Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

̉I THÍCH

Khi Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu ra ngoài, ngoại trừ người của quân đội thì chỉ còn lại một số ít sinh viên, phần lớn đều đã lên phi thuyền cứu viện của nhà trường phái tới. Điền Lực sau khi được Athes cho biết chuyện thì cùng Athes bấp chấp khuyến cáo của giáo sư hướng dẫn, không lên phi thuyền, ở lại dưới nhìn ra xa xa, cho đến khi Nguyên Tích mang La Tiểu Lâu ra khỏi hang động mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

La Thiểu Thiên khoanh tay, tựa lên vách đá ở cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng phức tạp nhìn La Tiểu Lâu đang được Nguyên Tích ôm vào lồng ngực.

Khi các nhóm trưởng tập họp, cậu ta là người rời đi đầu tiên, còn đám Nguyên Tích thì sau đó bị giáo sư triệu tập đi.

Lúc La Thiểu Thiên nghe thấy lệnh truy bắt dị thú của quân đội, đúng lúc thấy La Tiểu Lâu đang hốt hoảng đứng ở nơi đó. Lúc đấy, trong thâm tâm La Thiểu Thiên đột nhiên bốc lên một cơn tức giận quái lạ, tại sao lại có người ngu ngốc đến vậy, thời điểm nguy hiểm như thế này còn không biết lập tức trở về nhóm.

La Thiểu Thiên lúc này ngừng lại, cậu ta không kìm được, gào thét lên khi nhìn thấy cái bóng dáng hoảng sợ kia, La Tiểu Lâu như con thỏ xoay người chui vào trong hang động.

La Thiểu Thiên nhướn mày, vừa định tiến lên thì người của quân đội ở phía sau đã gọi lại: “Anh bạn này, mời lập tức trở về hàng ngũ của mình, hang động phía sau cậu là chỗ trốn của dị thú, ở đây đã bị phân định thành khu vực rất nguy hiểm, sắp bị phong tỏa rồi.”

La Thiểu Thiên sững sờ, lạnh lùng nhìn chòng chọc cửa hang một hồi, không nói gì với người quân đội kia, cấp tốc xoay người đi tìm Nguyên Tích.

Khi cậu ta chạy tới gần phi thuyền thì gặp Nguyên Thích sa sầm mặt đi ra ngoài, mà hướng đi, chính là hang động nơi La Tiểu Lâu đang ẩn thân. La Thiểu Thiên bất ngờ, Nguyên Tích đã biết?

La Thiểu Thiên theo Nguyên Tích trở lại hang động phụ cận, vì phía sau còn Athes và Điền Lực đang chờ bạn nên sự tồn tại của cậu ta cũng không có vẻ quá đột ngột, mà Nguyên Tích hiển nhiên đã không còn để ý đến những chuyện khác.

Tuy không biết Nguyên Tích làm thế nào mà nhận được tin tức, nhưng Nguyên Tích quả nhiên đã biết chuyện, chính miệng của quân đội đã nói cho hắn biết người của hắn đang ở trong hang động. Khi biết khí độc K bị thả vào trong, Nguyên Tích giận dữ. Sắc mặt của La Thiểu Thiên cũng khó coi, cậu ta không ngờ quân đội lại dám làm chuyện này.

Nhưng La Thiểu Thiên đột nhiên cảm thấy tức giận kinh ngạc với chính mình, vì sao cậu ta phải phẫn nộ khi quân đội đối phó với dị thú? Vì sao phải phẫn nộ với đứa con riêng trước đây mình hoàn toàn coi thường…

Bị hai đương sự tận lực quên ơn cứu mạng, nói cho cùng là có ý tốt lành nào…

Từ cuộc đối thoại của Nguyên Tích và quân đội, La Thiểu Thiên biết được rằng, người của quân đội đã sớm bắt tay vào việc truy sát tên dị thú này.

Sau khi vừa tới tiểu hành tinh chưa được vài ngày, quân đội đã nhận được mật báo, trong sinh viên có lẫn dị thú, chỉ có thể xác định được là người thuộc nhóm 7, nhưng cũng chưa khẳng định được là ai. Sau đó quân đội bèn ra lệnh cho người mật báo trong nhóm 7 lén thả Lam Thạch vào nước ăn, đó là một loại khoáng vật thông thường, vô hại với con người, nhưng nếu dị thú dùng một thời gian dài thì thần kinh sẽ bị tê liệt. Đó cũng là khoáng vật hữu hiệu duy nhất người mật báo có thể tìm được để đối phó với dị thú.

Xem ra dị thú ngay từ đầu đã chạy vào trong hang động, như vậy thì La Tiểu Lâu là có chuyện gì? Nhìn vẻ mặt và hành động lúc đó của nó, tỷ lệ bị hù dọa ngây ngốc lớn đến cỡ nào chứ?

Khi nghe mọi người nói La Tiểu Lâu bị dị thú bắt cóc, La Thiểu Thiên liếc mắt nhìn cậu không phản bác, rồi xoay người bỏ đi.

Nguyên Tích không xa rời La Tiểu Lâu nữa, hắn đang tức giận nhìn nô lệ vô cùng yếu ớt của mình. Đây là chuyện gì vậy! Hai lần, đồ ngu ngốc này tùy tiện để móng vuốt dị thú chộp tới, được rồi, cho dù hai lần đều tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cứ thế này thì dẫn tới phiền phức quá độ rồi đấy!

Hừ, cứ như vậy mà còn đòi rời khỏi hắn, muốn tự do — Sợ tách ra rồi thì La Tiểu Lâu chỉ suốt ngày bị các loại người với thú ức hiếp thôi. Cái này, cậu ta nên khôn ngoan nhận ra một chủ nhân như hắn khoan hồng độ lượng ra sao và quan trọng cỡ nào với mình đi.


Mẹ nó, nhớ đến lại thấy tức giận đến mức cả tim gan lẫn phổi đều đau buốt, cho dù là mẹ thì cũng sẽ chẳng suốt ngày về lại nhà mẹ đẻ để uy hiếp bố đâu!

Thế nhưng nhìn dáng dấp yếu ớt run rẩy của La Tiểu Lâu, hắn thực sự không phát hỏa nổi, đây thật sự không phải là dấu hiệu tốt.

Bất quá, sau chuyện lần này nô lệ nhỏ bé có lẽ sẽ ngoan ngoãn ở lại bên người hắn. Nghĩ đến khả năng này, tai Nguyên Tích giật giật, âm thầm lộ ra vẻ mặt thỏa mãn không gì sánh được, vẻ mặt này kéo dài tới lúc La Tiểu Lâu mở mắt.

“Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?! Tuy anh không ngại tốn thời gian đi cứu em, thu dọn chuyện lộn xộn của em — Anh đã nói rồi, nhất định sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn cho em — Thế nhưng, em cũng năng gây tai họa quá nhỉ?” Nguyên Tích sa sầm mặt trách cứ.

Hắn đương nhiên không ngại đi cứu người, nhưng hắn càng thêm không ngại việc nô lệ nhỏ bé sẽ áy náy trong lòng, tăng thêm sự cảm kích với hắn, không muốn rời xa hắn. Cảm giác này, ngẫm lại cũng thấy rất sung sướng.

Đương nhiên, điều khiến Nguyên Tích tức giận nhất chính là, La Tiểu Lâu chẳng lẽ không thể mỗi lần tự giảm bớt nỗi đau khổ đến thê thảm như thế này của mình sao. Giây phút hắn thấy La Tiểu Lâu bất động nằm trên mặt đất, hắn hoảng sợ tới mức tim ngừng đập vài giây. Bản thân mình mà lại xuất hiện cảm xúc kỳ quái như vậy, Nguyên Tích đương nhiên quyết định sẽ đòi lại trên người La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu liếm liếm đôi môi khô hanh, nhỏ giọng nói: “Trước hết, có thể cho em uống nước được không?” Cậu cần cải tổ lại một chút giọng nói của mình.

Không có thói quen chăm sóc người bệnh nên Nguyên Tích ngẩn người, bối rối nhìn La Tiểu Lâu hai giây, rồi mới cầm một cốc nước nóng từ trên bàn xuống.

La Tiểu Lâu nhận nước, cảm ơn, sau đó nhanh chóng nói: “Lúc đó, em chỉ có cảm giác rất sợ hãi, anh biết không, em bị cái đó quấn một lần, bởi vậy khi nghe thấy hai từ dị thú thì em hoảng sợ, thầm nghĩ phải trốn vào chỗ nào đó an toàn. Mà lúc ở cùng với anh, mỗi lần đều được anh che chắn cho bên ngoài, bởi vậy nên em mới trốn vào trong hang động cho an toàn.” La Tiểu Lâu tuyệt không cảm thấy xấu hổ khi nói ra phân công của bọn họ.

“Thế nên, lúc đó đầu em choáng váng nặng trĩu chạy vào hang động. Lúc đi vào, ngay tức khắc em biết mình đã sai rồi. Nhưng sau khi nhận ra thì đã chậm mất, con quái thú đó phát hiện ra em.” La Tiểu Lâu cố gắng ngắn gọn biên soạn câu chuyện, “Sau đó em bị nó đánh bất tỉnh, có lẽ nó muốn bắt em làm con tin, có điều căn cứ theo kiến giải của mọi người, dị thú tìm được cách chạy trốn, nên cuối cùng nó không làm gì đến em.”

Vừa nói vừa tỏ ra sợ hãi run rẩy, nhưng ngẫm lại tình huống lúc đó, giả vờ sợ hãi kiểu nàycũng không khó một chút nào. La Tiểu Lâu nắm chặt tay Nguyên Tích, nghiêm túc nói: “Em thật sự không nên tách xa anh như vậy, anh nói không sai, ở lại bên người anh mới là an toàn nhất.” Nhìn Nguyên Tích không có biểu cảm gì, La Tiểu Lâu cân nhắc có nên dùng điệu vịnh than của 125 hay không.

Đúng lúc này, Nguyên Tích lại nở nụ cười.

La Tiểu Lâu ngẩn ngơ nhìn Nguyên Tích, cậu rất ít khi thấy Nguyên Tích cười, ngoại trừ điệu cười xấu xa của hắn.

Sạch sẽ, đẹp đẽ, mang theo mị lực khó có thể tin được, ngay cả tiểu mỹ nhân Tây Thụy Nhĩ khi cười cũng không sánh bằng…

Nguyên Tích cao ngạo hếch cằm lên, nhìn nô lệ cuối cùng cũng thông suốt, hừ một tiếng: “Anh rất mừng là rốt cục em cũng ý thức được.” Mang theo mùi vị đồng cảm thắm thiết nồng đậm.

Hóa ra câu cuối mới là trọng điểm…

Khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, thấy Nguyên Tích không truy cứu nữa, nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Vậy — con dị thú đó thế nào rồi?”

Nói tới vấn đề này, sắc mặt Nguyên Tích liền trở nên u ám: “Nó đào tẩu mất rồi, đã ra khỏi tiểu hành tinh, người của quân đội đang đuổi theo.”

La Tiểu Lâu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy xảy ra chuyện này, chúng ta có còn tiếp tục ở lại huấn luyện nữa không?”


Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, muốn nói lại thôi, xong cuối cùng vẫn nói: “Chúng ta sẽ ở lại, có lẽ lĩnh hội một trận nhỏ nữa sẽ trở về.” Hắn không cho phép quân đội hoặc bất cứ thế lực nào có chủ kiến lên người La Tiểu Lâu, mà tiểu hành tinh này, hiện tại đã an toàn rồi.

“Vâng.” La Tiểu Lâu thật ra lại chẳng có cảm giác gì, cậu quyết định hiện giờ nên tận lực phối hợp với con mèo kỳ quặc nhưng nhạy cảm Nguyên Tích này, khiến hắn không muốn truy cứu ra kẽ hở của cậu nữa.

“Anh đi nói chuyện với thầy giáo, em ở chỗ này không thành vấn đề chứ?” Nguyên Tích nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, suy nghĩ xem có muốn ôm cậu đi cùng không.

“Không cần, em có thể mà! Ở đây rất an toàn, đây đang ở trên phi thuyền mà.” La Tiểu Lâu lập tức trả lời, cậu bị Nguyên Tích ôm trở về đã đủ mất mặt lắm rồi…

“Được rồi, đừng có gây chuyện cho anh nữa, cho dù bất luận em có làm nũng thế nào đi nữa, anh cũng nhất định sẽ nghiêm phạt em.” Nguyên Tích bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.

“Này.” La Tiểu Lâu lục tảng đá màu xanh bên trong cổ áo, lấy tay gõ gõ lên mặt ngoài ảm đạm không phát sáng của nó, thì thầm: “Mày không sao chứ?”

“… Đương nhiên òi, hơn nữa, tôi còn nghe thấy hết, Nguyên Tích sẽ nghiêm phạt cậu — theo quan sát tổng kết của tôi, địa điểm thông thường sẽ là ở trên giường.” 125 tuy rằng rất yếu, nhưng điều đó chắc chắn chẳng gây trở ngại một tí xíu nào cho việc ăn nói thiếu đòn của nó.

Khẽ nhìn sắc mặt khó coi của La Tiểu Lâu, 125 mạnh mẽ xốc lại tinh thần, an ủi người nhận nuôi của mình: “Kỳ thực cũng hổng có gì phải sợ đâu, loại tình huống thế này là cách dễ dàng nhất khiến nam nhi trở nên mềm lòng —”

“Tao muốn nói đến Tây Thụy Nhĩ.” La Tiểu Lâu lạnh lùng cắt đứt lời của nó, nếu không phải 125 vừa rồi còn giúp mình, cậu thật sự đã muốn giáo huấn nó ngay bây giờ rồi.

“À, cậu bảo thú Thụy Minh á, nó có thể chạy thoát rất bình thường. Thú Thụy Minh là một trong những loài có sở trường ẩn nấp cao nhất đấy, hơn nữa chúng là một loài sẽ không biến thành người. Mà nếu có thể biến thành người, nhất định là vì đã đạt được một sức mạnh kỳ dị nào đó giống dị thú. Nếu không lúc nó tiếp cận cậu, tôi đã có thể nhận ra rồi.”

“Không thể biến thành người, chẳng lẽ đại bộ phận tinh cầu Thụy Minh đều là dã thú cao hơn 10 mét kiểu này?” La Tiểu Lâu cảm thấy vui mừng, may mà cậu đã chọn ở lại.

“Đương nhiên, thú Thụy Minh cực kỳ tàn bạo, bởi vậy cậu không đi tôi cũng không có ý kiến khác, so với dị thú cao quý, cậu thật sự rất nhu nhược. Hơn nữa, cái cậu Tây Thụy Nhĩ này, về sau nhất định sẽ rất lợi hại.” 125 nói.

Sau này, khi Tây Thụy Nhĩ xuất hiện trở lại trước mặt La Tiểu Lâu, những lời nói trên về cậu ta đã hoàn toàn được chứng thực.

Nguyên Tích rất nhanh chóng trở về, thầy giáo đương nhiên tận tình hết khuyên bảo lại đến thuyết phục hắn, nhưng Nguyên Tích vẫn rất kiên định mà tỏ vẻ muốn ở lại. Cuối cùng thầy giáo đành bất đắc dĩ, chỉ có thể để lại cho hắn đủ thức ăn và nước uống, cùng với mọi loại vật dụng cần thiết.

Bởi vì phi thuyền sẽ nhanh chóng phản hồi, nên La Tiểu Lâu và Nguyên Tích mang theo đồ, xuống phi thuyền.

Điều khiến La Tiểu Lâu kinh ngạc chính là, Athes thấy bọn họ ở lại huấn luyện, vậy mà cũng đi xin thầy giáo cho ở lại. Bất quá, tên này xác thực nhiệt tình với cơ giáp không ai sánh được.

Cô bạn chế tạo sư cơ giáp của Athes cũng muốn ở lại, nhưng Athes không có các loại tính toán nhỏ nhặt như Nguyên Tích, chỉ là vung tay lên, để cô nàng về trước. Cô bạn cắn môi như muốn khóc. Nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, Athes quả thực suy nghĩ vì cô nàng, chính cô ta cũng thực sự không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này. Điều làm cô nàng tủi thân chính là, Athes không muốn về cùng.


Huấn luyện? Trên tinh cầu An Tắc rõ ràng có thể huấn luyện cơ mà.

Các chiến binh cơ giáp có nhiều ý kiến lý giải hai người, đồng thời cũng kính nể dũng khí và sự chịu đựng của bọn họ. Thân sinh trải qua nên các chiến binh đều rõ ràng, chỉ có lúc vật lộn sinh tử với trùng thú biến dị mới là lúc bọn họ được nâng cao nhanh nhất.

Sau khi phi thuyền cất cánh, La Thiểu Thiên cúi đầu nhìn tiểu hành tinh ngày càng xa, im lặng không nói gì.

Cùng đứng bên cạnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một nữ sinh nói với Trạch Nhã: “Đi đâu cũng đi theo, đúng là giống một con chó. Chắc là nịnh nọt có thủ đoạn nên mới quyến rũ được Nguyên Tích.”

La Thiểu Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn bên đó, xoay người bỏ đi. Lăng Tự bên cạnh La Thiểu Thiên thì lại nghi hoặc nhìn cậu ta đi dần, nhíu mày.

Mọi người bình thường sẽ phụ họa vài câu, một số ngay tức khắc quay đầu. Miễn là một người trong nhóm thì sẽ đều biết, chế tạo sư cơ giáp của nhóm trưởng vĩ đại bọn họ, sẽ không vô dụng giống như vậy.

Athes thừa dịp Nguyên Tích không chú ý, liền hé mặt tới hỏi: “Tiểu Lâu ơi, hộp năng lượng của ông, trong đó có một cái tôi dùng không còn nhiều, một cái còn chưa mở. Định trước khi trở về thì trả lại cho ông, nhưng chúng ta ở lại chỗ này huấn luyện không giống bình thường. Ông xem —”

La Tiểu Lâu đã sớm quên mất chuyện cậu cho Athes hộp năng lượng, liếc mắt nhìn Athes, buồn cười mà nói: “Ông cứ việc cầm lấy mà dùng, nhưng mà tiết kiệm chút nha, tôi ở đây cũng không còn nhiều hàng tích trữ đâu.”

Sau khi trở về, hộp năng lượng còn thừa La Tiểu Lâu đều cho 125, nhìn thần sắc suy yếu của nó, La Tiểu Lâu cũng không chịu nổi.

“Huynh đệ tốt, có nghĩa khí.” Athes vui mừng khấp khởi, một hộp năng lượng cấp bốn, nếu tiết kiệm thì có thể dùng được khá lâu.

Lúc này, Nguyên Tích đã trở về, “Anh tìm được một nơi thích hợp rồi, đường đi đại khái cách chỗ này nửa giờ.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Athes.

Athes vội nói: “Nhóm trưởng, tớ cùng đi với các cậu, nhiều người có thể ứng chiến lẫn nhau.”

Nguyên Tích không nói gì thêm, nhưng đến lúc đi thì ném cho Athes mấy hộp năng lượng cấp ba, khiến Athes vừa mừng vừa sợ.

Trước khi Nguyên Tích đưa La Tiểu Lâu vào cơ giáp, hắn nói với Athes: “Nếu ở lại thì phải nỗ lực huấn luyện.” Thời điểm chiến đấu cùng nhau, ngoại trừ hắn, Athes là người thứ hai dám khiêu chiến với trùng thú biến dị cấp hai, giúp hắn gách vác một phần, vậy là từ lúc đó, Nguyên Tích đã có cái nhìn khác về Athes.

Athes cảm động đến mức không biết làm thế nào cho phải. Ôi chao, nhóm trưởng của mình thực sự là một người hoàn mỹ không khiếm khuyết chỗ nào, mà lại có thể tìm được một chế tạo sư cơ giáp như La Tiểu Lâu, gánh vác việc cậu ấy cho người khác hộp năng lượng cấp bốn thế này, đúng là phá sản mất thôi.

Cơ mà lúc cầm hộp năng lượng cấp bốn cho mình, lời này tuyệt đối không thể thốt cho nhóm trưởng biết…

Nguyên Tích nói nửa giờ, là nửa giờ lái cơ giáp bay trên không, dù sao bây giờ cũng không có ai làm hạn chế, bọn họ không cần phải đi bộ nữa. Tốc độ của Nguyên Tích cực nhanh, Athes phải miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp.

Được nửa đường, La Tiểu Lâu mơ mơ màng màng ngủ gật, sau khi dùng hết ý thức nguyên lực, cậu vẫn luôn bị vây trong trạng thái buồn ngủ. Mở mắt ra, bọn họ đã đến nơi mục tiêu.

Trước mặt là một hang động đồ sộ ít nhất phải cao hơn 15 mét, thậm chí có thể nghe được tiếng kêu kỳ quái liên tiếp của trùng thú bên trong. La Tiểu Lâu nuốt nước bọt, chỗ này có lẽ đã biến thành một nơi chất chứa nuôi dưỡng trùng thú biến dị mất rồi.

Với nơi chốn Nguyên Tích lựa chọn, Athes cũng muôn phần thỏa mãn. Buổi chiều cùng ngày, sau khi La Tiểu Lâu nấu bữa trưa, hai người lái cơ giáp chạy ào vào trong hang động.

Nguyên Tích muốn mang La Tiểu Lâu đi cùng, nhưng bị cậu cự tuyệt, hiện tại cả tinh thần lẫn thân thể của cậu đều không được ổn lắm, bàn chân bị sái không thể nhúc nhích được, thà ở phía sau đợi bọn họ còn hơn.

Tuy đã để bác sĩ kiểm tra qua, nhưng La Tiểu Lâu phải mất vài ngày mới đi lại tốt được. Trước khi đi, Mộ Thần cho La Tiểu Lâu một cây gậy kim loại đơn giản. La Tiểu Lâu vô cùng cảm động, cậu bạn Mộ Thần này, không chỉ có tư duy cực kỳ tốt mà còn rất cẩn thận chu đáo. Về phần vì sao Mộ Thần thường cư xử lãnh đạm mà lại giúp đỡ mình, La Tiểu Lâu suy nghĩ rất nhiều, quyết định kết luận lí do là vì mình đã cho Mộ Thần một khối thịt nướng.


Tuy hang động cao rộng, nhưng chiến đấu ở bên ngoài nhất định là rất khác, không gian quá nhỏ cho hoạt động của cơ giáp, mà trúng thú lại cực kỳ quen thuộc với tổ của mình. Vì vậy, hai người chiến đấu với trùng thú, một người có năng lực ứng biến và tốc độ tay cùng kỹ xảo chiến đầu, chờ một người mới khiêu chiến.

Mà thời điểm Nguyên Tích và Athes khiêu chiến đối mặt, đều là hưng phấn thái quá tới mức rầy rà, lập tức phối hợp với nhau lao vào chém giết.

Chỗ ngồi rộng rãi trong hang động, nghỉ lại cùng hằng hà sa số trùng thú biến dị. Có đôi khi giết được 1, 2 con, cũng có lúc cả thảy là 4, 5 con. Hai người, mỗi người hướng về phía trước di chuyển một đoạn đều vô cùng gian nan, nơi bọn họ đi qua trên mặt đất, hầu như tất cả đều là thi thể.

La Tiểu Lâu ở phía sau cam chịu số phận, chống gậy theo sát đi vào trong. Nguyên Tích đã nói, nếu cậu không ở trong cơ giáp của hắn, vậy thì nhất định phải ở trong phạm vi tầm nhìn của hắn.

Đêm xuống, Nguyên Tích và Athes đuổi giết tới chỗ xa 20 mét trong hang động, giết chết 19 con trùng thú biến dị cấp hai.

Bọn họ không chọn một nơi khác để nghỉ ngơi, dọn dẹp sạch sẽ thi thể trùng thú, qua đêm ngay bên trong hang động.

Athes và Nguyên Tích thay phiên nhau gác đêm, La Tiểu Lâu đã sớm ngủ say sưa trong túi ngủ rồi.

Trong hang động đen kịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn khẩn cấp chiếu rọi chỗ không xa.

Vào nửa đêm đầu, Athes buồn ngủ dựa vào tường canh gác, phía trước cậu ta là một lớp dụng cụ phòng hộ, nếu trùng thú xuất hiện, cho dù không đỡ được, như thế này cũng nhất định có thể nhắc nhở bọn họ phát hiện.

“Bọn họ ở lại đây.” Một giọng nói trầm lắng vang lên.

“Ngày hôm nay, cuối cùng lời tiên đoán đã xảy ra. Người kia, có thể thay đổi tương lai của chúng ta, nếu không thể giết chết được hắn, chúng ta phải nghĩ cách giữ hắn lại.” Một giọng nói quái dị tiếp lời. Từ lời nói đó, tấm gương trước mặt bọn họ xuất hiện hình ảnh Nguyên Tích đang ôm La Tiểu Lâu ngủ.

“… Chúng ta phải…”

La Tiểu Lâu đau đầu muốn nứt ra, cậu mờ mịt nhìn cái bóng của đèn khẩn cấp, trên vách tường là một con quái vật đầu người thân chim.

La Tiểu Lâu cứng đờ người nhìn chằm chằm cái bóng kia, sau đó —

“Này, tỉnh lại đi!” Nguyên Tích vỗ vỗ mặt La Tiểu Lâu, gọi to.

La Tiểu Lâu ngỡ ngàng mở mắt ra, thở hổn hển nhìn lên tường, không có thứ gì như vậy. Ngược lại, cả người cậu đang ướt đẫm mồ hôi, co lại trong lòng Nguyên Tích.

“Em gặp ác mộng.” Nguyên Tích ghé vào lỗ tai cậu nói.

La Tiểu Lâu nhắm mắt, làm cái bóng kia biến mất trong đầu. Cậu cũng không hiểu vì sao mình cứ liên tục nằm mơ thấy cái này, nhưng, “Anh có thể giải thích hộ em tại sao lại không mặc quần áo thế này không?”

Nguyên Tích thản nhiên mà nói: “Gần đây anh nhận ra mình quen ngủ trần, nếu em đã muốn ở lại bên cạnh anh, tất nhiên là cũng có thể như vậy — Em đừng nói là đã quên những lời mình nói lúc ban ngày rồi đấy nhá.”

Đó căn bản là hai việc khác nhau!

La Tiểu Lâu giống như nuốt phải 125, trợn mắt nhìn Nguyên Tích, sau đó cảm nhận được sinh lực khác thường của anh bạn nhỏ phía dưới Nguyên Tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui