Hôm sau khi tỉnh dậy thì Tiểu Lâu đã thấy Ngải Phàm ngồi ngay bên giường, đôi mắt màu xanh biếc mang theo lo âu, thấy La Tiểu Lâu thức dậy thì hàng lông mi dài lấp láy, thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức dữ tợn nói: “Không phải đã nói với anh là anh vừa mới tới, thể lực kém như vậy thì không cần phải miễn cường rồi sao?”
La Tiểu Lâu lắc cổ, nhìn con mèo to béo đang cuộn tròn cạnh gối ngủ của mình, ra hiệu đầu hàng, “Tôi không sao, cảm ơn em, hôm qua ai đưa tôi về?”
Với việc ngất xỉu kỳ quái hôm qua, tối La Tiểu Lâu đã hỏi 125, biết rằng nguyên nhân không phải do thân thể hoặc biến dị dị thú nên cậu cũng không quan tâm nữa, còn 125 thì kiểm tra liên tục cho cậu nhưng cũng chẳng tra ra được nguyên nhân. Ba ngày sau là đã có thể rời đi cũng đủ khiến tâm trạng hiện giờ của cậu sung sướng, ngay cả Arthur cũng có phần vừa mắt hơn.
“Là anh Arthur, thấy anh quá giờ cơm tối mà vẫn chưa về nên tôi kéo anh ấy đi tìm anh, định bảo anh nấu cơm tối các thứ. Cơ mà —— tôi cũng chẳng ưa gì A Ly, lòng dạ anh ta rất hẹp hòi.” Ngải Phàm buồn bực, nói đến đó như bỗng nhớ ra điều gì, ánh mắt liền sáng lên, “Hiện giờ anh Arthur đang ở bên ngoài, có cần tôi đi nói giúp cho anh nghỉ ngơi mấy ngày không, như vậy anh sẽ có thời gian nấu cơm giúp tôi.”
La Tiểu Lâu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, vì phòng của Ngải Phàm ở tầng một nên cậu rất dễ dàng thấy Arthur đang ngồi cạnh cơ giáp của gã.
La Tiểu Lâu lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn ngắm chiếc cơ giáp bên cạnh Arthur, khẽ nói: “Quả nhiên hắn ta là chiến binh cơ giáp…”
“Đương nhiên rồi, Arthur là chiến binh lợi hại nhất ở chỗ chúng tôi, anh ấy là đại anh hùng.” Ngải Phàm kiêu ngạo ngửa mặt lên, làm như người La Tiểu Lâu khen ngợi chính là mình không bằng.
“Cơ giáp của anh ta hình như rất đặc biệt?” La Tiểu Lâu nhìn không rời mắt, cậu đang học chế tạo cơ giáp cấp ba cậu, cũng gần đến cơ giáp cấp bốn rồi, giờ thấy cơ giáp là tay cậu lại bắt đầu ngứa ngáy.
“Đúng vậy, đó là cơ giáp tốt nhất do thầy Mạc chế tạo tặng cho anh Arthur.” Ngải Phàm cũng ngoảnh đầu nhìn vào trong, ánh mắt long lanh ngập tràn hâm mộ và khao khát.
La Tiểu Lâu thấy Arthur đang chuyên tâm vệ sinh sơ lược cho cơ giáp, có thể thấy gã rất quan tâm tới cơ giáp của mình.
Đối với những chiến binh biết quý trọng cơ giáp của mình, La Tiểu Lâu rất có thiện cảm, hình ảnh xấu xa của Arthur rốt cục cũng được cải thiện vài phần.
Sau đó Ngải Phàm nói thêm: “Cơ giáp của anh Arthur là chiếc cơ giáp cấp ba duy nhất ở đây, anh ấy nói, nếu sau này tôi cũng tài giỏi như anh ấy, anh ấy sẽ hỏi ý kiến thầy Mạc, làm cho tôi một chiếc cơ giáp.”
La Tiểu Lâu ho khan, cơ giáp cấp ba? Sao lại thế? Ngạc nhiên, La Tiểu Lâu không cẩn thận buột miệng nói ra suy nghĩ thực sự của mình: “Sao cấp bậc lại thấp như vậy?”
Ngải Phàm giật mình trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, mặt dần dần nghẹn đỏ, cuối cùng đứng phắt dậy, gào lên: “Không phải cấp thấp, anh tuyệt nhiên chẳng biết ——”
“Được rồi, Ngải Phàm, cậu ta từ tinh cầu cấp cao tới, kiến thức về cơ giáp đương nhiên cao hơn em, nên nghĩ rằng cơ giáp cấp ba là cấp bậc rất bình thường.” Ngoài cửa vang lên giọng nói bất cần đời của Arthur.
Không biết do chột dạ hay vì chuyện gì khác mà La Tiểu Lâu cảm thấy con ngươi của Arthur dày đặc hơi lạnh. Cơ mà —— cơ giáp cấp ba thực sự rất thấp mà, hiện tại cậu có thể chế tạo ra rồi ấy chứ.
Ngải Phàm đỏ bừng mặt, bước ra cửa, rồi xoay người lại hung dữ hỏi: “Anh có muốn ăn sáng không?”
La Tiểu Lâu lập tức thu hồi câu nói bên mép, gật đầu như mổ thóc, tối hôm qua không ăn gì, hiện tại cậu đã đói đến mức choáng váng rồi.
Arthur xoa đầu Ngải Phàm, rồi liếc nhìn La Tiểu Lâu trong phòng, vừa cười vừa nói: “Cậu ta bị ốm, không ăn được bao nhiêu, em đi đun nóng chút cháo trắng đi.”
Ngải Phàm nghi ngờ quan sát La Tiểu Lâu, lập tức gật đầu, rồi xoay người vào bếp.
La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi nhìn Arthur, đây chắc chắn là trả đũa, có điều, đã động đến cái dạ dày là La Tiểu Lâu sáng suốt quyết định, không nên đắc tội với kẻ cung cấp thức ăn.
Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu cùng Ngải Phàm thu dọn bàn ăn. Cậu không kìm được mà nhích ra ngoài nhòm cơ giáp của Arthur, cảm thấy có phần bất thường, nếu Ngải Phàm không bảo đó là cơ giáp cấp ba thì cậu tuyệt đối sẽ không nghi ngờ mà nghĩ đó là một chiếc cơ giáp cấp sáu hoặc cấp bảy. Tại sao lại có ảo tưởng này?
Sắp nhìn thấy chiếc cơ giáp đó thì đột nhiên nó biến mất, La Tiểu Lâu chớp mắt, phát hiện ra Arthur đã thu vào.
Arthur đang khoanh tay đứng bên cạnh vừa cười vừa nhìn cậu, “Cơ giáp cấp thấp như vậy, có cái gì đẹp mà nhìn?”
La Tiểu Lâu thấy Arthur tuy đang mỉm cười nhưng sặc mùi thuốc súng, vì vậy cậu cảm thấy mình nên giải thích với gã: “Tôi không hề có ý nghĩ khinh thường cơ giáp cấp thấp, mà ngược lại, tôi thích tất cả, có lẽ vì tôi không thể mặc sức chạm vào để điều khiển chúng, bởi cấp bậc gen của tôi không đủ. Nhưng tôi thực sự rất thích cơ giáp, cũng rất hâm mộ các chiến binh cơ giáp, những người chiến đấu vì người quan trọng của mình hoặc vì đất nước.
“Và một chiến binh tài giỏi, có lẽ dù là cơ giáp cấp thấp nhất cũng có thể phát huy công dụng lớn nhất.”
Nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt của Arthur, ánh mắt gã phức tạp nhìn La Tiểu Lâu. Cậu nhất thời không biết đó là đồng tình hay căm ghét.
Đúng lúc này, Ngải Phàm dọn dẹp xong đi ra, mè nheo đòi Arthur huấn luyện cho mình. Khi quay lại nhìn Ngải Phàm thì Arthur đã khôi phục lại vẻ mặt cà lơ phất phơ ngày thường và kèm theo điệu cười có phần tà khí của gã. Ngải Phàm thấy La Tiểu Lâu thì do dự vài giây, lầm bầm vài tiếng: “Nếu bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không cần, tôi không sao, tôi có thể đi sắp xếp nguyên liệu.” La Tiểu Lâu cười tủm tỉm, ngoại trừ sở thích thu thập điên cuồng, thực ra cậu cũng giống 125 là ham nguyên liệu, dù chỉ có thể hỗ trợ xử lý, nhưng cậu cũng rất mong mình có thể tiếp xúc nhiều hơn để bắt tay vào làm.
Việc này không chỉ giúp rèn luyện ý thức nguyên lực mà còn nâng cao trình độ thuần thục xử lý nguyên liệu của La Tiểu Lâu. Trong mắt cậu, việc xử lý nguyên liệu có quan hệ rất lớn với ưu khuyết của thành phẩm linh kiện cơ giáp. Chỉ là rất ít người ý thức được điều này, đây chính là phát hiện của La Tiểu Lâu khi cậu dùng ý thức nguyên lực dải lên nguyên liệu lúc chế tạo hộp năng lượng.
Ngải Phàm giật mình trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, dường như không ngờ La Tiểu Lâu lại thành thực như thế này, “Anh tích cực như vậy để làm gì, Bạch Hằng cũng sẽ chẳng trả lương cho anh đâu.”
La Tiểu Lâu cũng lấy làm hoảng sợ, lập tức kêu lên: “Sao hắn ta có thể làm như vậy?! Cắt xén tiền lương của công nhân là sai, điều lệ phát luật tuyên bố rõ ràng như thế.” Dù chỉ làm ba ngày nhưng cũng không thể làm không công được. Cậu chưa bao giờ gặp phải cảnh ngộ này, ngoại trừ lúc ở với Nguyên Tích.
125 ở bên cạnh cũng tràn đầy căm phẫn mà trợ uy cho cậu, cứ như người bị bóc lột là nó: “Đúng vậy! Baby, cậu phải có khí thế hơn! Chúng ta phải đi kiện bọn họ!”
Ngải Phàm im lặng nhìn La Tiểu Lâu hai giây, vừa kéo Arthur đang cười nhe nhởn ra ngoài vừa lớn tiếng đề xuất: “Vậy anh cứ đi khiếu nại đi, tòa án tối cao của chúng tôi nhất định sẽ cử người tới thương lượng kết luận cho anh với anh Arthur trước.” Xa xa còn nghe thấy Ngải Phàm nói với Arthur rằng câu phê bình của La Tiểu Lâu đúng là vừa ngớ ngẩn vừa đáng thương, khiến Arthur phá ra cười.
La Tiểu Lâu lập tức nổi sung, đúng là, cậu có thể đàm đạo công bằng cái gì với đám cướp vũ trụ này chứ. Có điều, cậu thực sự rất thích xử lý nguyên liệu. Tiến thoái lưỡng nan một hồi, La Tiểu Lâu quyết định đến nhà kho hôm qua.
Có lẽ Bạch Hằng không ngờ La Tiểu Lâu nhanh như vậy mà đã xuất hiện trước mặt mình, y nhíu mày, đưa La Tiểu Lâu vào phòng làm việc rồi dẫn cậu đến một nhà kho loại nhỏ, nói: “Tôi đã xem nguyên liệu hôm qua cậu xử lý rồi, kỹ thuật cũng khá. Từ hôm nay trở đi, cậu trọng trách xử lý nguyên liệu của nhà kho này, ba ngày sau là đến hội chợ trao đổi linh kiện cơ giáp thì sẽ dùng.”
“Đó là cái gì? Buôn bán linh kiện cơ giáp hả?” La Tiểu Lâu thuận miệng hỏi, cậu không khỏi nhớ tới quản lí Cao của Thiên Đông, cũng may lúc đi đã giao đủ hộp năng lượng, hy vọng lúc trở về hàng tồn kho chưa dùng hết.
“Tất nhiên không phải như thế.” Bạch Hằng dựa vào cửa, quan sát La Tiểu Lâu bắt đầu xử lý nguyên liệu, trước đây những thứ này đều do y xử lí.
Chỗ Arthur cũng không phải là không có chế tạo sư cơ giáp, chỉ là nhân số quá ít, hơn nữa hầu hết đều là học nghề, người có thể độc lập chế tạo linh kiện cơ giáp như y hầu như không có, những người đó tối đa chỉ có thể tiến hành kiểm tra đơn giản cho cơ giáp, hoặc hoàn thành lắp ráp cố định linh kiện cơ giáp.
Không sai, ở đây thiếu khuyết nhiều nhất chính là chế tạo sư cơ giáp.
Vì nghe A Ly nói nên ấn tượng của Bạch Hằng về La Tiểu Lâu khá xấu. Nhưng thấy La Tiểu Lâu sau khi mệt nhọc tới mức ngất xỉu mà vẫn không nói một câu nào trở lại làm việc, thái độ của y với cậu đã có chuyển biến nho nhỏ.
Hơn nữa, khi quan sát La Tiểu Lâu làm việc, thấy động tác xử lý nguyên liệu và vẻ mặt chăm chú của cậu —— Bạch Hằng cảm thấy rất thoải mái. Thành thục, dường như còn mang theo nhiệt huyết từ trong xương cốt, khiến mọi người xung quanh không khỏi bị cảm hóa. Tính cách tiềm ẩn đó cũng đủ để bù đắp cho diện mạo xấu xí của cậu ta, có lẽ nên nói chuyện với A Ly, tên này không tệ, có thể giữ lại làm trợ thủ.
Vì cảm giác kỳ quái này mà Bạch Hằng kiên trì giải thích: “Đại hội trao đổi linh kiện cơ giáp kỳ thực là do toàn bộ thiên hà Khôi tổ chức, các chế tạo sư cơ giáp sẽ mang tác phẩm của bản thân mình để trao đổi kinh nghiệm và tâm đắc, đương nhiên sẽ bình chọn xếp hạng, top 3 sẽ được thầy Mạc chỉ bảo.”
“Vậy ư, may mắn quá nhỉ.” La Tiểu Lâu không quá thành ý nói, chế tạo sư cơ giáp có thể làm ra cấp bậc cao nhất là cấp ba? Đừng nói đùa, dù không cần thuốc cường hóa thì cậu cũng có thể gắng gượng làm ra một chiếc cơ giáp gần đến cấp bốn rồi.
Bạch Hằng muốn nói lại thôi, xoay người rời đi, y còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, đám Arthur rất coi trọng hội nghị trao đổi lần này. Nếu y có thể lọt vào top thì bọn y có thể sẽ nhận được một chiếc cơ giáp.
Để không gây chú ý, La Tiểu Lâu khống chế tốc độ xử lý của mình, nhưng trình tự xử lý thì cẩn thận hơn, cậu cảm thấy mình trước đây chưa bao giờ kiên trì như thế này, cũng chưa bao giờ đạt được hiệu quả như hiện giờ. Nhìn nguyên liệu được xử lý xong xuôi, La Tiểu Lâu thấy tay có chút ngứa ngáy. 125 thì hận không thể nuốt hết những đống nguyên liệu này vào trong không gian của nó, nó bèn quấy rầy La Tiểu Lâu một hồi lâu, cho đến khi cậu đồng ý nếu có tiền lương thì phải mua nguyên liệu cho nó đầu tiên thì mới thôi.
“Giây phút quan trọng như thế này, chẳng lẽ lại không mua thức ăn trước ư.” La Tiểu Lâu không hài lòng lải nhải.
“Vài ngày nữa là chúng ta có thể đi rồi, có một số nguyên liệu rất quý giá, thực chất thì cậu cũng muốn đúng không, đúng không. Hơn nữa, cậu chẳng bảo chỉ cần tôi tỉnh lại là cậu sẽ bằng lòng cho tôi sử dụng tiền của cậu, sử dụng tài khoản của cậu lên mạng đặt hàng, down phim, đồng thời tuyệt đối sẽ không đánh chửi tôi các thứ còn gì.”
“Tao nói lúc nào!” La Tiểu Lâu giận dữ.
125 bị khí thế của La Tiểu Lâu hăm dọa liền rụt cổ, nhưng lập tức hùng hồn bật lại: “Ý cậu là gì, tôi ghi âm hẳn hoi rồi nhá, cậu không thể cãi được đâu. Lúc tôi hôn mê rõ ràng cậu đã nói rằng, ‘Nếu mày tỉnh lại, tao quyết định sau này nhất định sẽ đối xử tốt với mày.’ ” Câu cuối còn bắt chước mười mươi giọng điệu của người nhận nuôi.
“…” Cái đó với lời mày nói cách xa nhau cả vạn dặm đấy.
Nhưng làm thế nào để có thể kiếm tiền mua đủ nguyên liệu lẫn thức ăn, đó là cả một vấn đề.
Đang rối bời thì Ngải Phàm đến tìm cậu, mặt nó nhăn nhó, phách lối như ông chủ, “Chiều mai tôi lên núi, anh đi theo tôi, chí ít có thể giúp tôi vận chuyển mấy thứ. Hừm, hai người tương đối an toàn, ngày mai bọn họ cũng không rảnh rỗi.” Có lẽ câu cuối kia mới là nguyên nhân chủ yếu, La Tiểu Lâu thầm cười chế giễu, dù có như thế nào thì Ngải Phàm cũng chỉ là một thằng nhóc, nếu thực sự gặp sự cố thì còn có 125, hẳn cậu cũng có thể bảo vệ Ngải Phàm.
Hôm sau, La Tiểu Lâu nhanh chóng kết thúc công việc bên chỗ Bạch Hằng, mặc dù y có phần không hài lòng nhưng vẫn đồng ý. Với tay trợ lý mới tới này, y thật sự không có gì để bắt bẻ. Chịu khó, làm việc lưu loát, với mỗi nhiệm vụ yêu cầu chưa bao giờ tỏ ra oán giận mà luôn mỉm cười.
Thấy mình càng ngày càng nghĩ xa xôi, Bạch Hằng đột nhiên sững sờ, bắt đầu kiểm lại xem mình đã thích A Ly được bao lâu, thế nên hiện tại đang một mình nên mới thấy trống vắng.
Ngải Phàm trèo lên xe vận tải thô sơ, cho La Tiểu Lâu ngồi ở ghế phó lái, bừng bừng hăng hái chạy ra khỏi nội thành.
La Tiểu Lâu cẩn trọng quan sát thành phố này, tuy lộ vẻ cổ xưa nhưng các biện pháp phòng thủ được làm vô cùng tốt, vừa nhìn là biết không thể so với Aalen. Thành lũy bên ngoài đồ sộ kiên cố, phía trên đặt pháo đồng viễn trình hạt nhân. Mặt trước thành lũy cứ cách hơn 10 mét là có một lô-cốt, làm nhiệm vụ bảo vệ trinh sát toàn diện.
Dễ thủ khó công (1), không hổ là tổng bộ của cướp vũ trụ.
Ngải Phàm giơ mã vạch trước ngực lên quét, cổng thành nhẹ nhàng mở ra.
“Em đi ra ngoài thành làm gì vậy?” La Tiểu Lâu hiếu kỳ hỏi, Ngải Phàm rõ ràng đang sống cùng Arthur, có cái gì mà một thằng nhóc lại muốn làm chứ?
Ngải Phàm cười bí ẩn, nói: “Thực phẩm, tôi muốn tặng cho anh Arthur một bất ngờ.”
Ngải Phàm nói xong La Tiểu Lâu cũng không hỏi nữa, theo phản xạ mà nuốt nước bọt. Nếu nói đến sự khác biệt lớn nhất giữa tinh cầu cấp cao và tinh cầu cấp thấp, trong mắt La Tiểu Lâu, điều đó không nằm ở sự khác biệt của công nghệ cao, cũng không phải ở kiến thiết phát triển thành thị, mà là ở thực phẩm.
Dù là ở tinh cầu cấp cao thì thực phẩm tự nhiên cũng cực kỳ đắt tiền. Còn ở tinh cầu cấp thấp, ngay thực phẩm nhân tạo cũng đã quý rồi, chứ đừng nói đến thực phẩm tự nhiên.
Ngoại thành là núi non triền miên, cây cối xanh um tươi tốt, trên cành cây cao lớn là những hoa quả tươi ngon, ngay cả Ngải Phàm cũng chưa bao giờ thấy, đi thẳng vào sâu trong núi non.
Nửa giờ sau Ngải Phàm mới dừng xe lại, rút thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng Arthur tặng ra trước, trên có cài một hộp năng lượng phổ thông dân dụng cẩn thận, loại thấp nhất với 50 la. La Tiểu Lâu ngẩn người, cậu dám chắc thanh đoản kiếm này tối đa có thể sử dụng được năm ngày.
Ngải Phàm vừa định thò ra ngoài thì bỗng quay lại nhìn chòng chọc La Tiểu Lâu, rồi lập tức lôi một khẩu súng từ trong xe ra đưa cho La Tiểu Lâu, nói: “Lát nữa nếu có động tĩnh gì thì anh tự bảo vệ mình nhé, đừng cản trở tôi, ok. Tôi xuống đi tìm thức ăn, anh —— bỏ đi, anh ở đây đợi tôi.”
Bóng dáng nhỏ con của Ngải Phàm vừa biến mất là La Tiểu Lâu cũng nhảy ngay xuống xe.
Nguyên liệu, ôi, tất cả đều là nguyên liệu, cái quả to tướng trong mắt dân bản xứ chẳng ăn được cũng chẳng dùng làm gì được kia, nhưng La Tiểu Lâu lại biết rất rõ, đó là quả Cẩm Tố – một trong những loại nguyên liệu cấp bảy, cũng là thuốc phản ứng thôi hóa (2) hiếm có. La Tiểu Lâu sướng như điên, chẳng cần tiền mà cũng có nguyên liệu cao cấp, đúng là quá toẹt dzời.
Sau khi trèo lên hơn 10 cái cây, cho dù đã dùng ý thức nguyên lực hỗ trợ, La Tiểu Lâu cũng bắt đầu phải thở dốc.
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Ngải Phàm. Ngay sau đó là một tiếng rống đinh tai nhức óc của dã thú.
…………………………
(1). Nguyên văn 易守难攻, có nghĩa là tuy phòng thủ đơn giản nhưng khó tấn công (chém)
(2). Thôi hóa là thúc đẩy quá trình biến đổi thôi có nghĩa là thúc giục hóa là thay đổi, tan chảy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...