Khi còn bé Kiều Chí Bân chính là một đứa bé cả gan làm loạn, làm cha mẹ đau đầu.
Lúc bảy tuổi cưỡi xe đạp người lớn mang theo một bang trẻ con trong ngõ vọt vào trận doanh của một đám lưu manh hay thu phí “bảo hộ”.
Tên nhãi họ Kiều bị đánh đến thật thảm hung tợn trừng to đôi mắt, qua loa lau máu mũi chảy ra, nói với tên lưu manh nắm tóc mình: “Đến đây đi, lại đến đây đánh đi, mày giỏi mày đánh chết tao, không dám đánh chết tao còn sẽ lại đến tìm mày. Một lần hai lần đánh không lại mày, mười lần hai mươi lần ai thua ai thắng còn không nhất định đâu, đến lúc đó tao sẽ trả lại gấp bội cho mày. Tao cho mày biết, đừng hòng lấy được tiền từ bất cứ người nào trong số chúng tao, chúng tao một đồng tiền cũng không cho chúng mày. Mọi người nghe kỹ, chúng ta không cần sợ bọn chúng, cắn chặt răng cho tao, ai dám khóc đó không phải anh em. Bọn họ nhiều lắm là động động nắm tay, không ai dám đánh chết chúng ta, ông đây mới không sợ chúng mày, đến đây!”Trận chiến dịch nghiêng về một phía này, tuy rằng quá trình rất thảm thiết, kết cục lại là ngoài ý muốn thắng lợi.
Từ đó về sau, nhóm côn đồ đó không đến tìm bọn họ nữa, Kiều Chí Bân cả gan làm loạn cũng thành thủ lĩnh của nhóm bạn nhỏ.
Năm lên cấp ba, cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.
Chị gái vừa ra nước ngoài đang ở trong giai đoạn quan trọng của cuộc thi, Kiều Chí Bân không thông báo cho cô, cùng vài người thân thích lo liệu xong hậu sự.
Thời điểm gác đêm cậu rót cho mình chén rượu đầu tiên trong đời, bưng cái chén mỉm cười nói với di ảnh cha mẹ, ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, thi lên đại học, tìm một công việc tốt, gặp một người mình thích sống cả đời, hai người cứ việc ở trên trời xem là được.
Khai giảng đại học, cậu cõng bọc hành lý một mình đi tới Đại học S hướng tới đã lâu.
Làm bạn cùng phòng với một kẻ tên là Hách Thời.
Nói thế nào nhỉ, Hách Thời chính là con ngoan, đệ tử tốt trong mắt người lớn, hàng xóm, thầy cô.
Chẳng qua, mọi người không nên bị biểu tượng của hắn lừa gạt.
Kỳ thật người này bình thường siêu làm biếng, không đến một phút cuối cùng tuyệt đối không rời giường, thời điểm đó quan hệ của bọn họ coi như không tồi, liền ước định giúp nhau chỉnh lý giường, mua cơm, chiếm chỗ.
Nói là giúp nhau, đến cuối cùng toàn là cậu làm.
Bạn học Tiểu Kiều giận không nén được, hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn, mà hắn luôn bày ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng ấm áp, ấy, đến lượt tớ sao, nhưng làm thế nào bây giờ, hội học sinh có hoạt động, không đi nữa sẽ chậm mất. Xin lỗi, nhờ cậu vậy!
Bạn học Tiểu Kiều ở trong lòng tức giận mắng: mẹ, cậu buổi sáng dậy sớm một phút đồng hồ sẽ chết sao!
Sau đó, bạn học Tiểu Kiều đột nhiên nhanh trí, đưa ra biện pháp chơi đoán số sau lại, bạn học Tiểu Kiều mới phát hiện chơi đoán số là một kỹ năng sống sau nữa, bạn học Tiểu Kiều mỗi ngày đều phải giúp hắn chỉnh lý giường, mua cơm, chiếm chỗ.
Mẹ, ai nói chơi đoán số có xác suất 50%, 50% của tôi đâu, bị hắn ăn sao, đưa tôi 50, 50, 50…
Một năm sau, bạn học Tiểu Kiều cần lao nghiêm túc chiếm được chứng nhận bảo mẫu tốt từ bạn học Hách Thời.
Kiều Chí Bân, nghe điện thoại.
Tới đây tới đây.
Kiều Chí Bân, rót cốc nước.
Cẩn thận nóng.
Kiều Chí Bân, đem giấy tới.
Đến đây, lau PP đến đây, ngoan… (Hách Thời: Cút!!!)
(PP: tiếng lóng chỉ mông)
Liêu Thắng Anh cùng phòng không vui lòng: Mẹ, các người muốn show ân ái cũng chờ lúc phòng ngủ không người được không, ông đây vừa thất tình, đừng kích thích ông, nếu không ông đây tinh thần thất thường cho hai người xem.Kiều Chí Bân hai mươi tuổi hết sức chiều chuộng Socola của cậu.
Lúc đến tảo mộ cho cha mẹ, cậu đối diện với ảnh chụp thân nhân trên bia mộ nói, ba, mẹ, con hình như làm lộn trình tự rồi, còn chưa tốt nghiệp đã tìm được người mình thích, còn là một tên con trai, rất không xong phải không! Nhưng mà, con sẽ đối với cậu ấy thật tốt, tương lai, nếu có cơ hội, nhất định sẽ mang đến cho hai người nhìn xem. Ba, ba cỗ vũ cho con nhé! Mẹ, nhất định phải phù hộ con đón được người đến cho hai người nhìn.
Trong bữa tiệc tối trường học tổ chức, Hách Thời làm đại biểu hội học sinh phải đóng góp một tiết mục.
Hách Thời chọn ca hát, vẫn là một khúc tình ca cũ rích.
Bạn ơi đừng khóc.
Giọng hát của Kiều Chí Bân hay nổi danh cả khoa, còn có lần được khen là hoàng tử tình ca.
Người nào đó ca hát không được bắt đầu nóng nảy, tóm bảo mẫu nhà hắn bắt phụ đạo âm nhạc.
Cũng may sau vài ngày huấn luyện đột kích, cơ bản là không trật nhạc, nhưng vẫn luôn có vài âm không quá chuẩn.
Kiều Chí Bân lấy ipod, hát đầy đủ một lần, ghi lại tự mình nghe một chút tìm cảm giác.
Cùng ngày tiệc tối, bài ca của Hách Thời mặc dù không đến mức làm người ghét bỏ, nhưng cũng không dễ nghe đến đâu.
Kiều Chí Bân lại ngồi ở dưới đài nghiêm túc lắng nghe, mỗi một âm phù, mỗi một chữ, giống như đó là bài ca đẹp nhất trên đời.
Người trên đài nháy mắt mấy cái với cậu, khó được lộ ra một nụ cười bướng bỉnh.
Kiều Chí Bân chết chìm trong nụ cười này, cả đời, không trốn được.
Lúc nghỉ, Kiều Chí Bân không về nhà, ở lại thành phố S làm công nhật, thỉnh thoảng hẹn Hách Thời đến thư viện ngồi một chút.
Đến lần thứ ba nhỏ giọng nói chuyện với nhau bị người khác xem thường, bọn họ đổi sang chuyền giấy.
Hách Thời đọc sách rất nghiêm túc, những điều luật tối nghĩa khó hiểu sau khi từ miệng hắn thảo luận ra cũng sẽ trở nên êm tai.
Kiều Chí Bân đưa tờ giấy qua, thường phải chờ đến mười phút sau mới có thể được đáp lại.
Mà bình thường đều là ngắn gọn hai ba chữ.
Trên xe bus đi về, Hách Thời phất phất tay với cậu, mau trở về đi thôi, trời lạnh lắm.
Kiều Chí Bân cười gật gật đầu.
Lái xe đi rồi, Kiều Chí Bân đi dọc theo lộ tuyến xe bus đi bộ từng bước từng bước, tốn hơn một giờ đến dưới lầu nhà Hách Thời, ngẩng đầu nhìn lên, trên phiến cửa sổ nho nhỏ đang sáng kia.
Cậu tưởng tượng Hách Thời có lẽ đang ngồi cạnh cửa sổ bàn học nhìn sách một lát, đang nằm trong ổ chăn ấm áp nghe tiếng Anh, hoặc là, sẽ ngẫu nhiên nghĩ đến cậu.
Mãi đến khi ngọn đèn kia tắt đi, cậu mới thu hồi ánh mắt, đeo tai nghe điện thoại lên, đi đến trường học.
Bên tai, vẫn luôn vang bài hát Bạn ơi đừng khóc không dễ nghe bao nhiêu kia.Một ngày học kỳ một năm ba, Hứa Huy mời ăn cơm, bọn họ đều đi.
Bạn gái lúc đó của Hứa Huy muốn tác hợp cho cô bạn thân với Kiều Chí Bân, kéo bọn họ ngồi gần nhau, nói vài câu mờ ám không rõ.
Có người hỏi Hách Thời: Thân mật nhà mày bị bắt cóc rồi, mày là chính quy phu nhân còn không mau đứng ra nói hai câu.
Hách Thời cười, tao thoái vị nhượng hiền, hạnh phúc của bạn bè quan trọng, không thể chậm trễ.
Tay cầm chén rượu của Kiều Chí Bân cứng đờ, giương mắt liếc về người nào đó đứng đối diện đang cùng người khác tán gẫu vui vẻ.
Ngày hôm đó, cậu uống đến phun cả ra, sau khi bị vài người đỡ về ký túc xá, ngã xuống giường liền ngủ.
Liêu Thắng Anh về nhà, Hách Thời ngủ thẳng đến nửa đêm nghe được có người đang nhỏ giọng nói chuyện.
Socola, Socola, tớ thích cậu, thích cậu, thích cậu thật lâu, cậu có biết hay không…
Đêm khuya yên tĩnh, những lời vô nghĩa hơi bi thương đó vẫn luôn vang lên thật lâu thật lâu.
Đêm hôm đó, Hách Thời trừng mắt suy nghĩ đến hừng đông.
Sau đó, đương nhiên là dần dần làm bất hòa.
Kiều Chí Bân không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, sau mấy lần tìm không thấy người thì nóng nảy, vọt vào hội học sinh cứng rắn kéo Hách Thời đi ra, hỏi hắn vì sao tránh mình.
Hách Thời nhìn cậu không chớp mắt, nói một câu rất tàn nhẫn, tôi sẽ không thích con trai.
Hắn không biết một lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của mình thương tổn sâu đậm đến Kiều Chí Bân.
Lại sau đó một năm, bọn họ cứ như người lạ, cho dù là làm bộ làm tịch ở trước mặt người khác cũng không nói với nhau quá mười câu.
Liêu Thắng Anh còn từng buồn bực: đôi vợ chồng mô phạm này cuối cùng cũng đến bước ly hôn này, nói xem, hai người chúng mày là ai ngoại tình!
Trước khi tốt nghiệp Kiều Chí Bân hẹn Hách Thời ra ngoài, nói là gặp mặt lần cuối cùng.
Cậu muốn xuất ngoại, kỳ thật chị cậu đã sớm giục cậu đi qua, nhưng cậu vẫn luôn không nỡ đi, thậm chí từng nghĩ sau này sẽ tìm việc ở trong nước, an gia.
Nhưng hiện tại, không nỡ của cậu.. không có ý nghĩa nữa.
Cậu nói với Hách Thời, tớ yêu cậu.
Một lần chân chính thổ lộ, một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Kiều Chí Bân lần đầu tiên khóc trước mặt Hách Thời, khóc đến không thể dừng lại.
Anh phác thảo với Hách Thời tương lai của bọn họ, một kiến trúc sư, một luật sư, bọn họ có thể sống rất tốt.
Một phòng ở trong một khu nhà có thể không cần quá lớn, một ít gia cụ tỉ mỉ chọn lựa, một con chó nghe lời hoặc một con mèo dịu ngoan, đây chính là nhà bọn họ.
Hách Thời, cậu cho tớ một cơ hội được không, tớ thật sự muốn sống cùng cậu, Hách Thời…
Mở to mắt đã là hừng đông, Hách Thời ngồi trước bàn học suốt một đêm.
Xoa xoa đôi chân rút gân, hắn đi phòng tắm tắm rửa một cái, đổi một bộ quầ áo, đi tới sở làm.
Cho tới trưa, cũng không có tâm tình công tác.
Cuối buổi trưa, hắn gọi điện thoại cho chị gái Hách Thời, hẹn thời gian, địa điểm gặp mặt.
Thời điểm tới quán cà phê, người phụ nữ kia đã chờ ở đó.
Hách Thời vừa mới ngồi xuống, chị liền lấy từ trong túi ra một cái di động ra đưa tới trước mặt hắn.
“Đây là di động Chí Bân từng dùng, nó bình thường không yêu thích cái gì, thường chỉ lên mạng, nghe nhạc một chút. Nó rất thích nghe nhạc, trên lỗ tai luôn đeo tai nghe điện thoại, lúc vận động, lúc ngẩn người…” Người phụ nữ cười khẽ. “Tôi cho rằng trong di động nó chắc là có không ít bài ca, nhưng mãi đến khi nó đi, tôi nhìn điện thoại của nó mới biết được, thì ra bên trong chỉ có một ca khúc.”
Một bài ca nghe tới mười năm, không ngừng lặp lại, cho dù ở đoạn thời gian cuối cùng kia, cậu cũng luôn thích đeo tai nghe điện thoại.
Nhiều lần nghe mãi một bài ca sẽ không bao giờ chán ghét.
Trái tim Hách Thời co rút đau đớn một chút, hắn cố gắng bình tĩnh gật gật đầu.
Sau đó chị lại tán gẫu đến cuộc sống của Hách Thời ở nước Mỹ.
Nó sáng sớm mỗi ngày đều sẽ cưỡi xe đạp đi đến rừng cây mặt sau phòng học, trong tai nghe điện thoại theo lệ thường phát bài ca không tính dễ nghe kia.
Nó không thích ăn cơm Tây, hết giờ học sẽ tới siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới, trở về làm cho mình ăn. Thỉnh thoảng có bạn bè tới thăm nó sẽ đề cử món ngon sở trường của mình.
Nó bình thường không có sở thích gì, chỉ có một thú vui duy nhất cũng là kỳ quái nhất, nó thích thu thập Socola. Mấy năm nay dù đi đến nước nào, nó đều sẽ mua chút Socola mang về. Có các loại tôi cũng chưa từng nghe qua tên, mặc kệ là khẩu vị gì, nó đều thích.
Tôi từng giới thiệu với nó mấy cô gái, đều bị nó cự tuyệt, tôi cực kỳ tức giận, ép hỏi mãi nó mới nói cho tôi biết nó có người mình thích, còn là một cậu trai.
Ban đầu rất khó tiếp thụ, nhưng chậm rãi cũng nghĩ thoáng ra, chỉ cần nó có thể sống tốt, đàn ông thì thế nào, loại chuyện này ở nước Mỹ cũng không ít, sau lại, tôi cũng giới thiệu với nó vài người đàn ông, nhưng nó vẫn không muốn.
Mãi đến năm kia, tôi cãi nhau với nó một lần, nó mới đáp ứng thử tiếp thu một người khác.
Tôi cho rằng lần này nhất định sẽ thành công, nhưng sau khi hẹn hò nửa năm, nó vẫn chia tay.
Tôi hỏi nó vì cái gì, nó dùng giọng điệu không đứng đắn nói nó không làm được, người ở trong lòng nó vẫn chưa chuyển nhà, nó cố gắng, nhưng vẫn không thể tiếp nhận một người khác vào ở.
Tôi nói đã qua bao nhiêu năm, làm sao có thể còn nghĩ đến.
Nó nói, đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, sao còn nghĩ đến đâu, người này có phải rất xấu không, chơi xấu trong đầu em không chịu đi, em có cách nào đâu. Chị, xin chị, đừng ép em nữa, chị cũng không hi vọng em miễn cưỡng cùng người khác lại sống không vui vẻ đi! Chị cứ mặc em đi!Nó cho tôi xem ảnh chụp của cậu, nói với tôi từng kỷ niệm khi ở cùng cậu, thời điểm đó, nó cười, cười đến thật hạnh húc, cũng chỉ có ở thời điểm đó, nó mới có nụ cười như thế.
Cả tôi cũng kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, sao còn có thể nhớ rõ ràng đến thế.
Nó nói, mỗi ngày, mỗi ngày đều sẽ hồi ức một lần, muốn quên cũng không thể quên được!
Tôi hỏi nó nếu yêu sâu như vậy, vì sao không nỗ lực theo đuổi.
Nó không cười nữa, lại cũng không nói gì.
Hách Thời hiểu được, lần thổ lộ đêm trước tốt nghiệp đó, triệt để chặt đứt tất cả hi vọng của cậu.
Chính mình lúc đó, thật là tàn nhẫn, cầm một con dao mài đến sắc bén, từng chút cắm vào trái tim người nọ, làm cậu đau nhiều năm như vậy.
Người phụ nữ nói, từ đó về sau, tôi không quản nó nữa. Cậu tin sao, một người có thể yêu một người khác nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy nó cũng không biết là cô đơn. Chỉ thủ một ca khúc, một đống Socola ăn hoài không hết, sống như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...