Vẫn nguyên nét bình lặng, thư ký Raphen nói với giọng đều đều:
_ Việc này tôi cũng đã soạn ra đối sách, đã bắt đầu từ khi ngài lãnh tụ kí vào quân lệnh, nhưng chỉ còn 30 phút sợ là không kịp, lúc này tốt nhất là thông báo cho thiếu tướng Bạc Hùng, để có sự chuẩn bị tốt nhất. Tôi sẽ làm ngay.
Nói xong, thư ký Raphen mở máy phát tính hiệu rồi bắt đầu nhập lệnh.
Mọi người lặng im theo dõi, rồi quay đầu nhìn Lý Khanh đang đứng. Ngài lãnh tụ cũng nhìn Lý Khanh, một thoáng sau, ngài nói:
_ Mấy năm qua ngươi sống tốt chứ?
Hơi cúi đầu, Lý Khanh mỉm cười:
_ Đệ tử sống rất tốt, rất yên bình, cảm ơn sư phụ.
Ngài lãnh tụ cũng hơi cười, ánh mắt nhu hòa:
__ Ngươi còn điều gì chưa nói, hãy nói ra đi. Đừng bận tâm tới ta, bọn nhỏ các người cứ tùy tiện.
_ Dạ, sư phụ.
Thẳng lưng, hít một hơi dài, cúi đầu xin phép ngài lãnh tụ, rồi Lý Khanh nói tiếp:
_ Quá trình năm xưa đã được truyền về địa cầu, hẳn mọi người ngồi ở đây đều đã xem qua. Nhìn lại, bản thân ta chỉ tóm gọn một câu thôi.
Lý Khanh chấp tay phía trước, lưng cúi thật sâu:
_ Thay mặt cho sáu huynh đệ đã hi sinh, và cả chính ta, xin tạ lỗi với mọi người, chúng ta đã quá ngu ngốc rồi, đã gây phiền phức cho mọi người.
Nói rồi Lý Khanh tiếp tục vái thật sâu. Rồi lại hướng gia chủ Trương gia Trương Phá Thiên hành lễ:
_ Phá Thiên huynh, cho phép tiểu đệ xưng hô với huynh một tiếng huynh đệ. Huynh trưởng như phụ mẫu, huynh là bậc trưởng bối của Trương Thạch, hắn là thất sư đệ của ta. Là người nhỏ nhất, việc sảy ra với hắn chúng ta không thể nào thoát khỏi liên can. Nay xin tạ tội với huynh.
Gia chủ Trương gia lặng im một chút rồi đưa tay về hướng Lý Khanh, ý như muốn nâng lên:
__ Lý Khanh huynh nói quá rồi, có huynh đệ như các người là may mắn của hắn. Tiểu tử Trương Thạch chính là một tên võ dũng, chắc là đã làm phiền các người nhiều, kẻ phải xin lỗi là ta mới đúng. Có thể nói ta nghe, hắn có lúc nào hèn nhát không, nếu có, ta tuyệt không tha cho hắn.
Lý Khanh lắc đầu:
__ Hắn lúc nào cũng lao ra đầu tiên, bị đánh bầm dập cũng không chịu lui về, lúc thường hắn hay kể về sự tích của Phá Thiên huynh, giọng ngưỡng mộ lắm. Còn nhớ khi đó, hắn chỉ để lại một câu " Để đệ đi trước, lũ khốn kiếp này không bị đánh đau thì không biết sợ mà ", rồi hắn lại lao ra, một lát sau thì tự bạo vùng chứa tinh thần. Chẳng chuẩn bị trước gì, cũng chẳng để lại gì, hắn là người nhỏ nhất trong đám, vậy mà lại là người ra đi đầu tiên, thật là khiến người khác...không biết nói gì mà"
_ Ha ha ha ha, ha ha ha ha.
Trương Thiên Hành ưỡn ngực oai vệ, một tay vuốt râu, một tay siết chặt tì lên mặt bàn, cười lên sảng khoái, ánh mắt tráng lệ, giọng trầm hùng như trống trận vang vang:
_ Chính là hắn, chính là tiểu tử Trương Thạch hắn, chính là hán tử của Trương gia ta, ha ha ha, ha ha ha.
Tiếng cười mỗi lúc lại nhỏ dần, rồi tan đi. Khác với những gia tộc khác, vị trí hôm nay của Trương gia đều là dùng nấm đấm đánh ra. Người nhà Trương gia đa phần đều theo nghiệp binh quyền, con cháu mỗi đời đều là tướng sĩ dũng mãnh, nhiều đời trước thì ngã xuống khi bảo vệ lãnh thổ nhân loại trong vùng sinh tồn, bây giờ thì buông thân ngoài không gian. Là gia tộc có công lớn nhất, hi sinh nhiều nhất cho nhân loại. Bản thân Trương Thiên Hành chính là một trong bốn vị đại tướng ba sao của quân đội hành tinh, là đại tướng chỉ huy của quân đoàn trang bị hạng nhẹ cận chiến cơ giới Phượng Hoàng. Người Trương gia không nói nhiều, chỉ dùng nấm đấm, nên nhân sinh của Trương gia chỉ gói gọn trong một chữ, " Đánh".
Lý Khanh xoay người, cúi đầu nhìn một nam tử trung niên gầy gò, gương mặt khắc khổ, bộ dáng ốm yếu. Người đó là Tần Chính Khuê, gia chủ Tần gia, cũng là một trong 7 vị đại sư cơ giới cấp s của nhân loại. Năm xưa Lý Khanh và Tần Chính Khuê là đồng học, cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau.
Lý Khanh thì chuyên về vòng năng lượng và thiết bị hệ bảo vệ, còn Tần Chính Khuê thì chuyên hệ tấn công. Số vòng sáng khai mở được của hai người đều là 22 vòng, thành tích chung của hai người cũng sàn sàn nhau, đều là cao nhất trong học viện của mình. Mỗi giải đấu liên học viện đều là hai người thay nhau vị trí nhất nhì, giải sơ cấp kiện sư thì Tần Chính Khuê thắng, giải trung cấp chúc sư thì là Lý Khanh, tới giải cao cấp tạo sư thì lại đổi thành Tần Chính Khuê. Rồi nhiều năm sau tại cuộc thi đại sư cơ giới liên lãnh thổ thì Lý Khanh lại thắng. Tính ra là hòa nhau. Cho tới hôm nay thì hai người vẫn chưa có dịp so tài lại.
Lý Khanh đứng thẳng, một tay vòng sau lưng, một tay vuốt râu,đầu hơn ngẩn lên, mắt nhìn hí xuống, giọng bề trên nói:
_ Tần Chính Khuê, ngươi thua ta rồi, cả đời này cũng đừng mong so được với ta.
Thấy họ Tần đơ mặt ra nhìn mình, Lý Khanh nói tiếp:
__ Nếu không thì tại sao người anh minh như sư phụ lại chọn ta làm đệ tử, không phải ngươi.
_ Ta không phục, đó là vì ngươi mặt dày giỏi nịnh nọt mà thôi.
Tần gia chủ vừa nói vừa nhìn ngài lãnh tụ, ý muốn xin xác nhận.
Còn vị lãnh tụ anh minh lúc này thì đầu lãng qua một bên, nhìn vào hoa văn tinh sảo trang trí trên vách tường, giống như rất tập trung, ai nói gì cũng không nghe, người nào cũng không biết, vừa nãy đã kêu là đừng quan tâm rồi, cứ làm vậy đi. Lý Khanh nói tiếp:
__ Lời vừa rồi không phải ta nói, là đại sư huynh ta nói, nguyên văn thế này "...tiếc cho Chính Khuê vẫn coi ngươi là đối thủ, ta thấy, cả đời này hắn không cách nào bằng Lý Khanh ngươi được... ", ngươi có thể không tin, nhưng với ta, lời đại sư huynh là tuyệt đối đúng rồi.
" Lời của đại sư huynh thì đúng rồi, ta không thèm gạt ngươi đâu, chỉ là lâu quá nên ta quên mất khúc giữa, cái gì ấy nhỉ, về mặt vô sỉ, hay là về mặt gian xảo, haiz,không nhớ nữa, nhớ nhiêu đó là đủ rồi "
Tần Chính Khuê trầm mặc," nếu thật sự Vương Nhất đại ca nói thì ta sẽ tin, nhưng ngươi nói thì không, ai biết được, mới vừa rồi ngươi đổ tội nhiệt tình lắm mà, với trình độ vô sỉ của ngươi, giả truyền chút lời của Vương Nhất đại ca chắc cũng không áy náy gì. Không được, một chút khẩu khí này, ta không thể thua cho ngươi được " Tần Chính Khuê nghiến răng:
_ Ta vẫn không phục.
_ Được, tên ngoan cố nhà ngươi, ta nói thì ngươi không tin, vậy thì ta cho ngươi xem.
Từ vùng chứa tinh thần của Lý Khanh, một nửa cái khiên, và một chuôi kiếm xuất hiện, bay tới trước mặt Tần Chính Khuê.
_ Nhìn kĩ đi, năm xưa khi tứ sư đệ Tần Chính Cát tự bạo vùng chứa, khiên ta cho hắn chỉ vỡ một nửa, còn kiếm của ngươi tới chuôi cũng không lành. Còn muốn so với ta.
Mọi người trầm mặc, đều đã hiểu Lý Khanh muốn làm gì. Một khiên một kiếm, một người là sư huynh, một người là đại ca ruột thịt, cả hai đều không thể bảo vệ được tiểu đệ của mình, tranh hơn thua có ích gì. Ân oán của hai người, chấm dứt từ đây.
Mặc dù biết thứ trước mặt,chỉ là do năng lượng tinh thuần của Lý Khanh, thông qua mạng không gian ảo ngưng tụ mà thành. Tần Chính Khuê vẫn coi là thật, cầm chuôi kiếm lên, ngón tay hơi rung chạm vào những vết nứt gãy. Năm xưa nhờ chế tạo thành công cây kiếm này, Chính Khuê mới được công nhận danh hiệu đại sư cấp s, là cấp bậc cao nhất trong suốt lịch sử của Tần gia. Cây kiếm này là mặt mũi của gia tộc khi đó, định sẽ truyền xuống làm trấn tộc chi bảo. Chính Khuê bình thường rất khô khan, nhỏ mọn, nhưng với đệ đệ Chính Cát thì vô cùng bảo bọc. Khi biết Chính Cát định theo đại ca Vương Nhất lưu lạc thì Chính Khuê bất chấp phản đối của gia tộc, đưa cho đệ đệ cây kiếm này làm vật bảo mạng. Cho tới nay Chính Khuê cũng chỉ mới tạo ra được ba món vũ khí cùng cấp này thôi.
Lại nhìn mảnh khiên vỡ nát kia, chính là thứ khiến Chính Khuê ức chế suốt bao năm, tên La Khanh đó vậy mà đi trước mình một bước. Có lần trong cuộc họp cấp đại sư, hắn còn huênh hoang tới mức đem nó ra làm gối dựa lưng, họp xong còn giả vờ để quên, khiến mấy đại sư khác phát hoảng phải nhờ quân đội giao về tận nhà. Hắn còn rêu rao, chờ khi rãnh rỗi lại làm vài cái nữa. Cuối cùng thì sao, cũng là lọt vô tay đệ đệ mình đó thôi, vẫn là người Tần gia ta giỏi nhất. Cái này không phải là ta không tranh với người, người cũng đừng tranh với ta(*), mà là người phải tự giác đưa hết cho ta. Đệ đệ Chính Cát của mình thật là tài giỏi mà.
"Đa tạ" chỉ nói hai từ ngắn gọn rồi Tần Chính Khuê tiếp tục im lặng. Biết nhau cả đời rồi, nói gì thêm nữa cũng chỉ dư thừa.
Lý Khanh lại hướng về phía Tạ gia chủ mỉm cười:
_ Phương Uyên muội, đại tỷ của muội, Tạ Chung Tình là ngũ sư muội của ta. Ta gọi người một tiếng tiểu muội muội,chắc là không sai chứ.
__ Không sai, nhưng ta không dám nhận, có thể cho ta biết chuyện của đại tỷ không, trong dữ liệu truyền về chỉ dừng ở lúc phi thuyền bị tổn hại thôi.
Tạ Phương Uyên nửa hờn nửa giận đáp.
Lý Khanh bắt đầu kể.
_ Khi đó, lúc thoát khỏi Tinh Mẫu, cả bảy người bọn ta đều mang trong mình hạt nhân của Mẫu thú. Đại sư huynh đã dùng không gian tinh thần đặc thù của mình để dịch chuyển và phát nổ những hạt nhân đó. Việc đó đã khiến đại sư huynh suy kiệt, ngũ muội đã tiêu hao rất lớn mới giữ được tín hiệu sống của đại sư huynh. Trên đường quay về địa cầu, bọn ta đã gặp sự truy sát của nhiều bầy Thôn Kim Thú, bầy lớn nhất cũng gần trăm con. Chỉ như vậy thì cũng không gây nguy hiểm gì lớn, bọn ta vừa di chuyển, vừa tiêu diệt cho tới khi phi thuyền cách trái đất khoảng 5 ngày lộ trình, Mẫu thú bắt đầu xuất hiện, ban đầu là mẫu thú cấp 1.
Nói tới đây thì thân ảnh Lý Khanh chớp chớp, lúc sáng lúc tắt, chỗ đậm chỗ nhạt, méo mó giống như màn hình bị rè.
Thư ký Raphen giật mình:
__Tới lúc rồi sao, chỉ mới qua 23 phút.
(*) nhân sinh của Tần gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...