Rốt cuộc cô muốn cái gì?
Anh đã dành tất cả tâm tư cho cô, cố gắng thay đổi bản thân vì cô, tùng chút từng chút một lấy lòng cô. . . . . . Cả đời anh chưa từng bao giờ ăn nói khép nép như vậy, nhưng cô nói cô không yêu anh sâu đậm như vậy.
Cô nói cô có thể ở lại, nhưng cô muốn tự do. . . . . . Yêu một người, không phải là một mực muốn sống cùng nhau sao? Tại sao cô lại nói rằng anh đang phá huỷ cô?
"Anh hiểu rất rõ Tiêu Đồng, nói cho tôi biết tại sao lại như vậy!" Trong giọng điệu cứng rắn của anh lại nghe ra sự van xin, khiến cho Ôn Hải Đông ở đầu bên kia điện thoại không khỏi bật cười.
"Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Đừng quên, vốn dĩ tôi cũng có ý với cô ấy, bây giờ Tiêu Đông chẳng phải là người tự do sao?" Giọng của Ôn Hải Đông nhẹ nhàng, lại càng khiến cho Tề Vĩ tức chết.
"Cô ấy là của tôi! Anh đừng có mơ!" Hỏa khí như muốn đốt cháy cả dây điện thoại, Ôn Hải Đông dường như có thể thấy Tề Vĩ mặt đỏ bừng chui ra từ loa điện thoại.
"Tôi sẽ không như vậy." Anh cười, "Tôi cũng không có khuynh hướng tự ngược, sao có thể có ý đồ với cô ấy?"
"Ý anh là tôi đang tự làm khổ mình?" Hiếm khi Tề Vĩ có thể nghe hiểu được ý anh.
"Nếu như ban đầu cậu không nhúng tay vào, tôi thật sự sẽ theo đuổi cô ấy, hơn nữa còn yêu cô ấy. . . , nhất định tôi sẽ rất khổ cực, mặc dù tôi không có tính sở hữu mạnh như cậu, nhưng cô ấy là một người quá mức tự do, ai có thể giữ được cô ấy đây? —— tôi biết những lời này có chút thô tục, nhưng rất thích hợp với cô ấy."
"Nhưng. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không thể buông cô ấy. . . . . ." Giọng anh nói trong đau khổ, như minh chứng cho thảm cảnh trong lời nói của Ôn Hải Đông, "Cho dù cô ấy không để tâm đến tôi. . . . . . Cho dù cô ấy muốn rời đi, tôi cũng không thể buông cô ấy. . . . . ."
"Cô ấy yêu cậu. Tề Vĩ, cậu rất may mắn, cô ấy yêu cậu." Ôn Hải Đông mang theo hâm mộ, "Thật ra thì cô ấy đối với cậu như vậy là đã vô cùng quan tâm rồi, chỉ là với tính cách của cô ấy. Cậu muốn nhiều hơn nữa, cô ấy cũng không thể cho được."
"Cô ấy yêu tôi, vậy tại sao tôi lại không thể khiến cô ấy dừng bước?"
Ôn Hải Đông cảm giác rất thất bại: "Lão đại, Tề Đại Thiếu gia, ngài có hiểu những lời tôi nói hay không vậy?"
"Cô ấy yêu cậu, nhưng cô ấy cũng muốn sống theo cách của riêng mình. Cậu không cho cô ấy có không gian riêng, vì vậy cô ấy chỉ có thể rời đi."
"Vậy, nếu tôi để cô ấy sống theo cách của mình, cô ấy sẽ không rời đi, đúng không?" Tề Vĩ đưa ra kết luận.
"Cô ấy vẫn sẽ đi."
"Vậy tôi phải làm thế nào?" Tề Vĩ hỏi, cảm thấy Ôn Hải Đông đang dẫn anh đi đường vòng.
"Nghe nói gần đây Tề quản lý nhận được một vụ làm ăn lớn !"
"Anh đừng đổi đề tài có được không. . . . . ." Chợt nhớ tới lời của trợ lý: trong thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, muốn ăn anh sẽ phải đánh đổi thứ khác, "Anh muốn cái gì cũng được, cho dù là cổ phiếu của R&Q. Hiện tại quan trọng nhất là vấn đề của tôi!"
Ôn Hải Đông biết Tề Vĩ từ trước đến giờ đều rất giữ lời: "Hữu nhất chủng phong tranh thuyết."
"Anh không cần học theo Tiêu Đồng, nói những lời văn hoa như vậy." Một Tiêu Đồng đã đủ làm anh nhức đầu rồi.
"Chỉ cần cậu cầm chắc dây diều, thì cho dù con diều có bay đến đâu, cũng không thể thoát khỏi tay của cậu."
"Ngu ngốc! Diều cũng có thể đứt!" Đừng tưởng rằng anh có thể bỏ qua trường hợp này.
"Vậy thì đừng để cho nó đứt! Tìm một sợi dây thật chắc, thỉnh thoảng nhớ canh chừng thu hồi dây, thậm chí đôi lúc có thể bay lên tiêu du cùng nó—— không cần lúc nào cũng phải ở bên nhau, sẽ không cảm thấy chán nản, bức bối, sẽ không muốn giải thoát." Đạo lý này rất đơn giản.
"Nhưng tôi sẽ lo lắng, sẽ cảm thấy bất an, nhớ nhung. . . . . ."
Âm thanh thở dài càng lúc càng nặng nề: "Vì vậy mới nói hai người nên tách ra, cô ấy muốn nhẹ nhàng như nước cậu lại muốn nóng như lửa, cô ấy muốn không gian riêng cậu lại muốn đoạt lấy, cô ấy không tin vào những lời thề ước cậu lại đi hứa trọn đời trọn kiếp. . . . . . Cậu cho rằng cô ấy là giáo viên ở nhà trẻ, lúc nào cũng dỗ dành cậu hay sao?"
"Cô ấy quá tự do, tôi sợ nếu tôi buông tay, cô ấy sẽ không bao giờ trở về." Tề Vĩ nhỏ giọng nói. Anh không phải là không hiểu, chỉ là anh không làm được.
"Tôi cũng không thể chắc chắn, sao cậu không đi hỏi cô ấy?" Anh không phải người làm mai, cũng không phải người trông trẻ, "Tiêu Đồng cũng rất phiền lòng, nếu như cậu không đòi hỏi quá nhiều, cô ấy sẽ không uất ức đến vậy, cậu nên hiểu điều đó."
"Tôi. . . . . ."
"Lùi một bước trời cao biển rộng, Tề Vĩ, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cô ấy mất đi hào quang của chính mình sao?"
Anh không muốn.
Anh thực sự không muốn cô cảm thấy ngột ngạt, không muốn thấy cô không vui, không muốn cô đánh mất chính mình.
Nhưng anh sợ sẽ mất cô. . . . . . Giống như bây giờ, cô đi mất, một ngày rồi vẫn không có tin tức.
Anh không ngại cô đi, cho dù cô ở bên cạnh anh, cô cũng sẽ chú tâm làm việc của mình. Anh không cần cô lúc nào cũng nhìn về phía anh, nhưng anh hi vọng cô có thể nhớ anh, hi vọng có thể nhìn thấy cô. ~d.d.lqd~
Cả ngày hôm nay, cô không hề chủ động liên lạc với anh, anh cũng không dám tìm cô. Trong lòng càng cảm thấy lo lắng, sợ rằng cô sẽ không quay về.
Cô. . . . . . Cô thật ra không phải là không muốn ở cùng anh, anh lại càng không muốn buông.
Nhưng càng muốn giữ chặt cô lại càng chạy ra xa.
—— Vậy như thế nào mới tốt đây?
Cô cho anh thời gian suy nghĩ. . . . . . Cô nói cô có thể ở lại, nhưng cô cũng muốn có tự do.
Có lẽ. . . . . . Chỉ cần anh buông ra một chút, cô sẽ không cảm thấy ngột ngạt.
Chỉ cần một chút. . . . . . sẽ tạo ra một điểm để cả hai có thể chấp nhận được, cũng có thể an tâm hơn.
Trong lòng anh chợt cảm thấy thoải mái, bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của điểm này.
Từ lời của Tiêu Đồng và Ôn Hải Đông tìm ra một con đường.
Tề Vĩ cầm điện thoại di động lên, đè nén cảm xúc xuống .
"Tiêu Đồng, em đang ở đâu vậy?" Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, anh cảm thấy an tâm hơn. Thật ra anh không thể mong đợi nhiều, nghe được giọng cô, biết cô đang ở đâu, vậy là đủ rồi.
"Vĩ. . . . . . Em rất buồn bực, anh cứu em ra khỏi nơi này được không?" Cô làm điệu bộ đáng thương.
"Cứu? Tiêu Đồng, em đang ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Anh luống cuống, không biết cô đã xảy ra chuyện gì?
"Tề trạch, chỗ ở của ông nội và mẹ của anh." Mặc dù bình thường cô có thể ở trong nhà mấy ngày không ra ngoài cũng được, nhưng đó là nhà mình, cô có thể dành hết thời gian của mình ở đó.
"Bọn họ sao lại đem em tới đó? Tại sao không nói cho anh biết?"
"Không có chuyện gì cả, chỉ là bọn họ không để cho em đi." Tiêu Đồng có chút chần chừ, "Em cho anh thời gian suy nghĩ, sao có thể vừa gặp chuyện liền tìm anh cầu cứu chứ."
"Em. . . . . ." Tề Vĩ nổi giận.
"Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Anh lập tức qua đó, em chờ anh!"
Lập tức thật ra là một khái niệm rất mơ hồ, nếu muốn nói là tập tức, thường là sẽ từ từ leo lên ngựa, sau đó từ từ chạy tới.
Nhưng đối với Tề Vĩ, "lập tức" có nghĩa là chạy như bay —— tại sao Trung Quốc lại không thể có máy bay riêng? ( nếu có cũng không thể tìm thấy đường băng)
"Đem Tiêu Đồng giao ra đây!" Không có nửa câu hỏi han, Tề Vĩ vừa bước vào phòng khách, liền hướng Tề Ứng Thiên đòi người.
Tề Ứng Thiên ngẩng đầu lên, một ngày, tính nhẫn nại của thằng nhóc này đã tăng lên rất nhiều rồi.
"Cho dù ta có thả nó ra, nó cũng sẽ không ở lại bên cạnh cháu, cháu làm sao phải gấp gáp vậy?" Tề Ứng Thiên nhìn Tề Vĩ, đã rất lâu rồi không gặp đứa cháu này, thực sự trưởng thành lên rất nhiều, "Ta đây là vì cháu, mặc kệ Tiêu Đồng có bướng bỉnh đến bao nhiêu thì sau một thời gian cũng sẽ phải chịu khuất phục. Bẻ gãy đôi cánh của nó, tất nhiên nó sẽ không thể rời đi nữa."
"Không cần." Tề Vĩ gằn từng chữ, "Tôi không cần cô ấy ở cùng tôi ...tôi không cần cô ấy không rời khỏi tôi."
"Tại sao? Không phải cháu rất yêu nó sao? Không phải là cháu muốn nó ở lại bên cạnh cháu sao?"
"Tiêu Đồng là người rất yêu tự do, tôi không muốn cô ấy tự làm khó chính mình. Nếu gãy đi đôi cánh thì sẽ không còn là cô ấy, tôi muốn cô ấy vui vẻ."
"Cô ấy có thể đi, cô ấy có thể đi vòng quanh thế giới, tôi chỉ hi vọng cô ấy gửi chô tôi một chút tin tức. . . . . . Hơn nữa, thỉnh thoảng còn mang tôi đi theo. . . . . ."
"Cô ấy sợ cảm giác chán ghét, tôi có thể giữ khoảng cách; cô ấy sợ cảm giác nhàm chán, tôi có thể tạo cảm giác mới mẻ. Lúc cô ấy muốn một mình tôi sẽ ở một bên làm chuyện của mình, lúc cô ấy muốn có người trò chuyện, ngực của tôi sẽ vĩnh viễn là chỗ để cho cô ấy dựa vào." Từng chút một nhớ lại lời Tiêu Đồng nói, giải quyết từng thứ một, "Tôi sẽ không muốn đoạt lấy toàn bộ, chỉ cần cô ấy yêu tôi là đủ rồi, không cần nhiều hơn nữa, chỉ cần. . . . . . Chỉ cần trong lòng cô không có người đàn ông nào khác, chỉ một mình tôi là đủ rồi."
Tề Ứng Thiên lắc đầu một cái: "Cháu trước đây muốn cái gì thì nhất định phải giành lấy, tại sao bây giờ lại có thể vô dụng như vậy?"
"Bởi vì cô ấy không phải là người có thể tranh giành mà chiếm được, cô ấy có chính kiến riêng của mình, sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi." Tề Vĩ lộ ra nụ cười, cô gái anh yêu, luôn là đặc biệt nhất , "Tôi yêu chính cô ấy, nếu thay đổi thì sẽ không còn là cô ấy."
"Cháu đã nghĩ như vậy, ta cũng không còn cách nào khác." Tề Ứng Thiên hướng về phía sau lưng: "Nghe rõ rồi chứ? Hiện tại cháu còn yêu cầu gì nữa không?"
Phòng khách cổ kính, tự nhiên tồn tại một tấm bình phong. Người hiện đại căn bản sẽ mất cảnh giác với thứ đồ cổ đại này, sẽ không ngờ tới sẽ có người nghe lén. Phía sau tấm bình phong đi ra, tất nhiên chính là Tiêu Đồng.
"Tiểu Vĩ cũng đã nhượng bộ đến mức này, chẳng lẽ cháu còn muốn biến nó thành hòn vọng thê mới dừng lại sao?" Tề Ứng Thiên thay mặt Tề Vĩ yêu cầu.
"Vĩ. . . . . ." Cô biết nhượng bộ như thế đối với anh khó khăn với anh bao nhiêu nên rất cảm kích, "Em yêu anh."
Chỉ một câu nói thôi đã khiến cho khoé miệng anh cong lên: "Anh . . . . . Anh cũng vậy. . . . . ."
"Cho dù em có làm gì, cho dù em đi tới đâu, trong lòng em cũng sẽ chỉ có anh." Chỉ có nhớ thương mới có thể dẫn lối trái tim trở về nhà, không thể ngăn cản bước chân.
"Anh không cần phải lo lắng, em sẽ không cách xa anh, sẽ không để anh qua một bên. Trong lòng em có nhớ thương, sẽ biết nơi nào để quay trở về. Cũng giống như cho dù em có đi tới đầu cũng sẽ trở về nhà của mình."
Tiêu Đồng đi tới bên cạnh Tề Vĩ, anh vươn tay, ôm lấy cô. Hai tay không hề dùng sức quá mức nữa, tạo cho cô không gian đủ để thở.
Nếu như bạn thích cái gì, hãy buông tay ra, thả cho nó tự do. Nếu nó không quay trở lại, có thể vì nó mà chúc phúc; nếu nó trở lại, hãy trân trọng nó suốt đời.
"Em đang đọc gì đấy?" Tề Vĩ hỏi.
"Hình như là một bài thơ tiếng anh. . . . . . Nhưng em không nhớ tiếng anh, chỉ nhớ tiếng Hán thôi." Cô ở trong ngực anh cười nói.
Cô luôn có thể dùng nụ cười để gạt lòng người, làm người ta lỡ đãng, làm cho anh ghi sâu nụ cười của cô.
Không tự chủ được cúi đầu xuống, muốn hôn nụ cười của cô.
"Khụ khụ." Bóng đen sáng lên, Tề Ứng Thiên ho khan hai tiếng, nhắc nhở bọn họ trong phòng còn tồn tại một người khác, "Ta có thể hỏi một chút, hôn lễ bao giờ tổ chức thì được? Dù sao Tiểu Vĩ cũng là tổng giám đốc tương lai của R&Q, không thể quá qua loa."
Tề Vĩ có chút khẩn trương nhìn Tiêu Đồng, Tiêu Đồng cười một tiếng, từ trong túi lấy ra chiếc lúc trước anh đưa, đeo lên tay.
—— Dù sao cũng chỉ là một tờ khế ước được pháp luật công nhận mà thôi!
Hơn nữa tài sản là cùng hưởng, cô nhất định không phải chịu thiệt, không phải sao?
Tề Vĩ hưng phấn muốn nhảy lên, anh kéo tay Tiêu Đồng, đi tới cửa.
"Chúng ta bây giờ đi công chứng! Tháng Mười Hai cử hành hôn lễ, anh muốn toàn thể thế giới này biết em là vợ của anh, ai cũng không được phép mơ tưởng!"
—— Đây không phải là một loại ham muốn giữ lấy sao?
Sắp đi đến cửa, Tề Vĩ chợt nhớ tới cái gì, buông tay Tiêu Đồng ra, đi về phía Tề Ứng Thiên.
Người trước mắt đúng là rất biết chăm sóc bản thân, trông cũng không quá già, nhưng nếp nhăn ở mi tâm có thể thấy năm tháng trôi qua.
Ông cũng là già rồi, lo lắng cho hôn nhân của người trẻ, chỉ có thể là người già.
"Tôi hiểu rõ là ông đang giúp tôi." Tề Vĩ có thể đơn thuần, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, "Cám ơn. . . . . . Cha. . . . . ."
Lần đầu tiên anh đối với ông kêu một tiếng này, lúc còn nhỏ anh gọi ông là ông nội, còn lúc niên thiếu, anh không từng gọi ông một lần, cho dù là ông nội hay là . . . cha.
Lần đầu tiên gọi như vậy mà không cần lo lắng, người vừa đánh anh vừa nói cho anh biết ông không phải cha anh mà là người kia, người đó đã vĩnh viễn không còn ở đây nữa. Mà chuyện cũ, mặc kệ ai đúng ai sai, cũng đã đến lúc thứ tha rồi.
Tề Vĩ xoay người, trở về bên cạnh Tiêu Đồng.
"Marilynn. . . . . . Nó gọi ta là cha. . . . . . Nó tha thứ cho hai chúng ta rồi !"
Tề Ứng Thiên đi tới bên sảnh, Marilynn không dám cùng ông xuất hiện trước mặt Tề Vĩ, chỉ có thể thấp thỏm ở chỗ này chờ. Nghe được câu này, bà từ ghế sofa đứng lên, mái tóc màu nâu vì hành động này mà tung bay, đôi mắt đen như nước sơn chứa đầy nước mắt.
"Nó. . . . thật sự tha thứ cho chúng ta?"
Tề Ứng Thiên ôm lấy bà: "Đúng vậy, thật sự tha thứ cho chúng ta."
"Tại sao anh lại gọi ông ấy như vậy?" Ra khỏi Tề trạch, Tiêu Đồng vẫn là không nhịn được, hỏi anh.
Tề Vĩ nhắm mắt lại, vô số đoạn ký ức ngắt quãng hiện ra. Anh mở mắt ra: "Điều này có quan trọng không? Hiện tại anh rất vui vẻ, rất hạnh phúc, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta sẽ hạnh phúc, như vậy đủ rồi!"
Tiêu Đồng xoay người lại ôm lấy anh, bước chân của hai người dừng lại.
"Vĩ, anh sẽ luôn hạnh phúc."
Hôn nhân chính là hạnh phúc nhất, điều này chưa hẳn, bởi hôn nhân chính là mồ chôn của cả hai—— kết quả chưa hẳn đã như mình mong đợi.
Với cô, nấm mồ hôn nhân chỉ là một thứ xa với. Hi vọng có thể duy trì được đam mê, nhưng lại không thể chịu đựng được thói quen của đối phương. . . . . . Con người, càng đến gần sẽ càng hiểu rõ được cảm giác chán ghét, nếu như cô không thể chấp nhận được người khác thì cũng yêu cầu họ phải chấp nhận thói quen của cô, nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Cuộc sống không kéo dài mãi, cô cũng không có thời gian đi gây gổ. Rất khó để yêu một người, cô cũng không có tâm trạng đi thay đổi người khác.
Cho nên, lúc Tề Vĩ nắm tay cô đi về phía mọi người thì cũng là lúc cô cảm thấy hạnh phúc.
Cha mẹ đang ở bên cạnh trò chuyện cùng họ hàng, bọn họ vốn cho rằng cả đời này cô sẽ không kết hôn, cho nên khi Tề Vĩ tới cửa xin cưới họ đều cảm động đến rơi nước mắt.
Tề Vĩ biết cô không tin tưởng vào lời hẹn thề. Không dám hỏi cô: "Em có nguyện ý cũng anh bên nhau trọn đời. . . . . ." Lời toại kinh điển đó, sợ lúc nói ra cô sẽ trả lời "Em không muốn". Chỉ cần làm một đám cứoi thật lớn, mời thật nhiều người tới.
Cô tự chọn áo cưới cho mình, rất phù hợp với cô. Sải chân bước vào lễ đường cũng giống như bước lên sân khấu. Mỗi người trước khi bước lên sân khấu này đều là một người bình thường, sau khi bước xuống sẽ trở thành nhân vật chính của một câu chuyện.
Trong hôn lễ không thể để những thứ cô muốn, có chút không ổn, sợ nếu người khác nhìn thấy, sẽ nói một câu "Không tốt" .
Tốt hay không là do hai người cùng cố gắng, không phải do những thứ đó định đoạt.
Thôi, suy nghĩ vấn đề khác.
"Vĩ, anh nói xem, tiền mừng cưới hôm nay có đủ cho chúng ta du lịch vòng quanh châu Âu hay không?" Tuần trăng mật là ở châu Âu, nghe vẻ hơi tầm thường. Nhưng đó lại là nơi cô muốn đi nhất, do vấn đề tiền nong mà cô chưa tới được.
Tề Vĩ đang trừng mắt với phù rể —— phù rể sao lại đứng gần tân nương như vậy? Ôn Hải Đông chết tiệt!
Phù dâu hôm nay là Tần Thanh, cô bật cười: "Tiêu Đồng, cậu cùng chú rể này sẽ không cùng chí hướng?"
"Mình cũng đang hoài nghi điểm này!" Tiêu Đồng kéo Tề Tĩ, "MC sẽ phát khóc mất, chúng ta đi mời rượu người lớn đi!" Nhị Bái Cao Đường, đây là việc không thể thiếu.
"Được. . . . . ." Tề Vĩ ngây ngốc cười, nắm chặt tay của cô.
Ha ha, cô gái tự do tự tại này, cuối cùng cũng thành vợ của anh!
Tương lai không biết sẽ như thế nào. Nắm chặt tay cô, lại không thể nói lời thề ước trọn đời.
Đôi khi so với những cái nắm tay, cả đời thật ra lại rất ngắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...