Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh


Có người ôm súng laser nhảy từ ngọn cây xuống, động tác của bọn họ nhẹ nhàng, vây quanh hơn mười người.

Người cầm đầu đáp xuống bên cạnh Xích Tinh Thiên Túc đã chết, cúi đầu bắt đầu kiểm tra một chút, nhìn về mười mấy người vây quanh, phát hiện trong bộ đồ cách ly bọn họ đang mặc bộ đồng phục của Học viện quân sự Đông Thanh, đẩy kính hồng ngoại lên, nhíu mày dò hỏi: "Sao mấy người lại ở chỗ này?"
“Giang Hài?” Có người nghi hoặc phát ra âm thanh, sau đó nhanh chóng trả lời vấn đề của cậu ta: "Chúng tôi đang thi thực hành giữa kỳ, đi khu khai thác Thu Sơn lấy quặng sửa chữa cơ giáp, không phải lớp tiên phong cậu cũng tham gia kỳ thi thực hành sao?”
"Chúng tôi cũng đang thi.

" Giang Hài trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục hỏi: "Mấy người tới lấy quặng cơ giáp sửa chữa, không ngây người trong nhà xưởng, làm sao lại…"
“Trong nhà xưởng đã xảy ra chuyện gì?” Giang Hài đang nói giữa chừng đột nhiên thay đổi giọng điệu.

Các Học viện quân sự của lớp tiên phong thực sự đang tham gia kỳ thi thực hành giữa kỳ, nhưng đột nhiên có báo động cấp một từ hướng khu khai thác Thu Sơn, bọn họ tưởng là quy trình bình thường của kỳ thi để kiểm tra năng lực đối phó với những trường hợp khẩn cấp nên mới tới đây.


Nhận thấy có gì đó không ổn, Giang Hài mở trí não lên, phát hiện kênh sóng ngắn quân dụng sử dụng đặc thù cũng đã bị quấy nhiễu, bọn họ đã mất liên lạc với bộ chỉ huy của Học viện quân sự.

"Tôi không biết, nhưng vừa rồi nhà xưởng đã phát ra báo động cấp một, chúng tôi cũng bị Xích Tinh Thiên Túc vây công, đúng rồi, Giang Dư Phong! Giang Dư Phong vẫn còn đối phó với Xích Tinh Thiên Túc!” Văn Khiêm nói tiếp, chợt nhớ tới Giang Dư Phong để bọn họ chạy trước.

Vừa dứt lời, đoàn người Giang Hài liền giương súng laser nhắm vào một góc tràn ngập sương mù đỏ.

Giang Dư Phong choạng từ phía sau cây lớn đi ra, ôm cánh tay đang chảy máu, yếu ớt nói: "Ở đây, không chết.

"
Giang Hài đặt súng laser xuống, ba bước gom làm hai đến trước mặt cậu ta, phát hiện cánh tay của cậu ta bị bắt, miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, máu tươi dường như đã nhiễm đỏ toàn bộ tay áo cậu ta.


Giang Hài lập tức ném khẩu súng laser cho người bạn đồng hành của mình, mở chiếc ba lô phía sau tiến hành cấp cứu cho cậu ta.

Giang Dư Phong ngăn cậu ta lại, nghiến răng nói: "Đừng lãng phí thời gian! Con Xích Tinh Thiên Túc đó sắp tới rồi, nó là cấp S!"
Cậu ta có thể lực cấp S, mặc dù chiến đấu không phải là điểm mạnh, nhưng thể chất của cậu ta khác hẳn với thể lực cấp A, vậy mà còn bị con Xích Tinh Thiên Túc kia ép tới đường cùng, liều mạng suýt thì cắt đứt cả cánh tay mới có thể thoát ra được.

Giang Hài đeo kính hồng ngoại nhìn về hướng mà cậu ta đang chạy qua, cách đó vài trăm mét con Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ chậm rãi đung đưa chân bò lên trên thân cây, thò đầu ra khỏi cành cây, đôi mắt xanh biếc lóe sáng nhìn chằm chằm.

Ánh mắt hai bên giao nhau, trên trán Giang Hài nhanh chóng toát mồ hôi lạnh, cặp mắt kia lạnh lùng sâu thẳm, tựa hồ đang suy nghĩ như thế nào đoạt lấy con mồi làm của riêng một cách dễ dàng.

Nhưng Giang Hài nhìn thấy một chút sợ hãi từ đôi mắt xanh lam đó, có lẽ thứ nó đang sợ hãi chính là nguyên nhân nó không trực tiếp xông tới.

Cậu ta thô lỗ băng bó cho Giang Dư Phong, đặt hộp sơ cứu trước mặt cậu ta, cõng cậu ta trên lưng nói: "Con Xích Tinh Thiên Túc đó cách chúng ta khoảng 400 mét, mặc dù không biết tại sao nó không tấn công ngay, nhưng chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này là tốt nhất, cùng nhau hội họp ở trường học.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận