Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

̉I THÍCH

Cả người đang thả lỏng khoan khoái, La Tiểu Lâu ngay tức khắc cứng đờ lại, mắt trợn tròn, run run rẩy rẩy mở miệng: “Cái, cái gì cơ? Anh muốn giải thích cái gì?”

Nguyên Tích lạnh lùng nhìn cậu. “Không cần phải che giấu nữa, anh biết hết rồi.”

Anh biết hết rồi anh biết hết rồi anh biết hết rồi…

Từng đợt từng đợt trước mắt La Tiểu Lâu biến thành màu đen, Nguyên Tích đã biết cậu là dị thú?! Không, không phải, Nguyên Tích đã biết cậu có một nửa dòng máu dị thú? Nhưng cậu căn bản còn chưa biết làm sao để nói cho Nguyên Tích —— Bình tĩnh, không thể tự mình rơi vào tình trạng rối loạn thế này được, biết đâu điều Nguyên Tích phát hiện không phải là việc này.

La Tiểu Lâu cố gắng giả vờ điềm tĩnh, vừa tìm từ ngữ vừa quan sát sắc mặt của Nguyên Tích. Trong lúc vô tình, tay cậu lần mò vào trong túi áo mềm mại, căng thẳng đến mức quên mất trong đó có thứ gì, lấy ra chuẩn bị lau mồ hôi, nhưng thứ này rõ ràng không phải là chiếc khăn tay nhỏ nhắn và mềm mại.

La Tiểu Lâu rút ra một cục tròn tròn to to, hai người với vẻ mặt nghiêm túc cùng đồng thời nhìn thứ chễm trệ trên tay La Tiểu Lâu. Đó là hai chiếc quần lót mới tinh. La Tiểu Lâu lập tức đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Anh, anh đừng hiểu lầm, đây chỉ là sự cố.”

Đôi mắt Nguyên Tích quét qua một lượt thứ trên tay La Tiểu Lâu, gật đầu, quả quyết: “Anh sẽ không hiểu lầm đâu, đây chắc chắn là kiểu dáng anh mặc.”

Giờ thì La Tiểu Lâu khao khát muốn bóp chết 125, nếu nó có cổ để mà bóp.

“Đây là, vì anh ra ngoài nhiều ngày như vậy, nên em phải mang giúp anh một chút quần áo sạch sẽ.”

“Một tuần trước anh hỏi em, em bảo là không có.” Nguyên Tích bình tĩnh nói lại.

“Em quên mất, chắc là để ở chỗ nào đấy! Anh biết em tuyệt đối sẽ không tư tàng đồ này của anh mà ——” La Tiểu Lâu nắm chặt thứ gì đó trong tay, hận không thể lườm cháy nó.

“Anh không để ý em có sở thích riêng, anh chỉ hiếu kỳ em lại để nó trong túi áo bên người.” Nguyên Tích cắt đứt lời nói của La Tiểu Lâu, thậm chí tứ hàm xúc còn có chút ý đắc chí dạt dào.

“Hả, ý này của anh, em tuyệt đối không phải là kẻ biến thái đâu! Em chỉ là, thực sự chỉ là ——”

“Được rồi, điều đó không quan trọng, anh hoàn toàn có thể dễ dàng thông hiểu và tha thứ.” Nguyên Tích lại một lần nữa không nhịn được cắt đứt lời La Tiểu Lâu, “Điều anh cần em giải thích là một vấn đề nghiêm trọng hơn, em biết chứ. Thật thà thì khoan dung, nếu anh phải hỏi em thì, hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng.”

La Tiểu Lâu ngây ngẩn, vì trò nội khố khôi hài kia, cậu vốn đang rối loạn nay lại càng thêm bấn loạn.

Do La Tiểu Lâu cứ chần chừ nên Nguyên Tích hiển nhiên đã cưc kỳ bực mình, hắn nheo mắt, chuẩn bị nói gì đó.

La Tiểu Lâu bất giác run lên. Một viên đá khác cũng đang run rẩy giống cậu, nhưng La Tiểu Lâu hoàn toàn không cảm nhận được nó. Cậu nhắm mắt lại, quyết định, cậu sẽ ——


“Tôi, tôi chỉ là một người máy có trí tuệ nhân tạo của chủ nhân thôi, thật sự đấy!” Một giọng nói run rẩy kèm theo tiếng khóc nức nở vang lên, ở giữa La Tiểu Lâu và Nguyên Tích xuất hiện —— một con vật to béo màu xanh biếc.

La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc nhìn con vật trong lòng mình, chính xác, một thứ có hình dáng động vật, đầu to, cao 40cm, vô cùng béo tốt mượt mà.

Nhìn hình dáng này có vẻ na ná Bá Vương Long, nhưng đầu rất tròn, hàm răng giống răng cửa của động vật ăn cỏ. Lúc này, hai mắt nó đang ngập nước nhìn chằm chằm Nguyên Tích, run lẩy bẩy.

Tuy La Tiểu Lâu khẳng định mình không có thói quen nuôi dưỡng thú cưng có hình dạng và nhan sắc ngu ngốc như thế này, nhưng cái âm thanh này, đích thị không trật đi đâu là 125.

Nguyên Tích dường như có phần nghi ngờ nhìn nó, giơ tay lên.

Nó lập tức vèo một cái biến mất, tốc độ tên lửa khiến người ta phải há mỏ. Tức thì, La Tiểu Lâu cảm thấy bên cạnh tay mình có một cái gì đó đang dính sát vào, run rẩy túm tay áo cậu…

Nguyên Tích chỉ trừng mắt nhìn con vật đó trong chốc lát, hừ một tiếng, rồi lại hướng đường nhìn lên người La Tiểu Lâu, biểu lộ ánh mắt cần lời giải thích.

Trong lòng La Tiểu Lâu gào thét tức tối, chết cha tôi rồi, 125 mày đừng chưa đánh đã khai thế chứ… Còn nữa, cậu cũng không biết hình dạng này của nó có thực sự ổn không! Đây là cơ giáp dị thú hả, đây đây —— Cậu hoàn toàn không định điều khiển một con Bá Vương Long phóng đại để xưng bá vũ trụ đâu a a a!

Cho dù trong lòng rít gào như vậy nhưng La Tiểu Lâu chỉ nở một nụ cười, nói: “Là, là như thế này, đây là người máy thông minh do mẹ em để lại, tuy không bán được bao nhiêu tiền nhưng vẫn là lễ vật của mẹ, cần phải được giữ gìn.” Cậu không dám nói đây là cơ giáp dị thú, là bởi vì mấy từ này quá nhạy cảm.

Nghe được câu ‘không bán được bao nhiêu tiền’, 125 liền trả thù bằng cách ra sức nắm chặt tay La Tiểu Lâu, hé nửa khuôn mặt ra nhỏ giọng: “Xin chào chủ nhân, em là 125, là —— là người máy gia dụng ạ.”

Hở! Mày không phải là chiếc cơ giáp có dòng máu dị thú cao quý của hành tinh Lam Nguyên, không phải là chiếc cơ giáp đẳng cấp lợi hại nhất của toàn bộ Liên bang sao, giờ lại biến thành người máy gia dụng? Cái điệu nịnh nọt như thế này lại càng dìm hàng hơn, mà mày gọi Nguyên Tích là chủ nhân để làm gì?!

Nguyên Tích quét mắt nhìn La Tiểu Lâu, không nhìn ra được đang có vẻ gì, hỏi: “Đây là thứ trong ấn không gian của em?”

La Tiểu Lâu lập tức đổ mồ hôi, rốt cuộc còn có chuyện nào có thể giấu diếm được người này nữa không. Quả nhiên gen SSS đúng là đồ khó ưa nhất!

“Đúng vậy… Thức ăn trao đổi nguyên liệu cũng ở bên trong, con người máy thông minh này lúc hư lúc tốt, công dụng không hơn cái gì, không gian cũng không lớn —— Đây là nó nói thế, em quên mất bên trong còn những đồ ăn này, không ngờ về sau 125 lại nhớ đến.” La Tiểu Lâu cố gắng hết mức tổ chức ngôn ngữ, ngoại trừ 125 là cơ giáp, còn đâu hầu như tất cả đều là sự thật.

Nguyên Tích hừ một tiếng, chủ tớ hai người 125 đều hơi run run, có khác biệt chăng chỉ là vẻ mặt của La Tiểu Lâu bình tĩnh hơn.

Chao ôi, mèo vằn hổ vs Bá Vương Long, mèo kiêu ngạo thắng.

Nguyên Tích cũng không truy cứu vấn đề thức ăn và 125 nữa, hiển nhiên bọn họ đã qua cửa ải thuận lợi.


Nguyên Tích thay đổi tư thế thoải mái, nhìn La Tiểu Lâu một hồi, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, “Tiếp tục.”

“Tiếp tục?” La Tiểu Lâu ngỡ ngàng hỏi lại, tiếp tục cái gì? Ngoại trừ chuyện cậu có huyết thống dị thú, còn đâu có giấu diếm chuyện gì nữa đâu… La Tiểu Lâu sắp không thể duy trì nổi sự bình tĩnh được nữa rồi.

“Ngài nói Kỵ Sĩ ấy ạ?” 125 ở bên cạnh cố lấy dũng khí xen vào.

Ánh mắt Nguyên Tích chợt lóe lên, tiếp tục nhìn chằm chằm đợi La Tiểu Lâu giải thích.

Trong lòng La Tiểu Lâu cực kỳ vướng vít, nếu cứ như thế này, Nguyên Tích chỉ cần bày ra tư thế ngồi đối diện thế kia thôi là cậu sẽ phun tất cả ra hết. Cậu phải chịu đựng, còn cái đồ 125 láo toét ăn nói vụng về ở bên cạnh giúp đỡ nữa.

“Khụ, về Kỵ Sĩ, thật ra, đấy chỉ là tác phẩm em thử nghiệm, lúc đang làm thêm, nhờ sự trợ giúp của đồng sự nên em mới có thể lắp ráp thành công.” Trên mặt La Tiểu Lâu không ngừng đổ mồ hôi. Một số chiến binh cơ giáp rất để ý chuyện trèo tường của chế tạo sư của mình, nhưng cậu thực sự không hề có ý đó…

ý ở đây là: đã làm chế tạo sư cho một chiến binh thì đừng bao giờ có chuyện lớ rớ đến cơ giáp của thằng chiến binh nào khác.

Cái cốc trong tay Nguyên Tích đột nhiện xuất hiện một vết nứt. Chết tiệt, hóa ra bình thường không chỉ tu sửa, mà còn chế tạo cơ giáp cho thằng khác sau lưng mình.

“Tại sao anh lại không biết em đã đạt tới trình độ này rồi nhỉ?” Nguyên Tích phẫn nộ trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, nhiệt độ trong khoang điều khiển nháy mắt giảm đi vài độ.

Rước họa đến, 125 ngay tức khắc trốn ra đằng sau La Tiểu Lâu, hoàn toàn không thể trông cậy gì vào được nữa.

La Tiểu Lâu âm thầm hối hận một hồi, xem ra việc này cũng hoàn toàn không làm Nguyên Tích hiểu rõ tình hình hơn. Cậu liếm môi, cố gắng bắt đầu vuốt giận: “Em, em định chế tạo giúp anh một chiếc cơ giáp, nhưng kỹ thuật hiện tại của em chưa được, em muốn làm ra một chiếc cơ giáp tốt nhất cho anh, nên lần này chỉ là luyện tập lấy kinh nghiệm.” Nếu không bằng Vân Tiêu thì chắc là anh sẽ chướng mắt lắm nhỉ.

Nguyên Tích vẫn mang vẻ mặt tức giận như cũ, nhưng tai đã bắt đầu xuất hiện màu đỏ khả nghi, hiện tại trong đầu hắn chỉ duy nhất có một câu nói: em muốn làm ra một chiếc cơ giáp tốt nhất cho anh…

Đây chắc chắn là một lời tỏ tình khác, vì người mình yêu mà chế tạo một chiếc cơ giáp tốt nhất cho người ấy.

La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đối phó được.

Lúc này, Nguyên Tích mới ho khan một tiếng, “Vậy những chuyện này coi như xong, nhưng vẫn còn chuyện quan trọng nhất cần em giải thích. Anh đã nói rồi, nếu phải để anh hỏi, hậu quả em lo sợ sẽ rất rõ ràng.”

La Tiểu Lâu gần như rơi lệ đầy mặt, không phải tất cả đều nói rất rõ hết rồi sao, anh rốt cuộc còn muốn biết cái gì nữa chứ!


Không được, không thể cứ tiếp tục như thế này được, thế này thì bị động quá.

La Tiểu Lâu chẹn họng bịt miệng 125 ở đằng sau đang định mở miệng, sau đó từ từ tiến đến gần Nguyên Tích, đặt nụ hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn —— lúc trước cậu đã muốn làm như vậy, nhưng mà vẫn không dám —— sau đó, tiến dần đến cái tai đang hồng hồng của Nguyên Tích, hỏi: “Em thực sự không nghĩ ra còn chuyện gì giấu anh nữa, anh không thể gợi ý trước cho em được sao?”

Khuôn mặt của Nguyên Tích đỏ thôi rồi, hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ cảm thấy đôi môi của La Tiểu Lâu rất mềm mại, hơn nữa, đây lại còn là lần đầu tiên cậu chủ động.

Duy trì tư thế thân mật ấy chỉ trong chốc lát, La Tiểu Lâu đã có phần không thể kiên trì nổi. Nhưng Nguyên Tích vẫn hoàn toàn không tỏ vẻ gì. Chẳng nhẽ hắn lại ghét cậu đến vậy. Nhắc đến, buổi tối hôm đó Nguyên Tích đã không chỉ một lần trách mắng cậu …

Ngay khi La Tiểu Lâu đang suy nghĩ miên man, Nguyên Tích đột nhiên đẩy cậu ra, đỏ mặt không vui, tức giận nói: “Chuyện của mình mà còn không nghĩ ra? Chính là, cái địa chỉ download bách khoa toàn thư em để ở chỗ anh ấy! Anh mở cái thứ nhất… là một trăm lẻ tám tư thế. Em mau giải thích, tại sao lại có thứ này!”

La Tiểu Lâu chết trân nhìn Nguyên Tích chất vấn mình, hóa ra, điều quan trọng nhất là cái này…

“Cái đó, không phải em, là 125 ——” La Tiểu Lâu quay đầu lại, phía sau chỉ còn lại một viên ngọc xanh biếc ảm đạm.

“Đừng nói dối, anh thật không ngờ em lại khao khát đến vậy.” Nguyên Tích châm chọc, dừng lại một hồi, hắn quay đầu nhìn La Tiểu Lâu một cách không tự nhiên, ho khan: “Tuy không quá hứng thú, nhưng anh quyết định, anh sẽ thỏa mãn em. Sau khi trở về, chúng ta sẽ thử từng bước một.”

La Tiểu Lâu giương mắt đờ đẫn nhìn Nguyên Tích đang biểu lộ vẻ mặt ‘Em có nói gì cũng không cứu vãn được tình hình nữa đâu’. Mẹ mày, 125, rốt cuộc mày đã làm ra cái gì thế này?!

Cậu cuống quít nói: “Không cần, anh thực sự không cần phải hy sinh như thế đâu…”

“Em yên tâm, thân là chủ nhân, anh nhất định sẽ thỏa mãn em.”

“…”

La Tiểu Lâu nhớ tới một câu nói trên internet: mèo là một loài động vật hoàn toàn chỉ coi mình là trung tâm, bạn chỉ cần việc vây quanh nó là được.

Cuối cùng, La Tiểu Lâu bị hoảng sợ quá độ nên nằm úp lên ghế phó mà ngủ. Sau khi tỉnh lại thì trời đã khuya. Trước mắt là những tòa nhà cao tầng quen thuộc, đèn đuốc đủ màu, trên không trung thỉnh thoảng có một vài chiếc xe và máy bay bay qua.

“Chúng ta sắp về rồi.” Nguyên Tích ở bên cạnh nói.

Theo lời Nguyên Tích nói, chiếc cơ giáp của hắn đã hối hả bay xuống. Hơn 11h đêm, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng về đến căn nhà ấm áp của mình.

Ban đêm, hai người cùng ngâm nước nóng, sau đó trở lại chiếc giường rộng rãi dễ chịu.

Nghĩ đến tai họa 125 mang đến, tuy khốn khổ đến nỗi không mở mắt được, nhưng khi trèo lên giường rồi thì cả người La Tiểu Lâu bỗng trở nên không được tự nhiên.

Nguyên Tích vẫn giống như bình thường, kéo cậu lại để ôm, không bao lâu sau thì vùi đầu chôn vào vai cậu ngủ. Khóe miệng La Tiểu Lâu cong lên, cũng từ từ nhắm mắt theo hắn, ngọn đèn trong phòng ngủ ấm áp tối dần.


Hai người ngủ một mạch đến trưa. Khi La Tiểu Lâu rời giường để chuẩn bị nấu cơm thì Nguyên Tích giữ cậu lại, có ý không muốn xuống giường, chỉ nhíu mày ra lệnh: “Không cho phép đi làm thêm.”

La Tiểu Lâu gật đầu, nói: “Em định sau kỳ nghỉ thì mới trở lại làm thêm.” Dù sao cậu cũng đã xin Nghiêm đại sư cho nghỉ hai tháng. Hơn nữa, mới trở về từ tiểu hành tinh, cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều rất mệt mỏi. La Tiểu Lâu quyết định, thời gian nghỉ ngơi cần phải xem kỹ kiến thức về nguyên liệu mà Nghiêm đại sư đã thu xếp cho cậu.

Lúc nấu cơm trong phòng bếp, La Tiểu Lâu lắc lắc 125 đã chết máy cả đêm, “Nguyên liệu của mày bây giờ có đủ rồi, phục hồi có nhanh được không?”

125 lấp lóe ánh xanh, đáp: “Cần ba ngày, đến lúc đó có thể cần cậu hỗ trợ.”

La Tiểu Lâu gật đầu, bỗng nhớ đến một vấn đề quan trọng, lo lắng hỏi: “Hình dáng cơ giáp của mày sẽ không phải là cái dạng hôm qua đấy chứ?”

“… Đương nhiên không phải rồi, đây chỉ là do máu dị thú của tôi nên mới có dáng dấp đó sau khi biến hình thôi.” 125 nói.

La Tiểu Lâu thầm vui mừng, bất chợt hiểu ra vấn đề gì đó, biến sắc, “Ý của mày là, —— tao sẽ biến hình thành Bá Vương Long?”

“Tôi với cậu cường điệu quá nhiều lần rồi đó, sinh vật xinh đẹp nhất của dị thú hành tinh Lam Nguyên tất nhiên sẽ không phải là hình dáng này rồi. Tôi cũng lựa theo khẩu vị của người Liên bang mà biến hình thôi, cậu nghĩ tôi biến thành dị thú thì Nguyên Tích sẽ bỏ qua cho chúng ta chắc?” 125 nói.

Hóa ra tên này còn có thể biến hình, cho dù có nói như thế nào, biết mình không là Bá Vương Long thì La Tiểu Lâu cũng thở phào nhẹ nhõm…

Đến lúc hương vị của thức ăn bay lên, máy thông tin trên cổ tay La Tiểu Lâu chợt phát ra tiếng vang, đó là quản lí Cao.

La Tiểu Lâu bất ngờ hai giây mới nhớ đến lúc trước khi mình đi tập huấn, cậu đã gửi hộp năng lượng ở bên đó để bán, bèn vội vàng kết nối.

“Anh bạn nhỏ La đã tập huấn về rồi đấy à?” Bên trong truyền ra tiếng cười nói của quản lí Cao. “Anh hỏi thăm từ chỗ Điền Lực, hơn một tháng rồi, làm anh già này chờ sốt ruột quá.”

“Vâng, vừa mới về ạ.” La Tiểu Lâu vừa cười vừa nói, “Quản lí Cao vội vã tìm em như vậy, chẳng lẽ hộp năng lượng có vấn đề gì chăng?”

“Vấn đề tương đối lớn đó.” Quản lí Cao cảm khái nói: “Từ lúc 10 hộp năng lượng của em được bán đấu giá, chỗ anh ngày nào cũng có người tới tận cửa tìm hộp năng lượng cao cấp. Anh biết em có thể làm những hộp năng lượng này không dễ dàng gì, nhưng chỗ anh có mấy người khách quen không thể đắc tội, em có thể làm thêm giúp anh thêm mấy hộp nữa không, coi như là giúp anh già này một chút.”

………………..

Bá Vương Long: thường được gọi là Khủng long bạo chúa hoặc T-Rex. Chúng là loài khủng long ăn thịt sống vào cuối thế kỷ Phấn Trắng và có thể là một trong những loài thú săn mồi trên cạn lớn nhất. Khủng long bạo chúa cao khoảng 4-5 m, dài 10-12 m và nặng 5-7 tấn. Với thân hình vô cùng đồ sộ cùng với hàm răng sắc nhọn đầy nguy hiểm của mình, Bá Vương Long mặc nhiên trở thành thủ lĩnh của bầy khủng long thời kỳ đó và không hề có đối thủ, ngoại trừ Bá Vương Long đồng loại.

(theo tl.gate.vn)

(hình ảnh mang tính chất minh họa) xấu quá!

đây mới là hình dạng của 125

………………………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui