La Thần mở mắt, từ từ chớp vài cái, hắn theo bản năng nội thị cơ thể, tình trạng suy yếu vẫn còn nhưng rõ ràng đã khá lên không ít.
Thấy trên ngực mình vẫn còn một mẫu nhỏ của thanh năng lượng sinh mệnh cấp thấp, La Thần biết cơn nguy hiểm kia đã qua đi, cũng đúng, hắn đã có tính toán trước, Tạ gia làm sao dám để thí luyện sinh chết trên đất của họ kia chứ.
Hắn bắt đầu ngó nghiêng.
Trên đầu không còn cái nắng gay gắt kia nữa, thay vào đó là lều bạt căng trải rộng, so sánh trong và ngoài, giữa bóng râm bên trong và cát nắng chói lóa bên ngoài, không khác gì thiên đường với địa ngục.
Cựa quậy một chút, hắn nhận ra mình đang nằm trên thảm vải trải rộng phủ lên phản gỗ, mỏng manh nhưng thật êm ái.
Chép miệng, La Thần chạm ngay vào cái ống hút, đầu bên kia là nước trà mật mát lạnh, càng hút càng đã ghiền.
Ôi ta đã sống lại rồi, thiên đường chính là đây. Có lẽ cái thí luyện chết tiệt kia của Tạ gia đã chấm dứt.
Khi đã hoàn toàn tỉnh lại, cộng thêm tiếng râm ran trò chuyện xung quanh, La Thần càng tin chắc điều đó. Nhưng nhìn nhìn rồi nghĩ nghĩ thêm một chút tình huống xung quanh, hình như lại không phải.
Cái lều này khá rộng, chỉ cắm cọc căng bạt che phần mái, bốn phía trống không, nhưng như vậy đã là quá tốt với thí luyện sinh tham gia, vì cái nắng chính là thứ hung hiểm nhất, tránh được nó đã là quá đủ.
Trong lều phân ra từng khu vực đặt phảng gỗ, trên đó là các nhóm thí sinh ngồi quay quần với nhau, cũng có những người giống La Thần, một mình một phản.
Nhẩm đếm, ở đây có khoảng trên dưới trăm người, toàn là những gương mặt quen thuộc với La Thần, đa phần đều là con cháu xuất thân từ các gia tộc lớn.
Có chuyện gì ở đây?
La Thần nhanh chóng chụp một tên gần đó hỏi thăm, chỉ đôi ba câu là hắn hiểu sơ sơ mọi chuyện.
Theo suy đoán của mọi người ở đây, nơi này là trạm dừng chân giảm sóc mà Tạ gia sắp đặt, người thí luyện chỉ cần đạt được thành tích nhất định, ở đây có lẽ là tỉ lệ may mắn thì sẽ tự động tìm được nơi đây. Nói là suy đoán là vì chưa có thông báo chính thức của hệ thống, nhưng có lẽ cũng không khác lắm.
Bởi vì ngay bên ngoài trạm dừng có cái bảng to đùng ghi rõ: Tạ gia trà lâu, hoan nghênh quý khách.
Dù vậy nhưng trạm dừng này không hề khiến mọi người biết ơn Tạ gia,mà ngược lại chính là lòng người căm phẫn. Lý do chính là, phí tổn để có thể đặt chân vào đây, chưa nói tới tiêu sài các thứ, là quá sức đắt đỏ.
Thuê một chỗ ở đây, lệ phí không tính bằng ngày, mà là bằng giờ, mỗi tiếng đồng hồ trôi qua bên dưới cái bóng râm này có giá một ngàn thanh năng lượng phẩm chất trung bình, tức sơ sơ ngủ một giấc mười tiếng đồng hồ, chưa được nửa ngày là đã bay mất tương đương giá trị của một thanh năng lượng cực phẩm, cái giá này không phải ai cũng bỏ ra được. Đó là chưa nói đến giá tiền của các loại nhu yếu phẩm có bán nơi đây, nói là giá trên trời cũng còn khiêm tốn.
Phải nói là cái giá tiền này lấy được mạng người.
Nhưng giữa thiên đường địa ngục hai bên, tiền bạc không phải là lựa chọn. Ví như nếu ép La Thần đâm đầu ra ngoài cái nắng kia thêm một lần nữa, hắn sẽ không ngại ngùng gì mà lựa chọn từ bỏ.
Hệ thống thí luyện cứ cách mỗi giờ đều thông báo số người còn sót lại, đến nay gần như tất cả đều tụ tập tại nơi đây. Có thể nói đây chính là chặng thứ hai của lần thí luyện này.
Vừa nghe tên kia phân tích La Thần vừa ngẫm nghĩ, đôi mắt hắn nhíu lại, nếu đúng như lời tên kia nói, Tạ gia lần này đúng là suy tính thâm sâu, đi buôn một vốn mười lời, phần thưởng trái trí nhớ hoàn hảo kia nói là cho không, đi tìm là có, nhưng lệ phí thu được dọc đường dám sẽ nhiều hơn đến mấy lần.
La gia hắn có lẽ đã bị mang tiếng oan, nói là biết làm ăn, có lẽ đề họ Tạ lên trước mới đúng.
Trạm dừng chân này lúc ban đầu chỉ có một người quản lý, là một lão trung niên mặc trang phục của Tạ gia. Còn lúc này đã kết nạp thêm một người nữa, y chuyên đi thu tiền, còn lão đầu kia thì nhiệm vụ đuổi khách, đây là cặp đôi máy chém ăn ý.
Ở nơi thí luyện này mọi người không thể sử dụng năng lượng tinh thần, nhưng trong bán kính trạm dừng chân này thì có thể, đây chính là điểm giá trị nhất của nơi này, chính vì vậy mà La Thần có thể nhanh chóng phục hồi cơ thể vốn đã tắt đèn của mình.
Người tinh anh nếu không thể sử dụng được năng lượng tinh thần, không khác gì đem cá ra khỏi nước, vậy mới biết nơi này quý giá đến thế nào, nhưng cái giá để được ở lại thì cũng quá quý.
La Thần ngẫm nghĩ, bỗng giật mình nhìn xuống, tiện chân đạp tên kia ra xa, lăn liền mấy vòng. Chính là vì nhân lúc La Thần sơ hở, tên kia tranh thủ ngậm cái ống hút trà mật của hắn.
Suy đồi, tên kia cũng không phải ai xa lạ, đường đường cũng là con cháu gia tộc hạng trung, có chút tên tuổi. Vậy mà lại làm việc ăn chờ uống chực như thế kia, thật mất mặt. Lại nhìn hắn sau khi lò mò đứng dậy, cười nịnh nọt rồi nhìn bình trà đá mà nuốt nước miếng. La Thần lại càng thấy đau xót hơn, không biết hắn đã hút được bao nhiêu, đây đều là tiền a.
Có thể sử dụng được năng lượng tinh thần, La Thần lấy từ túi không gian ra viên năng lượng sinh mệnh, chỉ cần dùng loại phổ thông, thêm một thoáng là hắn đã phục hồi hoàn toàn. Kế tiếp là đi thể hiện cái thân phận danh giá của hắn.
...
_ La lão đại.
_ Chào La lão đại.
_ La công tử đã tới rồi à, mọi người ở đây ai cũng đang nói về La công tử đó.
_ Quý nhân tới rồi, La công tử đúng là rồng trong loài người, có công tử ở đây mọi người an tâm hẳn lên.
...
...
Rất nhanh chóng La Thần đã tụ tập xong đám tay chân của mình, hắn là người biết chọn vây cánh, có thể còn trụ lại được ở trạm dừng chân này đến hiện tại, đều là con cháu các gia tộc top đỉnh, không so được với thất đại gia tộc nhưng vẫn là thượng tầng trong lớp trung lưu.
Mối quan hệ của thất đại gia tộc rất vi diệu, vừa gần lại vừa xa, La Thần cũng không chủ động kết nối lung tung, dù sao danh tiếng của hắn trong thế hệ này cũng không tốt lắm. Cỗ thế lực hỗn tạp này là hắn chuẩn bị cho mai sau, nhưng bây giờ dùng tạm để nắm bắt chút tin tức, coi cũng được.
Mỗi người một tiếng, La Thần nắm rõ thêm nhiều tình hình lúc này, có những việc mà chính hắn cũng không ngờ tới.
Việc đầu tiên là theo lần thông báo gần đây nhất của hệ thống thí luyện, La Thần hắn vậy mà đang nghiễm nhiên đứng đầu trong danh sách xếp hạng tỉ lệ may mắn, vượt lên trên cả đám hung nhân nhà họ Trương. Tin tức này bất ngờ đến mức chính La Thần cũng phải mất chút thời gian định thần mới thông thoáng được.
Thí luyện lần này có đầy đủ tinh anh của các gia tộc cùng thế hệ tham gia, mỗi nhà mỗi ưu điểm mạnh yếu khác nhau, vậy mà lại để cho tên chuyên đi cửa sau như La Thần hắn đứng đầu, thật có lý mà. Không lẽ chỉ mới chịu khổ một chút mà ông trời đã chứng giám như vậy sao. Ai nói ổng không có mắt chứ.
Tầm ảnh hưởng về mặt tinh thần đã có, việc thứ hai chính là yếu tố ảnh hưởng đến giá trị thực tế của La Thần tại đây.
Chính là tiền.
Muốn tồn tại ở sa mạc bốn bề hoang vu này thì trạm dừng chân tại đây chính là phương pháp duy nhất.
Mọi người đều có chung một nhận định nữa, trừ con số tỉ lệ may mắn ra, chỉ cần là người đã sài hết nhu yếu phẩm hành trang mang theo, thì trạm dừng này sẽ tự động xuất hiện trước tầm mắt.
Muốn thắng trong cuộc thi tìm kiếm trái ký ức hoàn hảo thì cơ bản là phải trụ lại trong nhóm 50 người cuối cùng còn lại. Với giá tiền thuê chỗ ở cùng các nhu yếu phẩm nơi đây, cuộc thử thách tinh thần chịu đựng đã trở thành cuộc chạy đua về tiền. Đây là một sự biến đổi kinh khủng thuộc về chất.
Cho dù biết trước là sẽ không sử dụng được năng lượng tinh thần, nhưng thiết bị không gian chứa đựng vốn là vật bất ly thân của người tinh anh, đương nhiên bọn họ phải đem theo. Đây là lúc để so xem túi tiền của ai sâu hơn.
Nếu biết trước có loại thử nghiệm này, ban đầu bọn họ đừng chuẩn bị cơm nước, cứ nhét đầy thanh năng lượng vào túi không gian, xem ra lại có nhiều phần thắng hơn.
Có những người cố tình lách luật của trạm dừng chân bằng cách thuê chỗ trú một giờ, rồi ra ngoài chịu nắng, đến khi chịu không nổi nữa thì vào thuê tiếp rồi dùng thanh năng lượng sinh mệnh để phục hồi. Không ngờ lại bị tên tiểu ma đầu tay sai thu tiền kia chọc gậy bánh xe, buộc bọn họ phải đóng trước tiền thuê dài hạn, nếu là ngắn hạn thì phải đóng tăng gấp mấy lần. Điều này đã gây ra hận thù trên diện rộng trong làn sóng thí luyện sinh.
Nhưng chỉ là ở những người tuổi trẻ thuộc gia tộc cấp thấp, còn như La Thần thì đó lại là chuyện tốt tốt, thân phận như hắn mà làm mấy trò như vậy cũng không hay lắm. Đây là trò chơi đào thải, bỏ cuộc càng nhiều càng nhanh thì càng tốt cho những người ở lại.
Nơi đây có luật, người nắm luật chính là lão già canh gác của Tạ gia, bọn họ đương nhiên có thể phản kháng, nhưng dưới mái hiên thì buộc phải cuối đầu. Cũng có khi đây là luật ngầm mà Tạ gia cố tình đặt ra, mà người được lợi chính là con cháu các gia tộc nhiều tiền lắm của, bọn họ không lên tiếng phản đối, người khác càng không có tư cách nói chuyện.
Kế tiếp là vô số lời xin xỏ mượn tiền gửi đến tai La Thần, ai nấy đều chủ động hẹn hò trả lãi hậu hĩnh, con nhà tài phiệt như La Thần, không mượn hắn thì mượn ai.
Trái kí ức hoàn hảo là thứ vốn không mua được bằng tiền, Tạ gia độc quyền sở hữu, hồi giờ chỉ thấy họ đem tặng hoặc đổi, chưa thấy buôn bán bao giờ. Cơ hội lần này để có thể sở hữu được nó, với các gia tộc hạng trung đúng là ngàn năm hiếm có, chưa nói đến vinh quang nhận được phía sau, đây là cuộc thi, đương nhiên sẽ có người được kẻ thua.
Bọn họ nhà giàu, tiền bạc trong người đương nhiên có, nhưng với hao phí nơi đây vẫn là đu theo không nổi, chỉ mua một chỗ đặt chân, chưa nói đến đồ ăn thức uống, đã là quá sức chịu đựng. Tiền hao phí ở đây chính là làm ăn, không xuất ra thì thôi, đã lỡ theo thì phải theo đến cùng, may ra còn có cơ hội thu lại. Nếu bỏ cuộc chính là mất cả chì lẫn chài.
Lãi suất hứa hẹn lúc này đã trở nên không tưởng, lên đến năm phần có hơn. Đây đều là do bọn họ đã suy nghĩ kỹ, đem chỗ dựa phía sau ra làm đảm bảo, tuyệt không phải nhất thời bốc đồng.
Còn La Thần thì vẫn đang bình tâm suy nghĩ, nếu đây là cuộc chạy đua dài hơi về vốn. Cho người khác mượn tiền không khác gì tự chặt dây đu của mình, việc ngu như vậy La Thần không tiện làm.
Liếc nhìn về chỗ thành viên sáu nhà khác, La Thần nhận ra bọn họ đều cố tình tỏ ra tách biệt, có lẽ cũng cùng chung suy nghĩ với hắn, nơi này không phải thi đánh đấm, càng tụ tập thì càng không có lợi. La Thần nhẩm tính cũng nên tự tìm đường thoát cho mình, tiền để trong túi mới là tiền khôn, cứ thế này thì một xuất lấy được trái ký ức hoàn hảo đã trong tay.
Nhưng những tính toán của La Thần đều phải thay đổi, đó là khi hắn biết được vấn đề quan trọng nhất, chính là danh tính của kẻ tay sai đòi tiền người người căm ghét kia là ai, chính là là kẻ vừa bước tới sau lưng La Thần, liền lập tức khiến đám người kia thối lui chạy chốn, cùng với đó là giọng nói vô cùng quen thuộc, nghe thân thương như con cháu trong nhà:
_ Họ La ngươi tỉnh rồi à, có bao nhiêu tiền móc ra đưa hết cho ta, bình trà đá kia cũng không phải miễn phí, nể tình quen biết ta giảm cho ngươi một phần.
Không ai khác chính là Lý Bá tiểu đệ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...