Có Giỏi Thì Đừng Chết

Thu thập đồ vật, tốc độ tay của Lâm Thâm cũng không nhanh. Thật ra cũng không cần mang nhiều như vậy, nhưng mà làm một hồi lâu, anh sắp đem toàn bộ đồ nhét hết vào ba lô, sau đó đối với người trong nhà đang bận rộn chào hỏi một tiếng, đẩy cửa đi ra.

Lúc này trời vừa mới sáng, trong không khí tràn ngập một cổ ẩm thấp, mênh mông sương trắng. Đi trong làn sương mù, sợi tóc dính phải một chút giọt nước mưa, theo đuôi tóc chảy xuống, trượt trên khuôn mặt. Lâm Thâm vươn tay lau đi vệt nước, đeo ba lô lên hướng chân núi đi.

Tại mảnh đất trống trải trên đỉnh núi, kỳ thật cũng có thể nhìn thấy trấn nhỏ. Mà trấn nhỏ lúc này còn chưa bận rộn làm việc, cùng sắc trời mông lung cùng nhau ngủ say.

Lâm Thâm chỉ liếc nhìn một cái, nắm chặt ba lô, một chân đạp lên đường nhỏ xuống núi.

Sương trắng dần dần che đi thân ảnh của anh, thẳng đến khi cả hai hòa thành một thể, bóng dáng cô độc kia biến mất trên sơn đạo.

***

“Ca — —”

Một cái xẻng xúc xuống, đào ra con giun chỉ còn nửa đoạn, nhưng mà lần này thấy lại không thể trách.

Hách Phúng lại xúc thêm mấy cái, đem con giun kia cùng phần đất đắp lại, phỏng chừng không quá vài ngày, tiểu đông tây kia còn có thể ở trong đất bò tới bò lui. Thật ra Hách Phúng cảm thấy so với mèo chín mạng trong truyền thuyết thì con giun bị đứt thành hai đoạn như vậy còn có thể sống sót đó là mới là tạo vật thần kỳ nhất của thiên nhiên.

“Hô, nóng chết.”

Bận bịu xong một trận, cậu ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này mặt trời đã lên cao, nhìn nó ở hướng đông treo trên bầu trời, không lâu nữa là đến giữa trưa. Mà Lâm Thâm từ sáng sớm ra ngoài bây giờ còn chưa trở về.

【Nếu giữa trưa tôi chưa về thì không cần chờ.】

Vừa ra đến cửa, Lâm đại lão bản liền nói như vậy, nếu ông chủ đã phân phó, Hách Phúng cũng không chờ anh nữa.

Đứng dậy, cậu duỗi người, giảm bớt đau nhức bởi vì khom lưng trong thời gian dài.

“Ai u hắc.”

Cánh tay Hách Phúng xoay vài vòng, tay trái xoa vai phải, chuẩn bị vào nhà nấu cơm.

“Hách Phúng ca!”


Đang lúc này, ngoài sân nhỏ truyền đến tiếng gọi thanh thúy, Hách Phúng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một đầu tóc đen chỉ cao hơn hàng rào một chút lắc lư đến gần, thẳng đến khi đứng ở cửa viện, chủ nhân của cái đầu kia dùng sức nhón chân, hướng trong sân nhìn hai vòng. Không thấy được Lâm Thâm, chỉ thấy mỗi Hách Phúng, nhóc liền hỏi:

“Hách ca, hôm nay ở nhà một mình sao?”

Nhìn một chút là ai tới? Hách Phúng thấy là tiểu tử kia, khóe môi nhếch lên.

“Hàn Chí tiểu quỷ, thế nào, hôm nay không đi giúp việc sao?”

“Hừ, tôi đến giúp Lâm ca, mới không phải đến đây thay anh làm công!” Hàn Chí nhanh miệng kinh thường, cho tới bây giờ nhóc vẫn luôn cùng Hách Phúng bất hòa, một lớn một nhỏ hễ gặp nhau là đấu võ mồm.

Chỉ là bình thường trong tình huống này Hàn Chí đều bị Hách Phúng đùa giỡn quay vòng vòng, mà Hách Phúng đối với việc này là làm mãi không mệt, hoàn toàn không có tự giác của người trưởng thành.

“Nga, không phải đến tìm anh a, anh đây liền đi.” Hách Phúng nói xong liền cố ý đi vào nhà.

“Từ từ! Chờ một chút!’ Hàn Chí thấy cậu không để ý đến mình, nóng nảy, vội nói:”Tôi có việc tìm hai anh, không đúng, anh nói cho tôi trước Lâm ca có ở nhà không?’

Hách Phúng quay đầu nhìn nhóc:”Nhóc có việc thì tìm anh ta, còn hỏi Lâm Thâm làm gì?”

“Ai, anh đừng quản, anh ấy có ở nhà không!” Hàn Chí dáng vẻ đại nhân xua tay.

Hách Phúng thấy thế liền nhịn không được cười ra tiếng.

“Anh ta không có ở nhà, sáng sớm đã đi rồi. Được rồi, nhóc nói cho anh biết tìm anh ta làm gì?”

“Thật sự không có ở nhà sao, có thể đột nhiên trở về hay không?” Hàn Chí lo lắng hỏi.

“Nhóc không tin anh thì thôi, anh vào nhà, không rảnh chơi với nhóc.

“A a a, chờ một chút, tôi tin anh, tôi tin anh! Đừng vào!” Hàn Chí vội vàng gọi cậu lại, sau đó liền quay đầu, hướng ra ngoài sân nhỏ hô lên:”Không có ai, an toàn, vào đi!”


Hách Phúng nhìn nhóc con kỳ quái đối với bên ngoài gọi cái gì, lại nghe thấy ngoài sân truyền đến một trận tiếng động, tiếp theo, một người đẩy cửa bước vào. Lúc nhìn rõ người kia là ai, Hách Phúng kinh ngạc đến nỗi cằm cũng rớt ra, cái xẻng cậu cầm trong tay chỉ thẳng đối phương.

“Tại sao cậu lại ở đây!”

Người tới nhìn Hách Phúng, mỉm cười:”Tôi vì sao không thể ở đây? Hay là cậu cho rằng trời đất bao la, thật sự có thể trốn đến địa phương không ai nhìn thấy, tên điên?”

“….”

Hai người không nói chuyện, chẳng qua là dùng ánh mắt trao đổi, nhưng không tiếng động trong lúc sấm chớp rền vang không phải người bình thường nào cũng có thể lĩnh hội. Hàn Chí bị kẹp giữa hai người lớn, rốt cục không nhịn được nói:”Được rồi, tôi đã dẫn đường cho chú, nên đưa thù lao đi, ông chú.”

“Ân ân, đương nhiên.” Người mới vào sân cười, trong quần lục lục, một lúc sau lấy ra một cây kẹo que đưa cho Hàn Chí:”Sau khi nói xong sẽ trả tiền.”

Hàn Chí hài lòng nhận kẹo, còn không quên nhắc nhở:”Về sau mỗi ngày một cây, đừng quên đó.”

“Yên tâm, sẽ không quên.”

“Lúc này không sai biệt lắm, được rồi, hai người trò chuyện đi tôi ra ngoài giúp canh chừng. Nếu Lâm ca trở về sẽ nhanh chóng nhắc hai người, nhớ cẩn thận!” Nói xong, Hàn Chí ngậm kẹo que đi ra.

Hách Phúng bị nhóc làm dở khóc dở cười, nghe tiểu quỷ nói giống như bọn họ sau lưng Lâm Thâm vụng trộm yêu đương? Chốc lát, cậu quay đầu lại nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt, tức giận nói:”Cậu vậy mà cũng bồi tiểu quỷ này chơi?”

“Chơi?” Đối phương cười nói:”Có thể tìm được cậu, bất luận là phương pháp nào cũng không gọi là chơi. Lại nói, cậu thật sự không muốn bị tôi tìm được, lúc ấy liền không nên hai ba lần mà dùng điện thoại liên lạc với tôi, không biết như vật sẽ làm lộ vị trí của mình sao?”

Hách Phúng nghiến răng:”Cậu đây là công quyền tư dụng, tiết lộ thông tin khách hàng.”

“Ha hả, cậu không nói tôi không nói thì ai biết?” Khách không mời mà đến hơi lộ ra hàm răng nhưng mà chỉ trong giây lát, nhìn vẻ mặt Hách Phúng phê bình:”Nhưng mà tôi nói thật, tên điên, cậu ở bên ngoài trốn đủ lâu.”

Người đến là một trong những bạn bè của Hách Phúng, Vu Việt nghiêm mặt nói:”Có một số việc không phải chỉ cần tránh né liền được.”

Hách Phúng thần sắc nghiêm túc:”Lại xảy ra chuyện gì?”

Vu Việt gật đầu:”Sau khi cậu đi bên kia nháo đến lợi hại, người nhà của cậu đã sắp chịu không nổi. Qua một lúc nữa nếu sự việc nháo càng lớn thì không thể giải quyết trong im lặng.”


“….” Hách Phúng nhíu mày, không nói gì.

“Cậu cũng biết chỉ cần đối phương dùng dư luận áp lực làm cho viện kiểm sát không thể không khởi kiện, chúng ta cũng không có cách nào. Đến lúc đó bất luận cậu đi đến đâu cũng phải trở về.” Vu Việt thấy Hách Phúng không nói câu nào liền sốt ruột:”Chuyện này rốt cục cậu dự định giải quyết như thế nào, nếu thật phải làm lớn chuyện thì không còn thể tùy tiện nói chuyện đâu, Hách Phúng!”

Hách Phúng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt khó lường.

“Cậu đến đây tìm tôi không chỉ để nói cho tôi biết chuyện này?”

Vu Việt sửng sốt, tùy theo, thong thả gật đầu.

“Thật ra tôi đến đây vì muốn hỏi cậu một chuyện?”

Hách Phúng giống như đã sớm đoán được, ánh mắt lộ ra mỏi mệt nhàn nhạt.

“Hỏi đi.”

Vu Việt nhìn chằm chằm cậu, mở miệng, gằn từng chữ:”Ngày đó, cậu…Đến tột cùng có giết người hay không?”

Phảng phất như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong không khí.

Hách Phúng cúi đầu, môt khắc nghe thấy vấn đề kia, vô số ý nghĩ quay cuồng trong đầu cậu, nhưng mà, cuối cùng cậu nhìn chằm chằm gốc cây kia bộ dáng thật giống như cây cà chua nhỏ, vậy mà trong đầu dừng lại chỉ có một ý niệm.

Gốc cây này là do Lâm Thâm chăm sóc, ở trong gió nhẹ nhàng đung đưa thân mình. Hách Phúng nhìn nó, có chút mệt mỏi trừng mắt nhìn, nghĩ.

Thời gian này Lâm Thâm đang ở đâu?

….

Thanh âm thử thử, làm lòng người phiền toái.

Lâm Thâm nghe âm thanh những nhánh cây kia cọ xát quấn vào quần áo, trong lòng đã chồng chất không ít phiền não. Anh vươn tay, đẩy ra cành cây chặn đường trước mặt, muốn đi lên sườn núi, nhưng lúc này lại dừng chân.

Anh ngẩng đầu nhìn dưới chân núi, lúc này được nhánh cây và đất đá cản trở, đã không thể nhìn thấy trấn nhỏ dưới núi, nhưng anh lại có thể tưởng tượng ra, bây giờ trên trấn nhất định là một cảnh tượng bận rộn. Mỗi người vì cuộc sống làm việc, phong phú mà lại thỏa mãn.

Nhưng ở nơi đó, không có vị trí cho anh, cho tới bây giờ cũng không có.

Thân là cô nhi bị một người thủ lâm nhặt về, Lâm Thâm từ nhỏ không có ký ức tốt đẹp đối với người dân trong trấn, cho dù có một chút, phần lớn cũng là ký ức không vui. Thời điểm gia gia mang anh xuống núi ít nhiều đều cũng sẽ gặp một số người nhìn chằm chằm.


Người thủ lâm ở khu rừng này không giống như những địa phương khác, bởi tại cuộc sống thường ngày người thủ lâm không thể thiếu việc tiếp xúc với người chết cũng vì vậy người dân trong trấn đối với người thủ lâm ít nhiều cũng có một chút thành kiến. E ngại, xem thường, chán ghét, thương hại, tình cảm phức tạp đan xen một chỗ, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng không biết mình đối với người thủ lâm đến tột cùng là tình cảm gì.

Nhưng mà, tuyệt đối không phải hảo cảm.

Một thôn trấn như vậy đối với Lâm Thâm thì có ý nghĩa gì? Vì sao còn muốn mỗi ngày ở trên núi, vì công việc, vì bảo vệ những người dân dưới chân núi, ngày ngày đêm đêm tuần tra?

Bọn họ một chút cũng không cảm kích!

Lâm Thâm phiền não vỗ lá cây trên người, tách khỏi đường nhỏ xuống núi, đẩy ra một bên bụi cây đi vào.

Hôm nay anh không muốn xuống núi, cũng không muốn gặp ai, không bằng đi tìm một chỗ an tĩnh ngốc một lúc.

Bên bụi cây là rừng cây nhỏ, khi đi đến giữa phiến rừng Lâm Thâm liền nghe thấy tiếng róc rách của dòng nước, dòng suối nhỏ gần đó không chút nào để ý đến tâm trạng của anh, tự mình vui sướng chảy. Lúc tâm trạng không tốt Lâm Thâm liền đến suối nhỏ này giận chó đánh mèo. Anh đặt ba lô xuống, nghĩ đến dòng suối thả lỏng một chút, thuận tiện đá vài viên đá.

Dần dần đi đến cuối cánh rừng, phía trước lộ ra một ít ánh sáng, bầu trời, còn có dòng suối bên dưới phản xạ. Lâm Thâm bước đi nhanh hơn, chạy vội đến bên dòng suối.

Nhưng mà trong lòng nôn nóng, dưới chân trượt một cái, anh liền vọt tới bên dòng suối, nặng nề ngã xuống, lần ngã này trực tiếp từ trong rừng bay đến dòng suối, trên người dính đầy bùn đất cùng lá cây.

Bộ dáng chật vật, Lâm Thâm trong lòng còn chưa kịp oán giận chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười to.

“Tôi còn cho rằng có dã thú, không nghĩ tới lại lao ra một người.”

Còn có người khác?

Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, hướng bên dòng suối nhìn.

Trên tảng đá, một nam nhân đang ngồi.

Nam nhân mặc một cái áo sơ mi trắng, cơ thể thả lỏng hơi cong, chân dài ngồi xếp bằng trên tảng đá, ngón tay thon dài một bên chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu. Lúc này thấy Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn qua, người xa lạ nhấc lên khóe môi, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, giơ tay còn lại, nói:

“Thật đúng lúc, cậu cũng đến đây để suy nghĩ đạo lý nhân sinh sao? Anh bạn.”

===================================

Tui đã trở lại hú hú hú

Mọi người có đoán được Hách Phúng xảy ra chuyện gì và người nam nhân bí ẩn mới xuất hiện là ai không nè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui