Leo lên xe trong cái tiết trời mưa dông lắc rắc, tôi cứ chạy theo con đường thẳng tấp trước mắt.
Từ từ mà chạy cũng đã tới nhà nhỏ Hạnh, nhìn vào trong thì nhà nó cũng tắt đèn ngủ rồi.
Cũng phải, đã hơn 11h rồi mà.
Tôi vẫn cứ giữ cái ý định về nhà ngoại, tất nhiên không phải về nhà ông ngoại rồi, nơi mà tôi hướng đến là nhà dì 4 cơ.
Dì ở một mình đó giờ lại rất thương tôi nữa, chắc sẽ là nơi “trú” an toàn nhất.
Nhưng đi khoảng thêm độ trăm mét thì tôi nhận ra hôm trước mình để cái thang ngay cạnh lan can luôn, bờ mờ, ba chỉ cần leo xuống rồi kiếm chìa khóa là mở cổng ngon ơ.
Không được rồi, về nhà ngoại là chết, sao tôi quên cái chi tiết đó vậy trời??
Giờ mà đi đường chính chắc chắn sớm muộn gì cũng bị gông đầu về, gì chứ giờ tôi cà nhỏng trên xe đạp, ba mẹ lại đi xe máy, không kiếm ra được cũng uổng.
Nghĩ vậy tôi đâm lao phải theo lao, nhìn thấy ngã rẽ trước mắt, tôi lượn xe vào luôn vì nghĩ đây là con đường lúc trước tôi từng đi học thêm.
Dù trời có tối thật nhưng tôi vẫn có thể nhìn nhà mà đoán đường.
Nhưng… ôi đệch! Nhà cửa gì khác quá vầy nè trời??
Từng nhà từng nhà một, sao nhớ hồi đó ở đây là cái nhà của thằng Hưng mập, học chung với tôi hồi tiểu học mà, giờ sao kỳ vậy??
Rồi cái nhà của cô giáo Hoa tôi theo học thêm năm lớp 4 giờ đâu rồi!!!
Trời thì mưa lất phất, tôi thì đứng ngó nghiêng từng nhà.
Giờ chẳng nhẽ chạy ra, có mà bị gông đầu ngay tại trận.
Thôi thì… đi đại.
Chạy riết chạy riết, băng qua những cánh đồng mà ắt hẳn lúc ban ngày sẽ là một khung cảnh rất đẹp, chạy ngang qua những căn nhà không hề quen biết chủ nhân.
Bỗng xẹt
Ôi đệch, cái xe nó bị xẹp bánh hả trời.
Vậy là dẫn bộ.
Đúng là tôi gặp hết cái xui này đến cái xui khác mà.
Nhưng may thay khi đi qua một căn nhà nọ vẫn còn đang sáng đèn, dựng xe tính vô hỏi đây là đâu vì tôi đã mất phương hướng hoàn toàn khi đi dưới mưa hơn nửa tiếng đồng hồ, đoán vậy.
Gâu gâu gâu gấu gâu
2 con chó trong nhà sủa thay chủ nhân, chắc tụi nó tưởng tôi đang muốn ăn trộm gà, hic, tình ngay lý gian rồi.
– Ai ở ngoài đó?! – Ông anh nào đó đứng trước thềm ba vừa gãi bụng vừa dòm lom lom ra.
– Dạ cho em hỏi đây là chỗ nào? Hãng cám Minh Tân gần đây không ạ? – Tôi lớn giọng, bờ mờ, lũ chó lại sủa, hết hồn à.
– Đi theo đường này, cỡ 200m là thấy à! – Ổng chỉ hướng.
– Dạ, cảm ơn anh.
– Tôi gật đầu lễ phép cóc cần biết ổng có thấy không, rồi sẵn tiện nguyền rủa luôn 2 con chó, hẹn ngày mần thịt.
Thế là tay dắt xe, chân chạy tơn tơn đi tìm hãng cám.
Vì xưa nay cái hãng đó nằm ngay trên đường lộ, nên kiểu nào khi đi tới thì vòng qua chắc chắn sẽ ra đường chính mà thôi.
Hic, khổ quá.
15 phút sau, tôi đứng ở đường chính, nhưng giờ chẳng lẽ chạy bộ về nhà ngoại? Đi tới nơi chắc đột quỵ luôn.
Nhưng chỗ tôi đang đứng đây, đi độ trăm mét, lại là nhà của ai kia.
…
Đứng trước cánh cổng màu trắng, trong khi những giọt mưa bắt đầu nặng hạt đang trút thẳng xuống mặt, tôi giơ tay bấm chuông nhưng… Đệch, không “ăn” á? Mới chiều còn được mà trời! Chẳng lẽ cái sự xui của tôi nó ảnh hưởng lên luôn cái chuông của cô hả ta? Nghi lắm.
Mà giờ sao kêu đây? Đâu có đem điện thoại đâu mà gọi.
– Cô ơi! Cô..! – Tôi ôm cổng la ó trong màn mưa… Vài giây sau nghe tiếng kêu đáp của… mấy con chó gần đó.
Lạy chúa!
Thôi thì lỡ rồi, đứng đây không chừng ba mẹ chạy qua lại phát hiện là toi.
Tôi dắt xe qua bên hông nhà cô, dựng xe sát tường rồi thủ thế, vuốt mặt quệt mũi các kiểu rồi tiến hành leo tường.
Mợ, y hệt thằng ăn trộm nhà nghề.
Chật vật mãi mới ngồi chựng trên tường, cũng may là tường nhà cô không có mấy cây nhọn nhọn như cô Yến, không là tôi đi luôn rồi.
– Cô ơi cô..!! Cô… B… rừ… ừ – Tự nhiên vô thềm ba rồi lại thấy trong người có gì đó giật giật run run.
Mà sao im re vậy cà? Theo góc độ nhìn thẳng từ cửa chính thì phòng ngủ tắt đui, chắc bà bác này bả ngủ từ đời nào rồi.
Hic, lạy trời đừng phải người ngủ rồi là như chết nha trời.
Kêu thêm phát nữa thì một cơn gió lạ thổi ngang qua và vô tình làm tôi… Lạnh thấy mụ nội.
Đen vỡi.
Hết xiết tôi gõ cốc cốc vào lớp kính của cửa chính.
Đứng gõ nhiệt tình, vừa gõ vừa hú thì cuối cùng cái cửa phòng ngủ cũng mở vì tôi thấy ánh đèn hắt ra, rồi bà bác của tôi cũng ra, nhưng đi ngược hướng, vô bếp tế ai trong đó vậy???
Nhưng cái gì cũng có mục đích, người con gái tôi chết mê chết mệt đang từ từ bước từng bước lên phòng khách, thấy vậy tôi càng gõ mạnh hơn và la to hết cỡ.
Cứ tưởng sẽ đến mở các bác ạ, ai dè đứng ngay cửa phòng học tự nhiên giơ dao ra.
Ôi trời phật ơi!!!
– AI ĐÓ!! Tui… tui có dao nè nha… Đừng có hù… Tui nha..!
Coi kìa, coi bả chìa cái dao ra kìa, tay run như cầy sấy thế kia thì đâm thọt được quái gì chứ.
– Em nè, em nè cô..!!
– Hic, Nguyên ơi, cứu cô..! – Bà bác nhà tôi đứng chựng lại.
Ủa kỳ vậy!? Tưởng kêu tên tôi là biết rồi chứ???
– CÔ!!! EM NÈ!!! – Tôi phát bực lên la làng xé tan tiếng mưa rơi xối xả, giờ ếu quan tâm đến hàng xóm có nghe hay không.
– Nguyên?! Em hả?! – Cô giáo bước lại gần xác nhận.
– CHỨ CÒN AI NỮA CHỨ!!! – Tôi chưng mặt sát cửa kính.
– Hic, để cô lấy chìa khóa.
Nhìn cái tướng chạy rất khó miêu tả của cô, tôi đang quạu mà cũng phải phì cười.
Hết biết.
Nhưng điều tôi không thể ngờ là trong đêm ấy, sau khi cánh cửa chính dần mở thì cũng là lúc cô ôm chầm lấy tôi, thật chặt, như muốn chắc rằng chính là tôi chứ không ai khác.
Sau này cũng có khi tôi được thử lại cái cảm giác đó nhưng không thể nào phê như con tê tê như bây giờ được.
Lần đầu tiên được gái ôm mà, gái này gái đẹp kinh hồn nữa, cứ như biến thành một con người khác ấy.
Sướng rân óc.
Đứng chựng một hồi mà thấy bà bác chưa có ý định buông, với lại mình mẩy tôi hôi như cú vọ nên…
– Cô tính ôm em tới sáng luôn hả?!
– Hở, ừ… cô…
– Ớ… oái…
Oạch
– Ơ..!
Sau khi bị xô một cú quá bất ngờ, tôi té chỏng gọng trên sàn thềm ba trơn ướt, siêu nhục các bác ạ.
Cô giáo vội đỡ tôi dậy nhưng tôi lúc bấy giờ với bộ mặt hầm hố vì quá quê, giật luôn cái chùm chìa khóa ra mở cổng dắt cái xe vô không màn đến ông trời ổng đang mưa như trút nước.
Xong, người và xe ướt như chuột lột luôn rồi.
…
– Nè, uống đi – Cô đưa tôi cái cốc của Nescafe nhưng ở trong là sữa Cô gái Hà Lan.
– Dạ!
Lúc đó tôi mới nhận ra cô cầm thêm một cái khăn lông trắng nữa, nhẹ nhàng bước đến mà quàng lên người tôi.
Thật chứ lúc đó tôi ấm từ trong bụng ấm ra luôn các bác ạ.
– Sao khuya khoắt vầy mà em còn đến đây?! – Cô ngồi đối diện tôi.
– Chuyện gì cũng có lý do của nó hết cô ạ! – Tôi ngửi ngửi rồi húp miếng sữa cho lòng mề thêm ấm.
(Mà sao thấy giống cún nhệ?)
– Thì cô đang hỏi cái lý do đó!
– Thôi cũng không có gì đâu, mà em muốn hỏi nè…
– ..?
– Sao khi nãy rõ ràng em nghe cô kêu tên em rồi mà cô còn nói gì cứu cứu là sao?! – Tôi húp tiếp ngụm sữa, vừa đắc chí ngồi ngắm khuôn mặt xinh đẹp của bà bác nhà tôi đang chuyển sang ửng hồng.
– Thì… Cô… Lúc đầu có biết ai gọi cửa đâu, tưởng trộm không đó.
– Cái rồi nhớ đến em lúc đó á! – Tôi nhướng mày lên.
– Đâu, em nghe nhầm rồi, tai hại quá – Cô giáo chối đây đẩy.
– Hê, không phải thì thôi.
– Tôi húp thêm vài ngụm sữa.
Không hiểu sao tự nhiên thấy ngon ác các bác ạ.
– Mà nói thật đi, em… Sao em đến đây?!
– Trời đêm giông bão, hứng chí đến đây tỏ lòng thành kính – Tôi nhún vai.
– Không giỡn đâu, nói đi! Mà mẹ em biết không?! – Cô giáo nhăn mặt.
– Biết thì dễ gì em ngồi được đây.
– Tức là không biết á?! Em vừa phải thôi chứ, đi vầy rồi mẹ lo thế nào? Hư quá.
– Vừa nói cô vừa đứng dậy bước vội vào trong.
– Cô mà báo là em xách xe đi luôn đó – Tôi để cốc sữa xuống.
Mấy giây trôi qua vẫn không thấy cô quay ngược trở lại tức là coi thường lời nói của nhau.
Trong lòng tôi rối lắm các bác ạ, tôi không phải là không muốn cho mẹ biết tôi đang ở đâu, nhưng mà… khi mẹ tôi biết thì chắc chắn người chồng tồi đó cũng sẽ biết rồi gông đầu tôi về.
Tất nhiên tôi chưa đủ bình tĩnh đến gặp ông ấy.
Nghĩ thêm vài giây, tôi ra thềm ba gạt tó, vừa tính xách xe đi xuống bậc thềm thì có lực níu xe lại, rất khẽ nhưng cũng đủ để tôi nhận biết.
– Đừng đi, cô không gọi nữa đâu.
Vô nhà đi để bệnh nữa.
Thử hỏi nghe cái lời nói dịu dàng như rót mật vào tai thì thách thằng nào đi cho được chứ!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...