Anh nói rất nặng, giống như nện một tảng đá lớn vào lòng Hứa Huy. Ánh mắt anh rất ngoan tuyệt, khiến cho chút dịu dàng trong mắt Hứa Huy dần lui tán.
Hai tay Hứa Huy nắm lấy cổ áo anh, sắc mặt âm trầm, mặt mày nhíu chặt, “Ngô Cảnh An, cậu nghe cho rõ, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, có phải cậu thật sự muốn chia tay hay không?”
Ngô Cảnh An không lùi bước chút nào, ánh mắt kiên định, hạ xuống một chữ chân thật đáng tin, “Đúng!”
Hứa Huy nheo mắt lại, ánh mắt Ngô Cảnh An lạnh lùng kiên quyết, hai người bọn họ giống như đứng ở hai đầu thế giới, không có cách nào đi về cùng một cực.
Trong đôi mắt đen như mực kia, gã rốt cuộc không thể nhìn thấy bóng dáng mình.
Tất cả hi vọng, đều bị anh tàn nhẫn nghiền thành bột phấn.
Hứa Huy không cam lòng lâu như vậy, giãy dụa thống khổ lâu như vậy, cuối cùng, cũng chỉ có thể có được một kết cục như thế.
Tình yêu trong quá khứ, trong nháy mắt đó hóa thành nỗi hận dâng tràn. Khóe miệng gã gợi lên một nụ cười lạnh, gã nói: “Nếu như vậy, nói cho cậu biết cũng hại gì, tôi quyết định kết hôn với Lâm Giai Giai, nếu có rảnh, đến uống chén rượu mừng đi!”
Người uống rượu đều có một phản ứng chung, muốn ngủ.
Dù cho điên một trận, ầm ĩ một trận, cuối cùng vẫn ngã xuống giường ngủ đến lúc trời đất đen kịt.
Mấy người Khổng Tân phản ứng chậm chạp, tay cầm bài đầu gật gà gật gù, Ngô Cảnh An làm địa chủ thông ăn, hưng phấn đem lá lôi cuối cùng ném lên bàn, mở hai tay ra, “Lại thắng, đưa tiền đây đưa tiền đây!”
Ba kẻ bần nông không ai mở mắt.
Ngô Cảnh An không vui lay tỉnh cả đám, “Tôi nói này các cậu có chút tinh thần chuyên nghiệp đi, đánh bài mà cũng ngủ được.”
Tiểu Kiều cố gắng mở mắt ra, lắc lắc đầu, ném bài trong tay, “Không đánh không đánh nữa, thật sự chịu không nổi, cậu tha cho chúng tôi đi, tôi phải đi ngủ.”
Đại Cương lau nước miếng bên mép, mơ mơ màng màng nói: “Không đánh? Được được, không đánh không đánh, tôi phải ngủ một lát, cậu đó, lão Ngô, tôi nằm trên giường cậu nha!”
Khổng Tân đẩy Đại Cương vào phía trong, bản thân cũng ghé vào phía ngoài, nhắm mắt lại nói, “Lão Ngô này, cậu đã tra tấn chúng tôi ba giờ rồi, xin thương xót, để chúng tôi ngủ một lát đi, chỉ một lát thôi.”
Ngô Cảnh An thấy không giữ được ai, ném điếu thuốc bên miệng, xỏ dép lê ra ngoài.
May mà trên lầu ma bài bạc Từ Hàng cũng có mặt, hai mắt anh tỏa sáng ở lại phòng kia n giờ, mãi đến hai giờ sáng ma bài rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, đuổi anh ra ngoài.
Ngô Cảnh An ủ rũ trở về nhà, bọn Khổng Tân đã đi mất, anh nằm trên giường đến khi đếm đến một ngàn bốn trăm ba mươi tám con dê, rốt cuộc từ bỏ.
Anh căn bản là không có cách nào ngủ được.
Hứa Huy nói, gã kết hôn với Lâm Giai Giai.Anh biết đó là giận mà nói, lại đồng thời cũng cảm thấy Hứa Huy tàn nhẫn. Đối với anh, đối với gã, đều tàn nhẫn như nhau.
Lúc ấy anh trả lời thế nào, ồ, chúc mừng, anh nói chúc mừng. Anh không biết hai chữ này có thể nào sẽ khiến người nọ càng thêm hỏng mất hay không.
Nhớ rõ thật lâu trước kia anh cũng từng nói ra lời tương tự, Hứa Huy, cậu với Lâm Giai Giai, thật sự là xứng đôi. Trên thế giới này, có thể xứng với loại phụ nữ như cô ta, ngoài cậu ra chẳng còn ai. Tôi chúc các cậu hạnh phúc trăm năm, sớm sinh quý tử.
Anh không nghĩ tới những lời kia thế mà lại ứng nghiệm.
Hứa Huy và Lâm Giai Giai, cuối cùng vẫn là đến với nhau.
Buồn cười, anh, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi của Hứa Huy, đến lúc già, người nọ có thể kiêu ngạo mà nói gã lúc trẻ rất điên cuồng, cả đàn ông cũng có thể chơi đùa.
Ngô Cảnh An muốn cười, nhưng lại cảm thấy hơn nửa đêm cười ra tiếng sẽ rất dọa người, có khi còn bị mấy người cùng phòng đuổi ra khỏi cửa.
Vì thế, cười không ra tiếng, trùm chăn mà cười, tiếng cười có thể che giấu tất cả.
Anh nghĩ, thực sự đến ngày đó, anh nhất định có thể chúc phúc Hứa Huy.
Hạnh phúc, mỹ mãn.
Ngày hôm sau trong xưởng lời đồn nổi lên bốn phía, mỗi điều đều có thể làm cả xưởng nổ tung.
Một, Hứa Huy và Lâm Giai Giai định kết hôn.
Nhóm các bà sợ ngây người, nhóm các cô khóc ròng chạy đi, cánh đàn ông bùng nổ.
Giấc mơ cô bé lọ lem của các nàng tan nát, hi vọng cuối cùng của bọn họ cũng bị bắt cóc.
Nhóm các bà nhóm lửa thổi gió, đem tin tức này truyền khắp toàn quặng mỏ.
Ngay lúc bọn họ tán gẫu say sưa đàm luận câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử phiên bản hiện đại, một quả bom tin tức khác được tung ra làm cho ảo tưởng duy mĩ của bọn họ vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Nghe nói Ngô Cảnh An quyến rũ Hứa Huy, nghe nói nhẫn đã mua rồi, nghe nói hai người hiện tại đã chia tay.
Đối với cái này, Ngô Cảnh An đơn giản giải thích là: con rùa đó uống nhiều quá, gã chỉ muốn bôi đen tôi thôi!
Lúc này, nhóm các bà và nhóm các cô đoàn kết đứng lên, cho nam chính thứ hai trong lời đồn hai chữ: thúi lắm!
Hứa thiếu là một thanh niên hoàn mỹ biết bao nhiêu, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có thể thích Ngô Cảnh An vừa già lại xấu vừa nghèo lại kém cỏi? Mười Ngô Cảnh An có lẽ cũng không đủ xách giày cho gã, tám phần mười lại là cóc kia cố ý bịa ra lừa gạt công chúng thiện lương.
Có nhân chứng đứng ra giải thích: không phải, lần này oan uổng lão Ngô, là Hứa thiếu kia chính mồm thừa nhận.
Nhóm các bà các cô mắt điếc tai ngơ: Sao không nói Hứa thiếu đã uống bao nhiêu, kỳ thật cậu ấy muốn nói đến bạn gái cũ, là mấy tên các cậu ăn không được nên muốn bôi đen cậu ấy.Đến đây, không có nhân chứng nào dám đứng ra làm sáng tỏ.
Trò khôi hài hạ màn, nhưng chuyện thành thân cơ hồ thành ván đã đóng thuyền, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt chờ hôn lễ xa hoa này diễn ra.
Kế hoạch của Lâm Giai Giai không quá thuận lợi, mấy lần cô ám chỉ với Hứa Huy ký túc xá không có ai, có thể đi lên ngồi một chút, lại đều bị gã lấy cớ quá muộn mà cự tuyệt.
Lâm Giai Giai càng lúc càng không hiểu, nếu nói Hứa Huy không có ý gì với cô, vậy tại sao lại phải xuất hiện đi xuất hiện lại nhiều lần?
Nếu nói là có ý, vậy phản ứng này không khỏi quá mức lãnh đạm.
Ngược lại mẹ Hứa rất hài lòng với cô, thường xuyên hẹn cô cùng đi dạo phố.
Dần dần, cô bắt đầu lưu luyến loại sinh hoạt vật chất cao cấp này.
Đưa tay xoa cái bụng bằng phẳng, cô tươi cười tao nhã bước vào một thế giới khác.
Ngô Cảnh An dầm dề ở phòng xả thải cho tới lúc sắp tan ca mới nhớ tới phải về phòng xét nghiệm, trên đường rẽ vào WC ở bên trái cửa Đông gần đó một chuyến.
Tám giờ, trời đã tối đen.
May mà còn có tia sáng len qua khe cửa, anh sờ soạng đi vào, vừa định đến phòng lọc rửa tay, từ trong phòng bơm acid truyền tới âm thanh khe khẽ.
Anh nín thở tập trung nghe, xác định là người đang nói chuyện, không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh lặng lẽ đi đến nơi ấy.
Đến gần, giọng Lâm Giai Giai rõ ràng truyền vào trong tai.
“Em biết… Chị đừng lo lắng, em đã sớm muốn bỏ, người kia căn bản không đáng để em yêu… Ừm, ừm, em sẽ… Hắn gọi là Hứa Huy, nếu có thể em sẽ cùng hắn kết hôn… Nói là mang thai con của hắn, kết hôn xong, thì bỏ đứa bé đi. Em đã qua tuổi ngây ngốc mơ mộng, tuyệt đối sẽ không sinh con của ông ta ra… Chị à, chị có cho rằng em là đứa con gái hư hỏng không… Không có cách nào, đây là con đường duy nhất em có thể đi.”
Nghe thấy mấy lời này, Ngô Cảnh An thật khó để dùng từ nào để hình dung chính xác về Lâm Giai Giai.
Khoác một cái áo thánh nữ, lấy khí chất sạch sẽ ngây thơ mê hoặc mọi người. Lại không biết dưới tấm da xinh đẹp kia cất giấu một trái tim không hề sạch sẽ.
Ngô Cảnh An nắm chặt hai bàn tay, cố gắng áp chế lửa giận từ đáy lòng.
Nếu cô ta không phải phụ nữ, anh thật muốn vung một đấm đập nát khuôn mặt dối trá kia.
Lâm Giai Giai, Hứa Huy, thật mẹ nó xứng đôi, đều là dạng động cơ không sạch sẽ, đều là loại nát từ trong khung.
Ngô Cảnh An thật muốn làm bộ như cái gì cũng không biết, xoay người trở về phòng trải qua cuộc sống tản mạn của mình. Ăn uống chơi ngủ, bắt chéo chân chờ trò cười của tên súc sinh kia.
Nhưng không hiểu sao một bước chân cũng không đi nổi.
Trong ngực tụ một đám lửa không có chỗ phát tiết, chúng liều mạng tìm đường ra.Giây tiếp theo, trên tay như có ý thức, ấn vào công tắc.
Đèn điện sáng lên, Lâm Giai Giai mãnh liệt quay đầu, vẻ mặt kinh hoàng.
Ngô Cảnh An sắc mặt xanh mét đứng ở cửa, mang theo tức giận không thèm che giấu lạnh lùng trừng cô.
Sắc mặt Lâm Giai Giai nháy mắt tái nhợt, cô cúp điện thoại, cố gắng trấn tĩnh nhìn anh, “Anh…”
Ngô Cảnh An nói: “Lâm Giai Giai, cô thật ti bỉ!”
( hèn hạ bỉ ổi)
Lâm Giai Giai nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh, “Ngô Cảnh An, chuyện của tôi có quan hệ gì đến anh?”
Quan hệ? Đúng là không có quan hệ.
Ngô Cảnh An thu hồi ánh mắt, xoay người đi ra ngoài, Lâm Giai Giai nhớ tới những lời đồn đãi trong xưởng, lo lắng hô lên ở phía sau, “Anh sẽ không nhàm chán mà đi nói với hắn chứ?”
Bước chân Ngô Cảnh An dừng lại, nhưng không quay đầu, chần chờ hai giây sau đó bước từng bước mạnh mẽ ra khỏi xưởng.
Ngày cuối tuần Ngô Cảnh An trở về nhà sớm, anh biết Hứa Huy có thói quen chạy bộ buổi sáng, đuổi tới tiểu khu gần đó, xuống xe, đốt điếu thuốc chờ gần hai mươi phút rốt cuộc thấy người.
Khí sắc Hứa Huy nhìn qua thật không tốt, hai mắt vô thần, hốc mắt có một vành đen thật đậm, khuôn mặt tiều tụy làm anh có vài phần không đành lòng.
Anh rốt cuộc vẫn yêu người đàn ông này, dù bị gã tổn thương một lần lại một lần.
Hứa Huy vừa đi tới cổng tiểu khu, Ngô Cảnh An bước nhanh tiến lên hô một câu: “Hứa Huy.”
Hứa Huy nhìn về phía anh, trên mặt rõ ràng là kinh ngạc, đôi môi mấp máy, không xác định mà nói: “Em…”
Ngô Cảnh An đứng trước mặt gã, “Hứa Huy, chúng ta nói chuyện.”
Hứa Huy rũ mắt, ngữ khí có vài phần thương cảm: “Nói? Chúng ta còn có cái gì để nói, em còn chưa mắng xong sao?”
Ngô Cảnh An nói: “Cậu đừng như vậy, chúng ta tìm một chỗ nói nói chuyện, không làm chậm trễ cậu mấy phút đồng hồ đâu.”
Hứa Huy có lẽ còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, không nói thêm gì, cùng anh đi đến một công viên không xa.
Ngô Cảnh An mua hai phần điểm tâm ở cửa công viên, chạy chậm tới trước mặt Hứa Huy, đưa cho gã một phần, “Ăn chút đi!”
Tiếp nhận điểm tâm trong tay anh, Hứa Huy cười khổ một chút, “Em còn biết anh thích ăn cái gì.”
Ngô Cảnh An ngồi xuống bên cạnh gã, cầm điểm tâm trong tay ăn hơn phân nửa, tâm tình bất an mới thoáng giảm bớt.
Anh nói: “Cậu thật sự tính toán kết hôn cùng Lâm Giai Giai? Cậu yêu cô ta sao?”
Hứa Huy thật cảm thấy lời này của anh rất buồn cười, “Yêu hay không em không biết sao? Ngô Cảnh An, em hy vọng anh trả lời như thế nào? Nếu anh nói không cưới, em có thể cho anh câu trả lời anh muốn sao?”
Ngô Cảnh An do dự một chút, nói: “Hứa Huy, chuyện của chúng ta để cho nó trở thành quá khứ đi! Tôi chỉ là hy vọng cậu trước khi làm ra quyết định có thể thận trọng một chút, đó là cuộc đời cậu, cậu nên suy xét rõ ràng. Lâm Giai Giai vì cái gì đột nhiên chấp nhận cậu, cậu từng nghĩ tới chưa?”
Phần điểm tâm trong tay Hứa Huy bị gã nắm đến nát nhừ, chuyện gã mong đợi lại thành một trò cười, người kia nói, để chuyện của bọn họ trở thành quá khứ.
Hứa Huy lạnh lùng cười rộ lên, “Vậy sao! Tôi thật sự nên nghĩ lại, nghĩ lại Ngô Cảnh An cậu vì sao lại muốn phá hỏng lễ cưới của tôi, Lâm Giai Giai không tốt sao? Trước kia tôi thích cô ta, sau này cũng vẫn có thể thích cô ta. Cậu đã nói chúng ta đã trở thành quá khứ, được thôi, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu. Hứa Huy tôi không có hứng thú gặp mặt loại đồ chơi đã chơi nát.”
Ngô Cảnh An chịu đựng tức giận nói: “Tôi khuyên cậu không cần nhất thời xúc động, Lâm Giai Giai không hợp với cậu.”
Hứa Huy cười càng thêm cuồng vọng, “Ha ha… Sao lại không thích hợp, tôi lại thấy cô ta rất thích hợp, chỉ vì cô ta là phụ nữ, đã thích hợp hơn cậu một vạn lần. Tối thiểu lúc làm sẽ không động một tí là kêu đau, một chút hưng trí cũng bị mất.”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Ngô Cảnh An bị gã chà sạch, tức giận đứng dậy, “Hứa Huy!”
Hứa Huy thôi cười, không nhanh không chậm đứng lên, mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng anh.
Ngô Cảnh An nói: “Con mẹ nó coi như tôi tự tìm mất mặt, cậu cũng quá tự mãn, chúc cậu tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!!!”
Nói xong, anh bỏ lại điểm tâm chưa ăn xong trong tay, nhấc chân đi qua bên người Hứa Huy.
Trên cánh tay căng thẳng, có người kéo anh lại.
Thân mình Ngô Cảnh An thoáng dừng, quay đầu.
Hứa Huy giống như một pho tượng, trên khuôn mặt pho tượng hiện lên vẻ khổ sở, trong lòng Ngô Cảnh An căng thẳng, há há miệng, muốn nói cái gì đó…
Hứa Huy chậm rãi buông lỏng tay ra, một giây dịu dàng kia bị xua tan theo gió
Ngô Cảnh An đem lời nói đến bên miệng nuốt trở vào, xoay người, ra khỏi công viên. (bygoogle=window.bygoogle||[]).push({});
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...