Không có người nào nguyện ý thừa nhận mình là người hèn nhát, cho dù là Lâm Thâm cũng không ngoại lệ.
Lúc Hách Dã hỏi anh câu này, anh lập tức trừng mắt nhìn lên, chọc cho Hách Dã một trận cười ha hả.
Lâm Thâm khó chịu.
“Người tùy tiện vứt bỏ đi mạng sống của mình cũng có tư cách nói mình không hèn nhát?”
Câu này của anh công kích ngụy biện của Hách Dã, nhưng lại không có được hiệu quả trong dự đoán. Hách Dã cười lắc đầu, nhìn anh, giống như đang nhìn một đứa trẻ cố ý tình sự.
“Cũng không phải nói như vậy, cậu có biết con người tham lam cái gì không? Đó là sinh mệnh, mà những người có thể buông bỏ sinh mệnh đi thực hiện lý tưởng của mình, chúng ta đều đem bọn họ gọi là anh hùng, vĩ nhân! Người lấy cách thức tự sát để chấm dứt cuộc đời mình, chẳng phải là đang dùng mạng sống đi thực hiện lý tưởng sao?”
Khóe miệng Hách Dã mang theo ý cười chế giễu.
“Điểm này tôi liền không hiểu, vì sao cố ý tự sát thì bị kỳ thị, còn bị người khác cho là yếu đuối?”
“Bởi vì bọn họ tự sát sẽ mang đến phiền phức cho mọi người chung quanh.”
“A, chẳng lẽ người gọi là anh hùng ném đầu người vẩy máu nóng, oanh oanh liệt liệt mà chết hắn sẽ không mang đến phiền phức cho người nhà của mình?’ Hách Dã chê cười nói:”Bọn họ thực hiện giá trị hư vong của mình, lại không để ý đến cảm thụ của người nhà, nói xong lời cuối cùng, lấy được lợi ích là bởi vì bọn họ hi sinh mang lại điều tốt cho toàn xã hội mà không phài người nhà của bọn họ. Cho nên đại bộ phận người trong xã hội đều vỗ tay tán thành, bởi vị bọn họ hưởng thụ được chỗ tốt đó.”
Lâm Thâm có chút phản ứng không kịp, dựa theo suy luận của Hách Dã, những anh hùng bi kịch lưu truyền muôn đời, tấm gương đạo đức quên mình vì người khác, chẳng lẽ thật ra đều chỉ vì thỏa mãn này nọ của mình, mà người nhận được lợi ích lớn nhất — — là xã hội này, thật ra là lợi dụng cái chết của bọn họ để phát triển sao?
Nghe vậy liền có chút kinh tâm.
Thế nhưng Lâm Thâm cũng không dễ bị lung lay, anh rất nhanh tìm thấy lỗ hổng trong lời nói của Hách Dã.
“Suy luận của cậu cũng không chính xác, những người vì tập thể hi sinh chính mình, cái chết của bọn họ ít nhất mang đến tiến bộ cho một phương diện khác. Mà tự sát giả chết đi cũng chỉ làm xã hội rối loạn. Nếu cậu lấy xã hội làm cơ sở sinh tồn, vì tập thể mà hi sinh cá thể nhỏ thì có gì không đúng?”
“Hy sinh?”
Hách Dã cười nhạo một tiếng:”Được rồi, tôi hỏi cậu, nếu vì tập thể và mọi người chung quanh hy sinh, cậu có nguyện ý không?’
Lời này làm Lâm Thâm cứng lại, vì lợi ích của tập thể mà hy sinh? Anh sao?
Vì ai, người dân trên trấn sao? Thế nhưng bọn họ thường ngày ý kiến anh, ít nhiều lời nói lạnh nhạt, cho dù có một ngày thật sự vì bảo vệ bọn họ mà mất đi tánh mạng, phỏng chừng đám người cũng không cảm kích đi.
Lâm Thâm trả lời rất nhanh:”Tôi làm không được, tôi không phải người vĩ đại.”
“Đúng vậy, cậu làm không được. Trên thực tế đều có rất nhiều người không thể buông bỏ mạng sống mình, nhưng có hai loại người làm được, một loại là ‘Vĩ nhân’, một loại chính là tự sát giả. Thủ đoạn bọn họ thực hiện mục đích đều giống nhau, cũng không tiếc hy sinh mạng sống mình, thế nhưng lại được đối đãi khác nhau một trời một vực. Vì sao? Đơn giản là ‘Vĩ nhân’ tử vong có thể mang lại lợi ích cho nhiều người, mà ‘Tự sát giả’ không mang lại lợi ích cho bọn họ.”
Hách Dã nói:”Có một câu cậu nói đúng, bởi vì tự sát giả tử vong thu được lợi không phải đại bộ phận người, cho nên xã hội bài xích bọn họ. Nếu một ngày, con người tự sát có thể giúp xã hội phát triển, khiến lịch sử khắc ghi, cậu nói xem có bao nhiêu người xếp hàng phía sau thúc giục hắn mau chết.”
“Ha ha, giá trị của thế giới này có phải rất thú vị không?” Hách Dã nháy mắt, giống như nói giỡn:”Sống chết của một người không giống với sống chết của người khác, vì sao có nhiều chỗ khác nhau như vậy? Chuyện tử vong, trên người mỗi người đều không cùng kết quả, trăm lần không sai a.”
Lâm Thâm cảm thấy sau lưng dần dần dâng lên một cỗ lãnh ý, bởi vì anh phát hiện mình hoàn toàn không có ý đồ phản bác, ngược lại bắt đầu có chút đồng tình với Hách Dã. Kỳ thật ngay từ đầu, anh phản bác đều mềm mại vô lực, không giữ vững. Từ lúc này đến một nhóm người hy sinh vì lợi ích tập thể, Lâm Thâm trong lúc thảo luận đề tài tử vong này đã không còn lập trường.
Hắn bỏ qua mạng sống của một số ít người. Điều này cũng có lúc cần thiết, có thể chấm dứt mạng sống của mình để đối lấy lợi ích cho tập thể. Từ một góc độ khác quan sát, cùng với những người vì tình cảm và ham muốn cá nhân, nhóm tự sát giả vứt bỏ mạng sống của mình thì có gì khác nhau?
Không, khác nhau rất lớn! Phần lớn mọi người vứt bỏ mạng sống của người khác để đổi lấy lợi ích cho mình. Mà những tự sát giả kia vứt bỏ mạng sống của mình để đổi lấy….Vẫn chỉ là hy vọng mong manh tuyệt vọng.
Từ điểm đó nhận xét, loại lý luận hy sinh này so với tự sát giả còn tàn nhẫn gấp trăm lần.
Ý thức được mình có điểm không thích hợp, Lâm Thâm vội vàng đứng dậy.
“A, phải về rồi sao?’
Anh không trả lời, nhưng Hách Dã phía sau bám riết không tha:”Cùng cậu nói chuyện rất vui vẻ, ngày mai lại đến chứ, tôi ở chỗ này chờ cậu!”
Lâm Thâm giống như trốn tránh ma quỷ, bước chân vội vàng rời khỏi dòng suối.
Một bóng người màu trắng ngồi bên dòng suối còn không quên hướng anh vẫy tay tạm biệt.
Lâm Thâm ra lệnh cho mình thu lại ánh mắt, rời đi. Nhưng ý nghĩ dây dưa trong đầu anh, lại như hình với bóng quấn lấy.
Tử vong đến tột cùng là cái gì?
Rốt cục là ai có tư cách phán định một người nên sống hay chết, là bản thân mỗi người sao? Nếu không phải, vậy thì còn có ai?
Lâm Thâm vội vàng rời đi, bóng lưng của anh dường như có chút chật vật không thể tả. Từ ven đường kéo dài đến bụi cây rậm rạp, giống như đang cười nhạo anh dao động, càng không ngừng lắc lư lắc lư.
***Ngày hôm sau Hách Phúng quả nhiên gặp được Vu Việt, người kia bất chấp tất cả chưa đạt được mục đích thì không buông tha. Mà hôm nay vừa vặn, trời vừa mới sáng Lâm Thâm đã ra ngoài, cũng cho hắn cơ hội tiếp tục dây dưa.
“Cậu đến tột cùng còn muốn ở trong này ngồi đến chừng nào?”
Hách Phúng nhìn hắn, nhíu mày:”Nói cho cậu biết, chút nữa tôi còn phải đi ra ngoài tuần lâm, không có rảnh rỗi cùng cậu nói nhảm.”
“Tuần lâm?” Vu Việt sửng sốt.
“Công việc của tôi! Mỗi ngày đều có một đống nhiệm vụ phải làm a đại ca, không giống như cậu nhàn rỗi.”
“Cậu vậy mà cũng có công việc?” Vu Việt càng trừng to mắt:”Tôi tưởng cậu trên mạng nói đùa với tôi.”
“Tôi đã lớn như vậy cũng phải sống bằng sức mình chứ.”
Hách Phúng liếc mắt xem thường, đẩy hàng rào đi ra ngoài:”Cậu muốn ở trong này ngồi bao lâu thì ngồi đi, tôi đi làm việc đây.”
“A, từ từ!”
Vu Việt nhìn bóng lưng cậu, vội vàng đuổi theo. Xuất phát từ tò mò đối với công việc của Hách Phúng, càng tò mò hơn nữa Hách Phúng có thể ở trong nơi hoang sơn này tìm được công việc, Vu Việt đi theo. Tuần lâm ngày hôm nay, chỉ vừa mới bắt đầu.
***
Lúc Lâm Thâm bước vào dòng suối nhỏ gần cánh rừng, liền nghe thấy một giọng nói kinh hỉ.
“Cậu quả nhiên đến đây.”
Hách Dã ngồi trên tảng đá hôm qua, hướng anh ngoắc ngoắc, nhìn cái tư thế sờ sờ giống như ngày hôm qua, Lâm Thâm rất có lý do hoài nghi, người này có phải cả một đêm đều chờ ở chỗ này không rời đi.
Anh còn chưa kịp hỏi, ngược lại Hách Dã thấy trên người anh không mang theo ba lô, liền hỏi.
“Cậu không phải nên đi địa phương khác sao?”
Lâm Thâm lạnh lùng nói:”Tôi không có địa phương khác đi.”
“Ha ha.” Hách Dã cười:”Cậu trả lời như vậy, làm tôi nhớ đến mình lúc trước.”
Hắn ném một viên đá vào giữa mặt nước nhưng không nhảy được trên nước.
(nhảy trên nước là như thế này)
13652392_925543854222140_298180524_n
“Tôi trước kia luôn hoài nghi, có đôi khi nghĩ thật nhiều, cũng sắp không biết mình có phải phải điên rồi hay không.”
“Hoài nghi gì?” Lâm Thâm hỏi.
“Không ai công nhận tôi, không ai thừa nhận tôi, người chung quanh đều phủ nhận giá trị tồn tại của tôi.” Hách Dã thản nhiên nói, giống như đang nói đến môt chuyện không quan trọng gì của người khác:”Không thể không nói, trong quả trình trường thành đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bất luận là làm cái gì cũng không được khen ngợi, làm không đúng một chút là sẽ bị châm chọc, cho dù cố gắng cũng không có ai quan tâm, bọn họ đều chờ chê cười tôi.”
“Khi đó tôi nghĩ, đến tột cùng là tôi sai hay là người chung quanh sai, nhưng mà sau này tôi phát hiện nghĩ như vậy thật buồn cười.”
Hách Dã nói:”So với đi rối rắm ai đúng ai sai, không hợp chính là hoàn cảnh chung quanh tôi. Sau này suy nghĩ cẩn thận, tôi phát hiện đây là một vấn đề không cách nào giải quyết. Bởi vì sức mạnh của một người không thể thay đổi hoàn cảnh, tôi lớn đến giờ hai mươi mấy năm phần lớn hoàn cảnh đều bài xích tôi, sẽ còn tiếp tục bài xích tôi nữa.”
“Không ai quan tâm, không ai hiểu được, bị xem nhẹ giống như không khí, tệ hơn nữa còn giống như súc sinh bị nhốt trong chuồng. Cuối cùng tôi suy nghĩ cẩn thận, nếu tôi không cách nào thay đổi những người chung quanh, tôi làm được chỉ có một việc.” Hách Dã nói:”Ít nhất, tiêu diệt sự tồn tại của tôi, tự tôi vẫn có quyền quyết định.”
“…Cậu muốn tự sát.”
“Bingo! Đoán trúng rồi, mười điểm!” Hách Dã cười nhìn anh, hoàn toàn không có trạng thái rối rắm khi ý đồ bị vạch trần.
“Đương nhiên, tôi hy vọng cậu không dùng từ tự sát để hình dung.” Hách Dã sửa lại nói:”Tôi chỉ chọn cách tốt nhất để thực hiện lý tưởng, cùng bọn họ đấu tôi càng mệt mỏi, nhưng lại không nghĩ nhận thua, lúc này lại có phương pháp tốt như vậy xuất hiện trước mặt tôi, tôi vì sao không đi thực hiện nó?”
“A, đương nhiên tôi không phải những ‘Vĩ nhân’ kia. Trên đời này cũng không có bao nhiêu người vì tôi chết đi mà nhận được lợi ích a.”
Lâm Thâm nói:”Cậu chết rồi thì cái gì cũng không có.”
“Cũng không thể nói vậy.” Hách Dã cười, nhưng nụ cười này lại làm cho người ta cảm thấy trống rỗng như một tờ giấy trắng:”Dù sao từ trước đến nay tôi đều hai bàn tay trắng, sớm một chút chấm dứt cuộc sống cũng không có gì. Không bằng nói, tôi đang đánh cuộc.”
“Đánh cuộc?”
“Đúng vậy, nếu tôi chết thì những người chung quanh sẽ có phản ứng gì? Bọn họ hối hận vì không nhốt tôi lại, hay là càm thấy thở phào nhẹ nhõm hoặc là tôi quấy nhiễu cuộc sống yên bình của bọn họ mà phẫn nộ? Tôi rất tò mò điểm này. ” Hách Dã nói:”Hơn nữa tử vong đối với tôi thì rất hấp dẫn, nhịn không được muốn nếm thử một chút, đương nhiên, tôi hiểu được nó không có vé về. Nhưng mà không sao cả….”
“Dù gì sống tiếp cũng không có ý nghĩ gì. Hạnh phúc trong tương lai, sau đó sẽ tốt hơn?” Hách Dã nheo mắt lại, con ngươi đen tối như vực sâu cắn nuốt người:”Loại trường hợp này, tôi một chút cũng không tin.”
Tử vong là chân thật nhất, cũng đáng tin nhất, so với người chung quanh tươi cười giả dối, tâm ý có lệ, đi ôm lấy phần chân thật này chẳng phải sẽ khiến người vui vẻ sao?
“Còn cậu, có muốn đi chung không?”
Lâm Thâm cả kinh, không dám tin mà nhìn hắn.
“Tôi không nói giỡn.”
Hách Dã mỉm cười, hướng anh vươn tay.
“Bởi vì tôi hiểu cậu cùng tôi giống nhau. Không ai hiểu được, bị người khác bài xích, cùng người chung quanh không hợp nhau, bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, những ngày như vậy cậu còn muốn lâu hơn?”
“Có muốn cùng nhau thử một chút?” Hách Dã mê hoặc, hạ giọng nói:”Không phải luôn nói, tử vong là món quà tốt nhất Thượng đế ban cho con người sao, cậu nghĩ như thế nào?”
Lâm Thâm nhìn chằm chằm hắn, đồng tử co rút lại.
Anh nhìn Hách Dã cười đến khuôn mặt sáng lạn, trong phút chốc liền cảm thấy có chút chói mắt. Vô số gương mặt thoáng qua trước mắt anh, tất cả đều mơ hồ không chân thật, những tiếng cười trào phúng, những ánh mắt xem thường luôn luôn rõ ràng. Cuộc sống như thế, anh thật sự cảm thấy không vui sao? Có ý nghĩ gì?
Người bình thường đều sợ hãi tử vong, nhưng Hách Dã thoạt nhìn rất hưởng thụ, như vậy, anh thì sao?
Lâm Thâm tự hỏi, mỗi ngày đều áp lực đến không thể thở, liều mạng đi bảo hộ những người căn bản xem thường mình, cuộc sống như thế còn cần kéo dài sao?
Nếu tử vong thật sự là món quà Thượng đế ban cho.
Anh nhìn Hách Dã, nghĩ, người trước mặt chính là sứ giả đưa cho mình món quà đó.
Hoặc là nói, mở ra chiếc hộp Pandora ma quỷ.
Lâm Thâm vươn tay.
Trong đầu anh lại nghĩ đến giấc mộng kia, ác mộng mỗi đêm đều mơ thấy.
Đùng đùng — —!
Trên bầu trời chợt vang lên một tiếng sấm, Hách Phúng đi trên đường nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.
“Trời muốn mưa?”
Trả lời cậu, là mưa to trút xuống.
======================================================
1.Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.
2. Vĩ nhân: Nhân vật vĩ đại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...