Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Trên ghế sa lông phòng khách Khổng gia ngồi hai nam hai nữ, trong đó một đôi là vợ chồng, nhiệt tình bưng trà rót nước tiếp đón một cô gái yểu điệu khác

Thanh niên còn lại ngồi một bên, mặt mày tươi cười nhưng trong lòng liên tục kêu khổ.

Lại bị người ta tính kế, một năm ba bốn lần bị bắt xem mắt, rốt cuộc có muốn để cho thằng gay như anh sống yên nữa không!!!

Cô gái lần này cùng anh xem mắt là một cực phẩm, dù là khuôn mặt hay dáng người đều là số một, hơn nữa vừa rồi nghe vợ Khổng Tân giới thiệu, làm việc ở phòng nhân sự của xưởng, ngoan ngoãn, anh lúc này là đang được hời.

Trong lòng không khỏi buồn bực, phụ nữ điều kiện tốt như vậy, sao lại muốn gặp anh loại hàng chất lượng kém này.

Anh tự thấy bản thân mặt mũi không phải quá đẹp trai, hơn nữa công việc cũng chỉ là công nhân kỹ thuật trong khu mỏ. Đầu năm nay không phải nói phụ nữ không chịu gả cho tên đàn ông nào lương tháng chỉ mới hơn một ngàn sao? Hơn nữa lương cô gái kia còn gấp đôi lương anh, khó coi, quá khó coi, xấu hổ, quá xấu hổ.

Vợ Khổng Tân, Lý Tiểu Mai là một người phụ nữ tính tình rộng rãi, bộ dạng không xinh đẹp, nhưng vì công việc tốt, người theo đuổi cũng không ít. Khổng Tân vốn là bạn học của cô, thời đi học đã theo đuổi, hơn nữa Lý Tiểu Mai cũng không phải là dạng con gái ưa trèo cao, công việc ổn định vài năm, hai người liền kết hôn.

Lý Tiểu Mai nháy mắt với Khổng Tân, tên sợ vợ kia bật người nháy mắt với Ngô Cảnh An.

Một cước đá lên cái quần ba trăm tệ kia, mắt như dao quét tới quét lui trên mặt anh, thấy anh nhìn lại liền hơi đánh mắt về phía cô gái như hoa đào ngồi bên kia, giống như đang nói, “Nhanh chủ động chút!”

Ngô Cảnh An rủ mắt bĩu môi, hồi lâu mới hộc ra một tiếng, “Tiểu…” Tiểu gì ấy nhỉ?

Khổng Tân chỉ hận rèn sắt không thành thép, cắn răng nói, “Tiểu Thanh, vừa rồi không phải đã nói rồi sao, Tiểu, Thanh!”

Ngô Cảnh An cuống quýt gật đầu, “Ấy ấy, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, uhm, Tiểu Thanh, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Khổng Tân nhắm mắt lại thở sâu, tên nhóc này định làm gì?

Lý Tiểu Mai cười giải vây, “Tiểu Thanh, em đừng để ý, lão Ngô nhất định là đang hồi hộp, đàn ông mà, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp đều thế cả. Hơn nữa lão Ngô này, tuổi không còn nhỏ, tình huống còn nghiêm trọng hơn. Ha ha, thôi, hai người ngồi trò chuyện, Khổng Tân, xuống phòng bếp, em còn muốn nhờ anh băm thịt đấy.”

Khổng Tân nhận được mệnh lệnh bật người nhảy dựng lên, trước khi đi lại cố gắng nháy mắt với Ngô Cảnh An.

Phòng khách nhỏ chỉ còn hai người xem mắt, từ phòng bếp không ngừng có tiếng cười đùa truyền ra làm không khí càng thêm xấu hổ.Mọi người nói xem, một thuần gay, chạy tới xem mắt với phụ nữ, rốt cuộc là cái thế đạo gì???


Yên tĩnh, yên tĩnh lại yên tĩnh, Ngô Cảnh An chỉ có thể dùng phương pháp xử lý lạnh để cô gái kia triệt để đánh mất một chút hứng thú ít ỏi với anh.

Ai biết đóa hoa đào kiều diễm kia lại đi đầu đánh vỡ bầu không khí trầm lặng, dùng giọng nói trong veo mà gọi anh, “Anh Ngô.”

Ngô Cảnh An như bị điện giật, phản xạ có điều kiện mà “A” một tiếng.

Khóe miệng cô gái hơi cười, “Em có thể gọi anh là anh Ngô chứ?”

Ngô Cảnh An miễn cưỡng nở nụ cười, “Uhm, có thể.”

“Anh Ngô, kỳ thật, chúng ta trước đây từng gặp nhau, anh còn nhớ không?”

Ngô Cảnh An vừa nghe cô ấy nói vậy, yên lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Ngại quá, tôi không có ấn tượng gì, cô từng gặp tôi khi nào?”

Mặt cô gái đỏ hồng, lông mi thật dài chớp chớp, đôi mắt to vụt sáng, đôi môi đỏ mọng khép khép mở mở, nói ra chuyện xưa một nữ sinh ôm ấp thầm mến.

Vu Tiểu Thanh mười bảy tuổi đi trường nghề tìm chị hai, trên đường đi bị một đám côn đồ trong trường đùa giỡn, cô gái nhỏ lúc đó sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, lúc đang thấp thỏm lo âu, thình lình nghe cách đó không xa có người hét lớn, “Làm gì vậy!”

Anh hùng xuất hiện, hoàng tử cưỡi ngựa trắng đúng lúc đánh đuổi một đám háo sắc, cùng cô gái kia cưỡi ngựa trắng về tòa thành hạnh phúc.

Khụ khụ… được rồi, phần sau chỉ là ảo tưởng, có thể xem nhẹ.

Tóm lại là Ngô Cảnh An hai mươi tuổi đã từng cứu Vu Tiểu Thanh hôm nay ngồi trước mặt, vì thế cô gái nhỏ liền đem ấn tượng về Ngô Cảnh An khắc sâu trong lòng, trước đó vài ngày cô ấy đến nhà chị Lý, ngẫu nhiên nhìn thấy một bức ảnh chụp chung có mặt người cô tâm tâm niệm niệm, vì thế…

Mới có ngày buổi xem mắt hôm nay.

Vu Tiểu Thanh tất nhiên không nói trắng ra như thế, nhưng Ngô Cảnh An không ngốc, có rất nhiều chuyện dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, cùng với khuôn mặt đỏ bừng kia của Vu Tiểu Thanh, còn có cái gì không rõ nữa.

Ngô Cảnh An cảm thán liền ba tiếng, ông trời ơi, có ai đùa giỡn người như ông nữa không, quyết đoán chút, đem ta bẻ thẳng là được.


Thời điểm ăn cơm chiều Lý Tiểu Mai ra khỏi phòng bếp gõ gõ trán, nói với hai người, “Xem đầu óc tôi này, Tiểu Thanh không thể uống rượu, như vậy đi, lão Ngô, cậu cùng Tiểu Thanh ra ngoài mua chai đồ uống.”

Thật giả dối, mua chai đồ uống còn phải đi cả hai người, chẳng lẽ mua cả thùng!

Ngô Cảnh An bất đắc dĩ mang cô gái đang xấu hổ xuống lầu mua thùng đồ uống, còn chưa vào đến cổng siêu thị, liền đụng phải người quen.

“Tiểu Ngô.”

Ngô Cảnh An quay đầu lại, là chị Tần phó quản lý, một người chị hơi nhiệt tình quá mức, bình thường cũng hay quan tâm đến anh, một năm ba bốn lần xem mắt, hầu như đều là do chị an bài.Ngô Cảnh An lên tiếng chào hỏi, chị Tần khóe mắt mang cười đi lên trước, nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh, “Nha, đây là…”

Ngô Cảnh An cười cười, “Bạn bè, bạn bè.”

Vu Tiểu Thanh giương mắt chào theo, “Chị Tần.”

Chị Tần cười càng tươi, cánh tay đập Ngô Cảnh An một cái, “Tên nhóc cậu được lắm, khó trách chị giới thiệu cho cậu nhiều cô như vậy cậu đều không hài lòng. Cô gái nhỏ cũng thật là xinh đẹp, bao nhiêu rồi?”

Vu Tiểu Thanh cúi đầu, “Hai mươi lăm.”

“Làm ở đâu vậy?”

“Phòng nhân sự.”

Chị Tần sửng sốt, phòng nhân sự, với đàn ông trong quặng mỏ, đây chính là mấy đóa hoa cao cao không thể với đến, với phụ nữ, là người chồng như ý, này này này, cô gái này nói cô ấy làm ở phòng nhân sự, sao có thể???

Vốn tưởng rằng cô ấy làm ở siêu thị hay cửa hàng quần áo gì đó nên thuận miệng mà hỏi, ai ngờ, hỏi một cái ra một chuyện kinh ngạc thế này.

Chị ngơ ngác liếc Ngô Cảnh An một cái, lại nhìn mỹ nữ trước mặt, công việc tốt, bộ dạng đẹp tính tình hòa nhã, phụ nữ như vậy lại tìm Ngô Cảnh An, thật sự là, mặt trời mọc ở đằng tây rồi.


“Tên nhóc cậu kiếp trước tu luyện có phúc thật, gặp được cô gái tốt như vậy.”

Ngô Cảnh An quay đầu đi ho hai tiếng, “Còn, còn chưa thành công đâu.”

Lông mi Vu Tiểu Thanh giật giật.

Chị Tần giật mình, “Mới gặp à?”

Ngô Cảnh An gật gật đầu.

Chị Tần hiểu rõ mà cười cười, “Vậy thôi, hai người đi dạo đi, chị còn có việc, đi trước.”

Tạm biệt chị Tần, Ngô Cảnh An đi theo Vu Tiểu Thanh vào siêu thị, chọn một chai nước cam lớn, trả tiền ra cửa, lúc đi đến dưới nhà Khổng Tân, Vu Tiểu Thanh đột nhiên gọi, “Anh Ngô.”

Ngô Cảnh An quay đầu lại, “Uhm?”

Vu Tiểu Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm khiến người ta cảm thấy tươi mát thoải mái, cô cắn cắn môi dưới, cố lấy dũng khí nói, “Em cảm thấy anh rất tốt…”

Trong lòng Ngô Cảnh An mừng như điên, từ trước tới nay người ta nói em cảm thấy anh rất tốt, kế tiếp luôn là một câu, chỉ là chúng ta không hợp nhau. Cứ thế đeo thẻ người tốt, anh thảnh thảnh thơi thơi mà làm gay của anh.

Kiềm chế tâm tình kích động, anh cố gắng bình tâm tĩnh khí hỏi han, “Rồi sao?”

Ánh mắt Vu Tiểu Thanh sáng quắc nhìn thẳng vào anh, “Cho nên, em muốn làm quen với anh.”

“Ầm!” Thẻ người tốt trong lòng Ngô Cảnh An vỡ nát, vỡ thành một đám mảnh thủy tinh, đâm vào lòng anh, đau!

Đừng có đùa người ta thế chứ!

Kiên trì ăn xong bữa tối, lại bị ra lệnh đưa Vu Tiểu Thanh về nhà, lúc Ngô Cảnh An trở lại ký túc xá đã hơn mười giờ.

Ngã xuống giường, anh liên tục thở dài, cô gái tốt như vậy, sao lại coi trọng anh chứ?

Không nên nhất là hành vi anh hùng cứu mĩ nhân của mình, anh hối hận đến độ cho mình một bạt tai.Lão Vương cùng phòng nhắm mắt lẩm bẩm, “Khuya khoắt còn đập muỗi cái gì!”

Ngô Cảnh An ngừng tay, đổi thành cắn ngón tay, cắn được một hồi liền đổi thành lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho con nhà giàu.


Mẹ nó, ai bảo hắn quấy rầy mình, sao mình không thể trêu lại hắn.

“Làm gì vậy?”

“Ngủ.”

Ngắn gọn, nhưng Ngô Cảnh An không bỏ qua, thề muốn đùa cho hắn tỉnh ngủ.

“Sao ngủ sớm vậy, đứng lên đi tiểu đi!”

“Cậu có bệnh à! Ngày mai tôi chữa cho!”

“Cậu chữa không được, một thân đào hoa.”

“Fuck, không phải là bị giang mai chứ?”

“Cậu mới bệnh giang mai, cả nhà cậu đều bệnh giang mai.” Ngô Cảnh An căm tức đến độ ném điện thoại đi, kéo chăn qua đầu ngủ.

Ngày mai ca sáng, bốn giờ điểm danh, nhanh ngủ.

Một đêm mộng xuân.

Đầu tiên là Phương Tiểu Thiên vẻ mặt thẹn thùng cùng anh ooxx, không ngờ đến lúc cao trào đột nhiên Vu Tiểu Thanh xông vào, vẻ mặt khiếp sợ, chán ghét, ném gối về phía anh, “Anh là đồ phụ bạc, tên khốn nạn, sao anh có thể $)#@%” sau đó chuyển cảnh, anh đang nằm trên người Vu Tiểu Thanh, cô gái xinh đẹp dưới thân anh yêu kiều thở dốc, tiểu đệ đệ cho tới bây giờ vẫn chưa từng đứng lên với phụ nữ của anh cư nhiên cũng dũng mãnh bất ngờ, làm đến vài giờ. Cuối cùng kết thúc anh cùng cô ấy hôn sâu, môi vừa rời ra, anh còn đang nhắm mắt hồi tưởng, chợt nghe một giọng nam nặng nề gọi anh, Cảnh An, anh sợ tới mức mãnh liệt mở mắt, người phụ nữ dưới thân không ngờ lại biến thành…

Lại là vừa mở mắt, phòng tối đen, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang không ngừng.

Cả người Ngô Cảnh An toàn là mồ hôi, cả đệm chăn đều ướt, hạ thân dinh dính, anh nhắm mắt mắng vài tiếng mới miễn cưỡng rời giường.

Ngô Cảnh An cả người mỏi mệt nằm trên bàn trong phòng trực ban nghỉ ngơi dưỡng sức, Khổng Tân vẻ mặt cười hì hì cầm điểm tâm tiến vào, khách khí chào hỏi Lâm Giai Giai, liền kéo anh vào trong phân xưởng hỏi nhỏ.

“Thế nào, bạn bè quá tốt phải không, đời này cậu đốt đèn ***g cũng không thể tìm được cô gái nào tốt hơn Vu Tiểu Thanh nữa đâu. Tôi hỏi rồi, người ta rất vừa lòng với cậu, tên nhãi cậu đạp trúng vận cứt chó, để mấy kẻ độc thân trong xưởng biết, có ai không đỏ mắt. Aiz, tôi nói cậu có nghe không hả, ủ rũ cái gì?”

Cổ họng Ngô Cảnh An ấp úng hồi lâu mới nôn ra một câu tiếng người, “Không quá thích hợp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui