Những tuần lễ tiếp theo sẽ không có gì đáng nói khi cả lớp tôi xôn xao cái vụ tôi được gửi “Thư mần quen” trong hộc bàn.
Phải nói là tụi học sinh chúng tôi khi ấy tuy có yêu đương nhăng nhít thật, nhưng mà cái chuyện gửi thư nó hiếm khi xảy ra.
Theo thằng Cẩn thì nếu con gái muốn bày tỏ thì nó sẽ làm một món quà gì đó để tặng, chứ ai lại đi viết thư.
Hồi trước tôi tuy học giỏi hơn nó nhưng về tình trường thì tôi nghe nó dữ lắm cơ.
Nói quái gì cũng tin hết trọi.
Hôm ấy khi nhận được bức thư Tỉnh tò dù chưa đọc qua, tôi vẫn đâm hoang mang tợn các bác ạ.
Lại nghe mấy cái phân tích mang tính vớ vẩn của thằng Cẩn mà lúc đó tôi tin sái cổ nên đã mù lại mù thêm.
Chẳng biết phải làm thế nào.
Nhìn cái bì thư đã biết nhỏ này tương đối khéo.
Không dùng những bì thư thường bán ngoài cái tạp hóa, nhỏ gấp tờ giấy A4 và làm giống như một cái bì thư kiểu bóc dọc, phải nói 2 bên mép cắt khéo dễ sợ.
Thật ra mới đầu tôi không để ý đâu, mà cứ ngồi nhìn xoay xoay trong cả 2 tiết học thì không muốn soi cũng không được.
Sau một hồi suy nghĩ khi cầm cái bì thư, ra chơi tôi quyết định đọc vì lời nói à ơi không thôi của thằng Cẩn.
Về nội dung là như này:
‘Gửi Nguyên!
Qua rất nhiều ngày suy nghĩ thì hôm nay mình quyết định viết là thư này.
Đầu tiên là mong muốn được kết bạn với Nguyên, sau thì muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.
Chắc hẳn Nguyên rất bất ngờ khi nhận được lá thư của mình.
Đôi khi con người ta không thể nào diễn tả được những suy nghĩ trong lòng bằng lời nói, thì cách bày tỏ duy nhất là viết.
Với lại, hơi xấu hổ là mình rất muốn Nguyên nhìn thấy nét chữ này của mình (cũng ngồi chịu khó gò chữ lắm nha) rồi muốn kể cho Nguyên nghe những gì mình cảm nhận được.
Thật lòng đó Nguyên ơi!!!
Trong những ngày tháng ngắm nhìn Nguyên từ xa, mình đã rất muốn lại bắt chuyện.
Nhìn thấy Nguyên đùa giỡn với các bạn, mình lại càng muốn mình là họ hơn.
Nên mình luôn cố gắng học để có thể lên lớp 10 được học cùng Nguyên, vì mình biết Nguyên là một con người hoàn hảo trong con mắt của nhiều người.
Nhưng thật buồn, dù cố gắng nhưng mình vẫn không thể có số điểm cao để xếp chung lớp với Nguyên được.
Nhưng mong năm 11 thì mình sẽ gặp được Nguyên, rất hy vọng đó, hì!
Mình hy vọng Nguyên sẽ đọc hết bức thư này và hồi âm cho mình được không Nguyên.
Người ta nói đợi chờ là hạnh phúc, vậy thì mình sẽ chờ đợi cho đến khi nào điều mình mong muốn thành sự thật mà thôi.
Học tốt Nguyên nhé, tuần sau là đến đợt kiểm tra giữa kỳ rồi, chúc Nguyên đạt điểm cao.
Mình xin giấu tên nhé.’
Tôi với thằng Cẩn châu đầu vào mà đọc cái bức thư mà như lĩnh ngộ được vô số thứ, nhất là tâm tư con gái.
Ôi sao mà thấy chúng nó trưởng thành sớm kinh khủng.
Bất giác cả 2 thằng trố mắt vào nhau rồi cả 2 nhìn qua nhỏ Tiên đang đứng tán chuyện với hội con gái tổ 2 (tôi nghĩ bố láo nhiều hơn).
– Con Tiên nó bằng không mậy?
– Không bao vờ, theo con mắt đánh giá của tao thì…
– Thôi, mày yêu nhiều chứ mày có biết quái gì về con gái đâu – Tôi gạt ngang.
– Mày khinh thường sư phụ à con.
Tao dòm qua là biết ngay con Tiên ở nhà chỉ chơi búp bê với bán hàng thôi, sao bằng được con này.
Và cảnh tượng sau đó là hai thằng tôi nhìn nhau cười khoái trá khi “nói xấu sau lưng” bạn tổ trưởng tổ 4.
– Mà quay lại vấn đề, mày thấy trong lớp con nào nó nội công cỡ nhỏ này?
– Uầy, thì chắc con Hạnh – Thằng Cẩn nói từng chữ tôi nghe mà lùng bùng.
– Mày điên à, nghĩ sao vậy? Con… – Thằng Cẩn nện cái cốp vào đầu thì tôi mới ngớ ra là mình nói lớn quá, nhìn xung quanh xem có ai chú ý không, nhất là xem xét nhỏ Hạnh đang làm gì rồi quay lại – Nói thiệt đó hả?
– Tao nói giỡn mày hồi nào?! – Tự dưng nó đâm sửng cồ lên.
– Uầy, con Hạnh thì… tao thấy nó vô tư mà.
– Vô vô cái đầu mày mày không thấy nó hay nhìn mày trong giờ học à?
– Ớ… – Tôi, Trần Hoàng Nguyên chính thức bị sét đánh!
Cốp
– Ớ cái gì, mày không để ý thôi, chứ mỗi lần tao nhìn lên là thấy con Hạnh nhìn mày hà.
– Sau khi làm phát nữa nhằm giúp tôi tỉnh táo tinh thần, thằng Cẩn tiếp tục “thủ thỉ”.
– Không có đâu mày ơi, nó với tao bạn thân từ nhỏ mà, làm gì có chuyện đó được chứ.
– Chứ mày không thấy những cuộc tình đi lên từ bạn thân à, càng thân thì càng dễ nãy sinh tình cảm – Thằng Cẩn bắt đầu hăm he vị trí làm sư phụ lắm rồi đó.
– Nhưng mà nó đâu có biểu hiện gì đâu.
– Tôi ngơ ngác.
– Thì nó yêu thầm, mày ngu quá – Nó giơ tay tính cú cái tiếp theo nhưng may là tôi tránh kịp.
– Không có đâu, với lại tao với nó hết thân rồi – Tôi tự “vả vào miệng” mình thế đấy.
– Tùy mày, không tin tao ếu nói nữa, cái thằng ngu mà lì.
– Tao đập à, muốn gì?! – Tôi ra vẻ hổ báo, tay đập cái rầm trên bàn hù thằng nhỏ.
Nhưng trời thì ác nhân ác đức một chỗ là ngay lúc đó thằng Khôi đi ngang qua bàn thằng Cẩn, và chả biết ai xui khiến mà nó nhìn vào cái bì thư đang đặt ở trên bàn với những nét chữ rất chi đẹp đẽ.
– Cái gì đây? Gửi Nguyên? Sao giống chữ con gái quá vậy… – Nó cầm lên.
– … – Thằng Cẩn chỉ biết nhìn theo cái phong bì tự làm.
– … – Tôi thì cố giành giật lại mà không được.
– Á há há, thằng Nguyên được con nào tỏ tình nè bây ơi… Haha..!
Thế là như câu đầu tiên gài đạn, tụi lớp tôi lại tiếp tục nã súng liên tục vào khổ chủ của bức thư là tôi đây, hết giành giật bức thư rồi đến chuyện nói móc nói méo.
Hic! Đời còn đâu mùa xuân, kiểu này là bị ghẹo điên cho xem.
Vậy mà bắt đầu tiết sau được 10 phút, thằng Cẩn lại thủ thỉ với tôi thêm một câu, chẳng biết nó đá đểu hay là làm tình báo cho tôi thật:
– Con Hạnh nhìn mày nãy giờ kìa con!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...