Cô Giáo Học Sinh Hay Thế Thân
8g30 p.m
Nó bước vào phòng thì thấy cô đang ngồi bó gối mà khóc, đôi mắt cô xưng húp cho thấy cô đã khóc rất nhiều.
Nhìn cảnh ấy mà nội tâm nó cảm thấy như muôn vàng nhát dao xuyên qua.
Cô lúc này thật yếu đuối làm cho nó có cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho cô.
- Nó: Cô ngoan.
Đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi đã qua rồi.
Đừng buồn nữa
- Cô: Huhuhu…cô đau…cô đau lắm..
- Nó: Rồi cô sẽ tìm được người xứng đáng hơn anh ấy mà (nếu người đó có thể là em thì tốt biết mấy)
- Cô: Cô và anh ấy…hic…yêu nhau đã 5 năm…hic…cô luôn cho rằng tình yêu này là vĩnh cửu nhưng có lẽ cô đã lầm..hic..hic…
Sau một hồi khóc muốn cạn nước mắt thì cô đã thiếp đi trong vòng tay của nó.
- Nó: Nhìn cô đau khổ thế này trong lòng em cũng chẳng vui sướng gì.
Em biết cô không thuộc về thế giới của em nên em chấp nhận là người đứng sau âm thầm bảo vệ cô *vuốt tóc cô*
Sau nhiều ngày được nó chăm sóc chu đáo từng li từng tí thì cuối cùng cô đã có thể xuất viện.
- Nó: Hôm nay cô được xuất viện rồi đó.
Cô mau mau khỏe lại để còn đi dạy nữa chứ, tụi trong lớp cứ hỏi cô hoài luôn đó
- Cô: Mấy ngày qua thật cảm ơn em.
Không nhờ em chăm sóc cô thì cô cũng không biết làm thế nào nữa
- Nó: Cô với em mà còn khách sáo vậy sao ^.^
Tại nhà cô
Vừa đỡ cô vào nhà nó vừa xách theo một đống thứ nào là thuốc bổ, thức ăn dinh dưỡng vân vân mây mây.
Vừa đặt cô lên ghế sofa nó đã chạy ngay vào trong bếp sắp xếp lại gian bếp của cô
- Nó: Cô không nên ăn mấy thứ đồ ăn liền này đâu.
Rất có hại cho sức khỏe đó- nó vừa bỏ đồ vào tủ lạnh vừa càm ràm
- Cô: Em như là một ông cụ non vậy.
Cô ở có một mình thôi nên ăn vậy cho tiện, dù gì cô cũng không biết nấu
- Nó: Em quyết định rồi từ đây bửa ăn của cô sẽ do em lo.
- Cô: Nhưng…
- Nó: Không được cải
- Cô: Em thật độc đoán
- Nó: Chỉ là em lo cho cô thôi
Dạo gần đây nó rất khác lạ, nó quan tâm cô nhiều hơn, chăm lo cho cô từng chút.
Những lúc cô buồn chán nó sẽ pha trò cho cô vui, những lúc cô cần sẻ chia thì nó sẽ bên cạnh lắng nghe những gì cô nói.
Cô nhận thấy rằng nó đã thay đổi nhưng cô nghĩ nó chỉ là muốn đối xử tốt với cô giáo của mình thôi nên cô cũng không để ý lắm.
- Nó: Cô nghĩ gì mà thẩn thờ vậy??? Em về đây, cô ở nhà cẩn thận
Những ngày qua nó luôn bên cạnh cô trong bệnh viện và giờ đây thiếu vắng nó cô thấy thật trống trải.
Nó cũng không khá hơn là bao, tuy rằng không muốn xa cô nhưng nó sợ nếu nó lộ liễu quá thì cô sẽ sợ mà bỏ chạy nên nó quyết định tiến từng bước.
Với lại nó cũng có hẹn với cậu nên phải về.
- Cô: Ừm…về cẩn thận
- Nó: Em đã nấu cháo rồi đó.
Cô ăn rồi nghỉ ngơi sớm đi.
Tạm biệt cô
- Cô: Ừ.
Cô biết rồi
Tại Bar King, quán bar nổi tiếng nhất thành phố X, tại đây quy tụ những thứ xa hoa hào nhoáng, mang dại về đêm của thành phố này.
Đây cũng là nơi những cậu ấm cô chiêu thể hiện mình những lúc đêm về.
Nó vừa bước xuống xe đã làm xôn xao một góc trời.
Một chiếc áo thun tay dài xăn lên tới khủy tay và một chiếc quần jeans bụi rách gối đi kèm theo đó là đôi giày nike.
Cộng với gương mặt baby cute và dáng người cao gầy càng làm cho nó giống như một vương tử ấm áp, làm cho bao nhiêu thiếu nữ say đắm.
- Quần chúng A: Người gì đâu mà vừa đẹp trai lại giàu có.
Nhìn chiếc xe giới hạn anh ta đi kìa.
Ước gì….
- Quần chúng B: Hình như là con gái
- Quần chúng A: Con gái sao mà đẹp trai baby cute vậy.
Nhưng mà không sao chụy thích
- Quần chúng B: Bớt mơ mộng đi má.
Ảnh là của tui
Nó đi ngang qua thì nghe được cuộc cải vả ấy.
Nhẹ nhàng mỉm cười với hai cô gái rồi lướt đi làm hai người như muốn ngất xỉu.
Bar King lúc nào cũng là nơi náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Những vũ điệu quyến rũ, say mê của những vũ công chuyên nghiệp.
Những màu sắc óng ánh của những ly rượu làm cho ta chưa uống mà đã muốn say.
Những đường cong quyến rũ, sự say mê hòa nhịp vào âm nhạc gần như điên cuồng.
Tất cả những điều ấy tạo lên một khung cảnh thật rực rỡ và tɦác ɭoạи.
Nó vừa mới bước vào đã có quản lí ra tiếp đón
- Quản lí: Cậu chủ, cậu Phong đang chờ trong phòng
- Nó: Ừ.
Cảm ơn anh, anh đi làm việc đi em tự lên được rồi
- Quản lí: Vâng
Phòng VIP 8
Nó vừa bước vào phòng đã thấy cậu đang ôm ấp sờ mó một người con gái, ăn mặc rất sεメy điện nước quá đầy đủ.
- Cậu: Mày đến rồi sao???
- Nó: Khẩu vị mày vẫn nặng như vậy- nó mở lời châm chọc cậu
- Cậu: Mày làm như là mày không có vậy
- Nó: Haha…em này hình như là ngôi sao mới nổi, ngọc nữ thanh thuần đây mà
- Cậu: Có mắt nhìn.- vừa nói chuyện với nó nhưng cậu vẫn xoa bóp đều đặng lên bộ ngực của cô gái làm cô ta phải cuối đầu xấu hổ
- Nó: Thôi không giỡn nữa.
Kêu tao ra đây có chuyện gì???
- Cậu: Dạo này bạn tui bận quá ta ơi.
Gặp một chút cũng không được
- Nó: Hừ.
Bớt nhảm đi
- Cậu: Không giỡn nữa.
Mày thích cô rồi phải không???- cậu thay gương mặt cà chớn lúc nãy bằng gương mặt nghiêm túc làm cho nó cũng phải bái phục tài lật mặt như lật sách này của cậu
- Nó: Ừ đúng.- nó không phủ nhận mà lập tức trả lời như đó là một điều hiển nhiên
- Cậu: Mày suy nghĩ kĩ chưa???
- Nó: Tao chỉ muốn làm theo những gì con tim mình mách bảo
- Cậu: Mày luôn như vậy.
Luôn làm theo cảm tính.
Như vậy chỉ thiệt thòi cho mình thôi
- Nó: Tao biết rồi.
Thôi uống đi nào
Sau khi cậu và nó bàn bạc một số công việc xong thì hai người lê cái thân đã ngà ngà say định đi về.
Nhưng đi ngang qua quầy bar thì có một sự kiện làm nó phải dừng chân lại.
Một đám côn đồ đang vây quanh một cô gái.
Có vẻ như cô gái ấy đã rất say và đang tranh chấp với đám côn đồ.
Dù gì đây cũng là bar của nó nên nó không muốn có bất cứ việc gì xảy ra ở đây.
Nó bước tới gần thì thấy tên đại ca của nhóm côn đồ đang chuẩn bị đánh cô gái thì nhanh tay mà bắt lấy cánh tay của hắn.
- Nó: Nè ông chú.
Đừng có gây sự chứ- vẫn là nụ cười đó nhưng không còn là nụ cười ấm áp nữa mà là một nụ cười mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo đến cực độ
- Đại ca: Mày là ai??? Sao dám xen vào chuyện của ông.
Mày không muốn sống nữa hả thằng nhóc
- Nó: Haha…
- Đại ca: Thằng chó.
Mày cười gì hả??- nói rồi hắn lao tới đánh vào mặt nó
Mọi người nhìn thấy nắm đấm to bự của tên to con kia sắp giáng vào người của nó thì thầm than thở cho nó.
Nhưng mọi chuyện không như vậy, nó đã bắt được cú đấm đó tiện thể bẻ gãy luôn cánh tay ấy làm cho mọi người ở đây ai cũng kinh ngạc.
Nó ra tay thật tàn bạo, chỉ một chiêu không cho người khác con đường sống.
Mấy tên đàn em thấy đại ca mình bị thương thì rất hoảng loạn nhưng chúng ỷ đông nên xông vào nó để trả thù cho đại ca.
Lúc bọn chúng xông lên thì đã bị người của nó bắt lại.
Sau khi xử lí tên đại ca thì nó mới quay qua nhìn người con gái đang ngủ say trên quầy bar.
Gương mặt thiên sứ ấy làm nó giật mình, người nằm đó không ai khác chính là cô.
Nó tức giận đến cùng cực, nếu nó đến muộn một chút thì không biết bây giờ cô sẽ ra sao.
- Nó: Đem hắn *chỉ tên đại ca* đi vào phòng thí nghiệm đi.
Các cậu biết phải làm thế nào rồi chứ
- Quản lí: Vâng.
Tôi sẽ xử lí ngay- tên đại ca cùng những tên đàn em mau chóng được đưa đi
- Nó: Làm phiền mọi người rồi.
Hôm nay tôi mời, mọi người cứ thoải mái vui chơi
Bầu không khí lại tiếp tục náo nhiệt như chưa có gì xảy ra.
Cậu nãy giờ chỉ đứng nhìn thì đột nhiên lên tiếng: Tao rút lại câu nói mày chỉ làm việc theo cảm tính
- Nó: Thôi tao đưa cô về đây
- Cậu: Ừ.
Đi đi
Suốt đường đi cô cứ quậy phá đủ kiểu làm nó rất khó khăn mới đưa cô về được nhà
- Nó: Cô ơi.
Tới nhà rồi mình vô nha
- Cô: Không.
Không chịu đâu, không muốn về nhà, về nhà đau…đau lắm
- Nó: (cô vẫn còn yêu anh ấy như vậy sao???) Vậy cô muốn đi đâu em đưa cô đi
- Cô: Không…không biết- nói rồi cô ngủ mất làm nó phải quay xe về nhà nó
Sau khi ôm một thân đầy rượu của cô lên phòng thì nó đi xuống dưới lầu pha nước chanh cho cô
- Nó: Cô ơi..dậy uống nước cho giải rượu nè
Nó nâng cô dậy nhưng nó chưa kịp làm gì thì cô đã nhào tới ôm chặt nó mà khóc lên
- Cô: Tuấn ơi.
Em nhớ anh lắm…huhu..
con tim này thật yếu mềm.
Em tự hứa với lòng sẽ quên đi anh nhưng em không làm được…huhu….
Nó nghe cô nói như vậy thì trong lòng nhói lên từng cơn.
Nó biết cô yêu Tuấn rất nhiều nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra thì nó lại cảm thấy đau không thể tả được
- Nó: Cô ngoan.
Ngủ đi rồi mọi chuyện sẽ trở lại như lúc trước thôi mà *vỗ vỗ lưng cô*
- Cô: Huhuhu…tôi đau…đau lắm..những kí ức ngày xưa cứ hiện lên làm cho tôi như không hít thở….huhuhu.
Tuấn à em nhớ anh…
Sau một hồi khóc nháo thì cuối cùng cô đã chịu đi ngủ, lần này nó không ngủ cùng cô mà đi tới sofa trong phòng để ngủ.
Nó muốn đi phòng khách ngủ nhưng nó lại sợ nửa đêm cô say sẽ xảy ra chuyện nên nó không yên tâm.
- Nó: (Dù thế nào thì em vẫn sẽ mãi dõi theo cô.
Chỉ cần được nhìn thấy cô cười, cô hạnh phúc thì em cũng vui rồi).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...