẽo không có hơi người, cỏ cây trong sân cũng ỉu xìu mà rũ xuống.
“Tiêu Tiêu”
Vừa bước vào sân, Trình Gia Dũng kêu lên, thế nhưng Tiêu Tiêu không có trong sân.
Căn nhà này mấy ngày nay vô cùng kì dị, lòng Trình Gia Dũng cảm thấy bất an, cậu rất sợ Tiêu Tiêu lại xảy ra chuyện, gấp gáp chạy lại vào nhà đến căn phòng nơi Tiêu Tiêu ở để xem.
Cậu đứng ở ngoài gõ cửa rất lâu, bên trong không có chút động tĩnh nào, Trình Gia Dũng cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi, lấy tay đẩy cửa, cửa không khóa, nhưng bên trong phòng trống trơn.
Tiêu Tiêu không có trong phòng!
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...