Cô Giáo Chủ Nhiệm


Nhưng chủ nhật hôm ấy, tôi không có thời gian để chép phạt, càng không đến được nhà cô vì phải đi theo mấy đứa kết nạp Đoàn.

Uầy, Củ chi xa xôi dịu vợi có là gì khi cô Phương cùng đi cơ chứ.

Hề hề.

Cái tin này tôi chỉ mới biết vào hôm qua thôi.
– Mai là đi lên Củ Chi rồi nhỉ? – Cô giáo chống cằm quay qua nhìn tôi đang chúi mũi vô mấy bài Toán.

Hôm nay là lịch học Olympic mà.

– Dạ, khổ quá!

– Sao khổ!?

– Thì em kết nạp rồi mà, đi này là đi hành xác chứ làm gì!

– Ờ ha, cô cũng kết nạp rồi mà ta! – Cô ra chiều suy nghĩ tợn.

– Không, ý em là… Ủa? Cô cũng đi à?!

– Sao không, cô là uỷ viên Đoàn trường mà!

– Ồ, ghê! Thế ai làm phó vậy cô?!

– Cô Yến chứ ai!

Ôi mới mừng chưa được 30 giây đã ỉu xìu rồi.

Có cô Yến ngồi đó thách ông nội tôi cũng chả dám lượn lại gần cô Phương.

– Thế mai muốn ăn gì? Cô đem cho!


– Ủa? Là sao cô!? – Tôi tiếp tục ngơ ngác.

– Thì cô được phân công đi cùng xe em mà.

Chiều nay đi họp Duyên không nói gì với lớp sao?

– Lạy chúa, nó… À… Méng đó có nói gì đâu chứ – Mà cũng có khi nó có nói nhưng tôi bận nói chuyện với thằng Cẩn nên không nghe.

Đúng như tôi dự đoán, chúng bạn đi chẳng lấy làm bất ngờ khi cô Phương lên xe cả.

Và tôi giờ tự dưng lại phải lao đao.

Số là trong lớp tôi thân với 2 thằng Cẩn và Khôi, nhưng giờ tụi nó đã vào Đoàn càng không phải thành phần bị ép đi nên đang ở nhà ngủ nghỉ hay chép phạt gì đó.

Tính kêu thằng Khải ngồi chung mà cu cậu đã ngồi với thằng Ân rồi.

Bờ mờ, thêm 2 con Duyên với Nguyệt dính như sam làm tôi bơ vơ giữa chốn lạ.

Lết lên xe thì hầu như lớp tôi đã có đôi có cặp hết rồi, giờ chẳng lẽ ngồi với tụi lớp khác? Tôi phó mặc số trời vác cái ba lô đồ ăn do cô Phương chuẩn bị sẵn cho lớp.

Đúng là… Con gái!

– Lại đây Nguyên, ngồi lên đùi anh nè cưng – Thằng Khải trêu đểu khi thấy tôi đang đứng xớ rớ.

– Im mày!

– Á, 1 sẹo mới trong tuần.

– Nhỏ Nguyệt bệnh nghề nghiệp.

– Con khỉ nè, giờ là chủ nhật, quên cái luật vớ vẩn đó đi? – Tôi đâm quạu.

– Vớ vẩn?! – Một tiếng nói quen thuộc vang lên từ dãy ghế đầu làm tôi lạnh cả sống lưng.

– Dà dạ, em nói con người em… Nó vớ vẩn gì đâu!

– Điêu dân, lại ngồi đây!

Và thế là trong những tràn cười khốn nạn của lũ bạn, tôi lết lên yên vị trên ghế đầu cùng cô Phương.

Ngó qua bên kia thì nhỏ Duyên với Nguyệt đang bụm miệng cười hích hích.

Bờ mờ!

Tôi nên vui hay nên buồn đây các bác?!



Từ trường tôi đến Củ Chi cũng mất hơn cả tiếng đồng hồ.

Giờ đã là 7h15 mà cái xe này nó lếch lếch, vậy là đến nơi chắc cũng 9h.

Nhìn qua kế bên thì thấy cô giáo đang “dọn ổ”, trải cái áo khoác đắp lên chân, cô lấy cái balo lên mà để gần cửa số rồi dựa lên.

– Cô sao vậy?


– Hôm qua bị mất ngủ, giờ mệt quá! – Cô nói mà mắt nhắm hờ lại.

– Sao nằm trên đống đồ ăn được.

À mà trong đó có cái bịch nào bự bự không cô, trong balo ấy.

– Chi vậy? Có mà 2 bịch nhỏ, dùng để đựng rác cho tiện.

– Cũng được.

Tôi cầm balo móc 2 cái bịch nhỏ ra, xong cho hết bánh trái vào hết 2 bịch.

Cũng may là vừa đủ luôn.

– Đưa em cái áo khoác!

– Nè – Cô giáo cầm áo khoác màu trắng viền hồng, hay nhỉ, áo khoác tôi cũng màu trắng nhưng viền xám.

Và đời chả ai biết được chữ ngờ… thôi tí nữa kể.

Tôi xếp đại 2 cái áo khoác chồng lên nhau rồi bỏ vào balo tạo một cái “gối giả” rồi đưa cô giáo.

Chẳng nói chẳng rằng, cô để balo kê lên cửa số và dựa vào nhắm mắt lại, bỏ thằng oắt đang phải ngồi cầm 2 bịch bánh kẹo tùm lum.

Chắc là buồn ngủ lắm rồi đây.

Tôi là thằng thuộc dạng vô ý vô tứ nên các bác đừng thắc mắc chuyện tôi chẳng bao giờ miêu tả đồ của các cô giáo hay bất kỳ ai, có để ý đâu mà tả… Nhưng hôm nay do ngồi cả tiếng trên xe tôi buộc phải ngắm nhìn cô Phương từng li từng tí.

Cô giáo nhà tôi hiện tại đang ngủ mê mệt chường khuôn mặt hình trái xoan trắng hồng, hình như có trang điểm sơ sơ khi thấy một ít phấn hồng bên má, cái miệng hình trái tim ánh lên màu đỏ nhạt của son môi, vì môi cô bình thường đã đỏ rồi nên chắc không cần trang điểm chi cho nhiều.

Đôi lông mày cao vút thanh tao mà phía dưới là một đôi mi dài và đẹp đang khép lại.

Thử hỏi trên đời này, tôi sẽ phải tìm cái sắc đẹp này ở đâu nữa đây?!

Cái này là tôi thấy sao tả vậy, từ kiến thức của một thằng ất ơ không biết làm văn miêu tả, chứ mà có đủ hết tết cả những từ ngữ hoa hoè trong bụng chắc tôi ngồi tả cô tới sáng cũng chả hết.

Hôm nay cô giáo mặc áo Đoàn, ừ thì ai cũng vậy, mấy nhỏ bí thư cũng mặc nhưng thách mấy chục đời chúng nó mới đẹp bằng cô đấy.

Với cái quần jean màu xám cùng đôi giày cao gót màu nâu cao cỡ 5 phân, cô giáo nhà tôi hiện giờ khi đứng lên đã cao cỡ 1mét 7.


Ôi, thua tôi xa.

À, tôi đã lên 1mét 78 rồi nhé các bác.

Ráng phấn đấu trên 1mét 8 mới được.

Ngồi nghĩ ngợi thêm tí thì cái bảng chỉ dẫn trên đường “thông báo” chúng tôi còn 7km nữa là đến Củ Chi, cũng nhanh vỡi.

Trên xe tôi bấy giờ có vài đứa lên tiếng và cũng đã tỉnh dậy gần hết.

Chỉ có cô giáo nhà tôi vẫn dựa balo ngủ khì thôi.

Muốn nhéo cái mũi lắm cơ.

– Cô, dậy cô, tới rồi – Tôi khều nhẹ cô giáo.

– Hở, à, ừ… Đến rồi hả? – Cô choàng tỉnh giấc với cái mặt còn say ngủ, ôi yêu không thể tả.

Lại càng dụi dụi mắt nữa chứ, như con nít ấy.

Tôi ước rằng mình mãi mãi là người duy nhất được trông thấy khuôn mặt dễ thương chết người này.

– Dạ…

Bấy giờ tài xế đã cho xe vào bãi, nghe cái xịch một cái thì ông thông báo tất cả có thể xuống xe.

Vậy là 4 lớp (A1, A2, A3 và B1) lục tục theo hàng mà xuống xe dần dần.

Còn tôi và cô thì xuống chót vì phải chuyển đồ ăn từ 2 bịch qua balo.

Thật là khổ quá đó mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui