“Dì Bình, dì vẫn xinh đẹp như vậy!”
“Dật Yên!” Lâm Bình mừng rỡ nhìn Dật Yên. “Con đã lớn thế này, càng lúc càng xinh đẹp, cái miệng thì vẫn ngọt ngào như vậy.”
“Thím.”
“A Kiệt, cháu cũng về rồi! Thật lâu rồi không thấy cháu, ta tưởng là cháu đã quên thím đây rồi chứ.” Lâm Bình vừa cười tiếp Dật Yên, vừa oán giận cười với Hạo Kiệt. Hạo Kiệt vẫn mỉm cười, không khác gì hồi xưa.
“Chú Hiên hôm nay được nghỉ, sao dì và chú không đi ra ngoài một chút?” Dật Yên nhận thấy ám hiệu của Hạo Kiệt, dời đi chú ý của dì Lâm Bình.
“Già rồi, phương thức tiêu khiển tốt nhất chính là ngồi ở nhà, mắt to trừng mắt bé.” Lâm Bình khẽ cười, dẫn Hạo Kiệt và Dật Yên tới phòng khách.
“Già? Dì Bình, ai dám nói dì đã già? Nếu chúng ta cùng đi ra ngoài, mọi người nhất định đều cho là chúng ta là chị em đó.”
Lâm Bình biết rõ Dật Yên chẳng qua là an ủi mình, nhưng vẫn mừng rỡ cười tươi, còn chụp lấy tay của Dật Yên.
Hạo Kiệt nghe Dật Yên nói, nhướng cao lông mày xem thường. Thấy Dật Yên nhìn anh thị uy, anh cũng chỉ có thể buông tay, không đưa ra ý kiến.
Người giúp việc mang thức uống ra, nói ọi người biết rằng ông chủ sẽ ra ngay lập tức. Trong chốc lát, Tống Tử Hiên liền đi vào từ cửa hông.
“Chú Hiên!”
“Chú!”
“Dật Yên, Hạo Kiệt, các cháu tới rồi! Ngọn gió nào thổi các cháu tới nha?” Tống Tử Hiên nhận lấy khăn lông từ người giúp việc, lau mặt rồi lau tay.
“Chú Hiên, sao mỗi lần nghỉ phép đều chỉ ở vùi trong phòng tập thể thao. Có rảnh rỗi thì mang dì Bình đi ra ngoài mở rộng tầm mắt.”
“Chú sẽ mang.” Tống Tử Hiên ở trong ngành cảnh sát nhiều năm. Thể năng cùng vóc dáng, tất cả mọi mặt đều ở trạng thái rất tốt cho nên bề ngoài không hề giống năm mươi tuổi mà chỉ như mới hơn bốn mươi tuổi mà thôi.
“Dì Bình, dì có rảnh rỗi không? Để cho chú Hiên dẫn dì đi nước Mĩ chơi một chuyến có được không? Tham gia hôn lễ?” Dật Yên nhìn Lâm Bình bên cạnh, thừa nước đục thả câu nói.
“Hôn lễ? Thế nào? Ngày kết hôn của cháu cùng đứa nhỏ a Kiệt đã quyết định?” Lâm Bình kinh ngạc hết nhìn Dật Yên lại Hạo Kiệt.
“Ai!” Dật Yên nặng nề thở dài, oán giận nhìn Hạo Kiệt một cái. “Vẫn còn đang trong cố gắng.”
“Cố gắng? Ai cố gắng?” Lâm Bình không hiểu nhìn Hạo Kiệt.
“Là cháu!” Dật Yên lớn tiếng tuyên bố: “Là cháu cố gắng đem anh Kiệt dụ lên giường.”
“Dật Yên!” Lâm Bình kinh ngạc há miệng.
Tống Tử Hiên ngồi một bên trên ghế salon cười haha. Dật Yên xứng Hạo Kiệt, đúng là cực đại phù hợp.
“Được rồi, bọn nhỏ! Có chuyện gì nói đi!” Sau khi ăn xong bữa tối, Tống Tử Hiên đem Hạo Kiệt và Dật Yên đến thư phòng.
“Chú Hiên, chú đoán ra là cháu và anh Kiệt không phải chỉ thuần túy đến thăm hai người?” Dật Yên không thuận theo cười hỏi.
“Hai người các cháu, có thể coi như là chú biết từ bé đến lớn, chú còn không thừa biết các cháu sao!” Tống Tử Hiên cưng chiều nhìn Dật Yên nói. Tình thương yêu của hắn dành bọn họ tuyệt không ít hơn so với dành cho con trai mình - Hạo Luân.
Dật Yên nhún nhún vai ngồi cạnh Hạo Kiệt, nháy mắt đem quyền phát ngôn để lại cho anh.
“Dè dặt quá sẽ đánh mất một nhân duyên tốt à nha!” Tống Tử Hiên nháy mắt ý tứ nhìn Dật Yên.
“Hiên thúc!” Dật Yên thẹn thùng cúi đầu.
“Cháu biết!” Hạo Kiệt nhìn chú mình, lấy ánh mắt của nam nhân trao đổi quan điểm với Tống Tử Hiên.
“Vậy chúng cháu về trước.”
“Tốt! Xem ra chú phải đi làm hộ chiếu cho thím của cháu, để chuẩn bị đến dự hôn lễ của mẹ nuôi và cậu của cháu.”
“Chỉ còn thiếu một chút.” Lâm Bình trùng hợp mở cửa thư phòng ra, vừa đúng lúc nghe được Tống Tử Hiên nói, hài lòng nhìn chồng, rồi hướng sang phía bọn Hạo Kiệt nói: “Các cháu phải về sao? Thế nào không ngồi chơi thêm một lát nữa?” Sau đó luyến tiếc cùng Tống Tử Hiên đưa Hạo Kiệt và Dật Yên tới cửa.
“Thanh niên còn có tiết mục, sao có thể đi theo hai ông bà già này chứ!” Tống Tử Hiên ôm vai vợ nói.
“Dì Bình và chú Hiên vẫn chưa già đâu. Sau này rảnh rỗi, cháu sẽ cùng anh Kiệt bồi hai người.”
Tống Tử Hiên và Lâm Bình đợi đến khi chiếc xe Hạo Kiệt đi khuất mới trở lại bên trong nhà.
*******************************************
“Dì Bình và chú Hiên, hai người bọn họ vợ chồng còn rất ân ái.” Dật Yên hâm mộ nói.
“Yên tâm, chúng ta cũng sẽ!”
“Chúng ta? Anh vừa mới nói chúng ta cũng sẽ? Em không có nghe lầm? Em thật không có nghe lầm?”
Dật Yên không dám tin hỏi đi hỏi lại.
“Có lẽ em thật là nghe lầm!”
“Mới không, em mới không nghe lầm! Nếu đã nói liền không thể thu hồi!” Dật Yên dừng lại một lát, lại không xác định hỏi: “Là vì lời nói của chú Hiên sao?”
Hạo Kiệt nhìn Dật Yên một cái, đem xe dừng lại một bên, cũng không để ý số lượng xe tham gia giao thông, cũng không trông nom xem có người chú ý tới bọn họ hay không. Sau khi xe dừng lại, anh dùng tay nhẹ nâng lên cằm của cô, chậm rãi đem môi đến gần môi của Dật Yên.
“Hiện tại anh muốn em sao?” Dật Yên mở to đôi mắt, khẩn trương hỏi, chỉ thấy trái tim đập nhanh trong ngực.
“Nhắm mắt lại, buông lỏng xuống, tín nhiệm anh!” Hạo Kiệt dịu dàng ra lệnh.
Dật Yên không chịu nổi áp lực khẩn trương giữa hai người, vừa nghe thấy lệnh của Hạo Kiệt, liền nhắm mắt lại... Cô cảm thấy một luồng nhiệt khí phảng phất trên mặt, ấm áp, ôn nhu, xuyên thấu toàn thân. Trong chốc lát, rốt cục cũng cảm giác môi của Hạo Kiệt che ở trên môi của mình. Cô cảm thấy anh nhẹ chạm vào môi, rồi sau đó cái hôn đó mới từ từ sâu hơn. Khi cô cảm thấy anh dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành môi, cô không kiềm được liền hé mở đôi môi ra.
Hạo Kiệt thấy Dật Yên hai mắt nhắm chặt, lông mi khẽ run không ngừng. Anh biết cô rất khẩn trương, mà anh cũng vậy.
Anh chậm rãi đem môi đặt lên, chủ yếu là muốn cho Dật Yên cơ hội cự tuyệt, không ngờ lại làm cho cô thêm khẩn trương. Tốc độ của anh, chậm đến mức có thể cảm thận thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô thổi tới trên mặt anh, dịu dàng mềm mại. Môi của cô cũng rất mềm, anh chỉ sợ nếu tăng thêm một chút lực, sẽ làm tổn thương đến nó. Khi anh dùng lưỡi nhẹ liếm môi của cô, cô lại đem đôi môi mở ra. Anh không nhịn được tiếng rên rỉ, đem lưỡi dò vào trong miệng cô, cùng với đầu lưỡi của cô quấn quít.
Anh có thể cảm giác được cô dò xét, tiếp xúc với anh. Rồi sau đó bắt chước anh, nhẹ tiếp xúc với đầu lưỡi của anh rồi khẽ mút nó.
Chợt điện thoại không thức thời vang lên. Bọn họ thật vất vả mới kết thúc nụ hôn này. Hạo Kiệt hít sâu một cái, sau đó mới nhận điện thoại.
“Ông trời của ta a! A Kiệt, chẳng qua là cái hôn mà thôi, vậy mà ngươi cũng ý loạn tình mê đến vậy.”
Nhìn cặp mắt phủ đầy sương mù của Dật Yên, trong tai lại truyền tới âm thanh nhạo báng hài hước của Chấn Hoàn. Một lúc lâu, Hạo Kiệt mới hiểu rõ ý tứ lời nói của hắn.
“Hoàn ca!”
“Các người đã dừng ở đâu quá lâu. Đây chính là khu vực song hoàng tuyến, không cho phép dừng xe. Nếu không đi, cảnh sát giao thông sẽ đến đó!”
“Biết.”
Hạo Kiệt vừa mới cúp điện thoại, liền thấy ở đường xe đối diện, có chiếc xe đang chiếu đèn pha. Đến khi anh phát động xe, chiếc xe kia mới lái đi.
Hạo Kiệt lắc đầu cười một cái, may mắn là Chấn Hoàn không phải loại người nhiều lời, nếu không ngày mai ở chỗ cậu sẽ biết rõ hết mọi chuyện.
Dật Yên khẽ vuốt môi, không nghĩ tới môi của Hạo Kiệt, nhưng lại... Cô thật không biết phải hình dung thế nào. Mới vừa rồi trong lúc hoảng hốt, giống như nghe được tiếng điện thoại reo, lại thấy hình như Hạo Kiệt nghe điện thoại, lại giống như... Cô cảm thấy “say” – bị cái hôn với Hạo Kiệt mê hoặc, phảng phất như bị say.
“Mới vừa rồi anh có nghe điện thoại?” Dật Yên không xác định hỏi, cô còn đang ở trong trạng thái say mê trong nụ hôn. “Ừ! Là Hoàn ca.” Hạo Kiệt ôm lấy Dật Yên, đem tình cảm biểu lộ ra.
“Có chuyện gì sao?” Dật Yên tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Hạo Kiệt.
Hạo Kiệt mỉm cười trả lời: “Hoàn ca nói anh dừng quá lâu, nơi này là khu song hoàng tuyến, nếu không đi ngay, thì cảnh sát giao thông sẽ đến.”
“Á!” Dật Yên cũng giống như Hạo Kiệt, phải mất một lúc mới hiểu hàm ý “Anh nói, mới vừa...”
Thấy Hạo Kiệt gật đầu khẳng định, Dật Yên lấy tay vuốt hai gò má nóng bỏng.
“Ông trời của ta a! Sau này làm sao em dám gặp Hoàn ca.”
Bên trong xe truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của Hạo Kiệt cùng tiếng oán giận ngượng ngùng của Dật Yên.
*********************************
“Xem ra giữa hai người có tiến triển.”
Hạo Luân vừa mới đến trưng tin xã, liền thấy Hạo Kiệt và Dật Yên ôm nhau đi tới. Vẻ mặt dịu dàng của Hạo Kiệt là vẻ mặt mà nhiều năm qua hắn mới thấy –lần đầu.
“Ghen tị sao?” Dật Yên tâm trạng tốt đến mức có thể đấu võ mồm với Hạo Luân.
“Ghen tị? Đối với em? Làm ơn đi! Anh may mắn vì không bị em nhìn trúng. Nếu không ngày nào đó, em mất hứng, há mồm cắn một cái...” Hạo Luân làm ra dáng vẻ lo lắng.
“Nếu là anh, tất nhiên là phải cắn, còn nếu là anh Kiệt, tất nhiên không giống nhau.” Dật Yên đắc ý nói.
“Lão đại, anh không phải là đã thất thân với cô ấy đi!” Hạo Luân thấy anh họ thay đổi, vẫn không nhịn được mà nhạo báng bọn họ.
“Còn không có.” Hạo Kiệt dứt khoát trả lời. Tối hôm qua sau khi biểu lộ tình cảm, đến lúc đi ngủ, muốn khắc chế mình, càng thêm khó khăn.
Bất quá, trong thống khổ cũng có hạnh phúc. Hồi tưởng cái hôn hôm qua, anh biết kinh nghiệm hôn của Dật Yên coi như bằng không, dĩ nhiên, lại càng không tính là “có kinh nghiệm”.
Một mặt là tôn trọng Dật Yên, anh nguyện ý đem quyền khống chế giao cho cô. Mặc khác, anh hi vọng có thời gian để cho Dật Yên quen với mối quan hệ mới giữa bọn họ. Anh không hi vọng tiến hành quá nhanh, để sau này hai người phải hối hận, nhất là Dật Yên.
“Sau khi Phương Khải tới, đến phòng làm việc của anh tập họp.”
Thấy Hạo Kiệt cùng Dật Yên rời đi, Hạo Luân không khỏi lắc đầu than thở, tình yêu quả thật có thể thay đổi một người.
“Phương Khải, điều tra thế nào rồi?” Hạo Kiệt nhận lấy hồ sơ từ tay Phương Khải, thuận tay mở ra đọc nội dung bên trong. “Có cảm tưởng gì?” Sau khi xem xong, Hạo Kiệt truyền tài liệu cho Hạo Luân, cũng lấy ý kiến của Phương Khải.
“Em gái xinh đẹp nói không sai, một người phụ nữ đã chết từng là hàng xóm của Hàn Suối, mà một người nam nhân đã chết từng là bạn trai của Hàn Suối.” Phương Khải tóm tắt.
Hạo Kiệt còn chưa bày tỏ ý kiếm, liền nghe Hạo Luân không phục oán giận.
“Tốc độ đọc của anh coi như là rất nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác, anh mất tới ba phút nhìn tài liệu, còn em thì giải quyết liền trong một phút.”
Dật Yên lười nói lý với Hạo Luân, đem tài liệu trả lại cho Phương Khải, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Hạo Kiệt.
“Xem ra kế hoạch kia phải thử một lần.” Dật Yên nghiêng đầu dịu dàng nói với Hạo Kiệt.
“Ừ!” Hạo Kiệt cầm lấy tay Dật Yên. “Ngày hôm qua, tôi và Dật Yên đã thảo luận qua, tôi nghĩ chúng ta có thể xác định hung thủ của vụ án giết sáu mạng người kia.”
“Lão đại, anh chỉ Hàn Suối?” Hạo Luân thu hồi tâm trạng đùa giỡn, nghiêm chỉnh hỏi.
“Không sai, Dật Yên, em nói đi!” Hạo Kiệt đem quyền trình bày nhường cho Dật Yên.
“Vâng!” Dật Yên hướng về phía Phương Khải và Hạo Luân nói ra giả thiết cùng phát hiện của mình.
“Còn nhớ lần trước chúng ta đã từng thảo luận qua, người mấu chốt mà chúng ta từng giả thiết, một là vị phụ trách phòng ăn, một người khác chính là tác giả, Hàn Suối.”
“Nếu như, Hàn Suối tuyên bố có người muốn giết cô ta, chỉ là vì để dời đi lực chú ý của chúng ta, cũng là vì tìm điểm hòa hoãn?”
Dật Yên dừng lại một chút, để cho Phương Khải cùng Hạo Luân tiêu hóa ý tứ trong lời của cô.
“Lần đầu tiên khi em nhìn thấy Hàn Suối, cảm thấy cô ta tương đối quái dị. Nếu như chỉ là một người báo án bình thường, cử chỉ quái lại của cô ta có lẽ là bình thường, nhưng dùng ở trên người Hàn Suối, liền có một vẻ vô cùng không hòa hợp.”
“Ngày đó em cùng Hạo Luân đến nhà Hàn Suối, phát hiện một bộ sách đầy đủ. Trong đó phần được xem nhiều nhất là phần có liên quan đến thôi miên. Hơn nữa, em còn phát hiện Hàn Suối từng tham gia một hội thảo nghiên cứu về tâm lý học. Trong đó, về thuật thôi miên cô ta đạt hạng nhất, thậm chí còn được hội sở nghiên cứu phát chứng chỉ.”
“Trong nước có loại hội thảo nghiên cứu này sao?” Phương Khải tựa hồ như chưa từng nghe nói đến.
“Trong nước thì em không biết, nhưng tờ chứng chỉ của Hàn Suối là được California - Mĩ phát ra. Trong đó sử dụng tên tiếng Anh: Vũ, nhưng lại dán tấm hình của cô ta.” Dật Yên đối với điểm này cũng cảm thấy buồn cười.
“Em gái xinh đẹp, em nói là Hàn Suối lợi dụng thuật thôi miên để giết người.” Hạo Luân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Thôi miên không chắc là có thể ra lệnh cho người ta đi giết người, nhưng là tự sát thì sao? Thôi miên có thể để cho người ta thấy giả tượng, nếu như thấy sân cỏ, có thể ngửi thấy được mùi thơm mát của cỏ. Nếu như nói cho người bị thôi miên rằng, cô ta đang ở thời Mạc phủ, mà hắn là Tokugawa ra lệnh cho cô ta mổ bụng tự sát thì sao?”
“Oa, thật là đáng sợ, Hàn Suối thật có thể làm được loại trình độ này sao?” Hạo Luân bắt đầu có chút tin tưởng rằng Hàn Suối là hung thủ giết người.
“Có lẽ là cô ta có thể, người chết đều là phụ nữ Nhật Bản, chỉ sợ ở trong tư tưởng của bọn họ cũng có vài phần bị thời đại Mạc phủ thu hút. Đến lúc bọn họ rút dao mổ bụng, khi con dao đâm vào, cho dù cảm thấy đau muốn tỉnh lại, chỉ sợ bọn họ cũng không có năng lực đó.” Dật Yên vừa nghĩ tới Hàn Suối liền cảm thấy rét lạnh xâm nhập toàn thân.
“Nếu như cô ta có thể ra lệnh cho người tự sát, như vậy muốn ba người nam nhân kia đưa tay vào thùng chứa rắn độc liền dễ như trở bàn tay, mà đây cũng là lý do tại sao không tìm được dấu vết của rắn độc.” Phương Khải sắc mặt nặng nề nói.
“Nói như vậy, người ban đầu đề nghị mấy người phụ nữ dùng phương thức ăn mừng sinh nhật đặc thù này chính là Hàn Suối. Hàn Suối bởi vì bạn trai làm ở địa phương đó, nên mới đột phát ý muốn ngoài dự tính?” Hạo Luân nói.
“Lão đại, đã xác định là Hàn Suối có năng lực thôi miên chưa?” Phương Khải không yên lòng hỏi thêm một lần nữa.
“Ngày hôm qua sau khi chúng ta họp bàn, Dật Yên chạy tới chỗ Hàn Suối tìm chứng cớ, không nghĩ tới Hàn Suối cũng trở về.”
“A!”
“Yên tâm, bọn họ không đụng mặt.” Hạo Kiệt bảo đảm với bọn họ, chỉ nghe thấy Hạo Luân và Phương Khải nhẹ thở ra một hơi.
“Lúc tối chúng ta trở về, Ngô tẩu nói cho chúng ta biết, Hàn Suối cả ngày đều đợi ở nhà.” Dật Yên lập tức nói tiếp, tránh cho Hạo Luân cùng Phương Khải vì chuyện cô chạy ra ngoài mà liên hiệp tấn công cô.
“Ngô tẩu không thể nào bị thu mua, mà Hàn Suối cũng không cần thiết như thế.” Phương Khải biết Ngô tẩu là do Hạo Kiệt phái đi “bảo vệ” Hàn Suối.
“Ngô tẩu cũng không thể không chú ý là Hàn Suối không ở nhà, huống chi từ chỗ Hàn Suối tới nhà lão đại cũng mất ít nhất là hơn một giờ. Nói như vậy, Ngô tẩu bị thôi miên?”
Hạo Luân lấy được kết luận.
“Không sai, Ngô tẩu chỉ nhớ rõ bị Hàn Suối lôi kéo đến phòng khách tán gẫu. Trong chốc lát, bà liền ngủ thiếp đi. Sau đó chính là Hàn Suối đánh thức bà.” Dật Yên nghĩ đến bộ dáng đau lòng của Ngô tẩu ngày hôm qua mà không khỏi mỉm cười.
“Cô ta cũng có thể trở về lấy đồ, mà Ngô tẩu ngủ thiếp đi, cô ta cũng không phải nói cho bà biết nha!” Hạo Luân nói.
“Hoàn ca nói, ngày hôm qua Hàn Suối đến lối vào tòa nhà, dừng lại ở hộp thơ một chút, mới quay trở lại chỗ ở của a Kiệt.” Dật Yên nói.
“Ngay cả Hoàn ca cũng dính dấp vào?” Hạo Luân thú vị nói.
“Hàn Suối muốn gửi thư cho ai đây?” Phương Khải không hiểu hỏi.
“Cho chính bản thân cô ta.” Dật Yên chắc chắn nói.
“Có thể sao?”
“Ba ngày sau có thể thấy kết quả.” Dật Yên khẳng định trả lời Hạo Luân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...