Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Lý Kiệt vừa nhìn thấy Nguyên Tích liền huých Tiểu Kiều, kéo nàng đi lại gần chỗ Nguyên Tích. Hắn cũng biết tính Nguyên Tích, kiệm lời, chủ động chào hỏi “ Nguyên Tích, ngươi cũng có thể tiến vào khu D! Thật không ngờ! Thật sự quá tốt!”

Tiểu Kiều cũng cười, lộ ra hai cái răng khểnh “Đúng thế, giới ngoại cũng không phải địa phương có thể sinh sống lâu dài, thân thể bị ảnh hưởng của môi trường càng ngày càng trầm trọng. Nhưng mà này, ngươi chắc chắn là một trong những người có thể tiến vào khu D sớm nhất ấy nhỉ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cũng có thể thu thập đủ số năng lượng thạch. Thật là lợi hại!!!”

Nguyên Tích gật gật đầu: “Hai ngươi đã nói là người trong các khu càng cao thì càng mạnh, ta cũng muốn tiến vào xem thử xem thế nào”

Lý Kiệt cười hắc hắc “Ta vừa nhìn đã biết huynh đệ cũng là người có chí hướng mà, xem ra chúng ta thực sự có duyên phận. Ta cũng muốn mạnh lên. Chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhá. Ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm cách để trở nên lợi hại, về nói cho ngươi sau”

“Được!” Nguyên Tích đáp ứng luôn. Có một người có thể giúp cung cấp tin tức quả thực tiện hơn nhiều. Hắn có rất nhiều chuyện cần điều tra”

Ba người vừa đi vừa đánh giá bốn phía. Nếu nói ngoại giới chỉ là khu lánh nạn tạm thời thì khu D này có thể được xem như một thành thị bình thường. Chợ nơi này vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nườm nượp. Bên ngã tư đường còn gieo trồng những cây xanh được cắt tỉa gọn gang. Chung quanh còn có các loại cửa hàng đồ ăn vặt, hương khí bay lan bốn phía…

“Ta cảm thấy ta đã mấy trăm năm không được sống như người bình thường rồi” Tiểu Kiều cảm than, nhìn những ngụ dân ở đây mà lộ ra thần thái hâm mộ không thôi.

Lý Kiệt sờ sờ đầu Tiểu Kiều, ôn hòa nói “Chúng ta cũng sẽ có được cuộc sống như thế, lập tức sẽ có. Hơn nữa ngươi cũng không cần hâm mộ bọn họ, ngụ dân khởi đầu (Dân gốc trong bụi động) cũng không ở khu D này nhiều, đại bộ phận dân trong này đều là những người giới ngoại đã tiến vào đây trước chúng ta, hoặc là hậu duệ của những người đó mà thôi. Chân chính ngụ dân phần lớn sống ở khu B hoặc khu A cơ”.

Tiểu Kiều liếc nhìn Lý Kiệt một cái, không nói gì. Trước kia tính cách của Lý Kiệt là rất bất cần đời, bây giờ có nhiều áp lực đè nặng lên vai, cả người trở nên trầm ổn hơn nhiều. Tiểu Kiều thầm hạ quyết tâm, bản thân mình cũng phải trở nên lợi hại, nàng không thể để Lý Kiệt nuôi không mình mãi như thế được.

Ba người tiếp tục đi một vòng quanh khu chợ, bị hương khí của đồ ăn bên đường hấp dẫn làm càng lúc càng đói, ngay cả La Tiểu Lâu trong lòng Nguyên Tích cũng phải cố ló đầu ra, dùng một chân trước giẫm lên cánh tay Nguyên Tích làm chỗ tựa để nhoài người ra nhìn.

Tiểu Kiều hé miệng vui cười “Nguyên đại ca, con thú ngươi nuôi này lông thật là đẹp, sáng trắng ra, nhìn thôi đều muốn sờ sờ, chỉ riêng lớp lông da này thôi cũng có giá bằng mấy miếng năng lượng thạch ấy chứ”. Nàng ngoài miệng đánh giá thế thôi chứ nào có gan động thủ.

“Nó không bán” Nguyên Tích bỗng nhiên nói.

La Tiểu Lâu nhịn xuống cục tức, cọ cọ mặt vào mu bàn tay Nguyên Tích để lấy lòng, làm cho Nguyên Tích cúi đầu xuống nhìn nó.

Nguyên Tích thuận tay sờ sờ đám lông mềm mại bên dưới, nói một cách đương nhiên: “Da của nó ta để giành chính mình dùng”. Cùng lúc đó, hắn cảm thấy thân thể nho nhỏ dưới tay mình cứng đờ.

Tiểu Kiều ôm bụng nói “Kiệt ca, Nguyên đại ca, chúng ta cũng đã đi hơn nửa cái thành rồi, có cần tìm một chỗ nào đó lấp tạm cái dạ không? Chúng ta cũng cần tìm chỗ ở nữa”

Ba người thế là cùng nhau tìm cái quán ăn để giải quyết bữa trưa, giá đồ ăn trong thành đắt hơn so với bên ngoài nhưng sự phong phú thì bên ngoài không thể sánh bằng được.

Hỏi qua nhân viên cửa hàng, được biết nếu ở khách sạn trong này thì cũng rất tốn kém. Cứ lấy năng lượng thạch làm tiền để trả thì một cái khách sạn thường cũng thu nửa miếng năng lượng thạch bậc 1 một ngày, tức là mỗi tháng mỗi người cần trả đến mười lăm miếng năng lượng thạch. Hơn nữa bọn họ còn cần ăn uống, mua nhu yếu phẩm cho cuộc sống nữa chứ. Số tiền ấy có khi còn lớn hơn số tiền phải đóng mỗi ngày để vào khu D này.

(Để mình giải thích rõ cái đoạn này thêm chút cho các bạn hiểu nha. Khu D thu phí vào cổng là 1 miếng năng lượng thạch một ngày, trả từng ấy là được dạo chơi mua sắm buôn bán trong khu D trong vòng 1 ngày. Hết ngày là phải đi ra. Còn nếu như có người muốn chuyển khẩu từ khu giới ngoại vào trong khu D thì thu phí là 3 miếng năng lượng thạch một người lần vào đầu tiên, một tháng trả 10 miếng năng lượng thạch. Ba người Nguyên Tích đang tính nếu mà trụ khách sạn thì còn tốn kém hơn cả 30 miếng năng lượng thạch phải đóng để vào chơi trong thành này ba mươi ngày)

Lý Kiệt nghĩ nghĩ rồi nói “Không ở khách sạn được. Để ta đi hỏi xem có chỗ nào cho thuê phòng hay không”.

Sau đó, Tiểu Kiều cùng Nguyên Tích ngồi đợi ở quán ăn chờ tin tức, Lý Kiệt một người đi hỏi thăm. Không lâu sau, Lý Kiệt đã trở lại, trên mặt mang vẻ tươi cười.

“Kiệt ca, thế nào rồi?”

“Đại khái là được rồi. Các ngươi cứ nghe ta nói hết đã. Ta tìm được một chỗ. Người chủ nhà đó bởi vì muốn đến khu C ở nên nhà cửa ở khu D tính cho thuê. Bởi vì chỗ ấy khá là hẻo lánh nên tiền thuê thấp hơn những nơi khác. Nhà đó có hai gian, mỗi gian có thể ở được hai người. Chủ nhà nói nếu muốn thuê một gian thì trả mười ba miếng năng lượng thạch bậc 1 mỗi tháng (13k/gian/tháng) nhưng nếu thuê cả hai gian thì chỉ cần trả hai mươi miếng mỗi tháng thôi (20k/2gian/tháng)”

Nói xong Lý Kiệt nhìn về phía Nguyên Tích, ý bảo Nguyên Tích cùng nhau thuê cho rẻ, nếu không thì hắn với Tiểu Kiều cũng vẫn sẽ thuê một gian, tiền trả đương nhiên sẽ nhiều hơn một chút.


La Tiểu Lâu lập tức vểnh tai. Bọn họ không có tiền, lấy đâu ra mà trả tiền thuê nhà đây? La Tiểu Lâu không khỏi cào Nguyên Tích hai cái, nhắc hắn đừng quên việc này.

Nguyên Tích nắm lấy cái chân hư vừa cào mình rồi nói “Cũng được. Nhưng ngươi cần hỏi chút chủ nhà xem ta có thể trả từ mai hay không, tháng đầu tiên sẽ trả dần từng ngày”. Nếu là đàn ông, hẳn là cần phải lo cho vợ của mình có thể ở trong một môi trường thoải mái.

Lý Kiệt nở nụ cười “Cái này ta đã nghĩ tới rồi, chúng ta vừa mới đến cũng đâu có tiền ngay được. Chủ nhà nói nếu thuê tất hai gian sẽ chỉ cần đưa trước nửa tháng thôi. Ta cùng Tiểu Kiều bây giờ cũng có chút để dành. Đợi đến giữa tháng này, chúng ta chắc có thể gom đủ để trả nốt nửa tháng còn lại. Đến lúc đó nếu ngươi không đủ tiền trả thì ta sẽ cố gắng hỗ trợ.

Lý Kiệt cũng biết Nguyên Tích bây giờ tuy không có tiền thuê nhưng mấy hôm nữa, dựa vào khả năng của Nguyên Tích (trong thời gian ngắn đã có thể kiếm được ba miếng năng lượng thạch) thì dù không thể kiếm đủ năng lượng thạch cũng có thể bán sóc lấy tiền trả mà.

Nguyên Tích gật đầu đồng ý, ba người lập tức đi tới thuê phòng ở. Đại khái đi được một khắc đồng hồ, người đi đường cứ thưa thớt dần… Phòng trọ tuy không được tốt như ở trung tâm thành nhưng được cái nhiều cây cối, môi trường trong lành, cũng có vẻ yên tĩnh.

Mấy người bọn họ thực sự vừa lòng. Lập tức tìm chủ nhà giao ra nửa tháng tiền nhà. Làm cho ba người kinh hỉ chính là mỗi gian đều có phòng tắm riêng, đương nhiên tiền nước vẫn rất kinh người.

Đã có chỗ ở rồi, bọn họ đều hảo hảo mà nghỉ ngơi tối hôm đó. Ngày hôm sau, Nguyên Tích vẫn mang La Tiểu Lâu đi tới khu vực săn bậc 1. Vì cuộc sống sau này, đương nhiên phải cố gắng nhiều hơn. Nguyên Tích lấy được hai khối năng lượng thạch bậc 1, còn định đánh tiếp một con thú bảo hộ nữa nhưng thấy thờ gian không đủ đành phải thôi, mang theo La Tiểu Lâu trở về.

La Tiểu Lâu thì lại chải vuốt sợi nguyên tử của hai khối đá lục sắc. Hắn mơ hồ cảm thấy hai ngày nay tinh thần lực của chính mình có dấu hiệu tăng trưởng, bắt đầu cầu nguyện sớm có thể biến trở về hình người.

Mười ngày kế tiếp, Nguyên Tích đã tăng thu nhập từ mỗi ngày hai miếng năng lượng thạch lên thành mỗi ngày ba miếng năng lượng thạch. Trừ bỏ số tiền phải nộp lên trên cùng tiền thuê nhà, còn có năm miếng năng lượng thạch dư ra.

La Tiểu Lâu thì càng ngày càng uể oải chán nản, hắn rõ ràng cảm thấy tinh thần lực của mình đã vô cùng sung túc, tuy còn xa mới có thể bằng lượng ý thức nguyên lực của hắn trước đây nhưng để biến thân trở lại hẳn là đủ rồi, kết quả thử mấy lần đều không có thành công.

La Tiểu Lâu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nếu cả đời đều trong bộ dáng này, Nguyên Tích có thể sẽ không cần hắn nữa chăng? Cho dù có thể ở lại bên Nguyên Tích nhưng chỉ có thể làm con sủng vật của Nguyên Tích, rồi Nguyên Tích lấy vợ khác, mỗi ngày hai người sống ân ái ngọt ngào… thế thì càng đáng sợ.

Ngược lại, Nguyên Tích mỗi ngày bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình nhưng lại không hề có ý ghét bỏ gì.

Cũng giống như La Tiểu Lâu, tiến triển bên phía 125 cũng vô cùng chậm chạp. Bây giờ những thứ nó thu thập đến đều là gen của những động/thực vật mà Nguyên Tích đã giết. Để đạt đủ số liệu để chế tạo thuốc còn kém xa lắm.

Vì quá nhàn nên 125 đem một ít xà đằng đến trồng trong động sóc. Dù sao động sóc bình thường cũng không có ai tới, nơi đây ngoài sóc ra cũng chẳng có năng lượng thạch hay thứ gì quý báu.

Hôm nay, 125 nhìn đến những khối năng lượng thạch trong suốt sáng lấp lánh được Nguyên Tích cất đi mà thèm chảy nước miếng, nó lấy danh nghĩa làm nghiên cứu mà bảo La Tiểu Lâu xin Nguyên Tích hai khối – dù sao đấy cũng là sự thật, phi thuyền để thoát khỏi đây của bọn họ là cần đến năng lượng thạch để cung cấp năng lượng mà.

La Tiểu Lâu buổi tối sau khi ‘sống sót’ qua mà tắm rửa chà đạp khủng bố, giả bộ ôn hòa ngoan ngoãn lấy lòng, ngửa đầu đòi Nguyên Tích cho năng lượng thạch.

Nguyên Tích cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu đang run rẩy vì lạnh, đem nó ôm vào trong ngực. Một tay kéo cái cằm La Tiểu Lâu lên, nhìn một lát rồi bình luận “Tắm xong thật là xấu!”

La Tiểu Lâu: “…”

Chê như thế nhưng Nguyên Tích vẫn lấy năm miếng năng lượng thạch thừa ra, ném hết cho La Tiểu Lâu, bảo nó “Ngươi cất kỹ đi”

125 lặng lẽ cầm lấy một khối, La Tiểu Lâu thì cất đi bốn miếng kia. Hắn bỗng nhớ tới tình cảnh này có chút giống khi Nguyên Tích ném chi phiếu cho hắn trước đây, sự bất an trong lòng tự nhiên được giảm bớt. Chẳng lẽ đây là điều mà mọi người hay nói: giữ tiền lương của chồng, trong tay có tiền – trong lòng không hoảng hốt?

Đến khuya, La Tiểu Lâu nằm ôm một viên năng lượng thạch quan sát, Nguyên Tích muốn đi sang bên Lý Kiệt, thấy La Tiểu Lâu không có ý định nhúc nhích nên đi một mình.

La Tiểu Lâu nắm trong tay khối năng lượng thạch, cảm thấy viên đá này chẳng khác là mấy so với những tài liệu chế tạo cơ giáp trước đây của hắn. 125 đã biến trở về không gian nút rồi, quá nhàm chán, hắn bắt đầu thử dùng tinh thần lực chải vuốt năng lượng thạch.


Kết quả thực bất ngờ, tinh thần lực dị thường thuận lợi tiên vào bên trong năng lượng thạch.

La Tiểu Lâu sau khi kinh ngạc, bắt đầu hết sức chăm chú mà chải vuốt sợi nguyên tử của năng lượng thạch, phát hiện ra tinh thần lực không có dấu hiệu bị hao đi mà đi một vòng trong lượng thạch rồi lại trở về cơ thể. Đáng ngạc nhiên hơn là tinh thần lực sau khi trở về trở nên tinh thuần hơn và cũng mạnh mẽ hơn.

La Tiểu Lâu thật muốn la to sung sướng, tay vì quá kích động mà phát run. Nếu hắn đoán không sai, loại năng lượng thạch này có thể giúp hắn đề cao tinh thần lực. Đây quả thực là một cánh cửa mới đã hoàn toàn mở ra. La Tiểu Lâu đối với việc khôi phục hình người của mình lại tràn ngập hy vọng.

Bởi vì tinh thần lực trong cơ thể không bị tiêu hao, La Tiểu Lâu lại một lần nữa mà bắt đầu đưa tinh thần lực vào năng lượng thạch. Một lát sau luồng tinh thần lực đó lại trở về cơ thể hắn. La Tiểu Lâu lần này nhắm mắt lại để có thể tập trung cao độ hơn. Do đó hắn cũng không phát hiện ra viên năng lượng thạch trong tay càng ngày càng mờ nhạt.

Lúc Nguyên Tích trở về phát hiện ra La Tiểu Lâu đã đi ngủ trước rồi, gần chân trước của nó lăn lốc một khối đá màu xám có vẻ quen mắt, đây chẳng phải là năng lượng thạch hay sao? Cái tên táng gia bại sản này!!

Nguyên Tích sờ sờ, phát hiện hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể của La Tiểu Lâu thực sự bình thường, cũng không nghĩ nhiều mà đem La Tiểu Lâu kéo dài ra rồi gối đầu lên, chốc lát sau cũng đã ngủ.

Ngày hôm sau, Nguyên Tích không đi săn năng năng lượng thạch mà cùng Lý Kiệt, Tiểu Kiều cùng nhau xuất môn. La Tiểu Lâu thực sự kinh ngạc. Nghe ba người nói chuyện thì là muốn đi tới một cái cổ võ thế gia (Gia tộc cổ võ)

Ở trong Bụi động, khi súng cùng cơ giáp đều vô dụng thì cổ võ lại phát huy tầm quan trọng. Lý Kiệt mấy ngày này nghe được tin một cổ võ quán (cổ võ quán – nơi dạy võ thuật cổ, võ đường) nổi danh nhất thành D này thông báo chiêu nạp đệ tử, liền rủ Nguyên Tích cùng đi thử thời vận.

Nguyên Tích cũng biết chút da lông của cổ võ. Trước kia thầy giáo huấn luyện hắn đã soạn riêng một chương trình, dạy hắn những thế võ cơ bản dễ ứng dụng nhất, có lợi nhất đối với việc điều khiển cơ giáp cùng chiến đấu. Tuy hắn không hiểu lắm về môn võ này nhưng gen của hắn thực sự ‘nghịch thiên’, dùng những sát chiêu ngắn gọn mình biết cùng bắt chước mà có thể đánh ngang tay với cao thủ cổ cõ.

Bây giờ thể chất của hắn đã yếu đi, mượn cổ võ để đề cao giới hạn thân thể cũng là một biện pháp không tồi.

Lúc ba người bọn họ tới cổ võ quán đã thấy một hàng người xếp dài dằng dặc. Mọi người đều nghị luận xôn xao, nghe nói cổ võ quán gia truyền này lựa chọn đệ tử rất nghiêm khắc.

Cuộc thi tuyển có ba vòng. Vòng một là cùng những đệ tử cấp thấp của võ đường luận võ, sau đó căn cứ thành tích cá nhân hoặc tư chất mà được sư phụ quan sát ở bên trong đánh giá cho điểm. Cao hơn sáu mươi điểm là có thể thông qua cửa thứ nhất. Vòng hai là xét về nghị lực, cao hơn bảy mươi điểm là có thể thông qua. Vòng cuối cùng là do sư phụ trực tiếp phỏng vấn. Đạt tới tám mươi lăm điểm mới coi như đủ tư cách.

Ba người phải xếp hàng hơn một giờ mới đến lượt của họ. La Tiểu Lâu hưng trí bừng bừng mà xem mọi người đấu võ. Hắn phát hiện ra năng lực của Lý Kiệt cũng không tồi. Tuy võ quán chỉ phái ra đệ tử cấp thấp nhất nhưng so với những người chưa từng có căn bản gì thì mạnh hơn nhiều. Lý Kiệt đánh ngang ngửa với đối thủ, thậm chí còn thỉnh thoảng chiếm thượng phong.

Vài vị sư phụ giám khảo đều gật gật đầu, điểm không hề thấp.

Tiểu Kiều tuy yếu hơn Lý Kiệt nhiều nhưng cũng tiếp được hai mươi mấy chiêu, thân thể nhẹ nhàng, động tác lưu loát. Cuối cùng lấy được một số điểm trung bình khá.

Cuối cùng đã đến lượt Nguyên Tích, hắn do dự hai giây, đem La Tiểu Lâu giao cho Lý Kiệt, dặn dò Lý Kiệt cần phải giúp chăm sóc tốt, hơn nữa không thể sờ lung tung … rồi mới đi tới sân đấu ở giữa.

Nguyên Tích vừa trèo lên đài đấu, chung quanh đã im lặng vài giây. Một người tuấn mỹ xuất sắc như thế, cả khu D cũng không được mấy người.

Đệ tử ở đối diện cười ngượng ngùng, bái chào Nguyên Tích, rồi bắt đầu so chiêu. Nguyên Tích đã từng trải qua rất nhiều kiểu tỉ thí như thế này, cũng biết đôi chút về cổ võ hơn nữa mấy ngày nay đều rèn luyện chiến đấu với thú canh năng lượng thạch, cơ thể cũng đã được rèn luyện mạnh hơn lúc mới tiến vào bụi động, tuy rằng nhìn không mạnh bằng Lý Kiệt nhưng rất nhanh chóng đã dùng một chiêu ‘xuất kì bất ý’ mà quật đệ tử kia ngã xuống đất.

Mấy vị giám khảo tươi cười, cho điểm rất cao.

Đằng sau bức rèm che gần sân tỉ thí, trong một căn phòng nhỏ ngồi ba vị lão nhân. Một vị trong đó vui mừng nói “Lần này chúng ta xem ra có thể tuyển được hảo đệ tử rồi. Người vừa rồi lên đài, còn trẻ mà thiên phú cực cao” Hai vị lão giả còn lại cũng không ngừng gật đầu. Bên cạnh ba người có một vị tiểu cô nương, tuổi không lớn lắm. Cô ta nhìn Nguyên Tích phía bên ngoài, ánh mắt sáng ngời, nói vài lời với ba vị lão giả kia rồi xoay người đi ra ngoài.

Nguyên Tích đang hướng chỗ người quen của mình mà đi bỗng một thiếu nữ lao ngang qua. Áo trắng quần trắng, lưu loát sạch sẽ, diện mạo ngọt ngào, vừa mới xuất hiện đã khiến không ít kẻ dự thi nhìn lén.


Cô gái kia dương cằm, khóe miệng mang theo ý cười, đầy kiêu ngạo, có vẻ như với loại tình huống này đã quá quen thuộc.

Cô ta lúc đi ngang qua Nguyên Tích, cước bộ không khỏi chậm lại, ánh mắt như thu thủy nhìn thẳng phía trước, làm bộ không thấy Nguyên Tích. Sau đó liếc nhìn đến La Tiểu Lâu trong lòng hắn mới có vẻ chú ý mà quay lại. “Này, ngươi, đúng thế, ta nói chính là ngươi đấy, hồ ly trong lòng ngươi cũng khá đấy, bán cho ta đi, vừa lúc ta thiếu một cái khăn lông”

Nguyên Tích lạnh lùng nhìn nàng ta, mặt không chút thay đổi nói “Không bán”, rồi nhìn thấy La Tiểu Lâu bị hương khí trên người cô ta làm hắt xì, nhíu mày nói tiếp “Ngươi đứng tránh xa tar a một chút”. Nói xong không đợi cô ta nói gì liền rời đi, làm cho tiểu mỹ nữ cùng một đòan ‘hộ hoa sứ giả’ (người ái mộ) xanh cả mặt.

Vòng thứ hai, kiểm tra nghị lực, Lý Kiệt cùng Nguyên Tích cùng nhau bị kêu vào thi.

Tiểu Kiều đứng ở bên ngoài trông La Tiểu Lâu, có chút thấp thỏm bất an, thỉnh thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt. Đúng lúc này bỗng có mấy người vây nàng lại. Tiểu Kiều ngẩn ra, phát hiện người đi đầu là cô gái ban nãy, thụt lui từng bước.

“Tiểu tử, đưa nó cho ta, không thì đừng hòng thoát” Cô gái kia oán hận nói, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, trong mắt hiện lên vẻ suy tính. (gọi ‘tiểu tử’ là vì Tiểu Kiều giả trang nam)

Tiểu Kiều tuy đã từng mấy lần khuyên Nguyên Tích không nên dưỡng sủng vật, nhưng đối với việc người khác giao phó cho mình vẫn là rất có trách nhiệm. Hơn nữa nàng cũng không vừa mắt cái dạng con gái không biết lý lẽ. Rõ ràng muốn làm quen với Nguyên Tích đại ca lại cố tình làm ra vẻ này nọ. Đâu phải ai ai cũng chiều mình nàng ta.

Một cái thiếu niên đứng sau cô gái kia nói với lên “Tiểu tử, ngươi nếu muốn gia nhập cổ võ quán này, tốt nhất nên thức thời một chút, đây chính là nhị tiểu thư của chúng ta”

Tiểu Kiều sắc mặt kém hẳn đi, biết chắc chắn là sẽ phải đắc tội người này rồi, nàng ôm La Tiểu Lâu đề phòng nhìn chằm chằm mấy người trước mặt “Không bao giờ, chủ nhân nó nói không bán, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi đâu”

Cô gái kia tức giận đến đỏ cả mặt, vung tay ra hiệu mọi người cùng nhau lên, trực tiếp động thủ đoạt vật.

Tiểu Kiều rất dễ dàng bị người chế trụ. Đến khi có một kẻ đi tới gần muốn bắt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu buồn bực mà nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt của trường thi. Trước cửa có rất nhiều người, nếu chạy hướng đấy chắc chắn sẽ có trở ngại. La Tiểu Lâu kêu một tiếng, há mồm hung hăng cắn cái tay đang muốn bắt hắn, sau đó trong tiếng kêu gào thảm thiết của kẻ kia, chạy tới chỗ trống trải.

Cô gái kia càng thêm tức giận, giục những người kia đuổi theo bắt La Tiểu Lâu. Mấy người đuổi theo một con thú nhỏ, thoáng chốc đã chạy khỏi cổ võ quán.

Trên phó, mọi người nhìn thấy mấy người đang lao đi là người của cổ võ quán lập tức né tránh, thậm chí có người còn muốn hỗ trợ đám người bắt La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu có chút quýnh lên, không ngờ hắn có thể gặp tình cảnh nguy hiểm thế này.

Tạt qua một khúc quanh, La Tiểu Lâu vừa định tìm cái lối thoát đã bị một bàn tay bắt được chân sau, sau đó kéo lại.

La Tiểu Lâu cố gắng giãy giụa, lại nghe thấy người kia nói “Ngoan, đừng nhúc nhích, ta đang cứu ngươi”

La Tiểu Lâu bị người đó dùng quần áo quấn kín lại, sau đó đưa ra sau giấu đi, căn cứ vị trí hiện tại cùng mùi của người này, hình như là một người ăn mày…

Chỗ này mà cũng có ăn mày sao?

Cô gái trẻ kia dẫn người đổi theo tới chỗ này, không phát hiện được bóng dáng La Tiểu Lâu, tức đến giậm chân “Cái con thú giảo hoạt đó chạy đi đâu? Chờ ta bắt được nó xem, hừ!”

Đang đứng thở, phía sau vang lên tiếng bước chân, cô ta cảm giác được gì đó, mạnh quay đầu, phát hiện ra là Nguyên Tích, Lý Kiệt, Tiểu Kiều đã đuổi theo đến đây. Nguyên Tích đi đầu, sắc mặt đã tối đen lại.

Nguyên Tích hung tợn mà nhìn chằm chằm cô gái, chậm rãi nói “Nếu nó có làm sao, ta tuyệt đối không tha cho ngươi”

Mấy người phía sau cô tiểu thư kia đều đồng thời hít vào một hơi lạnh. Cô này nhận thấy rõ hận ý lạnh như băng trong mắt Nguyên Tích, cái loại hàn ý này làm cô ta có chút khó thở. Cắn cắn môi, ngăn cản mấy người đằng sau. Thực ra ý định của nàng ta không phải chọc giận Nguyên Tích mà là định hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Cô ta điều chỉnh một chút sắc mặt, giọng áy náy mà nói: “Ta, ta thực sự không cố ý, ta chỉ định hù dọa nó thôi, ai biết được nó hung dữ như thế, cắn bị thương một người của ta rồi chạy mất không thấy đâu…”

Cô ta chưa nói xong, đống quần áo bẩn thỉu của lão nhân góc đường bỗng ló ra một cái tiểu đầu, nhìn thấy Nguyên Tích lập tức nhảy vọt lên.

Mọi người đều giật mình không kịp phản ứng, còn Nguyên Tích thì đã nhanh chóng mà tiếp được cú nhảy tới của La Tiểu Lâu, vuốt vuốt ***g ngực còn thở dồn dập của nó. Hắn lạnh lùng nhìn về phía cô gái “Ngươi là người của võ quán?”

Cô gái kia khóe miệng kiều kiều lên, lập tức nói “Ta, đúng vậy, ta là Nhị tiểu thư của Y gia, ta gọi là Eva…”

Nguyên Tích ngắt lời, gật gật đầu “Ta đã biết” Sau đó hắn không thèm để ý tới Eva nữa, xoay người nhìn về phía Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều “các ngươi tiếp tục thi đi, ta sẽ không vào Y gia”


Lời này vừa ra, mọi người đều chấn động. Lý Kiệt không dám tin mà hỏi “Nhưng mà bây giờ ngươi là người có điểm cao nhất mà …”

Nguyên Tích không chút do dự nói “Không sao cả, ta bây giờ không có chút hứng thú gì với Y gia nữa”

Eva há to mồm, đang định đưa tay ra níu ống tay áo Nguyên Tích.

Còn chưa chạm vào, Nguyên Tích đã đột nhiên xoay người, một thanh kiếm màu đen chỉ thẳng cổ họng Eva, nheo mắt lại nói “Nếu ngươi dám cản trở ta, ta sẽ cho rằng ngươi đang hướng ta khiêu chiến, đến lúc đó sinh tử tự chịu”

Eva hoàn toàn ngây dại, chưa từng có ai đối xử như thế với nàng.

Nguyên Tích thì đi lại hướng tên ăn mày ngồi góc tường kia, ngồi xổm xuống hỏi “Là ngươi cứu nó sao?”

Người ăn mày già cỗi nở nụ cười “Vốn định cứu nó làm bầu bạn, nếu đã có chủ thì thôi, quên đi”

“Cám ơn, ta sẽ báo đáp ân cứu mạng của ông với nó” Nguyên Tích thực lòng nói.

Lão già ăn mày kia lắp bắp kinh hãi, đại khái không nghĩ tới có người coi trọng sủng vật đến vậy, cười cười khổi “Nếu thật sự muốn báo đáp thì cho ta một hộp đồ ăn là được, dù sao hết hôm nay ta cũng sẽ bị đuổi ra ngoài”

Nguyên Tích nhíu nhíu mày, hắn rất nhanh hiểu được rằng lão nhân này sẽ bị đuổi khỏi khu D. Cũng đúng thôi, một cái lão nhân như vậy, chắc chắn không thể giao nổi năng lượng thạch.

Một tay ôm La Tiểu Lâu, một tay cường ngạnh mà nâng lão nhân kia dậy, Nguyên Tích không để ông ta cự tuyệt mà nói “Ngươi đi theo ta đi”

Sau đó Nguyên Tích dưới bao người đang trợn mắt há mồm, giúp đỡ lão nhân dìu đi khỏi.

Eva không biết nên làm thế nào, nàng nghe lén cũng biết các gia gia nhìn trúng người này. Mà người này tuấn mĩ đẹp trai, nàng đã định lôi kéo làm quen. Các đệ tử của Y gia đều đồng ý tùy nàng nháo. Mà người này lại khác, vô cùng cứng nhắc lạnh lùng.

Nàng cắn khóe miệng, tức giận mà nhìn phương hướng Nguyên Tích rời đi, đến khi không còn thấy bóng người nữa mới quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều cùng Lý Kiệt, căm giận hô “Nếu hắn không đến, vậy thì các ngươi cũng cút đi đi, Y gia không chào đón các ngươi!”

Sắc mặt Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều lập tức khó nhìn, đang lúc Tiểu Kiều muốn nói lý, một âm thanh trong trẻo vang lên “Eva, là ai dạy ngươi có thể giận chó đánh mèo như vậy hả?”

Eva run lên, quay đầu nhìn lại, một thanh niên mặc bộ đồ sẫm màu chạy tới trước mặt. Eva khúm núm nói “Nhị… nhị ca … ngươi đã đến rồi sao”

Người kia hừ một tiếng, không đoái hoài gì đến Eva, liếc nhìn Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều nói “Nhị vị, ta là Eno của Y gia, muội muội của ta được nuông chiều thành quen, xin hai vị không cần chấp nhặt. Y gia đương nhiên vẫn hoan nghênh hai vị, mời nhị vị trở lại tham gia nốt cuộc thi”

Eno nói từ tốn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên xuất ra được quý khí của một thiếu gia, hoàn toàn vượt xa so với Eva.

Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đã có được một cái thang hạ. Tuy bọn họ không thích Eva nhưng cổ võ quả thực rất quan trọng, nếu thật sự có thể lưu lại cổ võ quán thì quá tốt. Sau này năng lượng thạch bọn họ kiếm được sẽ càng nhiều, có khi còn kiếm được cao cấp năng lượng thạch nữa.

Chạng vạng, Lý Kiệt kích động mà dắt Tiểu Kiều về nhà. Hắn được gia nhập cổ võ quán. Hơn thế nữa, Tiểu Kiều cũng vừa vặn được vào, thấy bảo là cô ấy rất có linh khí, được các sư phụ vớt lại.

Hai người về đến nhà, Lý Kiệt lập tức đi đến gian bên của Nguyên Tích gõ cửa. Bọn họ thực sự lo lắng cho Nguyên Tích, lúc hắn rời đi có vẻ rất tức giận.

Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra, Nguyên Tích không quá mừng mà đứng ở trước, trên mặt không thể nhìn ra được cảm xúc lúc sáng, nhưng mà có vẻ có việc gấp đang muốn làm.

“Uhm, Nguyên đại ca, chúng ta muốn mời ngươi qua ăn cơm” Tiểu Kiều vừa nói vừa nhìn trộm bên trong, phát hiện gian phòng ban đầu đã được một tấm gỗ mỏng ngăn ra làm hai, xem ra Nguyên Tích thật sự đưa lão nhân kia về. Hắn cũng thật quá là sủng vật nuôi đi, dưỡng thêm một miệng ăn đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Nguyên Tích trước giờ vẫn không từ chối lời mời của bọn họ nhưng lần này có vẻ không cảm thấy hứng thú lắm. Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng hô nhỏ “Trời ơi Nguyên Tích, ta cởi không được, ngươi mau lại giúp ta tháo cái xích cổ quái này xuống”

Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều kinh ngạc mà há to mồm, thanh âm kia tuyệt đối không phải thanh âm của một lão nhân.

Lý Kiệt lại nhìn lại thần sắc của Nguyên Tích, làm bộ hiểu rồi mà ý vị nói “Huynh đệ à, ngươi đang bận thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa, ngày mai gặp lại. Còn nữa, đừng ‘đùa’ quá trớn nha”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui