– Sao hôm bữa nói chắc chắn lắm mà hôm qua có thấy mặt mũi đâu? Bây giờ vác cái mặt đến đây làm gì?! – Cô đứng trước cổng chưa vội mở cửa cho tôi đã tuôn 1 tràng.
– Ủa? Em tưởng cô không quan tâm chứ? – Tôi đáp tỉnh bơ.
– … – Không nói gì ngoài ánh mắt chứa tia lửa điện, cô mở cổng và đứng khoanh tay vẻ hờn dỗi cho tôi dắt xe vào.
– Vậy là hôm qua cô ngồi chờ em ở nhà hả? – Tôi dựng xe không quên quay qua trêu đểu cô giáo.
– …
– Sao không nói gì vậy? Sao hôm qua bảo đi mà, sao không đi – Tôi lại tiếp tục chạy theo sau lưng cô giáo mà vào nhà.
– Có ai quỷ yêu hơn em không hả? – Cô quay lại sừng sộ.
– Ớ, chửi học trò là yêu quái luôn, cô giáo gì mà…
– Ơ… Không… Không phải… Cô..!
– Thôi thôi, cãi không lại tính ngụy biện kìa… Haha…
– Em… Em vừa phải… Thôi nha – Cô giáo đỏ mặt vì ngượng.
Tôi cũng biết điều mà câm họng lại.
Gì chứ tí nữa lỡ nói ra câu không suy nghĩ là coi chừng bị đuổi về ngay tức khắc chứ chẳng chơi.
Im lặng lặng ngồi vào bàn, tôi bắt đầu lấy tập sách, bí mật nhìn lén cô giáo như mọi lần nhưng không ngờ cô lại đang nhìn mình chằm chằm.
– Gì vậy cô? – Tôi ngơ ngác.
– Em hay như vậy lắm hả? – Cô vừa nói vừa lấy sách ra đánh dấu bài tập cho tôi.
– Như vậy là sao cô? – Tôi trơ mắt ếch, chẳng lẽ phát hiện ra chuyện tôi hay dòm lén???
– Thì… Chọc chọc đó, cô thấy em chẳng lễ phép gì hết! Chẳng kiêng nể ai.
– Ớ, cô cứ đùa chứ nghĩ sao không lễ phép mà em được làm Sao đỏ, hồi đó cô Hân còn tính cho làm Phó học tập kìa, mà em từ chối thôi.
– Ghê, có nổ không đó!
– Thiệt, em là lễ phép số dzách!! – Tôi phán một câu chắc như bắp Mỹ.
– Cô thì không thấy như vậy, vừa rồi là sao? – Cô giáo nhướng mày.
– Thì… Chỉ có mình cô thôi mà – Tôi cười, một nụ cười thật thà nhất mà tôi từng có.
– Chỉ mình cô thôi?! Xạo vừa tôi – Cô giáo trề môi.
– Hì hì!
– Cười gì?!
– Môi cô trề ra cả mét kìa, hahaha!! – Tôi tét đùi cười ngất.
Hình như ngượng quá hay sao mà tôi thấy mặt cô đỏ còn hơn màu đỏ nữa, dòm tướng đang tính gân cổ cãi lại tôi thì:
– Cô giáo gì mà không cho học trò làm bài gì hết!
– Học trò gì mà cứ bày trò chọc cô giáo! – Cô bật lại.
– Không làm vậy không phải học trò – Tôi nhún vai bình thản đáp.
– Ngụy biện hoài!
– Em có làm gì đâu mà quài quài!!!
– Không kể xiết!
– Vậy cô nhớ chuyện nào kể chuyện đó cho em xem? – Tôi buông bút.
– Ừ thì… – Cô giáo định tiếp lời nhưng hơi khựng lại – Làm bài đi, chúa nhiều chuyện!!
– Uầy, như nhau thôi! – Tôi nhún vai.
Cốc cốc cốc
– Như này, như này! – Cô giáo gằn giọng, nhưng lần này giống con nít cực kỳ.
– Cô không biết đau hả? – Tôi ôm đầu xuýt xoa rồi cầm bút lên mà dòm vào sách, nói chứ cũng có nhìn lén cô giáo một phát, ôi cái mặt đỏ ửng kia cà, nhìn mà muốn… (Các bác tự hiểu).
– À mà học bài xong hết chưa đó – Cô giáo tay chống thái dương quay qua hỏi, cũng cái tư thế ngồi sát rạt nhau, người xem sách, người làm bài.
– Tất nhiên, xong hết ngày thứ 2 rồi.
– Còn thứ 3?
– Uầy, thì tối em về học, à, xong môn Công nghệ hôm thứ 3 rồi.
– Tôi cười tự hào.
– Xong cả tuần thì mới gọi là xong.
Mà tuần này nhiều bài tập Toán trên lớp lắm đó, lo mà làm đi nha.
– Nói rồi cô quay qua xem sách tiếp.
– Dạ! – Tôi thì tất nhiên tự hào về cái khoản đó rồi.
Nghĩ sao vậy chứ, búng tay 1 phát là xong thôi!
…
Alo alo… Ket ket… Cô xin thông báo, đề nghị tất cả các Lớp trưởng và Sao đỏ của khối 10 về Phòng truyền thống có việc cần.
Cô xin nhắc lại…
Giọng cô Hương trên loa phóng thanh của trường vang lên khi chuông ra chơi vừa reng khoảng 2 phút.
– Ê Trâm, có chuyện gì mà cô kêu gấp vậy?! – Tôi bước nhanh ra khỏi lớp cùng nhỏ Duyên với Nguyệt thì gặp nhỏ Trâm cũng đang chạy ra.
– Ai biết đâu, tui cũng đang thắc mắc nè.
– Liên đội trưởng gì kỳ vậy? – Tôi nhếch mép.
– Axshi… Tát cho một phát giờ!! – Vẫn chằn tinh như xưa!
(Nhỏ Trâm học chung cùng tôi nguyên 4 năm cấp 2, cùng với nhỏ Duyên trở thành cặp bài trùng trong hầu như tất cả mọi hoạt động.
Giờ nhỏ Duyên cũng đã lo học và chỉ giữ chức vụ Lớp trưởng + Bí thư lớp tôi thôi, nhưng nhỏ Trâm thì vẫn còn ham lắm).
Buổi họp kết thúc một cách nhanh chóng trong vòng 10 phút ngắn ngủi, với nội dung chính là: Về lớp nắm đầu hết những bé chưa vào Đoàn thì 22/3 này sẽ đi lên Củ Chi kết nạp.
Vậy thôi cũng kéo cả bầy, chỉ mỗi mình lớp trưởng đi là được rồi, vẽ chuyện! Tôi thì đã vào Đoàn từ năm lớp 9 như những thằng bình thường nhưng kỳ này lại bị đi vì cô Hương cứ bắt Lớp trưởng và 2 Sao đỏ đi.
Chắc là để cho đủ xe hả trời!?
Nghĩ mà ngán ngẫm, tính ra sẽ mất toi một ngày chủ nhật đàn đúm với cô Phương rồi.
Vừa đi sau 2 nhỏ nhiều chuyện về lớp, tôi vừa đá cục đá ven đường.
Nhưng bất ngờ, một bóng hình đang xuất hiện trước mắt làm tôi đứng chựng lại và… Hóa đá.
– Cô à, cô khỏe… – Môi mấp máy chưa trọn vẹn một câu thì thoáng một cái cô ấy đã không còn trước mặt tôi nữa.
Quay lưng lại, cô giáo vẫn bước thẳng tới thư viện như đã được lập trình sẵn.
Khuôn mặt lãnh đạm như khi nào còn đến thăm nhưng đã không còn vẻ mệt mỏi nữa.
Ôi thôi trời đất như ngừng tất cả hoạt động lại, chỉ để tôi có thể nhìn rõ hơn người cô tôi đã từng yêu quý, dáng đi đó dường như đã in sâu trong tâm hồn.
Bước vào lớp với tâm trạng không vui không buồn, tôi bị nhỏ Duyên “nhờ vả chuyện công”: Ngồi kẻ lại sơ đồ lớp mà cả tháng nay con nhỏ bỏ trôi, tôi vừa ngáp vừa nhai 2 tép Sing – gum thằng Cẩn cho vừa nãy.
– Ê, hôm nay thấy cô Yến đi dạy lại rồi nhỉ?! – Nhỏ Vy ngồi bàn trên quay xuống nhiều chuyện với nhỏ Tiên.
– Ờ, cũng mừng cho cô, sao mà đến nỗi xỉu thế không biết! – Nghe đến đây tôi hơi chột dạ liếc sang nhỏ Tiên.
– Mà tui nghe đồn là hôm đó cô có gọi tên một người đó! – Rồi, sét đánh ngang tai luôn rồi đó, ai mà rảnh đi tung cái chuyện đó với thiên hạ vậy trời, ác vừa thôi chứ.
– Ai vậy?
– Không biết nữa, nghe loáng thoáng, chỉ những thầy cô ngồi gần mới nghe rõ thôi.
Chắc là vị hôn phu của cô – Nhỏ Vy ngồi đoán bừa, bờ mờ, không biết thì im dùm em đi chị 2.
– Ừ, nghi lắm, chắc là vậy rồi, cô cũng lớn rồi mà – Nhỏ Tiên nói.
– 25 Tuổi! – Tôi phán một câu khiến 2 con nhỏ quay lại và phát hiện ra thành phần hóng câu chuyện của tụi nó nãy giờ.
– Vậy là còn trẻ, nhưng tuổi vậy cũng có bồ là vừa rồi, 2 năm nữa là cưới là vừa luôn.
Mà chắc cô nhiều ông theo lắm à nha, đẹp người đẹp nết luôn mà – Nhỏ Vy có vẻ như không quan tâm đến tôi, vẫn tiếp tục nói.
– …
– …
Hai con vịt bầu cứ tiếp tục cạp cạp, hết chủ đề này sang chủ đề kia.
Tôi thì cứ viết viết mà đầu óc để tận đâu đâu.
Vậy túm váy lại là cô Yến có nói tôi không? Rồi cô Phương há chăng ngồi gần nên nghe hết những gì cô Yến trong lúc mê man nói.
Ủa mà hay nhỉ? Cô Yến xỉu phát thì chắc chắn mấy thầy cô sẽ phải chạy qua kêu thầy Khoa đưa cô lên bệnh viện liền chứ hơi đâu mà để cho mê man thế.
Chuyện mê man chỉ có thể xảy ra trên xe thôi chứ, nhưng mà giờ mới để ý: Không hiểu sao xỉu lại mê man được.
Nhức đầu quạ!!
…
Và tối đó tôi xả stress bằng cách:
– Em à! Anh nhớ em! – Tôi cười hắc hắc khi bấm nút gửi, tin nhắn đã được chuyển đến 09… **959.
Ngồi chờ tin nhắn của cô mà tôi tét đùi không ngớt, kiểu này phải chơi cô một lần cho bỏ ghét, hôm trước dám hùng hổ với tôi vụ học bài.
– Anh là ai? Sao biết số tôi? – Tận mãi 5 phút sau mới nhắn lại.
– Đến anh mà em cũng không nhớ sao? – Tôi lại tiếp tục bò lăn ra cười.
– Tôi không giỡn, anh là ai?
– Đến cả mối tình đầu của mình mà em cũng không nhớ đến là sao? – Lần này tôi đã hết cười và ngồi ngóng tin nhắn.
Nhưng 5 phút… 10 phút… 20 phút… 1 tiếng sau vẫn không có tin nhắn trả lời, ôi đệch! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi.
– Em à! Em không nhớ anh thật sao em, anh đã rất nhớ em! – Tôi lấy hết sức bình sinh mà gửi tiếp một tin nữa.
Chưa đến 1 phút sau thì điện thoại rung liên tục, tất nhiên khỏi nhìn cũng biết là cô đang gọi.
Giờ mà nghe máy kiểu nào cũng chết, có khi phải đi cải tạo ngoài đảo vì cái tôi lừa dối, giỡn mặt với giáo viên chủ nhiệm cũng không chừng.
Gọi liên tiếp 3 cuộc không thấy đầu bên kia không nghe máy nên cô cũng thôi.
Nhưng 3 phút sau tôi lại nhận được tin nhắn.
– Tôi không biết anh là ai, nhưng đừng đùa dai như vậy.
Tôi chưa có người yêu.
Ôi đệch, à không, ô nô… Hế hế, thành công quá sức mong đợi.
Vậy là cái sim này đã hết giá trị lợi dụng!!!
Haha, cô chưa có người yêu, đời tôi lên voi trong chốc lát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...