Cơ Giáp Chiến Thần

Suốt mấy ngày bố của Du Du chỉ chạy theo ông cô đòi cho Trần Lạc gia nhập bộ đội, nhiều lúc ông của cô phải phái người lôi ra khỏi phòng ông làm việc, bố cô liền kéo cả đơn vị đến đóng quân trước trụ sở quân bộ, người cầm lều, người vác nồi, cả đám binh sĩ được ông cho đi dã ngoại ngoài trời, ông cô hết cách đành thương lượng với bố cố đợi Trần Lạc tỉnh sẽ chiều theo ý nguyện của Trần Lạc,

Trong lúc đó Trần Lạc vẫn hôn mê, dây chuyền trên cổ Trần Lạc âm thầm cải tạo cơ thể Trần Lạc, từng tia sáng mầu đỏ tía chạy len lỏi khắp cơ thể, lúc ẩn lúc hiện, ban đầu Trần Lạc cơ thể có chút gầy, làn da đen sạm, bắp thịt nhỏ cảm giác như người lâu ngày không vận động, giờ để ý kĩ có thể thấy từng thớ thịt trên cơ thể Trần Lạc săn chắc, có mầu cổ đồng, khuân mặt gầy có chút hốc hác được thay bằng khuân mặt góc cách, nhìn tổng thể có thể thấy cơ thể Trần Lạc thay đổi khác biệt một trời một vực.

Trần Lạc hôn mê ba ngày sau tỉnh lại, trong ba ngày này Lý Nhất cứ cách một thời gian lại đến thăm Trần Lạc, chỉ sợ Trần Lạc xẩy ra chuyện gì, ngoài ra còn có gia đình nhà Du Du, cô chưa thấy Trần Lạc tỉnh lại thì luôn thấy tội lỗi, day dứt, vì cô mà Trần Lạc bất tỉnh, vừa thấy Trần Lạc tỉnh lại Lý Nhất đã sai người báo ngay cho thủ trưởng, sau đó nói với Trần Lạc:" sao rồi, không sao chứ Trần Lạc ".

Trần Lạc đáp:" đói ".

" mau, đem thức ăn lên ", Lý Nhất vội phân phó thủ hạ.

" vâng, trưởng quan ".

Sau khi ông Du Du nhận được tin Trần Lạc tỉnh lại thì tức tốc đến phòng bệnh thăm Trần Lạc, đến nới thấy Trần Lạc đang ngồi ăn thì ông lão thở phào nhẹ nhõm. Đợi Trần Lạc ăn xong ông Du Du hỏi:" sao, giờ cậu cảm thấy thế nào,có gì khác trước không ".


Trần Lạc đáp:" thưa ngài, cháu chỉ cảm thấy người thoải mái hơn trước, tinh thần cũng tốt hơn trước ".

" Ừ, không sao là tốt rồi, cậu trai trẻ ta có việc muốn nói với cậu ".

Trần Lạc hiểu ý liền trả lời luôn:" thưa ngài việc ngài đã nói với cháu, cháu xin từ chối, sau việc thoát chết này cháu chỉ muốn làm người bình thường không muốn làm cơ sĩ ".

Ông lão ngạc nhiên nhìn vào Trần Lạc như muốn soi rõ suy nghĩ của Trần Lạc:" Cậu chắc chứ, cậu thực sự nghĩ vậy à ".

" Vâng, cháu chắc ".

Ông Du Du thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, trước khi đi để lại một câu:" đợi cậu ta nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi phân phó người đưa cậu ta về trường ".

Lý Nhất đáp:" rõ, thưa thủ trưởng ", sau khi ông lão đi Lý Nhất nhìn Trần Lạc với ánh mắt đầy tiếc nuối " sao cậu lại không đồng ý, phải biết rằng nhiều người muốn được như cậu mà không được, cậu có tài năng bẩm sinh người người khác không có, cậu có muốn suy nghĩ lại không ".

Trần Lạc biết Lý Nhất là lo lắng cho tiền đồ của mình nhưng Trần Lạc có nỗi khổ trong lòng, sau việc này Trần Lạc cần phải làm rõ Đậu Đậu là ở như thế nào, cơ thể mình hiện tại ra sao, nhiều bí mật cần Trần Lạc tìm hiểu nhưng không thể cho người khác biết, Trần Lạc nhìn Lý Nhất nói:" vâng,giáo quan, học sinh đã quyết định rồi, mong giáo quan không nên khuyên nữa ".

" được rồi, quyết định là ở cậu, lúc nào muốn về bảo với ta một tiếng ta sẽ đưa cậu về trường ".

" cảm ơn giáo quan ".

Đột nhiên trước của có bóng dáng Du Du, sau khi Du Du nghe hết câu chuyện không nói một lời nhìn Trần Lạc với ánh mắt thất vọng, có buồn bã, có tiếc nuối, rồi Du Du quay mặt bước theo ông lão.

Trần Lạc thấy thế đột nhiên định gọi Du Du lại giải thích nhưng lí trí đã ngăn lại " Trần Lạc giờ có bí mật về Đậu Đậu mà không ai biết, khi chưa đủ sức tự bảo vệ bản thân và người cung quanh thì Trần Lạc tuyết đối không để cho ai biết đên Đậu Đậu, rồi có một ngày ta cường đại, lúc đó ta sẽ nói cho nàng hết thẩy ".


Sau khi thấy khỏe hẳn, Trần Lạc được Lý Nhất sai người đưa về trường học, trên đường Trần Lạc mê man sũy nghĩ tương lai sau này, suy nghĩ xem đầu tiên sẽ làm gì, làm sao để thực hiện lý tưởng và quan trọng nhất Đậu Đậu với mình có quan hệt như thế nào.

Trong lúc mải suy nghĩ Trần Lạc đã được đưa về đến phòng, phòng Trần Lạc nằm ở một con hẻm nhỏ ít người qua lại, Trần Lạc từ nhỏ được một ông lão nhặt về nuôi, Trần Lạc nhiều lần hỏi ông lão có biết cha mẹ mình là ai không nhưng ông lão chỉ nói lúc nhặt được Trần Lạc không thấy có giấy tờ gì chỉ có chiếc dây chuyển đeo trên cổ Trần Lạc được để bên cạnh, từ lúc đó Trần Lạc luôn đeo chiếc dây chuyền đó để mong có một ngày được gặp cha mẹ, sau khi Trần Lạc lên trung học thì ông lão mất từ đó Trần Lạc chỉ có một mình, thỉnh thoảng có Phong Dương sang thăm và rủ Trần Lạc đi học còn lại không có ai biết Trần Lạc sống ở đây.

Sau khi về phòng Trần Lạc việc đầu tiên là liên hệ Đậu Đậu:" Đậu Đậu, đi ra ta có việc cần hỏi ".

Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu:" Chủ nhân có gì dặn dò ".

"Có cách nào cho ta mạnh lên trong thời gian ngắn không ".

Đậu Đậu đáp:" thưa chủ nhân, ngài có thể huấn luyện ở không gian song song, ở đó tỉ lệ thời gian so với nơi này là 1: 1000, tức là ngài ở đó 1000 ngày thỉ Đia Cầu mới trôi qua một ngày, nhưng khi ngài tham gia huấn luyện phải hoàn thành xong huấn luyện mới được trở về Địa Cầu ".

" thế nếu ta không hoàn thành thì sao ".

" nếu ngài không hoàn thành thì sẽ vĩnh viễn mắc kẹt tại đó, chủ nhân yên tâm thí luyện là giúp ngài mạnh lên chỉ cần ngài để ý sẽ không có chuyện gì xảy ra cả ".


Nge Đậu Đậu nói Trần Lạc nửa tin nửa ngờ, suy tư hồi lâu nghĩ về ánh mặt thất vọng của Du Du Trần Lạc quyết định liều:" Đậu Đậu đưa ta đi thí luyện ".

Đậu Đậu lanh lảnh đáp:" Vâng thưa chủ nhân, xuyên toa chuẩn bị bắt đầu 5, 4, 3.. 1. bắt đầu thí luyện ".

Ánh sáng vụt qua đột nhiên Trần Lạc xuất hiện giữa một xa mạc rộng lớn, ở đây chỉ có cát và cát, có giọng nói trong đầu vang lên " Nhiệm vụ: Sống sót ", " Thời Gian: ba mươi ngày ", bắt đầu đếm ngược.

Trần Lạc ngạc nhiên nhìn nhiệm vụ rồi nhìn nơi mình đứng:" Đùa cái gì vậy, ba mươi ngày trên sa mạc không thức ăn không nước uống, ta khiếu nại, Đậu Đậu ít ra phải cho ta chuẩn bị chứ ".

Đậu Đậu đáp:" thưa chủ nhân, nhiệm vụ theo yêu cầu để chủ nhân mạnh lên nên không cho phép chuẩn bị bất cứ đồ dùng hay dụng cụ gì, từ giờ Đậu Đậu sẽ đợi chủ nhân hoàn thành xong nhiệm vụ rồi mới trả lời chủ nhân được ".

" khoan đã,Đậu Đậu thế này ta phải làm sao, Đậu Đậu ". Trần Lạc cố gọi nhưng không thấy có tiếng nói, Trần Lạc khóc không ra nước mắt lòng thầm nghĩ:" thôi xong, ta còn chưa lấy vợ, ta còn chưa có con, chết vì dại gái rồi. thôi đến đâu hay đến đó ",

Trần Lạc rảo bước trên sa mạc cằn cỗi bắt đầu hành trình ba mươi ngày sống sót của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui