Nghe Lâm Thâm nói một câu này, so với Hách Phúng, mấy nữ sinh giữa nhóm sinh viên lạc đường phản ứng còn dữ dội hơn.
Sau khi Lâm Thâm nói xong, tập thể các cô như uống phải thuốc kích thích, nguyên bản đối với khốn cảnh cảm thấy sợ hãi và bất an, đã bị sự tò mò khi phát hiện sự vật mới mẻ cùng hưng phấn thay thế.
“Là người thật, người thật!”
“Oa, tôi lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời…”
“Hơn nữa khó thấy nhất là cả hai lớn lên đều rất đẹp trai nha! Một chuyến này đúng là không uổng!”
“Lạc đường cũng đáng!”
“Chết cũng không tiếc!”
“Nhanh nhanh, đem điện thoại ra yên lặng chụp vài tấm, không được để bọn họ phát hiện.”
Uy, cô nương, âm thanh các cô thảo luận lớn như vậy còn sợ người khác không nghe thấy sao? Bị gián đoạn, Hách Phúng ban đầu vốn sợ hãi giờ cũng theo gió tán đi. Mà Lâm Thâm cũng rất nhanh thu tay về, giống như cái tên vừa rồi hành động cùng lời nói hoàn toàn là một người khác vậy.
Tên này không phải lại chỉnh cậu đi!
Hách Phúng dĩ nhiên đem hành động đột ngột của Lâm Thâm cho là một thủ đoạn nhỏ trêu chọc cậu, nguyên bản luống cuống cùng bối rối trong lòng rất nhanh biến thành căm giận bất bình! Lại bị Lâm Thâm đùa giỡn!
Chờ đi, về anh chết với tôi! Dùng nắm tay uy hiếp Lâm Thâm một chút, Hách Phúng chỉnh sửa lại quần áo, treo bảng hiệu tươi cười hướng các sinh viên.
“Chúng tôi không phải yêu ma quỷ quái gì cả, là người kiểm lâm trong núi. Các bạn lạc đường sao, chúng tôi có thể mang mọi người ra ngoài.”
“…”
Nói xong câu đó, Hách Phúng phát hiện không thấy được biểu tình trong dự đoán, nhóm sinh viên lạc đường này không chỉ không có lệ nóng quanh tròng nhào về phía cậu, thậm chí vẻ mặt còn hồ nghi không tin, Đây là có chuyện gì?
Hách Phúng nhìn trang phục của mình, không có chỗ nào không ổn a. Lúc này cậu mới chú ý đến nữ sinh một bên trộm che miệng cười, bây giờ mới kịp phản ứng!
Thì ra phương thức vừa mới lên sân khấu quá mức ly kỳ, hơn nữa cùng Lâm Thâm một phen “Diễn xuất”, hiện tại nói mình là kiểm lâm, là một nhân viên đang nghiêm chỉnh công tác, ai thèm tin nữa?
Cõi lòng cậu đầy ai oán, quay đầu lại trừng Lâm Thâm một cái, Hách Phúng đối với mị lực của mình lần đầu tiên không phát huy tác dụng, đã bị đả kích thật sâu.
Lâm Thâm không thèm nhìn hai mắt đang phóng tới anh, đi tới người thoạt nhìn là người dẫn đầu của nhóm sinh viên.
“Đây là giấy chứng nhận công tác của chúng tôi, và số hiệu nhân viên.” Anh lấy ra giấy chứng nhận đưa cho đối phương:”Các cậu tự tiện rời đường lớn chọn đường nhỏ đi đã làm cho công tác của chúng tôi gặp phiền phức lớn. Hy vọng hiện tại có thể phối hợp, không cần lại gây cản trở cho chúng tôi.”
Dương Duệ tiếp nhận giấy chứng nhận, xác nhận không phải giả, thở ra một hơi.
“Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh! Đều tại chúng tôi một lúc hứng khởi gây họa, gây phiền toái cho công tác của các anh. Chúng tôi lập tức xuống núi.”
Lâm Thâm gật đầu, đối với sự phối hợp của cậu rất vừa lòng.
“Tốt, đi theo tôi, cố gắng không lạc khỏi nhóm.”
“Đã hiểu!” Dương Duệ quay đầu lại hô:”Hai vị nhân viên công tác trên núi này sẽ dẫn chúng ta ra ngoài! Không được quấy rối, có nghe thấy không!”
Các sinh viên nghe thấy có thể ra ngoài, đều đồng loạt lên tiếng, rất nghe lời.
Hách Phúng cứ như vậy nhìn Lâm Thâm giải quyết xong vấn đề tín nhiệm, cậu nghĩ đến mình tỏ thiện ý vô ích, giống Lâm Thâm cố ý trưng khuôn mặt lạnh kia cho bọn họ nhìn, đám sinh viên kia ngược lại tin tưởng anh. Trong lòng không khỏi không thấy công bằng, chậc chậc lắc đầu cảm thán:”Dạo này làm người tốt thật khó a.”
Lâm Thâm vừa lúc từ bên cạnh câu đi tới, nói một câu.
“Bởi vì thời nay ai thích khoác áo người tốt thường là những tên phạm pháp.”
Hách Phúng sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng đuổi theo.
“Uy, Lâm Thâm anh có ý gì! Tôi có chỗ nào giống người xấu? Rõ ràng là quân tử ôn nhuận nhã nhặn nghe chưa!”
“Ngụy quân tử.”
“… Nói anh béo mà không nghe, đi một chút đã thở hổn hển, anh có gan thì nói lại lần nữa.”
Hai người đi phía trước mở đường một bên vừa đấu võ mồm, giống như hoàn toàn không để ý đến nhóm sinh viên đi phía sau. Nhưng mà cũng có mấy sinh viên ước gì bọn họ đừng để ý đến mình.
“Ai nha, cậu chụp được chưa?”
“Rồi rồi rồi, động tác vừa rồi rất tuyệt, như là ôm cùng một chỗ, tôi đều chụp được!”
“Trở về đăng lên Weibo!”
“Liền gọi là ——《 Thâm sơn chi luyến, hai suất ca đoạt tuyệt nhân thế ( rời xa phồn hoa, không màng thế sự) có một không hai trường tình! 》.”
“Xuy, nghe thật cẩu huyết. Trực tiếp kêu 《Ngày hôm nay lúc leo núi, gặp được hai nam tinh linh 》.”
Đi ở giữa đội ngũ, Dương Duệ chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau đớn, bên tai cậu nghe thấy mấy nữ sinh hưng phấn thảo luận, lại nhìn đến hai người kiểm lâm đi phía trước hồn nhiên “Liếc mắt đưa tình”, không khỏi bắt đầu hoài nghi, chuyến leo núi lần này chẳng lẽ thật là quyết định sai lầm?
Vậy mà, việc ngoài ý muốn lần thứ hai xảy ra, ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy một lúc nữa thôi mình có thể trở lại khách sạn ấm áp, trên bầu trời lại đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống những hạt mưa.
Lúc bắt đầu chỉ là một hai giọt, lúc sau lại càng lúc càng lớn, quả thực như là có ai đó trên trời vạch ra một lỗ hổng, mưa to tầm tã trút xuống. Lâm Thâm nhìn mưa từ từ trở nên lớn, đột nhiên lại dừng bước.
Dương Duệ là người đầu tiên chú ý đến phản ứng của anh, vội vàng hỏi:”Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Hách Phúng nhìn mưa có xu hướng mỗi lúc càng lớn, thay Lâm Thâm trả lời:”Mưa này quá lớn, trong một lúc có lẽ sẽ không dừng lại, lúc này xuống núi rất nguy hiểm.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Dương Duệ nhíu mày:”Chúng ta vẫn đang trên núi, chẵng phải lại càng nguy hiểm?”
Lâm Thâm nhíu mày, giống như nghĩ đến việc gì phiền toái, chính là không đợi anh cẩn thận đưa ra quyết định, Hách Phúng tốt bụng một bên lên tiếng trước.
“Không cần lo lắng, chỗ ở của bọn tôi gần đây, các cậu có thể ở đó trú mưa.” Hách Phúng vừa mới nói xong, liền cảm giác được phía sau lưng có ánh mắt nóng rực. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Thâm không vui nhìn mình.
Làm sao vậy? Hách Phúng không hiểu nghiêng đầu.
Mà bên kia, các sinh viên đã hưng phấn.
“Trên núi còn có chỗ ở sao?”
“Đây chẳng phải giống như ẩn cư, sống cùng thiên nhiên sao, quá hạnh phúc!”
So với những người khác hưng phấn, Dương Duệ ngược lại có chút do dự. Tuy rằng hai người này tự xưng là kiểm lâm, chính mình cũng kiểm tra qua giấy chứng nhận, nhưng mà lúc này đi đến chỗ ở của người lạ, thật sự không có chuyện gì chứ?
Lâm Thâm nhìn hắn do dự, không kiên nhẫn nói:”Không muốn thì các cậu bây giờ tự mình xuống núi.”
“Lớp trưởng, lớp trưởng. Còn do dự cái gì, mau đi a.”
“Đúng vậy, bây giờ xuống núi rất nguy hiểm! Hơn nữa mưa lớn như vậy a!”
Dưới sự thúc giục của mọi người xung quanh, Dương Duệ cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh, bởi vì liên quan đến an nguy của mọi người, tôi không thể không suy xét kĩ, không phải không tin tưởng anh.”
Lâm Thâm không trả lời, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, liền mang theo nhóm sinh viên đến hướng nhà gỗ đi.
Hách Phúng phía sau thấy anh giống như có chút không vui, tiến tới hỏi:”Anh làm sao vậy?”
Lâm Thâm khó có được trên mặt mang theo phiền não, trực tiếp trả lời:”Phiền!”
Hách Phúng kinh ngạc thấy anh biểu hiện rõ như vậy:”Phiền?”
“….Tôi không thích có người lạ vào nhà.”
Hách Phúng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được. Đối với cậu, nhà gỗ kia chính là nơi làm việc, nhưng đối với Lâm Thâm từ nhỏ đã lớn lên ở đây mà nói, nơi đó cũng là hồi ức quý giá về gia đình của anh. Lấy tính cách của Lâm Thâm, hiện tại có một đống lớn người lạ muốn xông vào lãnh địa của mình, đương nhiên trong lòng sẽ không thoải mái.
Sau khi nghĩ thông điểm này, Hách Phúng nhất thời cảm thấy áy náy.
“Thật xin lỗi, là tôi lanh mồm lanh miệng, không nghĩ đến cảm thụ của anh.”
Lâm Thâm liếc mắt nhìn cậu, thấy Hách Phúng vẻ mặt áy náy, liền làm bộ không thèm để ý:”Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cho dù cậu không nói, tôi cuối cùng cũng sẽ dẫn bọn họ đi.”
“A?”
“Cũng không thể đem mạng sống của mười mấy người này mặc kệ.”
Hách Phúng giật mình, mỉm cười hiểu rõ.
Lâm Thâm mặc dù có lúc cay nghiệt lại độc miệng, nhưng thật ra là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Người như vậy, đừng nói là nhẫn tâm với người thân cận, đối với người xa lạ cũng hoàn toàn không được, chỉ là bên ngoài nhìn lạnh lùng vậy thôi.
Hách Phúng cảm thấy yên tâm, đồng thời cũng nghĩ về sau có thể nắm bắt điểm ấy của Lâm Thâm, hảo hảo chỉnh anh quay vể chính đạo?
Ngay lúc Hách Phúng mưu đồ gây rối, đoàn người đã đi dến căn nhà nhỏ phụ cận. Lúc này bầu trời gần như tối sầm, chỉ có thể nhìn thấy một vòng rừng cây rậm rạp, lộ ra một chút nóc nhà, còn mang theo vết tích của năm tháng trên tường nhà bằng gỗ.
Đến từ thành phố, các sinh viên nhất thời đều sửng sốt.
Mưa to trút xuống mang theo sương mù, thấp thoáng thấy được màu xanh của nhà gỗ, giống như ngôi nhà của cô bé Lọ Lem trong giấc mơ đập vào mắt họ(chém).
Mấy nữ sinh nhìn Lâm Thâm va Hách Phúng hai mắt tỏa sáng.
“Thì ra vẫn còn thế giới tinh linh trong truyện cổ tích a!”
Nhưng Lâm Thâm không có nghe thấy ý nghĩ trong lòng bọn họ, đẩy ra hàng rào đi vào tiểu viện bên trong. Quay đầu lại vừa thấy nhóm sinh viên tò mò đi loạn xung quanh, thản nhiên nhắc nhở:”Tôi đề nghị cậu tốt nhất không nên đi về phía trước nữa.”
Từ Nhất Phi ngơ ngác quay đầu lại, chân giơ lên còn chưa có đặt xuống.
Lúc này Hách Phúng kéo hắn ra, nhẹ nhàng ném một cục đá đến địa phương hắn chuẩn bị đặt chân.
Vèo một tiếng, trong mưa cấp tốc vọt lên một bóng đen, nhanh đến nỗi làm cho người ta tưởng thị giác có vấn đề!
Chờ nhóm sinh viên dụi mắt nhìn lại, mới trợn mắt há hốc mà phát hiện chỗ kia không biết khi nào nhiều thêm một loạt trúc dao, đồng loạt cắm trên mặt đất, không sai biệt đâm sâu vào nửa thước.(có ai biết nửa thước là bao nhiêu cm không)
Hách Phúng vỗ vỗ bả vai Từ Nhất Phi:”Đồng học, đi đường cẩn thận một chút.”
Từ Nhất Phi bị cậu vỗ vai đã hoàn toàn phản ứng không kịp, chỉ có thể nhìn trên mặt đất một hàng trúc dao lóe lên hàn quang, phảng phất như thấy nếu chậm một bước nữa sẽ đổi thành cảnh tượng mình bị trúc dao đồng loạt cắm vào.
Lập tức, trên trán chảy xuống nhiều giọt mồ hôi lạnh, nghĩ thôi mà đã sợ. Một bên nhóm sinh viên cũng bị khiếp sợ, hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn quanh.
Cái này không phải là thế giới cổ tích, nhà gỗ nhỏ yên tĩnh đâu a!
Rõ ràng là địa ngục nguy cơ tứ phía!
Thấy nhóm sinh viên đều nhận được cảnh cáo, Hách Phúng yên lặng mỉm cười, đối với Lâm Thâm đứng trong sân nháy mắt.
Thế nào, đại gia tôi làm không tồi đi?
Lâm Thâm nhẹ nhàng cong lên khóe môi, cảm thấy hành động tranh công lấy lòng của Hách Phúng, còn rất có vài phần đáng yêu. (ai dô
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...