Cô Giáo Chủ Nhiệm


Hôm nay cũng là ngày đầu tiên bước vào học kỳ 2 luôn các bác ạ.

Trường tôi luôn làm cho khác người khi hôm nay là thứ 6 mà đi “triệu tập” học sinh lại như những buổi tựu trường.

Vậy nên trong khi những đứa trường khác đang nằm phè ở nhà, tiêu biểu là thằng em tôi, thì tôi lại phải vác xác đi để cô chủ nhiệm điểm danh cùng chép thời khóa biểu, thêm một tá chuyện mà cái trường cho là cần thiết nữa.
Nhưng đó chỉ là cảm giác bực dọc lúc đầu, còn sau thì… Đại cát đại lợi!!! Đúng là cái năm 2009 nó hên hết biết mà.

Mặc dù đầu tiên, tôi bị nhỏ Duyên nắm đầu đi giặt đồ bôi bảng.

Đang hầm hầm chạy xuống khu gần phòng giáo viên vặn nước thì vô tình ngẩng đầu lên, lại thấy cô Phương đang đi vào mà không nhìn thấy tôi.

Gì vậy nhỉ? Cô Phương lúc trước đã nói là đâu có chủ nhiệm lớp nào? Hay cô có công chuyện? Hay… Cô đi nhận lớp? Mà lớp mấy nhỉ, đang giữa năm mà?

Nghĩ nghĩ một hồi tôi quên luôn mình đang làm gì, đến khi bác bảo vệ bấm chuông vào lớp như thường lệ thì giặt lẹ mấy cái của nợ, tôi nhanh chóng phi vào lớp với cái nhìn tóe tia lửa điện của nhỏ Duyên ý nói “Nhà ngươi ngủ luôn ngoài đó đi!!!”.

Và một sự thật không mơ thấy nổi, một điều hiển nhiên chăng? Không, một ân huệ mà đấng tối cao đã ban tặng cho tôi khi… Cô Phương với bộ áo dài cổ cao màu hồng nhạt bước vào lớp.

Thiệt chứ, lúc đó hễ cô đi đến đâu là tôi thấy ánh sáng chói ra chỗ đó.

Nữ thần của lòng tôi!!

Nhưng hình như cả lớp, ngay cả cái con bên cạnh tôi tuy cũng có vui bằng biểu hiện nhe răng ra cười nhưng không lấy làm bất ngờ lắm.

Quái gì vậy?

– Ê, cô Phương kìa?

– Mày đang thắc mắc là sao cô Phương vô lớp chứ gì? – Nó đáp tỉnh rụi.

Uầy, nói chung cũng thắc mắc, nhưng cô bước vào lớp thì chứng tỏ cô chủ nhiệm rồi? Hay là hôm nay cô Hân bận nên mới nhờ cô Phương? Nghĩ là nói liền:

– Cô Phương lên thay cô Hân điểm danh với chép thời khóa biểu hả? Sao mày biết?

– Không những thay bữa nay mà nguyên cả học kỳ còn lại luôn đó chớ – Vẫn cái giọng rất tỉnh.

– Sao… Sao mày biết chứ? – Tôi bắt đầu không tin vào tai mình dù khi cô bước vào đã dự trù tình huống đó có thể xảy ra.

– Thì hôm mùng 3 đi thăm cô Hân đó, mày có đi đâu.

Nghe cô Hân nói học kỳ sau cô chuyển công tác, nên cô Phương nhận lớp.

– Ớ, sao lúc trước không nói gì với tụi mình? – Tôi hỏi khi miệng vẫn há.

– Thì cô cũng không chắc là xin được.


Chồng cô đi làm xa và có mua nhà ở đó nên cô muốn chuyển đến chỗ đó dạy luôn.

Vậy là cuộc rù rì rủ rỉ đã xong.

Tôi hiểu ra mọi việc và chuyển qua công việc tiếp theo là ngắm cô giáo.

Không quên híp mắt khi cô đang nheo mắt nhìn về hướng mình, chắc cô cũng vui, hề hề.

– Nhiều chuyện quá 2 đứa, cô nhìn kìa – Thằng Khôi ngồi bên kia hóng qua.

Uầy, không sao, nói chung là cứ chú ý đến em, em cũng sẽ chú ý đến cô.

Cô nhệ!!!



Những tưởng ánh hào quang sẽ mãi mãi chói sáng, nhưng tôi chỉ mới mừng húm được 2 hôm.

Sang hôm thứ 3 thì những gì tôi mong đợi cuối cùng đến, và mọi việc xảy ra quá sức tưởng tượng của tôi luôn mới kinh.

Chẳng là học kỳ 2 lịch học thay đổi rất nhiều so với kỳ 1.

Và thứ 2 hôm nay, Toán Đại số rơi vào 2 tiết cuối trong ngày.

– Các em về nhớ xem lại bài rồi làm những bài trên bảng nhé.

Hôm sau có thể cô sẽ kiểm tra bất ngờ đó – Giọng nói cô Phương vang lên khi chúng tôi đang thu dọn sách vở.

– Dạ..!! – Tất cả đều đồng thanh, tất nhiên mấy đứa đầu bàn la to nhất.

Và tôi thì chẳng có thói quen dạ thưa kiểu đồng bộ như vậy.

– À, Nguyên ở lại tí nhé.

– Dạ – Giờ mới dạ nè, dạ một mình mới chịu.

Hế hế.

Chờ lớp đã ra hết, tôi mới đứng dậy mà lên bàn giáo viên, lúc đó cô Phương hãy còn ngồi trên ghế.

– Dạo này em học hành ra sao rồi?

– Dạ? – Tôi nghiêng đầu – Cũng mới ra Tết mà cô, đâu có học hành gì?!


– Ý cô là em có nắm hết các bài trên lớp không? Có khó khăn gì không?

Ơ, cô hỏi thế này sao mà giống cuộc thẩm vấn học sinh trung bình quá vậy? Mà học kỳ rồi tôi loại giỏi mà ta???

– Dạ, thì cũng tương đối ổn cô.

– Ừ, ráng ôn lại mấy môn xã hội, em thì chỉ ham mấy môn tự nhiên thôi – Cô lừ mắt về phía thằng Sao đỏ.

– Dạ.

– Bị bắn trúng tim, tôi đơ ra rồi cúi đầu xuống làm… Tượng.

– À mà này…

– Dạ? – Tôi vội ngước mặt lên ngóng chờ từng từ được thốt ra từ bờ môi xinh đẹp ấy.

Phải nói tôi luôn bị mị hoặc khi đứng gần cô các bác ạ.

– Ừm… Em đã có thầy cô nào bồi dưỡng chưa vậy? Được thì đi thi Olympic Toán không? – Cô giáo như nói thật chậm, thật chậm để tôi có thể nghe rõ từng từ một.

– … – Lạy chúa cứu rỗi linh hồn con vào lúc này.

Sao mà lại nói trong cái hoàn cảnh tréo ngoe vầy cơ chứ.

Tôi thừa nhận vài giây trước tôi còn trông đứng trông ngồi lời đề nghị của cô.

Nhưng bây giờ thì tôi mới thấy sự rắc rối kéo theo lời đề nghị tưởng chừng như mình sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Hic! Chết mất.

– Sao vậy? Đã có rồi sao? – Cô giáo hỏi dồn.

– … – Nói gì bây giờ hả cô? Nói là em đã đi bồi dưỡng Lý, nghe theo cái sự sắp đặt đương nhiên mà từ năm lớp 9 đã dính chưởng sao? – Dạ cô… Thật… Thật ra thì…

– …

Lần này đến cô im lặng nhìn vào tôi.

Và trong giây phút 2 đôi mắt chạm nhau cổ họng tôi bắt đầu nghẹn ứ lại, đắng nghét và có cảm giác chán ghét bản thân vô cùng.

Phải nói sao? Bắt buộc phải nói sao?


– Thật ra thì…

– Em cứ nói đi! – Cô giáo dường như thở hắt ra vì cái sự nhát như cấy của tôi.

Thật là đi muốn đào đất lắm rồi các bác ạ.

– Dạ thật ra thì có… e… em đi bồi dưỡng môn Lý – Tôi cố gắng dùng hết sức bình sinh ra mà nói.

Ừ thì nói và nhói lòng.

Tôi là cái gì của cô? Còn cô chỉ là cô giáo dạy Toán, giờ kiêm luôn Chủ nhiệm, nhưng tôi đâu cần phải sợ đến như vậy, sợ cô biết, lại sợ… Đủ thứ.

Rốt cuộc với tôi, cô có đơn giản chỉ là hình mẫu lý tưởng không?

– Ừ, vậy thì ráng ôn thi đi đó! – Cô cười, nụ cười vẫn đẹp, vẫn lộ nét kiêu sa thường thấy.

Nhưng sao hơi thở của tôi có cảm giác yếu dần thế này?

– Dà… Dạ!

– Thôi em về đi, cũng trễ rồi!

Dường như tôi chờ câu nói này từ rất lâu, rất lâu rồi.

Cứ như câu nói đó mang tới một lối thoát cho cái mớ hỗn độn trong đầu không sao giải quyết được.

Vậy là xong rồi đó, xong cái môn Toán, xong luôn với… cô giáo này.

Trên thế gian này, con người ta luôn chờ mong những điều họ mơ ước, nhưng nếu nó đến đúng lúc thì hẳn là điều cực kỳ may mắn.

Còn không thì ôi thôi, là một tấn bi kịch.

Tôi đã đợi chờ rất lâu để được nghe câu nói đó, để rồi chính tôi, vài phút sau đó thôi, đã gạt phăng đi tất cả, vì lỡ chọn con đường khác.

Số mệnh an bài và tôi không có quyền quyết định lại.

Ừ thì dù rất muốn cãi lại tất cả.

Có phải tôi đã làm quá rồi không? Tôi suy nghĩ quá nhiều? Tôi nhận thấy cô Mai Phương buồn, nhưng chắc chỉ là thoáng qua rồi cô sẽ chọn đứa khác thôi.

Trong A1 thì còn thiếu gì đứa, thằng Khôi là ví dụ điển hình đó thôi, thêm nhỏ Nguyệt cũng học tốt Toán nữa.

Rồi… Còn thiếu gì đứa bên A2, A3… đầy ra đó.

Đâu phải mình tôi đâu chứ.

Đầu nghĩ cứ nghĩ, chân thì theo mặc định mà cứ đạp.

Về đến nhà đẩy xe vào trước sân, tôi ngồi phịch luôn xuống bậc tam cấp.

Trời hôm nay đẹp nhỉ.


Nguyễn Du từng viết “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

Nhưng ông trời vẫn chế giễu tôi đó thôi.

– Ơ Nguyên, hôm nay con không đi học Trung tâm à? Sao giờ còn ngồi đây? – Mẹ tôi trong nhà đi ra.

– Ớ, à, con quên nữa! – Nói rồi tôi vội xách cặp vào trong nhà tranh thủ tắm rửa ăn cơm rồi đi học.

Mà… Tối nay về còn học Toán nữa, hay cúp cha nó 1 bữa nhỉ???

Trước khi dắt xe ra khỏi nhà, tôi đã nghĩ hôm nay phải nghỉ.

Trong giờ học Anh Văn, tôi lại nhớ cô.

Hiện tại bây giờ, khi đang dắt xe khỏi Trung tâm, tôi phóng xe đến nhà cô.

Thật, hết chịu nổi rồi.

Vô ngồi cho có cũng được, cô không quan tâm cũng được.

Chỉ là nhớ cô quá thôi.

Cô có biết không?

Và từ lúc tôi bước vào đến lúc tụi bạn tôi xách cặp đi ra về trước thì cô vẫn giữ thái độ rất bình thường.

Nhưng…

– Thôi em về sớm với mấy bạn luôn đi, hôm nay cô hơi mệt – Cô đứng ngay bên hông bàn tôi đang ngồi mà nói nhẹ nhàng khi tôi đang xem bài toán chưa giải xong.

Uầy, nghe như sấm chớp đì đoàng thì có.

– À dạ, cô mệt hả cô? Có thấy khó chịu ở đâu không cô – Tôi ngước lên nhìn cô giáo.

– Toàn thân!

Cô đáp gọn lỏn, và hình như cái mặt tôi lúc đó nghệch ra dữ lắm hay sao mà tự dưng cô lại phì cười.

Mợ, muốn hôn quá các bác ạ!

– Vậy… Dạ cô em về, cô nghỉ sớm cho khỏe nha cô! – Tôi vừa nói vừa bỏ sách vở bút viết vào cặp.

– Ừ!

Thế là tôi về, khi bước ra dắt xe thì cũng chỉ có một mình, thường thì cô hay ra tiễn tôi lắm.

Vậy mà… thôi kệ! Ra khỏi cổng, tôi dựng xe rồi đóng sát cổng, không quên luồn tay vào móc khóa trong lại.

Cứ như tôi muốn làm như vậy để chuộc bớt lỗi lầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui