Những sân bóng xung quanh rất sôi động, chỉ có sân này yên tĩnh, thỉnh thoảng một hoặc hai cô bé đi ngang qua, không dám nói to.
Bạch Tố Tố nhìn thiếu niên ngồi dưới cái rổ bóng rổ, cậu thế mà lại hơi bất lực một lúc.
Cô mím môi cười, trước khi đến gần vài bước, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của thiếu niên "Tại sao bây giờ cô mới đến?"
Cô vô thức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khi nghĩ về nó một cách cẩn thận, Trinh Minh có thể là cảm thấy mệt mỏi.
Cô chỉnh lại váy rồi ngồi cạnh cậu nói: "Đi ra ngoài thì gặp chủ nhiệm Trương nên nói vài câu ."
Đây chính là chọc vào tổ ong aaa Trình Minh quay đầu lại cùng một lúc, đôi mắt hung ác của cau trông như con sói đói.
Cậu làm Bạch Tố Tố ngạc nhiên.
"Sao nào lại muốn bò lên hắn ta?"
Bạch Tố Tố lùi lại một bước theo tiềm thức, rồi đặt tay xuống đất, nhưng bị Trình Minh ấn mạnh.
"Muốn chạy trốn ?"
Cô nuốt nước bọt cứng rắn nói: "Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, tôi là người mới, chủ nhiệm Trương là cấp trên của tôi, nói chuyện với tôi là chuyện bình thường."
Trình Minh khịt mũi, "cô nghĩ nó bình thường ? Nhưng người đàn ông đó hận không thể dán đôi mắt của hắn lên người cô !"
Bạch Tố Tố nhận ra có gì đó không ổn.
Cô hơi nhíu mày.
"Trình Minh, cậu bị cái quái gì vậy? Có phải cậu ..."
Còn chưa nói xong, Trình Minh nắm chặt ttaycô ấn đi "sưư ..., nhẹ chút...!"
Không đợi cô dịu lại, tay cô bị kéo mạnh lên Trinh Minh g nắm lấy cánh tay cô sải bước về phía trước.
Bạch Tố Tố bị kéo đến liêu xiêu, cô đánh mắt nhìn xung quanh thấy có người đi qua đây ,cô cực kì sợ hãi nhỏ giọng nói " cậu buông tay ra đi! Làm ơn!"
Đôi môi của Trinh Minh siết chặt thành một đường, chỉ sải bước về phía trước.
Để không khiến bản thân trở nên quá nhếch nhác, quá kì quái, Bạch Tố Tố cô chỉ có thể chạy bước nhỏ theo cậu, trong thời gian đó cô cứ năn nỉ để Trình Minh buông tay, nhưng cô không nhận được bất cứ phản ứng gì.
Hai người họ đi bộ đến cổng trường.
Bạch Tố Tố thực sự rất khó chịu.
"Nếu cậu không buông tay, tôi sẽ từ chức, không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa!"
Trình Minh lắc người quay mặt lại "Đây là những gì cô muốn nói?"
Đôi mắt của Bạch Tố Tố lóe lên, đối mặt với Trình Minh, cô luôn có lý trí.
"Tôi, tôi có việc phải làm vào buổi chiều.
Cậu có thể đi trước, bình tĩnh lại.
Có vấn đề là gì, mình ổn định rồi nói có được không?"
Trình Minh chế nhạo, đây mới buông tay đang giữ cánh tay cô rồi nhìn xuống, thấy rằng cổ tay cô có một vết bầm tím.
Cậu đột nhiên quay mặt lại nói: "đi theo em "
Bạch Tố Tố sợ cậu sẽ làm những điều ngu ngốc, vì vậy cô phải theo sát cậu.
" đươc đuơc được, vậy thì nhất định phải quay lại trước khi đến giờ vào lớp."
Vì làm cô giáo, cả hai không gặp trở ngại gì mà ra khỏi trường.
Ngay khi ra ngoài, Trình Minh chặn 1 chiếc xe taxi.
Sau khi đi lên, cậu nói một cái tên tiểu khu rồi từ đầu tới cuối giữ im lặng.
Bạch Tố Tố đã cố gắng thăm dò vài lần, nhưng chỉ nhận lấy sự lạnh lùng truyền lại.
Ngay cả chú tài xế cũng thấy có gì đó không ổn.
Khi xuống xe, vì Trình Minh không mang theo bất cứ thứ gì, nên tiền xe Bạch Tố Tố phải trả.
May mắn thay, nhân viên bảo vệ trong khu đều nhận ra cậu, biệt thự bên trong cũng được mở khóa bằng dấu vân tay.
Bạch Tố Tố đi được vài bước, càng thêm lo lắng.
Cô thì thầm "Trình Minh, cậu vẫn còn trẻ.
Có một số điều mà tôi nghĩ chúng ta cần phải nói rõ ràng.
Mối quan hệ của chúng ta là sai trái."
Vừa nói xong, Trình Minh quay lại nhìn cô, với một ánh mắt rất kỳ lạ, như cười như không, nhưng lại phẫn nộ phi thường.
Cô càng nhận thức rõ hơn về sự kỳ lạ của vấn đề, cau mày nói "Hôm nay tôi cảm thấy không được thỏai mái, chúng ta hay là quay về trường trước đi.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...