Cô Giáo Chủ Nhiệm


Hè về với ai thì vui chứ với tôi chán òm.

Mua hay thuê một mớ truyện về 2 anh em nằm đọc rồi xả tung nhà, cơm nước hôm nào mà làm biếng là cứ luộc trứng mà chấm nước tương hoặc lấy dưa mắm ra mà quất.

Có bữa nhà cửa không quét, chén bát để nguyên, 2 thằng tôi bị mẹ quát cho một trận và hăm he đòi tống khứ về nhà dì 3.
Không phải ngẫu nhiên mà mẹ tôi lại sử dụng đến tuyệt chiêu đó vì: Từ bé đến lớn anh em nhà tôi sợ mẹ như sợ cọp, và 2 thằng cũng thừa biết là từ nhỏ cho đến khi lấy chồng, mẹ tôi sợ dì 3 như sợ cọp.

Vậy theo nguyên lý bắc cầu kinh điển: Chúng tôi sợ dì 3 như sợ siêu cọp.

Theo cái lẽ đó nên từ khi cả 2 anh em nhận thức được chuyện ấy thì mỗi lần lười mẹ tôi đều mang ánh hào quang rực rỡ của dì 3 ra mà hù.

Tuy nhiên giờ tôi đã lớn và chai khi nghĩ rằng dì 3 có khó thì khó với con với em, chứ sao lại khó với cháu họ được!

Và quả thực tôi không bị đá về nhà dì 3, hê hê, nhưng lại bị quăng về nhà dì 4.

Dì 4 thì trái ngược lại với dì 3, dì rất hiền, nên cái hôm đi bụi thì ý nghĩ đầu tiên của tôi là về nhà dì 4.

Hồi lúc mới sinh, tôi còn nhớ, à nhầm… Là mẹ tôi kể lại thì 3 tháng đầu tiên là dì 4 nuôi cả 2 mẹ con nhà tôi.

Cả nhà ngoại lúc đó cưng tôi lắm, mở miệng ra một điều cũng Nguyên, 2 điều lại là Nguyên.

Đến mức sau này khi đã được “chuyển” về nhà nội thì mỗi đêm dì 4 tôi đều khóc vì nhớ cái mặt với tiếng khóc của tôi không chịu được.

À mà kể nhiêu đó thôi, không các bác lại chửi.

Tóm gọn lại một câu: Tôi đã đi tu trá hình trong vòng 1 tháng ở bên ấy.

Hằng ngày đi ra đi vô, có hôm qua mợ 6 phụ bán hàng tạp hóa.

Rồi lại về vườn phụ dì 4 nhổ cỏ.

Ôi cái cuộc đời thanh tao gì đâu.

Suốt ngày quanh quẩn ruộng vườn công nhận thư thả lạ luôn các bác ạ!

Chiều chiều ra đứng bờ sông.

Nhớ về quê mẹ, lại trông con đò.

2 câu thơ tự chế bá láp trên là trúng y chang với cái viễn cảnh của tôi vào buổi chiều tà miền sông nước.


Tôi ngồi bệch xuống cái bờ sông mà im lặng nhìn ngắm những con tàu qua lại, có khi hứng chí ôm điện thoại gọi cho cô Phương, cũng có khi dụ khị thằng Cẩn lết qua đây chơi với tôi cho đỡ buồn.

Nhưng đời nào thằng khốn đó nó qua.

Nhưng đời tôi nó hay “Buồn ngủ gặp chiếu manh”, nhỏ Thảo bên cạnh nhà cậu 6 thấy tôi ngày nào cũng ngồi tựa góc dừa mà than thở (theo lời nó miêu tả) nên thấy cũng tội, mấy ngày sau có ra nói chuyện đỡ buồn.

Nhỏ này tuy không thuộc diện CVD nhưng cũng không phải sắc nước hương trời hay nhìn vô thích liền như những người đang tồn tại trong cuộc sống của tôi.

Tuy nhiên ở nhỏ tôi lại tìm được một sự giản dị và đôi khi có những câu lại đáng cho người ta suy ngẫm.

Đó cũng là lúc tự dưng tôi cảm thấy cuộc đời này có nhiều thứ ta cần phải dốc hết lòng mà trân trọng.



Rồi thì tôi quay trở về nhà sau khi mém tu thành chín quả.

Nhưng được vài hôm thì có biến:

Chẳng là hôm ấy tôi chở thằng Kha vào chơi với thằng Tuấn, em nhỏ Hạnh.

Dì Uyên như thường lệ gặp anh em nhà tôi thì hớn hở ra mặt, ngồi tí là lại khen anh em tôi càng lớn càng đẹp trai ra.

Nhỏ Hạnh thì ghét, cứ nhăn nhăn cái mặt vì mỗi lần dì Uyên nâng tôi lên cũng là lúc nhỏ bị hạ xuống một cách thậm tệ…

Mà sao những lúc đó nhỏ lại không hề tinh tế như tôi cảm nhận nhỉ? Có gì đó rất trẻ con… cụ!

Nhưng sự việc đơn giản như vậy thì tôi chẳng kể làm qué gì.

Lúc sau dì Uyên có kêu nhóc Tuấn cho chó ăn (nhà nhỏ Hạnh nuôi nhiều chó lắm, rộng mà) thì tôi lại vô tình đứng ngắm xem cây xoài nhà dì đã có trái chưa.

Tất nhiên là tôi là dạng đã ngu mà tỏ ra nguy hiểm, ếu biết mùa xoài là tháng mấy mà cứ ra đứng xớ rớ, để rồi khi 2 thằng oắt Tuấn và Kha chọc chọc con chó thì tôi mới chú ý.

Con này nó nổi khùng ghê lắm, cứ gầm gừ mãi, nhà dì Uyên nuôi nó lâu rồi, thấy già yếu nhưng cũng không nỡ bán mà cứ cột lại cho nằm một chỗ.

Nhưng con chó tru tréo hồi thì cũng im và tôi an tâm tia xoài tiếp.

Khốn nạn thay thằng Tuấn không tha, cứ lấy cây củi chọt chọt hay sao mà con chó nổi khùng rồi nhào tới đứt phăng luôn sợi dây.

2 thằng ôn toi chạy té khói còn tôi biết cm gì đâu mà chạy.


Thế là bổn cũ soạn lại, 6 tuổi bị mấy ông hàng xóm bắt rồi chửi vài câu, đến năm cũng tuổi 16 tôi lại bị chó hỏi thăm cũng với lý do là những thằng khác chơi ngu.

Bờ mờ.

Con chó già mà răng còn chắc thấy sợ, đớp một phát tôi chỉ biết rú lên mà té nhào xuống, chân do đau quá mà đá cho nó một phát.

2 ngày sao con chó chết, chả biết vì cú đá của tôi hay do bệnh dại trong người nó.

Và nó ra đi bỏ lại mình tôi bơ vơ giữa những ống kim tiêm thần thánh.

Tôi không biết “sợ kim tiêm” có phải do di truyền không mà cả nhà ba cha con tôi đều sợ nó hơn sợ tà.

Bằng chứng là khi lên 10 tuổi, lúc đó tôi vẫn ở gần nhà nhỏ Hạnh và đợt đó có vụ tuyên truyền chống viêm não Nhật Bản gì đó.

Thế là dì Uyên và mẹ tôi đè đầu tụi nhỏ ra chích hết.

Hôm đầu tiên tôi chích trong trạm y tế, nhiều người kiềm lại nên mũi thuốc cũng đâm vô rồi rút ra nhẹ nhàng.

Hôm thứ 2 tái lại 1 tháng sau mũi đầu thì tôi chích ở nhà, nhỏ Hạnh cũng qua nhà tôi chích và nó cũng đã làm xong nhiệm vụ nhưng chưa vội về.

Đơn giản là nhỏ muốn coi tôi chích.

Hôm ấy cũng có ông anh họ qua bên nhà tôi ôn thi trên tỉnh nên ở lại vài ngày.

Vấn đề đặt ra ở chỗ ở đâu có kim, tuyệt đối sẽ không có tôi ở đó.

Cái sự thật đó được chứng minh khi mẹ tôi vừa cầm cây kim lên búng vài phát vào ống chích là tôi đã tót ra ngoài sân.

Ai kêu thế nào cũng ếu vào.

10 phút sau mẹ tôi sùng máu, ông anh tôi ngồi cười, còn nhỏ Hạnh thì híp mắt run vai, ai cũng biết nó đang trong tình trạng nào rồi đó.

– Giờ mày vào không!! – Mẹ tôi sấn ra sân.

– Á!! – Tôi đã tót ra bãi đấy trống kế bên nhà.

2 mẹ con nhìn nhau qua hàng rào lưới.


Và thế là tôi chạy vòng vòng xung quanh cái nhà độ 2 tiếng mặc cho nhỏ Hạnh cười rũ rượi.

Kệ tía nó, tôi chả quan tâm.

Cho đến khi ba tôi đi làm về thì tình hình khởi sắc, lúc đó tầm khoảng gần 8h rồi.

– Nguyên vô đây con, ba kêu mẹ không chích nữa!

– Thiệt không ba? – Tôi hiện đang đứng ngoài cổng.

– Thiệt, vô đi, đứng ngoài mũi cắn coi chừng sốt xuất huyết nữa – Bị ba hù, tôi lại nhớ đến viễn cảnh nằm trong bệnh viện khi lên cơn sốt đó lúc nhỏ nên mới từ từ lết vào.

Đi vào nhà việc đầu tiên là quan sát mẹ tôi.

Quả thật mẹ cũng bình thản và cái kim đã được đậy nắp lại thật, tôi thở phào ngồi xuống ghế mà coi tivi, đang quay qua quay lại tìm cái remote thì một cảnh tượng hãi hùng diễn ra trong căn nhà nhỏ: Ba tôi cùng ông anh cùng lúc phóng đến ép tôi xuống ghế mặc cho tôi vùng vẫy.

Mẹ tôi thì mở nắp kim tiêm cũng vừa bay lại thì tôi lấy hết sức bình sinh mà vùng lên đòi quyền dân chủ.

Hình như ba tôi cùng ông anh đánh giá sai đối thủ nên chân tôi dũi một phát là thoát khỏi vòng vây nhưng ba tôi chụp đầu lại kịp, thế là vật vã hơn 10 phút, tôi quậy hết ga cứ như hôm nay là ngày cuối cùng được sống.

Cuối cùng ba tôi dùng hạ sách chồm lên mà đè tôi xuống, ông anh thì giữ chặt chân, phía trên thì mẹ tôi dùng tay ép đầu tôi xuống ghế salon mà chích một phát ngay bắp tay phải.

Theo 2 thằng Nguyên đã lớn hơn tí thì thằng Nguyên 10t bấy giờ hệt như bệnh nhân trong viện tâm thần đang lên cơn điên và bị người ta áp chế.

Ôi mẹ ơi, cũng may là nhỏ Hạnh đã về rồi đó.

Sau khi chích xong thì mẹ tôi trừng mắt nhìn.

Ba tôi nạt một câu: “CÓ VẬY THÔI À!” Còn ông anh thì bụm miệng cười.

Dòm ai giờ cũng tóc tai rũ rượi, mặt mày đờ đẫn, quần áo thì bị nhào khỏi chê.

Tóm lại đọc tới đây thì ai cũng hiểu tôi sợ tiêm thuốc còn hơn sợ chết.

Hiểu được nỗi lòng của con trai cả, mẹ tôi thân chinh chở tôi chính ngừa dại đi trong 2 bữa đầu.

Ờ thì dù sao dụi đầu vào lòng mẹ cũng bớt đau hơn.

Thiệt chứ cái thuốc đó nó hành tôi nóng sốt dữ lắm các bác ạ.

Và nó cũng chính là nguyên nhân mà giờ đây chiều cao của tôi đã dừng ở con số 1m8.

Đến lần 3 thì mẹ tôi ở nhà với lý do: “Con trai lớn rồi”, lớn quái gì chứ, năm nay mới lên 11 à.

Nhưng mà có người yêu rồi mà ta, thôi, lớn rồi.

Vậy là tôi đến tiệm thuốc của dì Nga như 2 lần trước, vì cùng là trong ngành y nên dì Nga khá thân với mẹ tôi và biết tôi từ khi còn đỏ hỏn.


Thấy thôi đến một mình là cười liền cái một, chả biết cười vì cái gì nữa.

Nhưng ếu hiểu sao mẹ lại không chích mà lại giao cho dì Nga cơ chứ?!

Nuốt nước bọt cái ực, tôi nhìn dì Nga hết rút thuốc ra, bơm thuốc vô rồi lại rút ra.

Phải trấn tỉnh mình dữ lắm mới không bay ra khỏi sân lần nữa khi nhìn dì búng búng ống thuốc như mẹ tôi.

Nhưng ở ngoài chợt có tiếng xe bóp còi, chắc là bán thuốc.

Dì Nga đậy nắp lại kim tiêm lại rồi bảo tôi ngồi chờ.

Vì đang ngồi trong nhưng chỉ cần thò đầu ra là thấy ai đứng ngoài liền.

Ôi đệch, là nhỏ Quỳnh và nhỏ cũng đã thấy tôi ngay 1s sau đó.

– Nguyên đi khám bệnh hả? – Sau khi mua thuốc xong mẽ nhiều chuyện nán lại.

Sao đứa con gái nào cũng muốn xem thảm cảnh của tôi vậy? Cái bà bác người yêu cũng đã ước phải chi có mặt lúc tôi đang chích thuốc đó.

Ghét kinh!

– Không, đi chích thuốc – Tôi cười méo xệch.

– Ừm…

Và thế là lại kiếm ghế mà ngồi xuống.

Má ơi là má, sao má không về đi chứ?! Ở đây tế ai vậy hả???

Hiện tại bây giờ đã hoàn toàn đổi khác, ngồi kế tôi là nhỏ Quỳnh, mà nó là ai? Con cá mà thằng Khôi đang câu, có sự giúp sức nhiệt tình từ thằng Cẩn.

3 thằng tôi trong nhóm chích choè và tội lỗi thay nhỏ Nguyệt lại là thành viên.

Nếu tôi sơ xuất thì có khi chuyện này cả lớp chúng nó biết chứ không đùa.

– Nguyên! Nguyên sao vậy?!

– À, à không gì!

Nhỏ Quỳnh khều khều với vẻ mặt hơi lo, chắc nhỏ thấy tôi đang đần thối cái mặt ra.

Và nó nào biết hôm đó tôi buộc phải đóng vai anh hùng, nhìn cái cây kim “nhọn quắc” trong lòng tuy run như cầy sấy nhưng phải làm mặt tươi tỉnh như ta đây sợ quái gì cái chuyện chích thuốc cỏn con này.

Mà ếu hiểu sao hôm nay dì Nga chích nhẹ thế nhỉ, cứ như muỗi cắn ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui