Buổi tối ngày hai trăm lẻ sáu ở trên núi, Hách Phúng mất ngủ. Có rất nhiều nguyên nhân, tỷ như khí trời buổi tối oi bức, tiếng chim kêu quỷ dị ngoài cửa sổ, bóng cây lòa xòa phản chiếu trên ra giường. Nhưng Hách Phúng biết, những thứ đó chỉ là cái cớ, nguyên nhân chân chính dẫn đến mất ngủ không phải nhân tố khách quan, mà do trong lòng cậu.
Tỷ như, cậu trằn trọc nghĩ, mấy ngày nay Lâm Thâm có phải có chút kỳ quái hay không? Luôn luôn ngầm xuống núi, đang tìm manh mối gì sao? Lại nghĩ đến trước khi ăn cơm Lâm Thâm hỏi cậu có anh em không, tại sao anh lại hỏi vậy? Bình thường tình huống trong truyện kiếm hiệp, không phải hỏi trong nhà có chị em không, có thì nhanh giới thiệu, không phải vậy sao?
Không đúng không đúng, Hách Phúng lắc đầu liên tục, mình nghĩ đi đâu vậy, Lâm Thâm không phải loại tính cách này, từ khi cậu làm việc đến nay còn chưa thấy Lâm Thâm cảm thấy hứng thú với nữ giới.
Thình thịch một tiếng, Hách Phúng mãnh liệt từ trên giường ngồi dậy!
Vừa rồi mình nghĩ cái gì? Lâm Thâm không hứng thú với nữ giới? Làm một nam nhân hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi bình thường không có khả năng không ham muốn đối với người khác phái đi. Trừ khi đối tượng anh ham muốn không phải là khác giới mà là đồng tính.
Hách Phúng ừng ực nuốt nước miếng, bị suy đoán của chính mình dọa sợ. Thử nghĩ nếu Lâm Thâm thật sự bất động với nữ sắc, như vậy hiện tại ở trên núi, nơi này hầu như là môi trường khép kín, người gặp nguy hiểm nhất không phải là mình sao?
Nhưng mà cô nam quả nam sống chung nhà lâu như vậy cũng chưa thấy Lâm Thâm xuống tay với mình, chẳng lẽ bản thân nghĩ sai sao, vẫn là nói Lâm Thâm không có ý đó với mình? Hách Phúng liên tục lắc đầu, không có khả năng, theo như cậu biết thì hai mươi mấy năm qua mị lực vô địch của cậu đã đánh ngã biết bao nhiêu nam nữ già trẻ, như thế nào ngay cả một dã nhân sống trong núi cũng không bắt được. Lâm Thâm nếu không xem trọng cậu thì chính là tổn thất của anh, không đúng, nếu anh thật sự xem trọng cậu thì đến lúc đó phải làm sao từ chối?
Hách Phúng lâm vào rối rắm, nếu Lâm Thâm thật sự định làm gì đó với cậu có tính là dùng quy tắc ngầm không? Nếu anh lấy quyền lợi công nhân ra uy hiếp cậu thì nên làm gì bây giờ? Ngoan ngoãn nghe theo hay sống chết phản kháng? Nhưng mà quay lại vấn đề, nam nhân và nam nhân trong lúc đó đến tột cùng là làm như thế nào?
Hách Phúng lấy điện thoại ra, xoát xoát bắt đầu tìm kiếm.
“A a a a, thì ra còn có thể như vậy!”
“Thật là lợi hại!”
“Nhưng mà chỗ đó nhỏ như vậy nhất định là rất đau.”
“Nam nhân và nữ nhân lần đầu tiên cũng phải cẩn thận a.”
Cậu một bên xem, một bên chậc chậc cảm thán, càng thêm hăng hái, đợi cho cậu phục hồi lại tinh thần, mới nhớ lại mình đang vì mất ngủ mà buồn rầu, vì cái gì bây giờ xem một quyển nam nam yêu nhau ướt át lại cảm thấy hứng thú cực kì? Hơn nữa hình như cũng không có bài xích?
Hách Phúng đen mặt, giây tiếp theo liền ném điện thoại ra, vèo một tiếng phi vào trong chăn.
Lại nói tiếp, đều do Lâm Thâm là đầu sỏ gây tội, hại cậu mất ngủ, còn làm cho tinh thần cậu trở nên không bình thường!
Hách Phúng lảm nhảm nói:”Quái, mình tại sao cả đêm đều nghĩ đến anh ta?”
Vừa nhắm mắt lại thấy tối nay Lâm Thâm đứng trước di ảnh của lão thủ lâm, bóng lưng trầm mặc.
Lâm Thâm gần đây có tâm sự, Hách Phúng nhìn ra, nhưng cậu không biết mình có nên hỏi hay không. Nếu đổi lại lúc trước, đối với chuyện của người bên ngoài, cậu nghĩ cũng không nghĩ, nói chi là phiền não đến không ngủ được. Hai mươi mấy năm Hách Phúng sống, ngoại trừ cha mẹ và mấy thằng bạn tốt, những người còn lại cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Cậu có thể đối với những khách qua đường đó lộ ra tươi cười tao nhã, làm cho họ đối với mình lưu lại ấn tượng tốt, nếu thời cơ thích hợp cũng không ngại phát triển thành câu chuyện lãng mạn cả hai đều hài lòng. Thế nhưng ở trong lòng, Hách Phúng đối với người chung quanh rất ít chân chính để vào mắt.
Dùng mặt tốt nhất của mình, vẫn luôn dùng thái độ này đi ứng phó với kẻ khác. Như vậy hai bên đều không kết giao quá sâu, cũng sẽ không để lại phiền phức.
Nhưng mà bắt đầu từ khi nào, bản thân cậu ở trước mặt Lâm Thâm không hề lộ ra tươi cười giả dối mà thể hiện bản tính thật? Tính đến bây giờ, ở trước mặt Lâm Thâm bày ra hình tượng xấu, đối với Lâm Thâm mấy lần nổi giận, bao nhiêu lần hai người cãi nhau. Tính toán như vậy, Hách Phúng âm thầm kinh hãi. Hoàn toàn thả lỏng, không chút nào đề phòng cùng một người ở chung, từ khi cậu chào đời đến nay đây là lần đầu tiên. Mà ngay cả cha mẹ, đôi khi cậu cũng chỉ trả lời có lệ.
Hách Phúng lắc đầu, phải đem Lâm Thâm âm hồn bất tán kia vứt ra khỏi đầu, không thì đêm nay cậu đừng mong ngủ. Cậu nằm trên giường, nhìn trần nhà làm bằng gỗ bắt đầu đếm cừu, cũng bức bách mình nghĩ đến chuyện khác ngoài Lâm Thâm.
Mí mắt dần dần cụp xuống, Hách Phúng lâm vào buồn ngủ. Chuyện không liên quan đến Lâm Thâm, chuyện gì đây?
— — Đúng rồi, là Vu Việt, cậu ta vì sự kiện kia mà đến tìm mình.
Làm một tình nhân ưu tú của mọi người, tiêu chuẩn cơ bản Hách Phúng tìm bạn gái, ngoại trừ khí chất bên ngoài, còn có một việc quan trọng — — cô tình tôi nguyện. Hai mươi lăm năm tình cảm, cậu tuyệt đối không tìm phụ nữ có chồng, không tìm phụ nữ làm ăn bất chính, không tìm trẻ vị thành niên, không tìm….người thật tâm trong cuộc tình.
Từ những tiêu chuẩn đó đến nay, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Tình yêu là vật hi hữu, hôn nhân là sinh hoạt, nhất là sinh ra trong một gia đình đặc biệt, cậu hiểu được hôn nhân không phải do mình quyết định, mà tình yêu là thứ quá mức hiếm hoi, Hách Phúng căn bản không trông cậy mình có thể gặp được.
Trước khi bị người nhà ra lệnh phải kết hôn, cậu sẽ đi hưởng thụ nó nhưng lại không mong tìm được tình yêu. Vì vậy có thể hảo tụ hảo tán, một nữ nhân phải hiểu được quy tắc trò chơi, luôn luôn là lựa chọn tốt nhất của cậu.
Không muốn làm tổn thương tình cảm mỏng manh của các cô gái, Hách Phúng chỉ có thể phóng túng sa vào trò chơi tình yêu này, đối với ý nghĩa chân chính kết giao đều hận không thể tránh hết.
Nhưng đứng ở bờ sông sao có thể không ướt giày, cho dù là cậu cẩn thận từng tý nhưng cũng có lúc mắc sai lầm. Đó là bạn gái cố định thứ tư của cậu, trước khi ‘Kết giao’ song phương đều xác định rõ ràng quy tắc của trò chơi, cả hai đều tránh chạm vào điểm mấu chốt của đối phương. Lúc ban đầu bọn họ ở chung quả thật rất nhẹ nhàng vui vẻ, không có áp lực khi nói chuyện với nhau, ý nghĩ và quan điểm phù hợp, cùng trưởng thành trong một hoàn cảnh giống nhau, để một nam một nữ trong trò chơi này trở thành bạn bè — — ít nhất lúc đó Hách Phúng cho là như vậy.
Nhưng dần dần hành vi của đối phương bắt đầu bất thường, cô ta thường xuyên trong lúc Hách Phúng làm việc mà gửi tin nhắn, gọi điện thoại, lại chưa có sự cho phép mà đã xem tin nhắn trong điện thoại của Hách Phúng, mỗi ngày như thế giống như đang giám thị cậu. Lúc đầu, Hách Phúng nhịn, cậu cho rằng đối phương thân là bạn gái của mình cho dù không chính thức yêu nhau, những việc này xem như là quyền lợi của cô. Nhưng mà cậu nhịn một nước, đối phương lại càng lúc càng táo tợn hơn.
Cô bắt đầu mỗi ngày chất vấn Hách Phúng hôm nay gặp những ai, nếu có tiếp xúc với phái nữ, cô sẽ điên cuồng ép hỏi Hách Phúng, đến tột cùng có quan hệ gì với những cô gái đó hay không! Hách Phúng giải thích mình trong lúc kết giao với bạn gái cố định tuyệt đối không tiếp xúc với những cô gái khác, nhưng cô không tin chút nào, giống như con thú cái nổi điên cảnh giác mọi phái nữ tiếp cận Hách Phúng.
Đồng nghiệp, cấp dưới, người đi ngang qua đường, cô chiếm dục càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả mẹ của Hách Phúng gọi cũng bị cô hạn chế.
Những ngày như vậy duy trì hai tháng, Hách Phúng rốt cục quyết định nói ra câu nói kia.
— — Thỉnh đi tìm một người khác có thể đối xử ôn nhu với cô.
Đây là ám chỉ, cắt đứt quan hệ, sau đó Hách Phúng cúp điện thoại, bắt đầu tự hỏi đến tột cùng hành vi nào của mình làm cho đối phương hiểu lầm, vì sao hình thức ở chung vui vẻ ban đầu lại biến thành như vậy? Nhưng mà khi đó cậu không ngờ trước được, ngày mai, ác mộng mới bắt đầu.
Hôm đó Hách Phúng không như thường lệ đi quán bar, sau khi xong việc liền về nhà, nhưng tại bãi đổ xe, cậu không kịp đề phòng bất ngờ bị đánh thuốc mê, sau khi tỉnh lại thì đã phát hiện mình ở trong một căn phòng xa lạ.
Phía trước cậu là cô bạn gái, ngồi trên giường, tóc tai cô bù xù, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có nét đẹp tao nhã thường ngày.
“Cô….”
“Tại sao….Tại sao, anh lại từ chối em!”
Hách Phúng vừa mới nói một chữ, đối phương liền giống như nổi điên hét ầm lên.
“Em có chỗ nào không tốt, em không đẹp bằng nữ nhân khác, không xuất sắc bằng những ả kia sao? Tại sao anh phải rời khỏi em, tại sao!”
Nhìn bộ dáng cô điên cuồng rít lên, Hách Phúng chuẩn bị giải thích.
“Cô còn không hiểu? Giống như chúng ta vậy, về sau người trong nhà sẽ tìm kiếm đối tượng kết hôn thích hợp, không có khả năng luôn luôn ở bên nhau!”
“Anh không yêu em sao?” Nữ nhân không nghe đi lên hỏi cậu, nỉ non hỏi:”Anh đối với em ôn nhu như vậy, chẵng lẽ không phải yêu em sao? Em cũng yêu anh, rất yêu anh a…”
Yêu anh, yêu anh, yêu …
Nhìn nữ nhân không ngừng đối với mình lặp đi lặp lại những lời này, Hách Phúng dần dần có chút không kiên nhẫn, thứ tình yêu là vẫn hi hữu, hi hữu đến nỗi căn bản không tồn tại trên đời, cậu không tin.
Sau khi nói như vậy, nữ nhân lộ ra tươi cười kỳ quái.
“Làm thế nào anh mới tin em.”
Hách Phúng không trả lời, ký ức tiếp theo bắt đầu có chút mơ hồ, dường như là do tác dụng của thuốc mê, thần trí của cậu vẫn còn có chút không tỉnh táo.
Chỉ nghe được có người một mực lẩm bẩm một chữ, thâm tình mà lưu luyến, đó là chữ gì? Vì sao cậu không nhớ rõ?
Cậu cảm giác có một đôi tay ôn nhu tinh tế vuốt ve khuôn mặt mình, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn cậu, tiếp theo, có người đối với cậu nhẹ giọng từ biệt:
“Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại.”
“Em sẽ làm cho anh tin tưởng em, tin tưởng em….Anh….”
Thời điểm lần thứ hai tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, cậu lảo đảo đứng dậy, lại đột nhiên cảm thấy xúc cảm ấm áp trước ngực, kinh ngạc ngẩng đầu.
Nữ nhân kia như thường ngày, làm nũng nằm trong ngực cậu, gắt gao ôm lấy. Nhưng mà máu tươi đỏ thẫm ồ ạt chảy từ trong tim cô lại ám chỉ tất cả không giống vậy!
Sắc mặt của cô tái nhợt, thân thể của cô nhẹ đến không còn sức nặng, nhưng cánh tay cô ôm Hách Phúng vẫn ôn nhu như vậy, khóe miệng mang theo ý cười, giống như đang mơ thấy một giấc mộng xinh đẹp.
Em yêu anh, em sẽ làm cho anh tin em.
Cuối cùng câu nói kia đột nhiên vang lên trong đầu Hách Phúng, nhìn ra giường bị chất lỏng màu đỏ nhuộm màu, tóc dài xinh đẹp xõa tung, tóc đen còn dính vài giọt máu, triền miên đỏ và đen, hoàn mỹ làm nổi bật lên màu trắng thuần khiết của ra giường.
” A a a a a a a a a a a a a a a a a a!”
Hách Phúng đột nhiên ôm lấy đầu, thống khổ kêu lên.
Một khắc kia, tim của cậu như có chỗ nào bong ra từng mảng.
【 Em đem tim móc ra cho anh, chứng minh em yêu anh 】
Một trái tim không hề đập được đặt trên tay phải của cậu, giống như một hứa hẹn quyết tuyệt.
Nữ nhân kia, hạnh phúc mỉm cười.
=====================================================
“A a a a, thì ra còn có thể như vậy!”
“Thật là lợi hại!”
“Nhưng mà chỗ đó nhỏ như vậy nhất định là rất đau.”
“Nam nhân và nữ nhân lần đầu tiên cũng phải cẩn thận a.”
=)) dịch dòng này tui cứ tưởng mấy thím hủ nữ nữa, ai dè là Tiểu Phúng của chúng ta, ẻm rất có tiềm năng nha, còn phấn khích nữa chứ
ㄟ( ▔∀▔ㄏ
Cả đêm không ngủ nghĩ về người ta nha, tui không hiểu sao ẻm trước mặt người khác thì phong độ lắm nha, gặp anh Lâm là thành con nhím moe chết người à (〃〃)
Tiểu Phúng không phải lỗi của em đâu,là do mị lực quá nặng, Tịch có bạn trai như vậy chắc sợ chết khiếp rồi, dự đoán em nó có thể bệnh sợ phụ nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...