Bố Hà có thể tung hoành ngang dọc trong giới xem bói nhiều năm như vậy, dựa vào khả năng quan sát sắc mặt, Hà Điềm Điềm lập tức khẳng định, ông thực sự đã nhìn ra rồi.
Nghĩ lại, không có gì phải giấu giếm bố mẹ, nhưng phải nói thế nào đây, cũng là một vấn đề.
Suy nghĩ một chút, Hà Điềm Điềm nói: "Thực ra, lần này hình như con bị ngã đập đầu đến mức hỏng não thật, sau khi tỉnh lại, con có thể nhìn thấy một số thứ mà người khác không nhìn thấy."
"Mở thiên nhãn?" Bố Hà trợn tròn mắt.
Trời ơi! Có người kế thừa rồi!
Không đúng, không đúng, là ‘con hơn cha là nhà có phúc’.
Là một người mê tín, lúc này tâm trạng bố Hà vô cùng kích động, người vừa rồi nghiêm túc dạy dỗ con gái như thể không phải là ông vậy.
Hà Điềm Điềm: "...!Coi như là vậy đi."
Hệ thống với thiên nhãn, nghĩ kỹ lại cũng na ná nhau, bố đã tìm cho cô một cái cớ rất hay.
Bố Hà: "..."
Bố Hà bật dậy đóng sầm cửa lại, động tác nhanh nhẹn đến mức khiến người ta há hốc mồm.
Trước khi đóng cửa, ông còn nhìn trái nhìn phải, may mà xung quanh không có ai.
"Chuyện này không được nói lung tung, chỉ có ba chúng ta biết thôi, ngay cả A Nham cũng không được nói."
Bố Hà cảm thấy lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là kích động.
Ôi chao, cuối cùng cũng có người kế thừa rồi! Con gái ông thật lợi hại!
"Chuyện này tôi biết." Mẹ Hà gật đầu lia lịa, sau đó nhíu mày: "Đây là tiết lộ thiên cơ đấy, Điềm Điềm, sau này không được tùy tiện xem bói cho người khác, nếu như gặp báo ứng thì phải làm sao?"
Bố Hà như bị dội một gáo nước lạnh, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo lại.
Nghĩ kỹ lại, không nói đến chuyện có gặp báo ứng hay không, chỉ riêng việc khai thiên nhãn đã rất nguy hiểm rồi, phải tiêu hao rất nhiều tinh lực và nguyên khí, người bình thường thật sự không chịu nổi.
Hai vợ chồng đều nảy ra ý định khuyên Hà Điềm Điềm từ bỏ.
Sao Hà Điềm Điềm có thể từ bỏ được, cô biết rõ sự khác biệt giữa hệ thống và thiên nhãn.
Vừa rồi, lúc xem bảng thông tin của Lương Bằng, Hà Điềm Điềm đã hiểu được hệ thống này có tên là "Hệ thống khuyến học", ký chủ chỉ có thể là giáo viên, đối tượng nhắm đến là học sinh.
Thông qua việc giúp đỡ học sinh giải quyết vấn đề để họ chuyên tâm học hành, có lẽ là mục đích của hệ thống này.
Còn cô, sau khi giúp đỡ học sinh cũng có được một số lợi ích.
Hà Điềm Điềm xem xét kỹ lưỡng, hệ thống sẽ có điểm kinh nghiệm làm tiêu chuẩn đánh giá, tuy Hà Điềm Điềm mới chỉ vừa liên kết, nhưng vì đã giúp hai bố con Lương Bằng giải quyết vấn đề, nên hiện tại đã có 100 điểm kinh nghiệm ban đầu.
Cùng với việc điểm kinh nghiệm tăng lên, trình độ giảng dạy và mức độ thiện cảm của cô với học sinh cũng sẽ không ngừng được nâng cao.
Ngoài ra, các chức năng cơ thể tương ứng cũng sẽ được nâng cấp, chỉ có điều điểm này cần phải được mở khóa dần dần, hiện tại cấp độ kinh nghiệm của Hà Điềm Điềm mới chỉ là cấp 1, nên chỉ mới mở khóa được [Khả năng tự chữa lành], sau khi nâng cấp khả năng này 25 lần, cô sẽ mở khóa được [Khả năng tái tạo].
Tuy nhiên, nhìn số điểm kinh nghiệm cần thiết để nâng cấp 25 lần đó, Hà Điềm Điềm lập tức cảm thấy [Khả năng tái tạo] thật sự quá xa vời.
Mặc dù vậy, cô vẫn rất hài lòng, bởi vì [Khả năng tự chữa lành] thực sự quá mạnh mẽ.
"Bố mẹ, bố mẹ không nhận ra từ lúc xuất viện đến giờ, đầu con không còn đau nữa, cơ thể cũng không còn yếu ớt nữa, trông còn tràn đầy sức sống hơn cả lúc chưa bị bệnh sao? Con có thể cảm nhận được, từ sau khi làm việc tốt hôm nay, cơ thể con như được tiếp thêm năng lượng vậy, không còn chút khó chịu nào nữa."
Nói xong, Hà Điềm Điềm sờ sờ mặt mình: "Trời ban thiên nhãn, vậy mà lại để con nhìn thấy toàn chuyện xui xẻo, con cảm thấy đây chính là ý trời, con không giải quyết thì thật có lỗi với bản thân.
Hơn nữa, để con trơ mắt nhìn học sinh gặp nạn mà không ra tay giúp đỡ, con cảm thấy mình không làm được, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cũng đâu có dạy con như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...