Mọi người đều mang vẻ mặt khâm phục nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Ngay cả cái này ảnh cũng có thể phân tích ra được sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Kỳ thật không khó.
Những kẻ bắt cóc chọn đối tượng bắt cóc chắc chắn là có cảm giác thay thế.
Nếu đó là một vụ bắt cóc ngẫu nhiên, không thể chỉ chọn một đứa trẻ được.
Sở dĩ lựa chọn những đứa trẻ này, khẳng định có một nguyên nhân nào đó.
Hơn nữa, chúng ta đã phân tích trước đó nghi phạm X là một tội phạm IQ cao, nếu hắn ta phạm tội vì đam mê thì hắn sẽ không chơi chúng ta như vậy.
Tóm lại, những đứa trẻ này chắc chắn đã cùng chung với một trong những sinh hoạt từng trải của hắn trong một khoảng thời gian nhất định."
Mỗi người cầm một quyển tư liệu của kẻ bắt cóc lên xem, Hàn Tử Phong vừa xem vừa nói: "Vậy chúng ta có phải dựa vào những trải nghiệm này mà điều tra một chút thân phận thật sự của nghi phạm X này không?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng những mảnh vỡ này quá ít, mà cũng quá lộn xộn, nếu có thể thu thập càng nhiều tư liệu hình thành quỹ đạo, có lẽ có thể thông qua những quỹ đạo này để chắp vá cuộc đời của nghi phạm, từ đó dùng phương thức so sánh để điều tra thân phận thật sự của hắn."
Một đứa trẻ từng bị bạo lực học đường, bị nhốt trong không gian kín mít, điểm này từ mật thất phần 1 có thể nhìn ra được.
Bị đe dọa bởi bạo lực, thậm chí còn có thể bị đẩy xuống biển.
Tay Hứa Kiêu Bạch xoa cằm, bỗng nhiên lại nhớ tới thi thể đạo cụ người thật kia, từng đợt ghê tởm trong dạ dày lại dâng lên.
Dưới chân một trận phù phiếm, cậu thiếu chút nữa không đứng vững.
Trì Dương bên cạnh lập tức đỡ lấy cậu nói: "Đặc vụ Bạch, cậu không sao chứ?"
Hứa Kiêu Bạch ổn định tinh thần, thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy không được, ăn nhiều như vậy vẫn có chút cảm giác dinh dưỡng không đủ.
Vật nhỏ trong bụng có cần phải dùng nhiều thức ăn như vậy để tiếp tế không? Không phải mọi thứ ăn xong rồi đều mập lên người mình chứ?
Nhéo nhéo thịt mềm dần dần mọc ra trên thắt lưng, Hứa Kiêu Bạch có chút chán nản.
Cậu lắc đầu nói: "Tôi ổn, vì vậy tiếp theo chúng ta hãy đến xem hiện trường của những đứa trẻ mất tích thôi."
Lúc xuất hiện Tiểu Bạch lại ngất xỉu hai lần, để giữ gìn thiết lập, cậu cần phải cứ cách mười mấy phút lại ngất xỉu một lần, để khi cắt được cảnh thích hợp nhất.
Ngay từ đầu cậu vừa choáng váng mọi người liền cười thành một đoàn, về sau cậu choáng váng mọi người liền dùng một bộ dáng bình tĩnh, cũng làm động tác đi cứu Tiểu Bạch, quả thực là một bước nhảy vọt về chất lượng.
Ghi hình cả buổi sáng, buổi trưa Hứa Kiêu Bạch không thể chờ đợi được muốn đi ăn cơm hộp ngay tức khắc, kết quả phát hiện bữa trưa đã được thăng cấp.
Hơn nữa, còn không chỉ thăng cấp bình thường mà bữa ăn trực tiếp ở phòng nghỉ của tổ tiết mục bố trí một bàn ăn lớn.
Lúc mọi người trở về lẩu đã nấu xong, có nhân viên công tác chuyên môn bấm thời gian cho mọi người cho nguyên liệu nấu ăn vào nồi.
Đợi đến khi Tiểu Bạch ngồi xuống, lập tức có người bưng cho Tiểu Bạch nấm kim châm béo mà cậu thích ăn, còn có nước sốt cậu thích nhất.
Tiểu Bạch vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía mọi người hỏi: "Kim chủ baba rải tiền rồi sao? Kinh phí không khan hiếm nữa rồi à? Không phải nghèo đến mức chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng cơ mà?"
Vẻ mặt của các thành viên khác vừa mừng vừa sợ hãi, nhao nhao nói: "Hôm nay là ngày gì đấy? Có biến, có biến."
Trong đây không có người nào mà không thích ăn lẩu, mọi người bị mùi hương này gợi lên thèm muốn, nhao nhao ngồi vây quanh trước bàn, anh một cậu tôi một câu thảo luận: "Chân Đại Uyển hôm nay phát điên rồi sao? Tôi không tin ông ta cho chúng ta ăn ngon như này đâu!"
Chân Đại Uyển là biệt danh mà các thành viên đặt cho đạo diễn kiêm nhà sản xuất, bởi vì kinh phí quả thực có hạn cho nên hắn vẫn luôn tìm mọi cách tiết kiệm tiền.
Ví dụ như nước chỉ cho Khang sư phụ uống, que kem chỉ cho ăn loại rẻ, mỗi ngày căng xe dầu đều phải tính theo lít.
Tuy nói Hứa Kiêu Bạch đã quen với các loại cảnh cửa ải, nhưng người giống như Chân Đại Uyển, vẫn là lần đầu tiên cậu gặp qua.
Lẽ ra kim chủ baba có tiền như vậy, hẳn là sẽ không để ý chút kinh phí này đi? Hắn đã tiêu tiền ở đâu rồi?
Có điều là sau này Hứa Kiêu Bạch mới biết được, Chân Đại Uyển này cùng cậu còn có chút sâu xa, hắn chính là Chân Đạt Kha, anh ruột của Chân Thư Duyên- em họ của Lục Thành Nghiễm.
Một bữa cơm ăn đến cực xa hoa, Hứa Kiêu Bạch cảm thấy đã lâu lắm rồi cậu chưa từng ăn no như vậy.
Mặc dù cậu không nhớ mình đã ăn bao nhiêu bát cơm nhưng cậu nhớ mình đã gọi thêm bốn bát nước sốt.
Cậu cảm thấy dạ dày của mình sắp phòng tơ rồi, sinh xong vật nhỏ trong bụng này, chính mình cũng sẽ mập thành một tên béo mất.
Kỳ thật Hứa Kiêu Bạch hoàn toàn lo lắng, nhưng cậu nào có biết ba Hứa Tuấn Lân sinh ra cậu cũng đột nhiên ăn nhiều uống khỏe.
Lúc đó Hứa Tuấn Lân cũng sâu bi suốt ngày, một người xem dung mạo thập phần trọng yếu, nếu biến thành một tên mập mạp sẽ đau khổ cỡ nào.
Cũng may y thuộc loại thể chất ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ rất nhanh tiêu hao, lúc mang thai Tiểu Bạch mập đến 75kg, sau khi sinh xong là 63kg, tính ra cũng không mập bao nhiêu.
Tiểu Bạch được ăn một bữa ngon liền thỏa mãn cho nên buổi chiều phát huy siêu cường, suy đoán ra mục tiêu gây án tiếp theo của nghi phạm.
Bốn đứa trẻ không phải là mục đích cuối cùng của hắn, mà mục tiêu cuối cùng của hắn là sáu đứa.
Tiểu Bạch phân tích: "Chúng ta hãy nhìn vào những thủ đoạn bắt nạt của mấy đứa trẻ này xem, đầu tiên là đẩy con cái của một gia đình cha mẹ đơn thân vào ao nước.
Thứ hai là nhốt một đứa trẻ gầy vào nhà vệ sinh.
Nhìn vào người thứ ba, đứa thứ ba là ném cuốn sách của một đứa trẻ từ trên lầu xuống và để cho người bạn kia nhảy xuống nhặt nó rồi dẫn đến gãy xương.
Thứ tư là đặt gián vào hộp cơm của đứa trẻ, khiến đứa bé kia đói cả ngày.
Thế nhưng, trong này còn thiếu một cái.
Trong vụ trộm cổ vật, có người ăn cắp đồ vật, vu oan cho người khác.
Nếu như hoàn toàn bắt chước gây án, khôi phục lại nỗi đau mà hắn từng chịu đựng, hẳn là còn có một đứa nhỏ đã từng vu tội người khác nữa.
Vì vậy, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu từ hướng này, tìm ra đứa trẻ đã từng vu oan cho người khác.
Có điều trộm cắp trong trường học hẳn là rất ít học sinh bị lưu lại kỷ luật, dù sao cũng chỉ là đồ vật nhỏ, sẽ không bị ghi chép trên hồ sơ."
Nhưng chương trình tạp kỹ dù sao cũng không phải là trường hợp thật, chỉ cần Hứa Kiêu Bạch tìm đúng phương hướng, chắc chắn sẽ có manh mối tương ứng kích hoạt.
Hứa Kiêu Bạch cuối cùng cũng kích hoạt manh mối mấu chốt, vì thế liền có nhân viên NPC đưa manh mối đến tay cậu.
Đứa trẻ thứ năm bị bắt cóc đã được ngăn cản trong khi tên tội phạm thực hiện vụ bắt cóc, kẻ bắt cóc bỏ trốn và báo từ vụ bắt cóc người thứ năm rằng chúng cũng có thể bắt cóc người thứ sáu.
Đứa nhỏ kia từng bởi vì là con cưng trước mặt thầy giáo, học tập và gia thế ưu tú mà cô lập một đứa trẻ bất luận là dung mạo hay tình huống học tập đều bình thường.
Bất cứ bạo lực học đường như bị cô lập, đánh đập, đóng cửa nhốt trong nhà vệ sinh, vu oan cũng không tàn nhẫn bằng loại này.
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, nghi phạm X này thảm đến bao nhiêu đây, thế mà ở trong trường học lại gặp phải nhiều bạo lực như vậy.
Nói thật đến bây giờ Hứa Kiêu Bạch ngược lại đồng tình với nghi phạm X.
Hắn không phải là một nhân cách chống đối xã hội bẩm sinh, nhưng bị bóp méo bởi sự bắt nạt trong một thời gian dài.
Hắn sống trong gia đình đơn thân, thân hình gầy gò, diện mạo bình thường, học tập bình thường, không có gia thế tốt, hơn nữa mỗi ngày đều bị những đứa trẻ cùng trang lứa bắt nạt.
Hứa Kiêu Bạch thật ra tin vào bản tính ban đầu của con người, bởi vì con người chỉ bộc phát lực nguyên thủy nhất khi tuổi mới lớn.
Chỉ có điều là theo tuổi tác tăng lên mới có thể có đạo đức cùng với ràng buộc pháp luật, có khả năng phân biệt đúng sai.
Đôi khi càng đến từ ác ý nguyên thủy nhất này mới càng để lại vết thương trong tâm trí của đứa trẻ.
Vì thế mọi người lại căn cứ vào đặc điểm của một loạt nghi phạm X mà Hứa Kiêu Bạch phân tích ra lại một lần nữa truy tìm ra phương hướng của nghi phạm X.
Bằng cách loại trừ, nghi phạm X đã bị thu nhỏ lại trong phạm vi 100 người.
Mọi người hớn hở nhao nhao tỏ vẻ Hứa Kiêu Bạch không đi học điều tra hình sự thật sự là đáng tiếc.
Tiểu Bạch lại tỏ vẻ điều tra hình sự chân chính rất ít khi dùng đến lý luận, những kiến thức lý luận này của cậu dùng vào điều tra ngược lại đều là trong gấm thêu hoa, nhìn không vừa mắt.
Có một số người bày tỏ: "Khiêm tốn là phẩm chất hiếm hoi của người trẻ tuổi, Tiểu Bạch, cậu coi trọng cháu lắm đấy."
Lúc Hàn Tử Phong nói lời này, bộ dạng long chung lão dạng, hoàn toàn quên mất mình cũng mới hơn hai mươi tuổi, so với Tiểu Bạch không lớn hơn mấy tuổi.
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến nói: "Là cậu dạy tốt, là cậu dạy tốt."
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Hứa Kiêu Bạch lấy lại điện thoại di động của mình mới nhìn thấy Lục Thành Nghiễm gửi tin nhắn cho cậu, là một tấm ảnh.
Cậu mở tấm ảnh kia ra nhìn thoáng qua, một ngụm máu già của cậu thiếu chút nữa phun ra.
Đồng chí Hứa sắp kết hôn với Vệ Trạch An??? Chuyện này sao cậu không biết??? Người lớn này thật là, nói kết hôn liền kết hôn, cũng không báo lấy một câu, các bậc phụ huynh sao lại không làm cho người ta bớt lo lắng như vậy chứ?
Hứa Kiêu Bạch đem thiệp mời kết hôn gửi cho Hứa Tuấn Lân, thuận tay gửi thêm mấy dấu chấm hỏi.
Lúc này đồng chí Hứa hẳn còn đang bận rộn các loại công việc, không có thời gian để ý tin nhắn của cậu.
Hứa Kiêu Bạch thu dọn đồ đạc, vác ba lô đi.
Cậu biết hôm nay Lục Thành Nghiễm nhất định sẽ ở cửa chờ mình, quả nhiên, Hứa Kiêu Bạch vừa đến cửa liền nhìn thấy xe của hắn đã đậu ở đó.
Cậu bất đắc dĩ thở dài, người lớn bây giờ đúng là một người không khiến cậu bớt lo hơn một người mà.
Mở cửa xe ngồi vào trong xe, Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Ngày nào chú cũng rảnh rỗi à? Tôi không thiếu người lái xe, mỗi ngày đến chỗ tôi có gì hay ho sao?"
Lục Thành Nghiễm đối với cái mỏ này của Tiểu Bạch không hề có lực chống đỡ, năng lực phòng ngự của Tiểu Bạch đối với Lục Thành Nghiễm cũng không thể làm gì được.
Những lời này đối với người khác mà nói có lực công kích cực mạnh, ở trước mặt Lục Thành Nghiễm phảng phất lại như một quyền đánh vào bao bông, không chiếm được bất kỳ phản kích nào, ngược lại bị mềm mại bao lấy.
Lục Thành Nghiễm cười cười nói: "Hay chứ!"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Hứa Kiêu Bạch đặt balo lên ghế, nhận được đồ ăn vặt của Lục Thành Nghiễm mắt cậu liền sáng lên, mở gói sô cô la lên ăn.
Lục Thành Nghiễm vừa lái xe vừa hỏi: "Trưa nay lẩu có ngon không? Mai em có muốn ăn nữa không?"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Cậu liền biết ngay quả nhiên là Lục Thành Nghiễm giở trò quỷ mà.
Lúc này điện thoại di động của cậu vang lên một tiếng, cậu vừa nói với Lục Thành Nghiễm: "Làm ơn đừng có mà như vậy nữa, nhỡ may bị người khác biết còn tưởng rằng tôi là hồ ly được kim chủ bao nuôi.
Cơm hộp cũng không phải không thể ăn, tôi cũng không phải lão Hứa cả ngày kén ăn.
Đừng đem bộ dạng theo đuổi nam thần kia của chú đặt lên người tôi được không?"
Lại nói tiếp Hứa Tuấn Lân đích xác là lắm chuyện, đồ không sạch sẽ sẽ không ăn, nội tạng không ăn, đầu chân cổ cánh không ăn, đồ vật kỳ quái không ăn, hương vị không tốt càng không ăn.
Vì vậy, hầu như rất ít nhà hàng phù hợp với hương vị của y, thường là y tự làm.
Vừa oán giận vừa lấy điện thoại di động ra mở khóa nhìn thoáng qua tin nhắn, là Hứa Tuấn Lân trả lời cậu, hẳn là trả lời câu hỏi của cậu về thiệp mời kia.
Nhưng Hứa Kiêu Bạch vừa mở tin nhắn ra liền nhịn không được cười đến vỗ đùi đen đét, chỉ thấy trong hộp thoại của Hứa Tuấn Lân trả lời sáu dấu chấm hỏi.
Đồng chí lão Hứa:??????
Đặng: hóng cp ba hứa còn hơn cả cp chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...