Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không

Tạ Oánh Thảo ngồi xổm trong toilet lau nước mắt, cô không đợi Nghiêm Từ Mộc hát xong liền bỏ chạy, sợ không nhịn được khóc trước mặt mọi người. Chờ khóc xong, cô dùng nước lạnh rửa mặt, lại dùng nước lạnh rửa qua đôi mắt, ít nhất nhìn cũng không đỏ hơn bình thường. Cũng may cô không thích trang điểm, không cần lo lắng lớp make-up có trôi hay không.

Ổn định tâm trạng trong chốc lát, Tạ Oánh Thảo từ toilet đi ra ngoài, bị Nghiêm Từ Mộc đứng ở cửa doạ cho nhảy dựng lên.

"Cô ở trong đó quá lâu, tôi có chút lo lắng, lại đây tôi nhìn xem." Nghiêm Từ Mộc nhìn cô dò xét, thật ra khi hắn vừa thấy Tạ Oánh Thảo chạy ra khỏi cửa, đã bỏ micro xuống đi theo.

Tạ Oánh Thảo không thay đổi sắc mặt, ăn không nói có: "Bị đau bụng."

"Có cần đi mua thuốc cho cô không?"

"Không cần đâu."

May cho Tạ Oánh Thảo trong KTV ánh đèn lờ mờ, Nghiêm Từ Mộc nhìn không thấy đôi mắt đỏ bừng của cô. Cô như không có việc gì đi ở phía trước, Nghiêm Từ Mộc đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cô muốn nói lại thôi.

Hai người mỗi người mang tâm sự riêng trở lại phòng bao. Ăn uống xong đã tương đối muộn, hơn nữa còn đi ca hát, rất nhanh đã đến mười một giờ, có đồng nghiệp đã về sớm, còn có mấy người đang gào thét, người qua lại càng ngày càng ít. Ngày mai lão giám đốc còn có việc nên sau khi nói lời tạm biệt với mấy người phụ trách, cùng nhau rời đi.

Đồng hồ sinh học của Tạ Oánh Thảo bắt đầu hoạt động, cô ngồi trong góc ngáp ngắn ngáp dài, giống như gà mờ. Nghiêm Từ Mộc nhìn cô một lúc, nhịn không được cười vỗ vỗ vai cô:

"Về nhà đi."

Cô gật gật đầu, chào hỏi mấy đồng nghiệp còn lại, vừa ngáp liên tục vừa đi ra ngoài, đi tới cửa mới phát hiện Nghiêm Từ Mộc đi theo phía sau. Nghiêm Từ Mộc chỉ chỉ xe của mình:


"Tôi đưa cô về."

Tạ Oánh Thảo có chút cố kỵ nhìn lại phía sau, cũng may không có đồng nghiệp nào ở phía sau. Dù sao Nghiêm Từ Mộc hiện tại là trưởng phòng của cô, bị người ta nhìn thấy hai người thân mật quá mức không chừng sẽ có tin đồn gì đó được lan truyền ra ngoài. Trước cửa KTV có mấy chiếc taxi, chuyên môn chờ khách về muộn, Tạ Oánh Thảo do dự một chút: "Tôi có thể bắt taxi..."

Nghiêm Từ Mộc đã mở cửa ghế phụ, nhướng mày: "Hôm trước có một tin tức, nói một cô gái một mình bắt xe về nhà, bị tài xế taxi kéo đến vùng hoang dã, bị sát hại. Hôm trước cũng có tin tức, nói một nữ sinh khác buổi tối ra ngoài một đi không về, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, à, đúng rồi, tuần trước tôi còn nghe nói..."

Hắn còn chưa dứt lời, Tạ Oánh Thảo đã ngồi ở ghế lái phụ, thành thành thật thật thắt dây an toàn.

Nghiêm Từ Mộc khóe miệng giương lên, giúp cô đóng cửa xe lại.

Xe chạy vài phút, Tạ Oánh Thảo lại bắt đầu buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy Nghiêm Từ Mộc mở nhạc trên xe, Tiêu Á Hiên đang hát: (bài Similar Love)

Anh đứng trên mái nhà trong ánh hoàng hôn và bóng tối

Anh nghe thấy âm thanh của tình yêu đang đến

Phản ứng tinh tế chợt khiến anh nhớ đến em

Sự thấu hiểu ngầm này tựa như một điều bí ẩn


Anh cảm thấy có chút lo lắng và có chút tức giận

Đừng bỏ cuộc, được không?

Anh đang băng qua đường, em ở đâu?

Anh mong có thể theo em trên con đường này

Gần đây anh và em cùng tâm trạng

Đó là điều gì đó giống như tình yêu

Ngày ấy anh thấy tình yêu đang đến gần

Đó là tình yêu, không lẽ nào

Đừng quên em phải tin vào chính mình

Hãy cho anh một vài câu trả lời giống như tình yêu


Thế giới này thật tàn nhẫn

Cảm ơn em đã nói rằng em yêu anh, anh thực sự muốn nghe điều đó.

......

Bài hát này rất dễ nghe, viết rất chân thật, trong lòng Tạ Oánh Thảo âm thầm tán thưởng, không tự chủ được nhỏ giọng hát theo, Nghiêm Từ Mộc nghe thấy giọng hát của cô, khóe miệng lại nhếch lên, nhưng không nói gì.

Sau khi đưa Tạ Oánh Thảo đến trước cửa tiểu khu, Nghiêm Từ Mộc lái xe về nhà mình. Trên đường đi, hình như hắn có chút phiền não, dừng xe lại bên đường, châm một điếu thuốc, ngồi một mình suy nghĩ rất lâu.

Ngày hôm sau, Tạ Oánh Thảo chính thức trở thành trợ lý của Nghiêm Từ Mộc. Cô nhận ra rằng Nghiêm Từ Mộc bận rộn hơn người quản lý trước đó rất nhiều. Cựu giám đốc tuy rằng cũng rất bận rộn, nhưng thỉnh thoảng còn có thời gian bấm điện thoại di động một chút, hoặc là vụng trộm chơi trò chơi gì đó, nhưng Nghiêm Từ Mộc thì dường như lúc nào cũng cắm đầu vào công việc.Lúc trước mỗi ngày Tạ Oánh Thảo là người đầu tiên đến công ty, bây giờ lúc cô đến văn phòng đều thấy Nghiêm Từ Mộc đã ngồi sẵn trong văn phòng.

May mắn là Nghiêm Từ Mộc tan làm đúng giờ, không kéo dài thời gian, cơ bản đều là đúng giờ tan tầm đi về, như vậy đồng nghiệp cũng có thể về nhà sớm một chút. Tuy nhiên, hắn lại thích làm việc trên đường về nhà. Tạ Oánh Thảo, với tư cách là trợ lý, không thể ngày nào cô cũng phải theo anh về nhà. Cơ bản mỗi ngày khi tan làm sẽ là, Tạ Oánh Thảo ngồi ở ghế phụ, đem nội dung công việc báo cáo và ghi chép tổng hợp với Nghiêm Từ Mộc. Có đôi khi, nếu công việc không xong, Nghiêm Từ Mộc sẽ dẫn Tạ Oánh Thảo đi ăn tối, vừa ăn vừa làm việc. Sau đó, hắn mới thả cô về nhà.

Dần dần, Tạ Oánh Thảo bắt đầu nghĩ, như vậy hoàn toàn có thể coi là biến tướng của tăng ca. Mặc dù mỗi lần ăn cơm đều do Nghiêm Từ Mộc trả tiền, nhưng như vậy lại nghiêm trọng quấy rối thời gian riêng tư của cô. Ảnh hưởng trực tiếp nhất là, cô vì muốn kịp tiến độ viết tiểu thuyết, không thể không sau khi tan làm vẫn ngồi trước máy tính, cuối tuần cũng không dám đi dạo phố, càng nhiều càng tốt chuẩn bị một ít bản thảo.

"Quản lý Nghiêm." Tạ Oánh Thảo cảm thấy mình nhất định phải đưa ra ý kiến với Nghiêm Từ Mộc, cô đã nhịn nửa ngày, sửa sang lại từ vựng ở trong đầu hết nửa ngày mới đứng lên gõ cửa phòng giám đốc.

"Gọi tên tôi là được." Nghiêm Từ Mộc đang viết, dừng lại ngẩng đầu nhìn cô.

Tạ Oánh Thảo bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú liền có chút quên lời, suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi muốn trao đổi với anh một chút, sau này công việc có thể hoàn thành trong giờ làm việc hay không? Sau khi tan tầm tôi muốn về nhà sớm một chút. "

Nghiêm Từ Mộc buông bút trong tay xuống: "Nhưng nếu công việc tương đối nhiều, tôi cũng không có cách nào. "


Tạ Oánh Thảo kiên trì nói: "Nhưng rất nhiều công việc tôi cảm thấy nếu tranh thủ thời gian làm trong giờ hành chính thì cũng có thể hoàn thành, không cần kéo dài đến sau khi tan tầm." Gần đây cô ngày càng cảm thấy như vậy.

Nghiêm Từ Mộc nhướng mày: "Cô nói rất có đạo lý, vậy thì..." Hắn rút một xấp tài liệu ra đặt lên bàn: "Đây là danh sách khách hàng tiềm năng mới tôi vừa mới tìm kiếm được gần đây, cần phải nhập xong trong ngày hôm nay, sáng mai sẽ giao cho bộ phận bán hàng liên hệ. Cô có thể hoàn thành trước khi tan tầm không?"

"Không thành vấn đề." Tạ Oánh Thảo cầm lấy tài liệu, lật qua lật lại, bên trong có một phần là văn bản điện tử, còn có rất nhiều ghi chép do Nghiêm Từ Mộc viết tay, thoạt nhìn cũng không nhiều lắm, cô gật đầu rồi đi ra ngoài.

"Số liệu rất nhiều, khi nhập cần chú ý một chút." Giọng nói của Nghiêm Từ Mộc vang lên sau lưng cô, giọng nói của anh ôn hòa nhưng mang theo chút hẹp hòi.

Khi Tạ Oánh Thảo bước ra khỏi cửa, chiếc giày cao gót của cô bị vấp vào bệ cửa, cô lảo đảo hai bước.

Thời gian tiếp theo của ngày hôm đó, Tạ Oánh Thảo gần như không rời khỏi bàn làm việc của mình, vì cô không có thời gian uống nước, ngay cả đi vệ sinh cũng tiết kiệm. Cô vừa làm vừa âm thầm kinh ngạc, trong số khách hàng mới có rất nhiều phương thức liên lạc và hồ sơ của các công ty lớn, trong đó có một số khách hàng khó tiếp cận. Không biết Nghiêm Từ Mộc đã liên hệ và khai thác từ bao giờ.

Trước đây, Tạ Oánh Thảo tự mình làm công việc này, rất khó có được những tài liệu này, nhưng không ngờ Nghiêm Từ Mộc lại làm được một cách dễ dàng mà không cần nói một lời. Tuy rằng người này có phần phiền phức, nhưng quả thật rất giỏi.

Vào buổi trưa, một số đồng nghiệp đã đi ra ngoài ăn trưa. Chờ Tạ Oánh Thảo ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện văn phòng đã không còn người, vì thế cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc chuẩn bị đặt đồ ăn giao đến, còn chưa đặt xong, Nghiêm Từ Mộc từ trong phòng làm việc đi ra, đưa tay nhẹ nhàng giúp cô tắt điện thoại: "Tạ Oánh Thảo, chỉ còn lại hai chúng ta, cùng đi ăn cơm trưa đi. "

Nghĩ đến việc ra ngoài ăn cơm sẽ ảnh hưởng đến thời gian của mình, Tạ Oánh Thảo do dự một chút: "Tôi thấy gọi đồ ăn nhanh hơn."

Nhưng Nghiêm Từ Mộc đã giúp cô cầm túi xách và áo khoác lên: "Đồ ăn mang đi không có dinh dưỡng gì, hơn nữa cô muốn ăn đồ ăn bẩn sao? Nghe nói hiện nay có rất nhiều đồ ăn mang đi, cơm đều là dùng chân giẫm ra, đồ ăn cũng không rửa, thịt cũng là có vấn đề, loại đồ ăn dầu mỡ bẩn thỉu này cô muốn ăn sao?"

Không đợi hắn tiếp tục, Tạ Oánh Thảo đã mặc áo khoác: "Ăn ở đâu?"

Nghiêm Từ Mộc vẻ mặt vui vẻ đi ở phía trước, dẫn cô đi vào một con đường nhỏ gần công ty, rẽ trái, đi đến trước một cửa hàng dừng lại. Tạ Oánh Thảo ngẩng đầu nhìn, cửa hàng này mặt tiền rất nhỏ, thậm chí không có một tấm biển đứng đắn nào, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra đây là một quán ăn vặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận