Thế là khoảng độ tháng 10 năm lớp 9, chúng tôi sau kỳ ôn luyện căng thẳng cũng lên đường đi thi vòng huyện.
Nói về độ khó thì cũng tương đối, không đến nỗi không tìm ra hướng giải, nhưng lắt léo nhiều cái không ngờ được.
Và hạnh phúc thay tôi được giải 2 (chỉ sau nhỏ Ngọc) và đồng thời đại diện huyện đi thi vòng tỉnh.
Nhưng khốn nạn đời tôi, ngay tối trước ngày đi thi vòng tỉnh thì do bộp chộp khi xuống cầu thang, tôi bị trật chân và sưng một cục ngay mắt cá chân.
Lúc đầu như chẳng đi được luôn, sau thì bác sĩ bảo hạn chế đi lại mức tối đa độ một tuần sẽ đỡ.
Thế là phải gọi điện thông báo cô Yến, dù cô đã nói hết lời nhưng tôi vẫn nhất quyết không đi.
Ầy, đâu có điên, đi thi mà chống nạng thì thôi ở nhà luôn cho rồi, cứ như giữa rừng đứa bình thường xọt vào 1 thằng bị khuyết tật ấy.
Rốt cuộc nhỏ Ngọc đi thi tỉnh mà chẳng được giải nào vì đơn giản năm ấy đột nhiên đổi dạng đề, thế là xong!
Sau đó tôi phải gọi điện mấy lần đến nhà cô Yến khi biết cô buồn vì việc đó.
Cũng hứa hẹn tùm lum khi lên cấp 3.
Và đó là một trong những lý do tôi dứt khoát cũng phải học Nguyễn Thị Minh Khai.
Tất nhiên trong cuộc đời đi học của học sinh thì ngoài việc học ra còn quan tâm đến vụ thầy cô dạy như thế nào nữa.
Lỡ không may gặp ai mà bá đạo, sát phạt như cỡ thầy Khoa là tiêu đời cô Lựu.
Nói chung càng dễ càng tốt, càng vui càng khoái.
Và sau cơn mưa thầy Khoa, trời lại sáng, chẳng những thế còn sáng rực với tôi vì cô Ngọc Yến tiếp tục dạy lớp tôi cùng 10A2 và 10B5.
Thế là hai cô trò tay bắt mặt mừng không sao kể xiết.
À không, cũng không đến nỗi tiếp cận nhau gần vậy, chỉ là tôi nhìn thấy trong mắt người cô rất mực cưng chiều tôi một sự vui… không hề nhẹ.
Nhưng với lớp tôi, cái điều làm cho chúng căng thẳng và mong ngóng nhất chính là 2 tiết cuối ngày thứ 3 với môn Toán Đại Số thần thánh.
Nghĩ cũng phải, vì Toán là môn chủ đạo, thêm nữa lại dễ hốt điểm nhất, rồi một số đứa còn thêm cái khoản thi vào chuyên Toán năm sau nữa.
Nếu không có môn Lý bảo hộ chắc giờ tôi cũng như chúng nó rồi.
Tính ra chuyên Lý cũng ngon rồi các bác nhệ, hề hề.
Đồng hồ cứ tích tắc qua đi, thời gian chưa bao giờ ngừng lại để chờ bất cứ người nào.
Nó làm cho chúng ta có cảm giác thiếu hụt khi chưa chào đón vui một cách trọn vẹn nhưng đồng thời chính thời gian xóa nhòa đi mọi vết thương… Tôi ngước nhìn cái đồng hồ vừa được ông anh họ bên Cali gửi về, cũng đã gần 3 giờ 15 phút.
Tay thì loạt soạt phác những đường thẳng trong tập, mắt chăm chú vào cuốn bài tập Lý, và mặc kệ bao sinh linh khác đang ngóng trông về một khoảng hư vô ngoài cửa.
– Tui nghe nói cô Phương là cô giáo mới chuyển về trường á! – Nhỏ Tiên khều khều tôi.
– Ờ – Tôi lại tiếp tục chống cằm vẽ.
Ôi cho dù có là thầy Khoa đột ngột yêu quý lớp tôi quá độ mà dạy tiếp cũng chả sao.
– Không biết sao ha… – Nhỏ ra chiều tưởng tượng trong câu nói lắm.
– Có ra sao cũng chả sao, hê! – Tôi vẫn cứ dán mắt vào cuốn Lý.
Nhưng 3 giây sau, khi nghe nhỏ Lớp trưởng hô, thằng Sao đỏ là tôi đây tự dưng dính chặt mắt vào một nơi khác.
Tất nhiên không chỉ tôi, cả lớp đều nhìn.
Ắt hẳn cả 24 thằng đực của 10A1 đều có một cảm giác giống hệt nhau.
À mà không, tôi nhiều hơn tụi nó chứ.
Bởi lẽ trước mặt chúng tôi, cô giáo với tà áo dài màu xanh đọt chuối với cổ áo cao thanh tao, cũng những đường may khéo léo ôm sát thân hình mảnh mai xinh đẹp.
– Ô nô, da trắng bóc, mặt trái xoan, mắt như hút hồn ấy! – Thằng này chắc dòm từ trên xuống dưới.
– Cặp lông mày của bà này đẹp kinh chúng mày ơi!!!
– Body gì mà sao chuẩn dữ vậy, điện… – Chưa nói hết thằng khốn Khôi bị con nhỏ kế bên chọt một cái.
– Tao là tao khoái rồi đó nha, hết… Hết xảy luôn!!!
– Sao mà bả đẹp não lòng vậy trời… – Tôi vô thức thốt lên mà miệng vẫn há ra tạo điều kiện cho ruồi muỗi.
– Đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng thua tao, hí hí – Nhỏ Tiên đứng kế nên giở giọng gato.
– Hề, ai mà đẹp bằng chị Chung Vô Diệm đây! – Tôi nhếch môi.
Dường như thấy cả lớp đang đổ dồn về mình, cô giáo mới có vẻ ngại.
Mà càng ngại càng đỏ mặt thì càng thấy dễ thương kinh.
Trời hỡi, cô muốn em sống sao?
– Các em ng… ngồi… – Lắp bắp 1 câu, cô giáo trẻ kéo hờ tà áo dài bước lên bục giảng cạnh bàn giáo viên.
Sau khi để cái cặp “cũng đẹp luôn” lên bàn và bấy giờ cũng lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn một lượt rồi tươi cười: (Nụ cười giết người cô ơi)
– Hôm qua xin lỗi các em nhiều nhé, cô có việc bận đột xuất nên không đến lớp được.
– … – Chẳng đứa nào hó hé gì, chắc đang bận ngắm dung nhan trước mặt.
– À, hôm nay…
– Bù đi cô ơi!!
Cô giáo bất ngờ nhìn xuống cuối lớp, cả lớp nhìn nhau rồi nhìn xuống cái bàn chót dãy gần cửa hơn.
Mà hình như mấy mươi cặp mắt đều chăm chú vào cái thằng đầu bàn thì phải… Mà… ớ sao lại nhìn tôi chứ? Tôi cũng bận…
Và giây phút trân trối đó tôi nhận ra chính mình là thằng oắt dám cắt lời cô.
Ôi lạy chúa cứu rỗi linh hồn bé bỏng ngay thơ trong sáng thánh thiện vô số tội của con!
Cái cảnh ban sáng thứ 2 được lặp lại, lúc đó nghe nhỏ Tiên kể lại là tôi chỉ ngớ người há mỏ chứ không nói được lời nào.
– Thế muốn cô bù thế nào đây?
Phá tan sự im lặng, cô giáo trẻ vỗ nhẹ tay thu hút sự chú ý của lũ học trò.
May quá, hic!
Và hình như câu nói của tôi làm tác nhân, còn câu kêu gọi chữa cháy của cô Phương như làm ngòi nổ, cả lớp tôi chúng nó nã pháo không thôi.
– Học bù thứ năm đi cô – Thằng Cẩn “lên lịch” ngay.
– Ừ, đúng đó, thứ 5 học có 2 tiết đầu thôi mà.
– Học đi cô!!!
Cả đống ý kiến cùng lố nhố những câu xin xỏ này kia khiến tôi chợt bật cười.
Cơ mà vừa ngoác mồm ra vô tình gặp ngay ánh mắt cô giáo.
Thế là “tác nhân” im lặng ngậm mồm lại ngay lập tức.
– Ừ, vậy theo ý kiến cả lớp.
Nhưng thứ 5 tuần này cô bận họp tổ Toán mất rồi.
Nên thứ năm tuần sau cô bù cho nhé! – Nói xong cô Phương lại nở nụ cười thiên thần hạ độc chúng sinh.
– Dạ!!! – Cả lớp đồng thanh, tất nhiên có cả tôi nữa, háo hức tợn các bác ạ!
Mà cũng hay, đi học bù mà đứa nào đứa nấy vui như mở hội ấy.
Chỉ có cô giáo ngồi trên kia lắc đầu cười khổ trước cái sự “ham học” của đám học trò.
…
– Ếu hiểu sao cô đẹp quá mậy?! – Thằng Cẩn quay xuống lúc cô kiểm tra kiến thức cũ của một số “anh em” trên bảng.
– Ờ – Tôi gật đầu như một phản xạ vô điều kiện.
– Mợ, sao tao không sinh sớm cỡ chục năm ha! – Nó chậc lưỡi tiếc rẻ.
– Thôi, ai thèm lấy ông mà mơ, cỡ ông cô thèm dòm chắc, haha – Nhỏ Tiên chêm câu đúng thời thế với cái mặt khoái trá của tôi.
Tất nhiên thằng Cẩn sượng trân quay lên, còn tôi thì cũng vừa tính cười đểu nó một phát lại bắt gặp ánh mắt cô giáo trẻ.
Quái gì xui bờ mờ ra, ngồi đúng chỗ thầy cô hay địa.
Chẳng lẽ mai phải đề nghị đổi chỗ ta.
Nói về việc chỗ ngồi thì cô Hân, cô giáo chủ nhiệm lớp 10 của chúng tôi đưa ra những điều kiện rất chi là xác đáng cho việc xếp chỗ ngồi:
– Cao ngồi sau, thấp ngồi trước.
– Nam nữ xen lẫn nhau.
– Bạn nào học giỏi phải ngồi sau đứa học chưa tốt mà “dạy dỗ”.
Và thế là trong ngày lên tập trung xếp lớp, thông báo thời khóa biểu thì toàn thể lớp tôi đứng dậy cả buổi để cô giáo xếp chỗ theo 3 tiêu chí trên.
Và tôi ngồi bàn chót đơn giản là: Mém làm lớp phó học tập vì điểm thời cấp 2 cao nhất lớp nhưng vì tôi lên tiếng từ chối quyết liệt nên được chuyển qua Sao đỏ.
Ngồi cùng bàn chót dãy bên kia là Khôi Lớp phó học tập, cái thằng hôm trước bơm đểu tôi cú quá mạng ấy.
Đến buổi chiều thứ 2 tôi mới ngớ người nhớ ra nó “cai trị” lớp tôi.
Đúng là… có duyên đó mà.
Hê hê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...