Ban đêm đang ngỉ ngơi Vương Khải tâm sự Trần Lạc “ Ngủ chưa Trần Lạc, có phải ngày mai chúng ta sẽ chết không “.
Đang nghỉ ngơi Trần Lạc nói “ Chiến sĩ tinh anh mà sợ chết à “.
Vương Khuông nhắn nhó “ Ta chưa lấy vợ nên tất nhiên không muốn chết rồi, mai ta với chú làm vài đường cơ bản bằng cơ giáp nhé “.
“ Tùy tiện phùng bồi “.
Vương Khải nhếch miệng cười một tiếng, ánh trăng soi sáng màn đêm báo hiệu một ngày mai không biết.
Sáng sớm tỉnh dậy chưa kịp rửa mặt Vương Khải đã rủ Trần Lạc ra điều khiển cơ giáp, nhưng như một thói quen Trần Lạc sáng nào cũng chạy bộ, huấn luyện động tác cơ bản của Đậu Đậu đưa để có thể bảo trì trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Thấy hai người linh mới tinh thần có vẻ phấn chấn đội trưởng cười bảo “ Ha Ha, một đêm ngủ dậy có vẻ tinh thần tố đó, quen thuộc với nơi này chưa, nếu có gì không biết hỏi Thanh Ba hắn sẽ chỉ cho “
“Ha ha, cảm ơn đổi trưởng, dù sao cũng phải thích ưng thôi, Thanh Ba lão ca có thể mang hai chúng tôi đi thử cơ giáp được không “ Vương Khải đáp lời.
“ Được thôi đi theo ra ”. Thanh Ba dẫn hai người đến chỗ tám chiếc cơ giáp đang nằm ở đó. Thấy cơ giáp hai mắt Trần Lạc lại tỏa sáng thấy thế Thanh Ba nói.
“Ha ha, cậu nhóc đừng vội vàng chứ, trước khi lên để ta kiểm tra cơ giáp đã,ta kiêm cả duy tu cơ khí, mỗi khi lên cơ giáp đều cần chiến sĩ duy tu kiếm tra cơ giáp rồi hẵng lên, đây là kiến thức cơ bản đó.”
Trần Lạc rất hưng phấn nhưng cũng đành nghe lời, hắn lần đầu tiên thấy ĐC đời thứ 3 ngoài đời thật, hắn sắp có một chiếc cơ giáp cho riêng mình sao lại không hưng phấn được.
Thanh Ba kiểm tra một vòng cơ giáp rồi nói: “ Xong rồi đó hai cậu nhóc, cam đoan hoạt động ổn định, à còn một điều nữa đồ ăn nước uống hôm qua là khẩu phần của cả tháng, do đây là vùng chiến địa nên khả năng chuyên chở vật tư rất khó, cố mà tiết kiệm, nhất là nước uống, ở đây nắng nóng quanh năm không có nước dự trữ nữa đâu.”
“Như vậy đến nước tắm giặt,đánh răng rửa mặt cũng không có à ”, Vương Khải khi còn trong đội đặc chủng cơ giáp được trang bị vật tư từ a đến z, đến nơi này thiếu thốn đủ thứ hắn đúng là không chịu được,
“Ha Ha mạng còn khó giữ, nghĩ gì đến tắm giặt, rửa mặt, cứ sống sót đi rồi trở về muốn tắm lúc nào thì tắm lúc đó ” Thanh Ba ở đây làm hậu cần duy tu cũng nửa năm, hắn thấy rất nhiều người như hai thanh niên này đều có hy vọng trở về xong đều tử vong trước khí đến thời hạn, hắn chỉ lắc đầu cảm thán.
Trần Lạc không quan tâm lời Thanh Ba lắm, hắn cố tình xin đến đây để chiến đấu, để bản thân mạnh lên, hắn chỉ hứng thú với cơ giáp.
Thấy Thanh Ba bảo đã được Trần Lạc không nhịn được phi thân vào khoang lái cơ giáp cao gần hai mét, nhìn Trần Lạc nhẩy lên Vương Khải cùng Thanh Ba trợn mắt há mồm, gì mà bật nhẩy cái được hai mét, người ngoài hành tinh đội lốt người Địa Cầu à.
Thấy Vương Khải vẫn đứng yên không nhúc nhích Trần Lạc dục, “Nhanh lên cơ giáp hai ta đối quyền “.
Nghe Trần Lạc nói lòng Vương Khải run run, người đã biến thái thế hy vọng điều khiển cơ giáp cũng không biến thái thế đi.
Đang định lên cơ giáp thì có tiếng kèn tập hợp.
“Trần Lạc, Vương Khải từ giờ hai người chính thức là thành viên của tiểu đội mười ba, có gì hỏi các anh em trong tiểu đội, giờ cấp trên ra chỉ thị cho chúng ta tấn công một đoàn xe hậu cần của người Nhân Ngư, tất cả chuẩn bị sẵn sàng hai tiếng sau xuất phát “
“Vâng, trưởng quan!”
“Trần Lạc với Vương Khải cùng quen thuộc cơ giáp xong lập tức trợ giúp người khác di chuyển vật tư ”.
“Vâng, trưởng quan!”
Hai người cùng về tới chỗ cơ giáp của mình, Trần Lạc khởi động ĐC03 tiếng máy móc nổ ầm ầm, một cảm giác quen thuộc tràn vào đôi bàn tay, cảm giác điều khiển cơ giáp chân thật.
Hai giờ sau cả tiểu đội bắt đầu di chuyển theo hiệu lệnh của đội trưởng, tám chiếc cơ giáp chia làm bốn tổ, mổi tổ hai chiếc, Trần Lạc với Vương Khải đi cuối cùng để bảo vệ cho xe tải chở vật tư và đạn dược.
Đang di chuyển đột nhiên đội trưởng giơ tay ý bảo dừng, cả đoàn người dừng lại ơ vào tư thế chiến đấu.
“ Anh em xem ra hôm nay chúng ta không trở về được rồi, phía trước là một tiểu đội người Nhân Ngư phía trước, ai muốn chạy thì đi trước ta đoạn hậu “
Tất cả mọi người trong tiểu đội lòng run lên, bình thường một tiểu đổi người Nhân Ngư có thể đánh giáp lá cà với một tiểu đoàn người Địa Cầu mà vẫn toàn thân trở ra, hiện tại họ có mười một người còn không đủ một tiểu đội, sao có thể đánh lại.
Ai tròng lòng cũng hoảng hốt chỉ có Đại Hán đứng ra “ Đội trưởng tôi đoạn hậu với ngài “ nói đoạn lai xe bọc thép tiến về cạnh Phong Tử hai tay đặt lên báng súng máy chuẩn bị nhả đạn.
Lý Khắc không nói một lời lặng lẽ ông súng bắn tỉa tiến về sườn đồi bên cạnh làm thủ thế chuẩn bị tất công, cả tiểu đội ai cũng sợ chết nhưng khi thấy đội trưởng mình như vậy ai cũng không muốn bỏ đi, bộ mặt liều chết xuất hiện dần dần giữa các bịnh sĩ, một binh sĩ nói “ liều thôi đội trưởng, không thành công thì cũng thành nhân, lên anh em “.
nói xong mọi người cùng đứng song vai với đội trưởng. Trần Lạc cũng tiến tới đứng ngang hang, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Từ phái xa một tiểu đoàn tiêu chuẩn mười hai cơ giáp của người Nhân Ngư, ai cũng điều khuẩn cơ giáp NNSM đời thứ tư của tinh hệ Nhân Ngư đang dần dần tiến về phía tiểu đội nơi Trần Lạc đang đứng. Hai bên từ xa đã thấy nhau, người Nhân Ngư mỗi khi gặp người Trái Đất đều muốn đuổi tận giết tuyệt, họ cho rằng người trên Trấi Đất có truyền thuyết về người cá là đang sỉ nhục dân tộc họ, từ đó hai bên kết thù, kẻ sống ta chết không ai nhường ai.
Phong Tử thấy vậy ra lệnh:” An hem chuẩn bị, Lý Khắc bắn tìm tên đội trưởng hạ gục hắn trước, Đại Hán bắn yểm hộ, Thanh Ba chuẩn bị dụng cụ hậu cần, các cơ sĩ mớ đạn pháo chuẩn bị tiến công.
Bên phía Ngư Nhân vừa thấy Trần Lạc liền phát động tấn công, mười hai cơ giáp ầm ầm lao lên, các binh sĩ thấy thế tuy long quyết tâm nhưng ai cũng sợ chết, mồ hôi đã ướt đẫm chiếc ao đang mặc.
Phong Tử chuẩn bị ra lệnh tấn công đột nhiên một ánh điện xẹt qua, Trần Lạc điều khiển DDC03 ( thay ĐC03 bằng DDC03) lao về phía trước. hai tay hắn một tay cầm đao titan một tay cầm súng laze lao thẳng về phía đối phương.
Đội trưởng Phong Tử định hét quay lại thì họ được chứng kiến một cảnh tưởng cả đời mình chưa bao giờ chứng kiến.
Đầu tiên Trần Lạc cầm súng laza không cần ông ngắm vừa chạy vừa bắn, hắn bắn tổng cộng đúng ba phát vào ba khớp nối ở chân của cơ giáp đi đầu tiền làm hắn mất đà ngã thẳng xuống nền đất nóng, thấy đối thủ bị chậm nhịp tấn công Trần Lạc điều khiển DDC03 bứt tốc lên phía trước, đao titan đâm thẳng về phía đầu của robot đang ngã trên nền đất, tất cả đối thủ đều giật mình, bọn hắn không ngờ tiên phong lại bị hạ trong chớp mặt, thấy cái kết bi thảm của đồng đội người Nhân Ngư không những không lùi bước mà còn trở nên điên cuồng hơn, tất cả rống lớn lao về phía Trần Lạc.
“ Sattttttttttttt “
Mười một cơ giáp vây tròn lấy Trần Lạc không cho hắn thoát, ai cũng muốn băm thây DDC03. Trần Lạc nhẹ nhàng rút thanh đao titan đang cắm ở đầu cơ giáp đối phương, bọ dạng ngạo nghễ.
Mười một robot thấy thế đồng loạt tiến công Trần Lạc, hắn lập tức cầm súng laze bắn vào nền đất xung quanh tạo bụi che tầm nhìn, trong không khí kho hạn, mặt đất cằn cỗi, khói bụi bay mù mịt chỉ thấy một bóng đen lướt như điện xẹt, gặt hái từng chiếc đầu robot của đối phương, từng chiếc, từng chiếc như bị đám bụi ăn mất, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của người điều khiển khi bị chiếc đao titan khổng lồ xiên qua ngực.
Khói bụi qua đi trên chiến trường còn lại duy nhất một chiếc robot đang đứng, trên tay đang cầm một chiếc đầu robot kiểu dáng của tinh hệ Nhân Ngư còn tai kia đang cầm đao titan, một chân đang đạp trên xác của cơ giáp đối phương.
Trần Lạc lúc này đang trong trạng thái chiến đấu, một lúc kia hắn giết người đầu tiên hắn cảm giác có một cỗ sức mạnh dâng trào trong người, hắn tiến nhập trạng thái võng ngã, trong tâm trí chỉ còn giết chọc, chắc ảnh hưởng bởi huyết thống mà hắn trở nên tiêu cực như vậy.
m thanh Đậu Đậu vang lên: “ chúc mừng chủ nhân đang ở trạng thái hoàn mĩ chiến đấu, cần ngài thường xuyên duy trì trạng thái này, không nên bị tình cảm chi phối “, nói xong âm thanh cũng vụt tắt.
Đã lâu lắm rồi hắn không có nói chuyện với Đậu Đậu, hắn cần phải kiểm tra lại cơ thể của mình.
Vứt đầu cơ giáp đối thủ đi hắn nhẹ nhàng để đao titan vào vỏ, tay cầm súng laze từ từ bước về phía đồng đội của mình, hắn bảo “ Đã giải quyết xong. về thôi đội trưởng “
Phong Tử không nói một lời, nhìn trận đấu vừa diễn ra hắn không dám nói một lời, một cơ sĩ Địa Cầu có thể giải quyết một tiểu đội tinh hệ Nhân Ngư được trang bị đến tận chân rang, hắn quay mặt về các động đội nói “ từ nay Trần Lạc là đội trưởng của tiểu đội mười ba, có ai dị nghị gì không “.
Cả đám gật đầu như gà mổ thóc, đến cả ít nói như Lý Khác cũng thốt ra “ vâng “.
Trần Lạc hắn vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi trạng thái khát máu, hắn cần phải về lều của mình, cần phải hỏi Đậu Đậu xem tại sao hắn lại như vậy, hắn cảm giác mình giết người rất nhẹ nhàng, lần đầu tiên giết người hắn có cảm giác rất thoải mái, không tự chủ được hắn mới bảo Phong Tử như đang ra lệnh.
Cả tiểu đội nhìn Trần Lạc có khâm phục, có sợ hãi, sao một học sinh vừa mới tốt nghiệp đã có thể mạnh như vậy, hay bọn hắn ở đây lâu đã bị lỗ thời, Trần Lạc nếu tính theo quân hàm phải lên tá từ lâu rồi, kĩ năng điều khiển robot thế kia phải là vương bài trong vương bài được cả Địa Cầu bảo hộ sao lại bị điều đến nơi này, còn Vương Khải thì trong long thấp thỏm “ chết cha lỡ khoe khoang trước mặt thằng nhóc này, không biết nó có tìm mình so găng thật không “ tuy hắn là tinh anh nhưng hắn biết có chiến đấu hắn chỉ một đối một với người Nhân Ngư mà thôi, hắn chưa đủ trình độ một người đánh một tiểu đội như Trần Lạc, quái vật, không phải người, người ngoài hành tinh, đó là nhưng điều hắn đang nghĩ về Trần Lạc, hắn cũng thấy lạ là Trần Lạc mạnh như vậy sao chưa từng nghe thấy tên, hay đây là một người của gia tộc bí ẩn nào đó đưa đi lịch luyện hoặc cũng có thể một là của một tổ chức bí ẩn nào đó của Địa Cầu, càng nghĩ hắn càng hoang mang.
Cả tiểu đội mười ba trước khi về cũng không quên quét dọn chiến trường, đồ của người Nhân Ngư toàn là đồ tốt, tận dụng được cái nào hay cái đó không nên lãng phí.
Tiểu đội mười ba là tiểu đội tử vong do đó quân nhu được cấp phát rất ít, có khi còn ít hơn tiểu chuẩn, hôm nay tiêu diệt được một tiểu đội người Nhân Ngư làm tiểu đổi mười ba như hạn hán gặp cơn mưa, một loạt đồ tốt được Thanh Ba khuân lên xe tải trở về đơn vị.
Phong Tử dặn dò anh em không được nói sự việc hôm nay ra bên ngoài, hắn đoán Trần Lạc vì muốn lịch luyện mà đi đến nới này, hắn không muốn làm kinh động đối phương.
Trở về doanh trại Phong Tử kiên trì nhường vì trí đội trưởng cho Trần Lạc dù hắn đã nói từ chối, đánh phải chập nhận Trần Lạc về lều dành cho đội trưởng.
Những người khác đều gật đầu đồng ý, sau trận chiến ai cũng bỏ đi khuân mặt chán nản, mà thay vào đó là hy vọng có thể sống sót trở về, thấy được thực lực của Trần Lạc làm niềm tin của tiểu đội tử vong tăng cao hơn, có lẽ bọn hắn sẽ sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...