Nhẹ nhàng vặn ổ khóa rồi mở hé cửa ra, y chóc cô giáo đang nằm trên giường hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Nhưng mà không giống lắm, sắc đẹp thì không biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng về tư thế thì khác, bà bác đang nằm nghiêng, với lại nằm có một bên giường hà.
Nhón chân lên, tôi vươn người dòm dòm xem cái mặt quay bên kia đang ngủ hay thức.
Nói chung là đang nhắm mắt đó, mà đó có phải là ngủ không? Mà sao thấy im lìm hà.
Xoạt
Tôi đứng mở mắt trân trân khi thấy cô giáo trở mình, mắt vẫn nhắm, vậy là chắc ngủ rồi.
Đứng ngắm chưa đã, tôi bèn ngồi xuống để nhìn kỹ hơn.
Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi nhìn ngắm cô giáo ngủ trong tư thế thoải mái.
Lạy chúa, con chưa muốn vô tù mà cái bà này bả cứ ép con là sao đây?
Ngắm mê mệt thì độ 3 phút sau, tôi đánh liều đưa tay vén vài cọng tóc mái của cô lên.
Tất nhiên để đảm bảo cô đang ngủ tôi phải dòm trước ngó sau dữ lắm.
Cái bà này ngủ gì say thế không biết.
Cỡ tôi mà là thằng trộm nào động lòng tà chắc Trần Hoàng Nguyên chết không nhắm mắt đâu, cô có biết không hả?
Thật khẽ khàng, ngón trỏ tôi hơi run run nhích lại gần mặt cô giáo hơn, rồi thì…
Chát
– Về đi!!! – Nói rồi người đang nằm quay qua bên kia, nét mặt chẳng thể hiện khổ chủ mới vừa ngủ dậy gì cả.
Tôi bị lừa à?
– Cô không có ngủ hả? – Tôi xoa xoa cái cổ tay vừa bị đánh.
– …
Ớ?! Không thèm trả lời luôn?? Ôi ôi, cô giáo nhà tôi giận dai thật.
– Thôi mà cô, em đùa tí thôi mà – Giờ mà tôi nói tới cái câu “Nghĩ không làm được mà ai dè…” Để chạy tội là thế nào bả cũng chém đầu.
Ai chứ bà bác này ghê lắm.
– …
– Cô… ô… ô… ô..!! – Chống 2 tay vào cạnh giường tôi quỳ thẳng gối vươn người lên cố nhìn qua xem cô mở mắt hay nhắm…
BỐP
– …
– Cô à!! – Quay mặt lại tôi vừa há mồm ra thì…
– …
– …
1s… 2s… 4 mắt nhìn nhau, lại trào máu họng.
Số là cô giáo không biết do tức quá đâm ra tăng xông là bật dậy hay không, nhưng vừa tát vào mặt tôi một phát thì tự dưng mặt tôi nó như đàn hồi qua quay ngược lại.
Mà vấn đề là bây giờ hai cái mặt nó đang áp sát vào nhau, cách độ 2cm, cỡ giờ tôi hơi chường mặt ra tí là thế nào cũng có cảnh 16+.
– Về đi!!! – Cô giáo gắt khi đã quay mặt qua bên kia tránh né ánh mắt tôi.
– Thôi mà cô, tha lỗi cho em đi, em lỡ dại mà.
– Lỡ gì mà lỡ, em cố tình! – Cô quay phắt qua nhìn tôi chằm chằm – Ở đó mà lỡ dại, em cũng thừa biết cô ghét nhất là nói dối, thế mà em hết lần này đến lần khác là sao chứ?!
– E… m… em xin lỗi mà cô!!
– Không có xin lỗi gì hết đó, nhìn mặt cô lúc đó đáng để cho em lừa gạt lắm hả? Vừa phải thôi chứ!!! Em cứ thế thì…
– ..?? – Tôi trơ mắt ếch.
– Hôm trước cũng nói rồi, cô không nhìn mặt… em nữa đâu… VỀ ĐI!!! – Cô giáo nói 2 từ cuối với vẻ mặt đầy uất ức.
Tôi biết tôi quá đáng, tôi đùa dai, cô giáo đáng lẽ phải tát tôi vài thêm phát nữa kìa, thật là cái tật rảnh rỗi lại thế chi không biết.
Tôi nhìn cô thật lâu, đôi mắt trong trẻo ấy ngày nào còn hấp háy mà cười vui trêu giỡn tôi, nhưng giờ tay cho sự vui vẻ đó là sự hờn giận rất chi là đau lòng.
Ừ thì… Tôi khùng quá rồi.
– Em xin lỗi, em chỉ nghĩ đơn giản là dù gì thì cũng đậu ngon lành, lại muốn trêu cô chút, ai ngờ… – Nói đến đây tôi làm mặt thảm, không phải vì hận bản thân, mà là… Hết từ để nói.
– Đồ đùa dai, em có biết là…
– … – Tôi nhìn người con gái ngồi trên giường đang thỏ thẻ vào tai tôi những ngôn từ hết sức dịu dàng.
Và kể từ giây phút ấy, tôi biết mình sẽ phải rất trân trọng cô ấy, phải yêu thương cô ấy nhiều hơn nữa.
Đơn giản mới sùng máu đó mà đã xìu ngay, hê, vậy là thương tôi trên mức tưởng tượng luôn đó chớ.
– Nhìn gì mà nhìn – Uầy, mặt bắt đầu đỏ và quay qua bên kia tránh né nhau rồi kìa.
– Cô tha lỗi cho em nha cô – Bất giác tôi đưa tay lên gãi má và tự nhiên thấy sao nó nóng bừng bừng lên.
Ôi đệch!
– Cô muốn em hứa là sẽ…
Tới lúc này thì bà bác nhà tôi mới nhận thức được cái hậu quả mà bả gây ra, bả nhìn cái mặt tôi mà xót lắm các bác ạ, chắc không ngờ nội công mình thâm hậu dữ.
– Ngồi yên đó đi, cô lấy đá chườm lên.
Leo lên trên giường, tôi đưa tay ôm má xuýt xoa, sao giờ thấy muốn trẹo cái quai hàm luôn vầy nè trời.
Đến hồi cô giáo quay lại rồi lấy túi đá để lên bên má đang đỏ gấc thì tôi mới thấy đỡ đỡ.
– Cô lấy đá đâu nhanh dữ vậy!? – Tôi hơi nghiêng đầu để cô giữ túi đá.
– Thì trong tủ đá chứ đâu, mấy cái khay đó.
– Òm, nhớ là mấy cái đó hình con gấu nhỉ?!
– Ừ, cho đẹp, hì hì.
Ôi đệch, giờ bả ngồi trên giường luôn nè, đủ 2 yếu tố là thiên thời với địa lợi, nên làm liều ôm phát không ta, dễ thương quá cơ.
Hic!
– Nhìn gì ghê vậy? – Cô giáo nheo mắt.
– Hì, không có gì!
– Nói mau, trên mặt cô có gì hả?! – Cô đưa tay còn lại lên rờ rờ mặt.
– 2 Con mắt, 2 lỗ mũi, một cái miệng chứa…
– Vô duyên!
– Uầy, thì cô hỏi mà – Tôi cười cầi tài.
– Hừ! – Lại dẫu môi ra, sao mà cứ ép người ta vô tù là sao?! Tôi là con trưởng mà, phải lo phụng dưỡng cha mẹ chứ.
– Cô giáo mà đánh học trò! – Tôi trề môi.
– Học trò tối ngày đi lừa gạt cô giáo! – Cô cũng bật lại.
– Ớ, nhưng đánh trò yêu của mình là không tốt! – Tôi nheo mắt cà cưa.
– Ai thèm yêu em!!
– Hả? – Tôi há mỏ ra rồi đơ luôn, cỡ lúc đó ruồi nhặng nó “đục nước béo cò” cũng ếu quan tâm.
– Không, không có gì đâu nha – Cô lắc đầu nguầy nguậy… Ôi, yêu chết được nhưng phải kiềm chế.
Bả thừa nhận trực tiếp luôn rồi kìa.
Im lặng một lúc, tôi muốn ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng đó, thật lâu, đến mức thủng mặt luôn cũng được.
Gì chứ đẹp thế này thì đố thằng nào không mê cơ chứ?!
– Ủa cô, mà sao hồi nãy á, cô nhanh dữ vậy? Em vừa bò lên là cô bật dậy táng phát ngay mặt luôn – Tôi hào hứng đánh trống lãng.
– Ừ thì… – Cô giáo tỏ ra hơi bối rối.
– Nhỏ giờ cô có đi học võ không?
– Đâu có, tại cũng thấy em chồm lên mà, tức quá nên mới thế.
– Ghê! Chính xác dữ – Tôi tặc lưỡi.
– Hừm… – Cô trừng mắt nhìn tôi, tay thì dúi mạnh cái túi đá vào mặt.
– Au au… Cô không biết đau hả?
– Cầm đi, chỉ biết chọc phá người khác thôi… – Lại lườm.
Công nhận đôi mắt của cô giáo nhà tôi có nhiều sắc thái thật.
Nhưng chơi kiểu nào cũng đẹp hết là sao?
Giờ nhìn lại thì cái tông màu hồng đáng ghét trên giường đã chuyển sang màu xanh ngọc các bác ạ, nguyên bộ drap chăn nệm màu xanh hết.
Nhưng con gấu hồng vẫn còn trên đầu tủ, ngay cạnh tivi, dòm là bực rồi đó.
Nhưng đây là phòng bả, có gì bả úp sọt cái chắc chết, nên thôi, để dành khi nào trên kèo đã.
Tuy nhiên, giờ tôi không nghĩ nhiều hơn thể nữa… Vì…
– Oài… Oáp… Ầy..! – Tôi đưa cô giáo cái túi đá rồi vươn vai.
– Gì đó..? Đừng nói với cô là…
– Chứ gì nữa… Hê hê… – Tôi chồm lấy cái gối ôm dưới giường rồi nằm phịch xuống, ôi cảm giác nằm trên giường bà bác nhà tôi sướng ác các bác ạ.
– Cái gì vậy? Ngồi dậy ngay, nhà cô mà..!! – Cô ném luôn túi nước đá lên chiếc bàn nhỏ kế bên giường, dùng hết sức kéo tay tôi dậy.
– Ớ, sao cô nhỏ mọn vậy, em nghỉ tí thôi mà.
– Sao lại nằm trên giường cô chứ? Có gì ra phòng khách nằm.
– Ớ, không cho á?
– Ừ, không cho, không đường nằm trên giường cô!!! – Cô giáo dẫu môi ra cố kéo tôi dậy.
– Chứa vàng chứa bạc gì hả? À mà cô biết cung Hoàng đạo không? – Tôi chợt nhớ đến lời “tiên tri”, tính ra cũng đúng chứ lị, lãnh nguyên cú táng mà.
– Có biết qua.
– Vậy cô cung gì á? – Tôi hí hửng.
– Hỏi làm gì? Kệ tui – Cô giáo vẫn không quên, thấy ngồi kéo không xi nhê bèn đứng phắt dậy mà kéo tiếp.
– Nói đi mà, nói đi rồi em ngồi dậy liền luôn.
– Để làm gì chứ?!
– Thì… Cho biết thôi, nói đi cô – Tôi tiếp tục nhây.
– Thiên Bình, được chưa? – Bà bác nhà tôi hất mắt lên.
Vài tháng sau, tôi biết được Thiên Bình – Sư Tử là cặp đôi đẹp nhất trong vòng tròn Hoàng đạo (hơi mê tín một chút).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...