..Cốc..cốc..cốc..
Nghe rõ ràng là có tiếng gõ cửa, Vương Lang từ dưới gầm giường chui ra mở cửa thì không thấy ai.
Nhìn dưới đất thì thấy một dải lụa đỏ được quấn thành cuộn, nhìn giống như cuộn dây ruy băng loại lớn để gói quà.
Cầm lên nhét vào ngực áo, Vương Lang lại chui vào gầm giường. Bên trên giường là một trung niên mập map đang gáy ngủ, miệng lẩm bẩm nói mơ: " điện máy xanh, điện máy xanh, bán mạch khắc mua điện máy xanh.."
Đừng hỏi vì sao.
Trong sàn đấu ảo bậc trung của zone s.
_ Xin chào tất cả các khán giả tinh anh đang có mặt ở đây cũng như các khán giả đang và sẽ quan sát trên màn ảnh nhỏ.
Tôi là Tô Ba Phải là bình luận viên cao cấp của đấu trường bậc trung, có mặt cùng với tôi lúc này chính là tiên sinh Vô Khiêm Tốn, người đóng vai trò là phân tích viên của trận đấu.
Vâng thưa tiên sinh Vô Khiêm Tốn, đã rất lâu rồi đấu trường bậc trung mới có một trận đấu được giành nhiều sự chú ý của mọi người đến như vậy, tiên sinh có thể cho mọi người biết vì sao lại có sự đặc biệt này không ạ.
Tiên sinh Vô Khiêm Tốn, người nổi danh là cực kỳ khiêm tốn lên tiếng:
_ Lâu rồi mới có một trận? Chậc, lý do cũng dễ hiểu thôi. Đó là vì bọn trẻ thời này kém quá, nhớ ở thời của tôi, một trận đấu tầm cỡ thấp thế này, có mời cũng không ai thèm xem. Làm gì có chuyện bán vé cắt cổ mà vẫn chật kín thế này.
Hzzz, nhớ có lần khi tôi còn ở cấp bạch ngân, một mình tôi đánh với mấy chục người cấp hoàng kim, vậy mà chỉ có lèo tèo vài người bạn vào xem. Thật đúng là, một đời không bằng một đời mà.
Woa, bình luận viên Tô Ba Phải cảm khái trước cái lắc đầu thất vọng của tiên sinh Vô Khiêm Tốn:
_ Vậy tiên sinh có thể cho tôi địa chỉ của vị đại sư chữa trị nào đã giữ được mạng của tiên sinh lúc đó không ạ, cũng như thông tin của các vị đối thủ cùng khán giả quan khán, tôi muốn có một buổi phỏng vấn với họ về trận đấu hơn cả huyền thoại đó.
_ Không nên, không nên. Việc đã qua rồi thì hãy cho nó qua đi, anh cũng biết tính tôi rồi đó, không thích khoa trương, chính là không thích khoa trương.
Gương mặt của bình luận viên Tô Ba Phải có chút tiếc nuối.:
_ Quay trở lại với trận đấu của chúng ta ngày hôm nay. Có mặt ở giữa khán đài là hai đối thủ Trương Bạo và Bắc Đẩu. Sau đây tôi sẽ tường thuật nhanh về thông tin cơ bản của hai người.
Trương Bạo là tinh anh thế hệ mới của Trương gia, năm nay 31 tuổi. Là đội trưởng của tổ đội tinh anh hạng nhất thuộc quân đoàn trang bị hạng nhẹ cận chiến cơ giới Phượng Hoàng.
Chỉ nói riêng về sức chiến đấu cá nhân, Trương Bạo đã có hai lần liên tiếp vô địch cùng cấp hạng quân đoàn.
Phong cách chiến đấu của Trương Bạo rất giống với vị bá bá ruột, đại tướng quân hai sao Trương Chính Nghĩa. Đó là bá đạo, càng đánh càng cuồng, chỉ tiến chứ không lùi, địch càng mạnh thì ta càng mạnh.
Trong quá khứ chỉ có một lần ghi nhận duy nhất là Trương Bạo thua trong chiến đấu đối kháng tay đôi.Đó là lần cách đây hơn chục năm, trong trận chung kết của đại hội cơ giới sĩ liên học viện, sau một trận đấu cam go, Trương Bạo đành chấp nhận thua về điểm số,đạt được giải nhì của đại hội năm đó.
Thưa tiên sinh Vô Khiêm Tốn, tôi nhớ năm đó tiên sinh chính là giám khảo danh dự của trận đấu, tiên sinh có thể nói thêm đôi điều về Trương Bạo cho quý vị khán giả cùng biết hay không.?
Tiên sinh Vô Khiêm Tốn đặt gương và lược chải tóc xuống bàn, chu mỏ nhíu mày như đang cố hồi tưởng:
_ Anh lại hỏi khó tôi rồi, một giải đấu nhỏ như vậy thì làm sao tôi có thể nhớ được thí sinh thất bại chứ, tôi chỉ nhớ mang máng là người chiến thắng có tên là.. cái gì Hùng..đó.
_ Là Phi Tinh Bạc Hùng. - Bình luận viên Tô Ba Phải nhắc.
_ Đúng rồi, là Phi Tinh Bạc Hùng, tôi nhớ rồi, hai chữ Phi Tinh đó là do tôi ban tặng mà. Cậu nhóc Bạc Hùng đó rất khá, nếu cố gắng thêm gấp 10 lần nữa thì có thể bằng được 1 phần 10 của tôi lúc còn trẻ đó.
_ Woa. Vậy ý của tiên sinh là lúc trẻ ngài gấp 100 lần.. Thật đáng ngưỡng mộ.
_ Thật ra là gấp 1000 lần cơ, nhưng anh biết rồi đó, chúng ta không nên gây ra sức ép nhiều quá đến thế hệ trẻ, cần cho chúng đỉnh cao vừa phải để hướng tới.
Cái nháy mắt khiêm tốn của tiên sinh Vô Khiêm Tốn làm Tô Ba Phải rùng mình:
_ Vậy nghĩa là bây giờ tiên sinh cũng gấp 100 lần so với các đối thủ cùng cấp khác, tiên sinh nghĩ sao nếu chúng tôi tổ chức một giải đấu trình diễn 1 chọi 100 mà nhân vật chính là tiên sinh.
_ Này,! Tại sao anh cứ hay nói lan man thế nhỉ,còn một đối thủ nữa giới thiệu luôn đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn có vẻ không hài lòng với sự thiếu chuyên nghiệp của bình luận viên Tô Ba Phải.
_ Vâng, còn về thông tin của đối thủ Bắc Đẩu, hiện chúng tôi chưa tổng hợp được gì nhiều. Có lẽ đây là tài khoản phụ chưa được đăng ký chính thức. Theo những thông tin hành lang thu nhận được, có rất nhiều ý kiến khác nhau về người lấy tên là Bắc Đẩu kia.
Chủ yếu là chiến sĩ hoàng kim vi hành chiến đấu hoặc đối thủ cũ ẩn danh cố tình hướng vào tổ đội của Trương Bạo để gây hấn. 1 triệu tinh thần tệ Bắc Đẩu lấy từ tay của lão nhất là đòn bẩy để tạo nên trận đấu này.
Dù thế nào thì tính xung đột cá nhân cũng ảnh hưởng rất lớn và góp phần tạo nên sự hấp dẫn của trận đấu. Vì vậy ban tổ chức đã ra quy định về mức cược không giới hạn cho trận đấu cũng như giảm 1 % lệ phí so với bình thường.
Trận đấu sắp bắt đầu, chúng ta chỉ còn một ít thời gian để đặt cược cho đối thủ yêu thích của mình. Nhanh tay lên, đây là một cơ hội tuyệt vời để vừa giải trí vừa kiếm tiền hợp pháp.
Còn tiên sinh Vô Khiêm Tốn, ngài có thể cho mọi người biết về lựa của ngài chứ. Ngài nghiêng về ai trong trận đấu này.
_ Hả, hả, ờ. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn nhanh chóng nhét tấm vé cược vào túi áo. - Anh biết là chúng không được phép nói về điều đó mà, chúng ta thuộc thành phần ban tổ chức, và ban tổ chức thì không được phép can dự cũng như tham gia vào việc cá cược, tôi sẽ không nhắc lại điều này lần nữa đâu. Được chứ?
_ Woa. Mọi người thấy đấy, tiên sinh Vô Khiêm Tốn đúng là một người chuyên nghiệp, thật khó để mời ông ấy tham dự một trò đùa.
Bây giờ tranh thủ ít phút còn lại, tôi sẽ nói sơ qua về luật của trận đấu này.
Trận đấu áp dụng đồng thời luật nốc ao và tính điểm. Dựa vào đó để phân ra người chiến thắng ở mỗi trận.
Có ba trận, người đầu tiên thắng 2 sẽ là người chiến thắng. Quyết định của tổ trọng tài là cuối cùng và không thể thay đổi.
Còn về trang bị, cơ bản là không có gì thay đổi. Có khác chút là trong cách tính điểm. Người sử dụng ít trang bị hơn sẽ nhận được nhiều điểm cộng hơn của tổ trọng tài. Như vậy sẽ tăng thêm tính công bằng của trận đấu.
Ồ. - Giọng của bình luận viên Tô Ba Phải khẩn trương hơn.
_ Trọng tài chính điều khiển trận đấu đã bước ra giữa sân.
Ông ấy đang nói các quy định cho hai đối thủ.
Tiên sinh Vô Khiêm Tốn, hy vọng ông có thể nói nhanh về trang bị của hai đối thủ trước khi trận đấu bắt đầu.
Đặt lượt với gương xuống, tiên sinh Vô Khiêm Tốn bắt đầu công việc của một chuyên gia phân tích.
_ Có một điều rất thú vị, đó là cả hai đối thủ đều sử dụng một loại trang bị tinh thần duy nhất, so với con số 4 mà ban tổ chức đề ra. Và tất nhiên, trang bị họ dùng đều là vũ khí chiến đấu.
Trương Bạo sử dụng đôi giáp tay, vũ khí quen thuộc của mình. Cận chiến quyền pháp là cơ bản nhất của võ học, trong Trương gia tâm quyền nó chiếm hơn một nửa số lượng mật pháp được nghiên cứu và xây dựng thành tuyệt học. Rất nhiều chiến sĩ thành danh xuất thân từ Trương gia đều chỉ sử dụng quyền pháp.
Còn về đối thủ bắc đẩu kia, y sử dụng kiếm. Là loại vũ khí nằm trong nhóm đứng đầu của binh khí. Đã đang và luôn có rất nhiều sự so sánh giữa đao và kiếm, nhưng riêng bản thân tôi cho rằng, kiếm vẫn có sức hút hơn.
_ Vậy tiên sinh có nghĩ rằng người tên Bắc Đẩu có lợi thế hơn về mặt vũ khí so với Trương Bạo. - Bình luận viên Tô Ba Phải hỏi.
_ Không, không, không. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn lắc đầu.
Vũ khí là để tăng sức chiến đấu của bản thân lên cao nhất, chỉ cần làm được điều đó thì là loại vũ khí nào cũng đều giống nhau. Huống hồ đây là sự lựa chọn có mục đích của họ, tôi tin sự xuất phát lúc này là bằng nhau.
_ Vậy tiên sinh có thể cho khán giả biết thêm về loại vũ khí mà tiên sinh sử dụng, tôi tin là có rất nhiều người tò mò về điều đó.
_ Trước đây tôi là chiến sĩ chuyên tấn công tầm xa, tôi sử dụng súng.
_ Súng, ồ ồ.. Quả là một thông tin thú vị. Vậy.. có là loại súng nào cụ thể không? Thưa tiên sinh.
_ Anh biết đó, lẽ ra tôi không nên nói về việc này. Chỉ là ( tặc lưỡi) tôi chỉ chưa kiếm ra được loại vũ khí tầm xa nào mà mình không thể sử dụng.
_ Thật chứ, kể cả Thiên Phạt? Giọng của Tô Ba Phải có chút hồ hởi và hồ nghi.
_ Thiên Phạt!?. À, tôi không muốn nói ra đâu, là do anh ép tôi đấy. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn nói chậm và chắc từng từ.
Đã từng có người. Muốn tôi. Giữ Thiên Phạt,như một món quà. Nhưng. Tôi từ chối.
_ Tại sao?
_ Tại sao! Cũng là lý do cũ thôi, tôi nghĩ việc đó quá khoa trương.
_ Wow, tôi thật ngưỡng mộ những phẩm chất cao đẹp của tiên sinh. Chà, nếu mà là tôi, lỡ mà có cơ hội được được chạm vào Thiên Phạt, thì chắc phải cần đến vài tiểu đội tinh anh mới gỡ tôi ra khỏi nó được. Ha ha ha, ngài biết đấy, ha ha. Tạo tinh huyền thoại bảng, ha ha, nó xếp thứ tư...ha ha...
_ Không vui chút nào đâu. - Mặt của tiên sinh Vô Khiêm Tốn lạnh như băng. - Anh biết hậu quả khi chạm vào Thiên Phạt mà không có sự cho phép của nó chứ?
_ Vâng,tôi biết.
_ Vậy chuyện này có còn vui không?
Bình luận viên Tô Ba Phải ngồi thẳng, mặt nghiêm túc theo.
_ Không, thưa tiên sinh. var adtrue_tags=window.adtrue_tags||[];adtrue_tags.push({tag_id:8602,width:728,height:90});
_ Tốt, vậy đừng nói về nó nữa, trận đấu bắt đầu rồi kìa.
Giọng của bình luận viên oang oang trên loa cũng như trên các thiết bị truyền hình:
_ Vâng thưa quý vị khán giả, ngay lúc ngày đây theo hiệu lệnh của trọng tài chính, trận đấu của chúng ta sẽ bắt đầu, điều ngoài lề cuối cùng tôi muốn nói thêm, đó là số tiền cược cá nhân 10 triệu tinh thần tệ của hai đối thủ. Tôi tin chỉ nhiêu đó đã là đủ lý do để hai đối thủ tung hết sức của mình.
3...
2..
1.
Vâng, trận đấu đã bắt đầu.
Bình luận viên Tô Ba Phải tường thuật rất nhanh:
_ Trương Bạo ngay lúc bắt đầu đã lao ngay về phía đối thủ, rút ngắn cự ly và dành được thế chủ động.
Hãy nhìn vào các bước di chuyển của Trương Bạo, chỉ một cái chớp mắt đã thay đổi vị trí đến hàng chục lần.
Quyền năng lượng tinh thần như cơn mưa đang hướng về đối thủ Bắc Đẩu. Gần như là khóa kín cả bốn phía, ta có thể nhận thấy sự chật vật của Bắc Đẩu trong các bước tránh né.
Quyền của Trương Bạo đúng là như vũ bão, đằng trước, đằng sau, trái,phải rồi cả bên trên. Thật khó tưởng tượng đây là tốc độ của một người vẫn đang trong cấp bạch ngân. Tôi tự hỏi lúc này Trương Bạo đang nội kích cơ thể ở hiệu xuất bao nhiêu lần.
Trận đấu hoàn toàn nghiêng về một phía,Trương gia tâm quyền quả xứng với cái danh của nó.
_ Đó không phải là Trương gia tâm quyền, chỉ là quyền pháp cơ bản được đào tạo cơ bản trong quân đội mà thôi. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn đính chính.
Và Trương Bạo, đúng hơn là cả hai người, đều chưa sử dụng đến năng lượng để nội kích cơ thể. Đó là tốc độ thật của họ.
Quyền của Trương Bạo chỉ là hư chiêu, chỉ dùng năng lượng để khiển hướng và tạo hình.
Còn về ưu thế, tôi khuyên anh khoan đưa ra đánh giá vội.
Hãy nhìn vào ánh mắt của Bắc Đẩu, nó rất bình tĩnh, hắn đang dần bắt được nhịp của trận đấu.
Tất cả cho đến lúc này chỉ là thăm dò. Ta muốn sửa lại lời nói ban đầu của mình, trận đấu này chắc chắn.. sẽ rất thú vị.
_ Wow, mọi người có nhìn rõ đường kiếm vừa rồi của Bắc Đẩu hay không. Thật bất ngờ, tôi không nghĩ là có thể xuất ra một chiêu kiếm hiệu quả ở một góc độ khó như vậy, có thể chính xác vào ngay vị trí sắp xuất hiện của Trương Bạo cũng như dựa vào phản chấn để kéo giãn khoảng cách.
Có một điều lạ là tại sao không thấy kiếm khí năng lượng phát ra từ hướng ra kiếm, không phải như vậy sẽ tăng thêm hiệu quả hay sao.
Ồ, đối thủ Bắc Đẩu muốn làm gì, tại sao không chủ động tấn công mà lại đút kiếm vào vỏ. Trương Bạo kia nữa, còn ngại ngùng gì mà không lao vào luôn đi, không lẽ định nhường cho đối thủ rút kiếm trước à.
_ Hãy cảm nhận đi, bằng sóng năng lượng, nếu không thì chuyển màn hình qua chế độ mô phỏng năng lượng. - Tiên sinh Vô Khiêm tốn nhắc nhở.
_ Vâng thưa tiên sinh, (..) wow, tại sao, tại sao không có một chút năng lượng tinh thần nào phát ra từ hai đấu sĩ. Họ muốn làm gì? Tiên sinh Vô Khiêm Tốn, xin hãy cho chúng tôi một lời giải đáp.
_ Họ muốn làm gì à. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn trầm ngâm. - Họ muốn thể hiện sự tôn trọng của mình.
Quá trình thăm dò lẫn nhau đã kết thúc, ta tin họ đã có cái nhìn sơ bộ về đối thủ của mình. Giờ mới là lúc trận đấu thật sự bắt đầu.
Còn về việc không sử dụng năng lượng?
Đơn giản thôi, chẳng phải sẽ có tới ba trận hay sao. Trận đấu này họ muốn so về thân thủ. Chính là so năng lực chiến đấu thật của cơ thể khi không sử dụng năng lượng.
Ta tin đòn kế tiếp đây cả hai sẽ đưa ra tuyệt chiêu của mình. Chính là một đòn duy nhất để quyết định thắng thua
_ Nhưng.. tiên sinh có chắc về điều đó không, tôi thấy họ đâu có nói với nhau điều gì. Với lại, nếu sử dụng chút chiến thuật. Ừm, nội kích..v..v..sẽ dễ dành được chiến thắng hơn sao?
_ Ha ha, - Một nụ cười ngắn không mấy vui vẻ của tiên sinh Vô Khiêm Tốn. - Họ sẽ không, chắc chắn không.
Đó là lý do ta dùng đến từ " tôn trọng ".
_ Có lý do nào cho sự chắc chắn của ngài không.
_ Lý do? Anh có phải là chiến sĩ không anh Tô Ba Phải.
_ Không thưa tiên sinh, ngay khi tốt nghiệp tôi đăng ký thực tập và được nhận công việc này.
_ Vậy à, nếu anh là chiến sĩ. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn nhìn vào mắt bình luận viên Tô Ba Phải. - Anh sẽ không hỏi lý do.
...
..
_ Wow. Mọi người có nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra không, tôi thì không.Chỉ biết là ngay lúc này đối thủ Bắc Đẩu đã bị đánh bay khỏi sàn đấu với cánh tay của Trương Bạo lún giữa ngực và dính cả cơ thể vào tường bao xung quanh, không có dấu hiệu tỉnh lại, à, hình như có chút nhúc nhích.
Còn Trương Bạo, anh ấy đã bị cắt đứt cánh tay phải lên tới sát bả vai, và chém kéo dài đến tận xương lồng ngực, máu đang phụt ra thành tia, lưỡi kiếm vỡ nát còn đang cắm trong ngực anh ấy, lút sâu vào trong. Nhưng anh ấy vẫn đang đứng, là đứng thẳng, cùng gương mặt nghiêm nghị không chút đau đớn nhìn về phía đối thủ của mình.
Có vẻ người chiến thắng trận đấu thứ nhất này chính là Trương Bạo, có đúng không thưa tiên sinh.
_ Phải. - Tiên sinh Vô Khiêm Tốn nói với giọng nhẹ nhàng, chậm rãi.
Đối thủ rời khỏi vạch giới hạn của sàn đấu, theo quy định chính là đã thất bại, anh nói đúng, Trương Bạo đã dành được chiến thắng.
_ Vậy..- Bình luận viên Tô Ba Phải có chút ngập ngừng. - Tại sao chưa có tín hiệu ngừng trận đấu từ tổ trọng tài?
_ Anh Tô Ba Phải,!
_ Vâng thưa tiên sinh.
_ Trận đấu còn bao lâu nữa mới hết giờ?
_ Đã qua hơn ba phút, chính xác là còn 51,..50 giây nữa là hết giờ.
_ Tốt, vậy hãy ngồi im mà xem trong 50 giây nữa, cho đến khi nó thật sự kết thúc.
_ Nhưng.. tôi không hiểu. Chẳng phải như vậy là vô ích hay sao, kết quả.. đã có rồi.
_ Anh có nghe thấy tiếng reo hò hay ca thán nào từ khán giả hay không,? Về quyết định tiếp tục của tổ trọng tài?
_ Thưa tiên sinh, không. Quả thật, không khí..thật tĩnh lặng.
_ Đúng vậy, tất cả họ, tất cả, đang thể hiện sự tôn trọng. Thứ mà nếu anh là chiến binh, anh cũng sẽ như vậy.
_ Vâng thưa tiên sinh Vô Khiêm Tốn, tôi hiểu rồi.
4 phút của trận đấu đầu tiên đã kết thúc, phần thắng thuộc về đối thủ Trương Bạo, tỉ số đang là 1 - 0.
Xin mời mọi người đến với phần bình luận với khách mời đặc biệt giữa hiệp đấu.
_ Thưa tiên sinh Vô Văn Phong, tôi cùng khán giả cảm thấy vô cùng may mắn với sự có mặt của tiên sinh tại trường quay ngay lúc này, lời đầu tiên xin thay mặt mọi người gửi lời cám ơn đến tiên sinh.
Nhà nghiên cứu văn hóa nổi tiếng Vô Văn Phong trong bộ áo bào đầy màu sắc giản dị của mình, đưa tay vuốt chòm râu dài bạc trắng, khoan thai từ tốn:
_ Cảm ơn anh, tôi cũng rất vinh dự khi nhận được lời mời của quý đài.
Tay phóng viên tiếp tục, đi thẳng vào chủ đề chính, đây là chương trình phỏng vấn trực tiếp tại thế giới thật. Theo sự chênh lệch thời gian của zone s, bọn họ quả thật rất gấp.
_ Tiên sinh có thể cho mọi người biết cái nhìn của mình về trận đấu, theo góc độ của một nhà nghiên cứu văn hóa và tư vấn đạo đức cho hệ thống lập pháp như tiên sinh.
_ Được, nhưng trước hết tôi muốn anh phát lại trận đấu, cụ thể là ở thời gian nữa cuối trận đấu.
_ Vâng.
(..)
_ Dừng ở đó. - Tiên sinh Vô Văn Phong lên tiếng khi đến lúc hai đối thủ bắt đầu xuất chiêu cuối.
Được rồi, tốt lắm, hãy phát lại khúc này lần nữa với tốc độ chậm. (..)
Sao, anh thử nói suy nghĩ của mình đi.
_ Tôi nghĩ là. - Với tay phóng viên kia, đây đúng là câu hỏi khó. - Đối thủ Trương Bạo giành được chiến thắng là chính xác, rõ ràng nắm đấm của anh ta nhanh hơn và đến trước chiêu kiếm của người tên Bắc Đẩu kia.
_ Anh nghĩ vậy sao?
_ Là vậy, tôi thấy nó rất rõ ràng trên đoạn quay chậm, khi cú đấm kia gần sát vào ngực thì Bắc Đẩu mới xuất kiếm.
_ Tốt, khả năng quan sát của anh không tồi, vậy ta thử một chút về khả năng suy luận. Ừm, anh nghĩ sao nếu Bắc Đẩu xuất kiếm sớm một chút.
_ Có lẽ... là..Bắc Đẩu sẽ thắng chăng.?
_ Không, sai rồi, nếu vậy Bắc Đẩu sẽ chết ngay lập tức. - Tiên sinh Vô Văn Phong vuốt chòm râu bạc của minh.- Bắc Đẩu sẽ chết với một lỗ thủng giữa ngực.
_ Vậy,..xin thứ lỗi thưa tiên sinh, tôi quả thật đang rất bối rối. Ngài có thể nói rõ thêm một chút không ạ.
_ Được. - Tiên sinh Vô Văn Phong chỉnh lại tư thế, ngay lúc này ông đang được quay cận cảnh trên màn hình.
_ Về thân thủ, Trương Bạo tuyệt đối cao hơn Bắc Đẩu, hay nói cách khác. Là không có bất kỳ cơ hội nào để Bắc Đẩu dành được chiến thắng trong cuộc đấu không năng lượng này.
Theo như những gì chúng ta thấy, chiêu của Trương Bạo chỉ là một cú đấm thẳng đơn giản. Nhưng thực tế, đó là một đòn tuyệt học về quyền pháp của Trương gia tâm quyền.
Theo như tôi nhớ thì chiêu này có tên là tam bộ nhất quyền. Anh có nhận ra là Trương Bạo dù chỉ với khoảng cách vài mét lại dùng tới ba bước chân đế áp sát đối thủ, trong khi bình thường thì chỉ cần nửa cú bật là đã quá đủ. Nếu anh chưa hiểu thì hãy kết hợp thêm động tác tay của Trương Bạo sau mỗi bước chân.
Nguồn lực của bộ quyền này không nằm ở tay mà là ở chân. Nó khiến toàn thân như bệ pháo, còn cánh tay là viên đạn bắn ra.
Tuyệt chiêu này một khi đã phát ra thì người đồng cấp không cách nào cản được, ngay bước chân đầu tiên, chiến thắng đã thuộc về Trương Bạo.
Đừng nói Bắc Đẩu có 1 cây kiếm, cho dù là 10 cây cũng không cách nào cản được. Cú đấm này cùng quyền khí của nó có thể xuyên thủng tất cả.
Nếu có lời khen dành cho Trương Bạo, thì đó là lời khen dành cho sự khổ luyện của hắn, cũng như sự ảo diệu của Trương gia tâm quyền.
_ Vậy, nó có liên quan gì đến câu hỏi vừa rồi của ngài, chẳng phải sớm hay muộn gì Bắc Đẩu cũng thua hay sao.- Tay phóng viên vẫn còn rất bối rối.
_ Đúng vậy, phải hiểu rõ được tình thế đó,thì mọi người mới có thể hiểu rõ được sự tán thưởng mà tôi, cũng như đầu tiên là của tổ trọng tài, muốn dành cho đối thủ Bắc Đẩu kia.
Về tình thế cũng cần nói rõ thêm một điều, ngay lúc hai người kia đứng đối diện nhau với một chiêu thức cuối cùng, trận đấu này không còn là tranh thắng thua, mà là sinh tử đấu.
Đó là vì sao Trương Bạo chọn tam bộ nhất quyền, loại chiêu thức tấn công theo đường thẳng và không có biến chiêu khi đổi hướng. Cũng như vì sao Bắc Đẩu kia chọn trực tiếp đối đầu chứ không né tránh.
Nói về Bắc Đẩu, anh ấy đã có lựa chọn duy nhất và chính xác nhất, đó là ra kiếm khi đòn của Trương Bạo đã hoàn thành và đạt được thế lớn nhất.
Nếu sớm hơn, 100% kiếm sẽ vỡ nát trước khi kịp chạm vào cơ thể Trương Bạo. Còn chậm hơn, chắc không cần phải nói.
_ Ý của tiên sinh là Bắc Đẩu chấp nhận chịu cú đấm đó, đổi lại là tranh thủ được lúc khi cánh tay của Trương Bạo giương thẳng để cắt đứt nó. Là chiến thuật tự sát.
_ Không, anh sai rồi. Không phải là tự sát, mà là tìm sống trong chỗ chết.
Như tôi đã nói,cú đấm kia giống như là viên đạn, mà đạn thì không đánh bay, nó xuyên thủng.
Để tránh sự xuyên thủng đó, Bắc Đẩu đã chọn cách thực sự biến cú đấm thành viên đạn. Hãy quan sát thật kỹ, cánh tay của Trương Bạo đã bị cắt đứt bởi chiêu xoay kiếm của Bắc Đẩu trước khi kịp tiếp xúc trực tiếp.
Dừng ở đây, ta nói về chiêu kiếm của Bắc Đẩu. Nó không chỉ chính xác về thời gian, mà còn tuyệt đối chính xác về cách vận dụng sức của cổ tay khi xoay kiếm. Tinh hoa của dụng kiếm, khác với dụng đao, là ở cách biến ảo cổ tay, khiến chiêu thức trở nên đa dạng và linh hoạt, Bắc Đẩu đã đưa thêm sức mạnh thêm vào điều đó.
Nó khiến cú đấm của Trương Bạo mất đi lực phát cuối cùng, chỉ còn lại dư lực và quán tính. Nếu không trên cơ thể của Bắc Đẩu sẽ có một lỗ to nhìn xuyên qua được.
Và như vậy chúng ta sẽ không được chứng kiến cuộc chiến tuyệt vời phía sau.
_ Cái gì! Cuộc chiến nào?. Ngài có nhầm không thưa tiên sinh Vô Văn Phong, sau lúc đó trận đấu hình như đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Trương Bạo, còn trận kế tiếp thì phải sau giờ giải lao mới bắt đầu, ngài.. đang nói tới trận chiến nào?
Nhà nghiên cứu văn hóa Vô Văn Phong chậm rãi vuốt chòm râu, hơi nghiêng nhìn tay phóng viên rồi thở nhẹ trước màn hình:
_ Là trận đấu khiến tôi chấp nhận lời mời khẩn cấp đến đây để nói về nó. Trận đấu khiến sự trình diễn ban đầu của sàn đấu ảo thành chiến trường đích thực của các chiến binh.
Là thứ khiến tổ trọng tài không dừng và khởi động lại sàn đấu như bình thường.
Là trận đấu diễn ra ở 50 giây cuối cùng, trận đấu của ý chí và tinh thần chiến binh.
Tôi hỏi anh một câu, hình ảnh nào xuất hiện cuối cùng sau 4 phút của thời gian quy định.?
_ Là..Bắc Đẩu và Trương Bạo đứng đối mặt nhau giữa sàn đấu. - Tay phóng viên ngập ngừng.
_ Tốt, vậy họ có sử dụng chút năng lượng nào trong vùng chứa hay không? Ngay từ đầu?
_ Hình như là không.
_ Chính xác là không.- Nhà nghiên cứu Vô Văn Phong hỏi tiếp. - Một người không dùng đến năng lượng, ta gọi họ là gì?
_ Là.. người bình thường.
_ Đúng, là người bình thường. - Nhà nghiên cứu Vô Văn Phong gật nhẹ.
Vậy hãy nhìn trận đấu này dưới góc độ người bình thường, cũng như hãy coi sàn đấu ảo là thế giới thật.
Một người đứt đi cánh tay với lồng ngực chẻ đôi cùng lưỡi kiếm cắm sâu vào đó.
Một người nát vụn xương ở nửa thân trên.
Cả hai đều mất đi khả năng hô hấp cũng như duy trì nhịp đập của tim.
Làm sao họ vẫn còn có thể đứng vững được.
Và vì sao.
_ Vì sao.? - Tay phóng viên thật sự đã bị cuốn hút bởi lời nói của nhà nghiên cứu Vô Văn Phong.
_ Là sự tôn trọng. Sự tôn trọng dành cho đối thủ và bản thân mình. Với họ trận đấu này không kết thúc bằng điểm số hay quy định.
Nó sẽ tiếp tục đến khi ý chí của họ còn cho phép. Và nếu là sinh tử, nó sẽ dừng khi họ chứng kiến và chắc chắn đối thủ của mình chết đi.
Đó chính là tinh thần của một chiến binh thật sự. Thứ tạo nên những giá trị thật sự.
Là thứ giá trị đưa trận đấu này lên một tầm cao mới.
_ Ôi trời, thật may mắn làm sao cho tất cả chúng ta với sự có mặt của tiên sinh lúc này. Quả thật chúng tôi sẽ rất khó có được những cái nhìn sâu sắc như ngài.
Một câu hỏi nữa thôi thưa ngài, một câu hỏi tiên liệu mà tôi cũng như tất cả các khán giả đều muốn nghe câu trả lời.
Ví dụ, là ví dụ.. Nếu..như..trận đấu vẫn tiếp tục như trong thế giới thật, ai sẽ là người chiến thắng?
_ Tôi không biết. - Tiên sinh Vô Văn Phong thở dài và đặt hai tay lên mặt bàn, các ngón tay đan vào nhau.
Câu hỏi này là về ý chí và lòng kiêu hãnh của một chiến binh thực thụ. Thứ không thể dùng những con số để đo đạc. Tôi không biết và tôi tin cũng không ai có thể nói lời chắc chắn.
Nhưng để trả lời câu hỏi này tôi muốn kể một việc, một sự kiện cách đây rất lâu mà khi còn trẻ tôi có may mắn được chứng kiến.
Khi đó, có một thanh niên người bình thường, mang trên người những thương tích nhiều gấp đôi mà hai đối thủ kia cộng lại.
Phải nói sao nhỉ, đến máu bầm cũng không còn để chảy, và tôi tin trong cơ thể người thanh niên đó, tìm một khúc xương còn lành lặn là chuyện xa vời.
Nhưng anh ta vẫn đứng ở đó, đứng thẳng, giữa tất cả.
Và trên gương mặt đó, là nụ cười của một người đàn ông chân chính. Nụ cười như tia nắng mang đến cuộc sống cho tất cả.
Một nụ cười mà trong đó chỉ có tình yêu, hy vọng, niềm tin lòng vị tha và giấc mơ. Không gì có thể làm tắt nó.
Chính nụ cười như phép màu đó đã thắp lên ngọn lửa trong lòng của cả thế hệ chúng tôi.
Không bao giờ, sẽ không bao giờ, bất kì ai trong chúng tôi, có thể quên được.
Nụ cười đó đã theo tôi suốt cả cuộc đời mình.
Và tôi tin.
Đó là đáp án, là câu trả lời, cho tất cả chúng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...