Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen


“Lão đại, anh lại một đêm không ngủ có phải không? Sắc mặt khó nhìn như vậy.” Lời nói của Hạo Luân đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của Hạo Kiệt.
“Oa, mùa đông năm nay đến sớm.” Phương Khải ở một bên quan sát Hạo Kiệt cùng Dật Yên.
Hạo Kiệt trầm mặt, đi vào phòng làm việc riêng, sau lưng truyền tới tiếng Hạo Luân chất vấn Dật Yên.
“Em gái xinh đẹp, em rốt cục là đã làm gì với lão đại vậy?”
“Nào có, em chỉ giúp anh ý xoa bóp thôi!”
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, Hạo Kiệt nghe được Dật Yên vô tội trả lời.
Xoa bóp thì đúng rất tốt, đối với bệnh nhức đầu đúng là đại giúp đỡ, nhưng nâng cao tính dục? Hạo Kiệt ngồi vào ghế làm việc, vừa nghĩ tới bốn chữ “nâng cao tính dục” này lại làm cho anh rên rỉ ra tiếng. Tạm thời không hỏi có hiệu nghiệm hay không, nhưng nếu thật hữu hiệu thì sao?
Trời ạ! Anh thật không biết nên đem Dật Yên nhốt vào chỗ nào cách anh xa nhất. Chỗ nào an toàn nhất đây?
Hay là lôi kéo cô đến tòa án, lập tức công chứng kết hôn.
Nghĩ lại tối hôm qua lúc Dật Yên nói ra bốn chữ này, anh vốn đang mặc cho Dật Yên lôi kéo đến gian phòng, bỗng nhiên dừng lại cước bộ...
*********************
“Làm sao rồi?” Dật Yên bởi vì Hạo Kiệt dừng lại không báo trước, suýt ngã nhào trên đất.
“Anh nhất định là vừa rồi nghe nhầm, điều em nói cùng với điều anh nghe thấy không giống nhau!” Hạo Kiệt mong đợi nói.
“Em nói là nâng cao...”
“Đủ rồi!” Hạo Kiệt không đợi cô nói xong, lập tức cắt đứt.
Anh hiện tại cảm thấy cơn nhức đầu lúc nãy đã lại gõ huyệt Thái dương. Anh thậm chí còn cảm giác buồng tim của mình càng lúc càng già yếu.
“A Kiệt, sao vậy? Đầu lại đau? Có muốn em xoa bóp nữa hay không?” Dật Yên mới xoay người đưa ra hai tay, Hạo Kiệt đã bị dọa cho sợ, bước lui về sau từng bước.
“Không cần!” Thấy thần sắc thất vọng, bị thương tổn của Dật Yên. Anh không đành lòng, bèn khuyên giải: “Chớ nghi ngờ, anh chỉ là muốn đi ngủ một giấc ngon, tin tưởng ngày mai nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Hạo Kiệt thật nhanh trốn vào phòng mình, thống khoái tắm nước nóng, cởi bỏ thật tốt áp lực khẩn trương. Mấy ngày liên tiếp tắm nước lạnh, số lần đó còn nhiều hơn so với hai mươi bảy năm qua.
Tắm nước lạnh chỉ là có thể làm nguội bớt chứ không phải là một giải pháp tốt. Ngày hôm nay điều anh không cần nhất chính là “nâng cao tính dục”. Vừa nghĩ đến đây, anh thấy mình lại cần phải dùng nước lạnh để tắm. Cũng vì vậy, anh cả một đêm không chợp mắt.
Vạn nhất....
Hạo Kiệt vốn đang trầm tư nhắm chặt hai mắt, đột nhiên nhớ tới cá tính của Dật Yên và Hạo Luân, chỉ sợ... nhất định sẽ. Anh nhanh chóng hướng cửa phòng làm việc, dùng sức mở cửa, quả nhiên bọn họ còn đang ở đó.
“Dật Yên, ‘không cho phép’ em xoa bóp giúp bọn họ.”
Hạo Kiệt giọng nghiêm trọng ra qui định, lập tức nghe được kháng nghị: “Lão đại, đó thật không công bằng, em đang...”
“Không được, nghe được không?”
“Được rồi!” Dật Yên cười trộm trong lòng, cô biết Hạo Kiệt sợ cô lấy bọn họ làm vật thí nghiệm.
Hạo Kiệt lấy được đáp án hài lòng xong, mới hớn hở xoay người quay trở về phòng làm việc.
“Vừa ý chưa?”
“Anh nói cái gì em không hiểu?”
Phương Khải hiểu ý tứ của cô, anh biết cô chơi thủ đoạn nhỏ.
“Không hiểu mới là lạ.” Hạo Luân hướng về Dật Yên làm mặt quỉ, vừa cười vừa hỏi: “Sau này chúng ta phải gọi một tiếng chị dâu à nha...”
“Các anh cũng biết kế hoạch của em?” Thấy Hạo Luân cùng Phương Khải gật đầu, Dật Yên hào phóng nói: “Thuận theo tự nhiên đi. Bất quá chậm nhất là ‘ba tháng’.”
“Ba tháng? Không quá nhanh chứ?”
“Quá nhanh? Em biết anh ý đã mười bốn năm, hơn nữa em cũng cho anh ấy tự do lựa chọn mà.”
“Tự do lựa chọn? Lúc nào? Sao bọn anh không biết?” Lời nói của Hạo Luân đạt được sự đồng ý của Phương Khải.
“Em mười lăm tuổi đã sang Mĩ, suốt năm năm, anh ấy có thật nhiều cơ hội lựa chọn.”
“Em nói năm năm này?” Phương Khải buồn cười nhìn Dật Yên.
“Dĩ nhiên!” Dật Yên hùng hồn nói.
“Em đại khái quên mất, trong năm năm này, lão đại vừa học đại học tại chức, lại vừa gây dựng sự nghiệp, thế nào...?” Phương Khải cố ý nhìn Dật Yên nói.
“Ai nói không có cơ hội?” Dật Yên không đợi Phương Khải nói xong, kích động phản bác nói: “Học đại học tại chức năm năm, có bao nhiêu cô gái cùng trường? Hơn nữa, gây dựng sự nghiệp cũng là gia tăng cơ hội tiếp xúc, đối ngoại, trong đó có bao gồm cả phái nữ!”

Phương Khải cùng Hạo Luân lấy được đáp án mình muốn, hài lòng mỉm cười, sau đó cầm tài liệu lên, bắt đầu làm việc.
Dật Yên còn tưởng sẽ có một cuộc đại biện luận chờ cô, không nghĩ bọn họ cứ như vậy mà giải tán.
Cô chợt lĩnh ngộ, bọn họ chỉ là muốn chính miệng cô nói ra tình cảm đối với Hạo Kiệt.
Không sao, đến lúc bọn họ đụng phải cô gái Tâm Nghi, hừ! Dật Yên vì mình hứa hẹn, chỉ cần cô chờ được cơ hội, đến lúc đó bọn họ thế nào cũng không thể không hối hận!
***********************************************
“Cô ấy không hối hận rồi chứ? Đã quá hẹn.” Hạo Luân gấp gáp đi đi lại lại.
Dật Yên lần này không thể cười Hạo Luân gấp gáp, bởi vì Hàn Suối đã chậm nửa giờ so với giao hẹn.
“A Luân, trấn định một chút, đừng quên thân phận của em. Còn nữa, có thể cô ta đã thay đổi chủ ý. Nhưng cái này cũng không gọi là ‘hối hận’, biết không?” Hạo Kiệt dùng giọng nói răn dạy như dạy bé trai với Hạo Luân.
“Lão đại, em không còn là đứa trẻ nữa.”
Hạo Kiệt không nói, chỉ đùa cợt nhìn Hạo Luân.
“Thật ra,em chỉ là... có lẽ...” Hạo Luân nhún nhún vai, không biết nên nói gì tiếp.
“A Luân, anh chỉ gặp qua Hàn Suối có một lần, tựa hồ quá mức... để ý.” Đây là từ hình dung mà miễn cưỡng Dật Yên mới có thể nghĩ đến “Thuần túy nhằm vào vụ án này, hay là vì bản thân cô ta?”
“Em gái xinh đẹp!” Thấy cặp mắt thông minh của Dật Yên mở lớn nhìn hắn, lại thấy anh họ cũng vô cùng hứng thú nhìn hắn, Hạo Luân thoáng chốc đỏ mặt lên, có chút không biết làm sao.
May mà nữ tiếp tân thông báo Hàn Suối đã tới.
“Đưa cô ấy tới đây.”
Lời nói của Hạo Kiệt làm Hạo Luân đang vội vàng đi ra phòng làm việc ngạc nhiên mà dừng cước bộ lại.
“Lão đại!”
Hạo Luân nhìn Hạo Kiệt không động đậy, cũng chỉ có thể dùng khẩu khí than thở thất bại. Trong chốc lát, Hàn Suối đã được nữ tiếp tân mang tới phòng làm việc của Hạo Kiệt.
“Hàn tiểu thư!”
Tất cả mọi người tại chỗ đều kinh ngạc không dứt với thay đổi của Hàn Suối. Kiểu tóc vốn là kiểu tóc thời thượng của Pháp, giờ lại được xõa thẳng trên vai của cô. Tâm tình của cô, từ trước đến nay đều là tự tin và thành thục, giờ lại thành nao núng, khiếp đảm như một cô gái nhỏ.
“Tống tiên sinh!” Hàn Suối khiếp nhược kêu, ngồi xuống ghế salon theo dấu tay mời ngồi của Hạo Luân.
“Tôi giới thiệu với cô, hai vị đồng nghiệp của tôi, một vị là Tống Hạo Kiệt – là người sáng lập của trưng tin xã, cũng là người phụ trách. Vị khác là Trần Dật Yên, ngoại hiệu là cô gái xinh đẹp.”
“Các vị đồng ý phụ trách vụ án này sao?” Âm thanh của Hàn Suối lí nhí không nghe được.
“Hàn tiểu thư...”
“Hoặc là các vị nguyện ý phái người... coi như là... coi như là tôi muốn xin vệ sĩ, có thể được không?” Hàn Suối hốt hoảng cắt đứt lời của Hạo Luân. Hắn thấy thần sắc kinh hãi trong mắt của cô.
“Hàn tiểu thư, chúng tôi không nói muốn từ chối, không muốn tiếp vụ án này.”
Lời của Hạo Luân hiển nhiên đã trấn an Hàn Suối, chỉ thấy cô nhè nhẹ thở ra.
“Có lẽ cô nên nói cho chúng tôi biết, cô gặp phải khó khăn gì? Tại sao cần phải có người bảo vệ cô?” Hạo Kiệt trầm tĩnh mở miệng hỏi.
“Tôi không muốn chết!”
“Ai muốn giết cô?”
“Tên hung thủ - tên hung thủ đã cướp lấy sáu mạng người.” Ánh mắt của Hàn Suối tan rã, nhìn chung quanh như sợ có người một bên dòm ngó. “Hắn muốn giết tôi, hắn muốn giết tôi!”
Hạo Luân, Dật Yên, Hạo Kiệt đều nhìn nhau, bọn họ an tĩnh chờ Hàn Suối nói cho bọn họ nguyên nhân vì sao có người muốn giết cô.
Hàn Suối ánh mắt không chắc nhìn bọn họ, nói: “Tôi nhận được... nhận được tin hắn gửi cho tôi, hắn nói... hắn là độc giả của tôi, hắn muốn cho tôi nổi danh.”
Hàn Suối nói đến đây, dừng lại thật lâu, cô hít sâu mấy cái để bình tình lại. Khi cô mở miệng nói lại, ngữ điệu đã vững vàng lên nhiều, nhưng tay vẫn xoắn lấy cọng tóc.
“Thật xin lỗi, tôi quá...” Cô lại hít sâu thêm một hơi, mới nói “Lúc tôi ra cửa, nhận được một phong thư khác, mới có thể...”
“Hàn tiểu thư, cô có thể đem chuyện nói rõ ràng hơn một chút được không?” Hạo Luân dùng ngữ điệu bình tĩnh cố trấn an Hàn Suối.
Có lẽ là vì ánh mắt bình tĩnh cùng ủng hộ của bọn họ đã ảnh hưởng tới Hàn Suối. Hàn Suối sửa sang lại suy nghĩ lần nữa, rồi mới nói: “Một ngày sau khi tôi từ đây trở về, có nhận được một phong thư, nội dung trong đó không khác nhiều so với nội dung của các phong thư từ độc giả khác. Chỉ bất quá, phong thư này không phải được chuyển giao từ nhà xuất bản, mà là trực tiếp đến hộp thư nhà tôi. Tôi vốn không chú ý, chỉ cho là của độc giả. Nhưng ba ngày sau, tôi lại nhận được một phong thư bút tích hoàn toàn giống như phong thư đầu. Trong đó chỉ nhắc tới mấy tình tiết trong sách, còn nói, hắn sẽ viết thư tới nữa. Mà vừa rồi lúc tôi ra cửa, lại nhận được tin.” Trong mắt Hàn Suối tràn đầy kinh hoàng.
Hạo Kiệt hỏi thăm trọng điểm: “Cô vừa nhắc tới ba phong thư, là gửi trực tiếp đến nhà cô, như vậy là gửi qua bưu điện, còn là người chuyên trách đưa đến?”
“Người chuyên trách, trên phong thư không có tem cũng không có dấu bưu điện.”
“Cô có mang theo người không?” Hạo Kiệt lại hỏi một lần nữa.

“Chỉ mang theo phong thư nhận được khi ra cửa thôi.” Hàn Suối lấy phong thư từ trong ví da ra, giao cho Hạo Luân.
Hạo Luân sao khi xem xong truyền cho Hạo Kiệt cùng Dật Yên. Chân mày hắn cau lại trong khi chờ bọn họ đọc xong phong thư.
“Trong thư có nhắc tới, trong vòng một tuần lễ hắn sẽ tới tìm cô, cùng cô thảo luận nghệ thuật tử vong.” Hạo Kiệt đọc xong thư nói.
“Nghệ thuật tử vong, chính là quyển sách kế tiếp của tôi.” Hàn Suối bất đắc dĩ nói.
“Cho nên, cô mới nói, người hắn muốn giết tiếp theo chính là cô?” Hạo Luân hiểu rõ nói, Hàn Suối mãnh liệt gật đầu phụ họa.
“Độc giả có thể dễ dàng lấy địa chỉ của cô từ nhà xuất bản không?” Hạo Kiệt trầm tư hỏi.
“Không, nhà xuất bản sẽ duy trì sự riêng tư cho tác giả.”
“Nói như vậy, chỉ có nhân viên của nhà xuất bản và bạn bè của cô biết cô.” Hạo Kiệt lại hỏi một lần nữa.
“Hẳn là như thế.”
“Như vậy trong những bạn bè của cô, có ai biết cô đang viết sách không?”
“Không biết!”
“Không biết?” Hạo Kiệt có chút kinh ngạc hỏi.
“Ý của tôi là, tôi không nói cho bạn bè biết. Nhưng tôi dùng tên thật phát biểu, bìa sách lại có hình của tôi, mặc dù không rõ lắm, nhưng đối với người biết tôi, thì đủ rõ ràng.” Hàn Suối nghiêng đầu chuyên chú nhìn Hạo Kiệt.
“Còn có hình? Xem ra phạm vi lại mở rộng.” Hạo Luân lấy tay vuốt ấn đường.
“Anh nghĩ là người hàng xóm cũng có thể sao?” Hàn Suối kinh ngạc nói.
“Hoặc chỉ là người đã gặp qua cô, lại cũng đọc qua sách của cô.” Hạo Luân nói tiếp.
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”
“Đồng nghiệp của tôi sẽ cùng cô trở về nhà sửa soạn đồ đạc, thuận tiện cầm theo hai phong thư kia. Cô phải tạm rời khỏi nhà một thời gian.”
“Nhưng là, tôi sẽ ở đâu?”
“Cô có thể tạm thời ở cùng một chỗ với vị nữ đồng nghiệp của tôi đây, như thế nào?” Hạo Kiệt linh quang chợt lóe, nghĩ tới cái chủ ý này.
“Thật?” Hàn Suối mừng rỡ nói: “Phí tổn bao nhiêu, tôi nhất định sẽ trả.”
Từ sau khi Hàn Suối vào phòng làm việc, Dật Yên vẫn không nói một lời, lúc này nghe thấy lời của Hạo Kiệt, cũng chỉ nhướng mày nhìn anh. Cô dĩ nhiên hiểu ý đồ của anh. Cô hiện tại đang ở tạm nhà của anh, anh lại cho Hàn Suối tá túc ở đó, như thế Hàn Suối có thể được dùng để làm làm hòa hoãn lực hút giữa cô và anh.
Hạo Kiệt thấy Dật Yên mỉm cười tỏ vẻ hiểu rõ, như vậy chắc cô biết dụng ý sau lưng quyết định của mình.
“Hàn tiểu thư, chúng ta bây giờ lên đường đi.” Dật Yên lần đầu mở miệng đề nghị.
“Dĩ nhiên, chúng ta đi thôi!” Hàn Suối mang theo Hạo Luân cùng Dật Yên rời đi.
Chờ đến lúc bọn họ ra ngoài, Hạo Kiệt đem vụ án của Hàn Suối, lật lại từ đầu đến cuối một lần nữa.
***************************************
“Dàn xếp xong chưa?” Hạo Kiệt thấy Hạo Luân vừa vào phòng làm việc liền cất lời hỏi.
“Đã xong, em còn an bài một vị ‘quản gia’, chính là Ngô tẩu.”
“Như vậy là tốt nhất, nếu như chúng ta không có ở bên cạnh cô ấy, có Ngô tẩu thì anh an tâm.”
Hạo Kiệt gật đầu khen.
Chồng của Ngô tẩu là một cảnh sát, mười năm trước hi sinh vì nhiệm vụ. Bà vẫn ở nhà Hạo Luân, giúp mẹ hắn quản lý việc nhà.
Năm năm trước, lúc Hạo Kiệt muốn gây dựng sự nghiệp, thím đem Ngô tẩu tới đây giúp hắn. Hạo Kiệt chú ý thấy Ngô tẩu có lực quan sát nhạy bén và có năng lực ứng biến. Nếu được huấn luyện lập tức có thể trở thành một người ngụy trang tốt, đúng là người anh cần.
“Em gái xinh đẹp đâu?”
“Đang sửa sang lại đồ.” Ánh mắt của Hạo Kiệt quỉ dị.
“Sửa sang lại đồ?” Hạo Kiệt thấy vẻ mặt khác thường của em họ, lại không muốn trực tiếp hỏi hắn, chỉ hỏi: “Có phát hiện gì trong nhà Hàn Suối không?”
“Em muốn sáng mai tái thảo luận, Phương Khải cũng có chút tài liệu cho chúng ta, Dật Yên cũng có.”
“Vậy thì sáng mai mười giờ.”
“Không thành vấn đề.” Hạo Luân mỉm cười mĩ mãn rời đi.

Sửa sang lại đồ? Ngay từ một tuần lễ trước, Dật Yên đã sửa sang thỏa đáng lại rồi. Tại sao... trời ạ! Không thể nào đâu? Hạo Kiệt đã đoán được Dật Yên tại sao cần sửa sang lại đồ.
Nhà của anh, trừ phòng khách, phòng ăn thì chỉ còn lại ba gian phòng: một phòng ngủ chính của anh, còn lại là hai gian phòng cho khách. Nếu như Hàn Suối và Ngô tẩu mỗi người dùng một gian, vậy thì Dật Yên... Hạo Kiệt thống khổ rên rỉ lên tiếng, xem ra anh là gậy ông đập lưng ông. Anh đem mình vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, trừ phi anh không trở về nhà, nếu không anh chỉ có thể cùng cô xài chung một gian phòng ngủ.
*****************************************
“Anh không thích như vậy!”
“Chớ khẩn trương!” Dật Yên thấy Hạo Kiệt liền thong thả bước lại gần. “Dù sao chúng ta cũng không phải không có cùng giường cộng chẩm qua.”
“Đó là chuyện cần phải thế.”
“Hiện tại không giống vậy sao?”
Hạo Kiệt vừa hỏi vừa sải bước đi đi lại lại, cước bộ không dừng lại dù chỉ trong chốc lát.
“Em lại không quen giường, em chỉ không nói cho anh biết. Anh xem, tối qua em ngủ không ngon, hốc mắt cũng đã xuất hiện quầng đen.”
Hạo Kiệt nhìn Dật Yên đang tẩy trang. Ở xung quanh mắt, nhất là chỗ bọng mắt có màu thâm đen nhàn nhạt, xem ra cô nói sự thật. Nhưng lần nữa lại ngủ cùng cô, chỉ sợ...
“Chỉ có một tuần lễ, em đảm bảo tuyệt sẽ không ngủ trần truồng.” Dật Yên còn thận trọng giơ tay phải lên làm ra bộ dáng tuyên thệ.
Hạo Kiệt bỏ qua hết thảy chống cự, quyết định đi theo trái tim, dù sao điều nên tới cũng sẽ tới.
“Ngủ đi! Ngày mai còn phải bận rộn đấy!”
Dật Yên mặc bộ đồ ngủ màu trắng kiểu truyền thống. Cổ áo ba phân, váy dài chừng đến mắt cá chân, đem cô bao kín lại. Cho dù là áo ngủ bảo thủ, khi mặc ở trên người cô vẫn xinh đẹp đến chết người. Anh thậm chí có thể tưởng tượng được đường cong quanh ngực cô. Cho nên chờ Dật Yên ngủ say, anh mới nằm xuống mé giường. Chỉ sợ anh rất nhanh sẽ ngã xuống dưới đất.
Anh rốt cục cũng ngủ thiếp đi giữa những bất an.
***************************************************
Hôm sau bốn người bọn họ tụ tập ở phòng làm việc, thảo luận vụ án của Hàn Suối.
“Các cậu hôm qua đi vào phòng của cô ta, có chỗ nào khác thường không?” Hạo Kiệt hỏi.
“Em thấy cô ấy là một người biến hóa, hay thay đổi. Phòng khách có một tủ rượu, không có rượu mà lại bày đầy sách. Ngược lại trong thư phòng thì tủ sách lại được trang bị đầy đủ nhiều loại rượu. Bên trong phòng trang hoàng từ phục cổ đến mới nhất, vật dụng trong nhà đều tân thời nhất, ngay cả sắc thái cũng phong phú làm cho họa sĩ xấu hổ.” Hạo Luân vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
“Dật Yên!” Hạo Kiệt quay đầu nhìn cô.
“Em còn chú ý tới tàng thư của cô ấy, phần lớn là các bộ sách tâm lý học, còn có trọn bộ ‘thuật thôi miên’. Gian phòng của cô có thể sánh ngang người làm đẹp chuyên nghiệp, có nhiều loại tóc giả cùng mắt giả.” Dật Yên nhìn bọn họ nói: “Căn cứ theo lời cô ta nói, lúc cô ta không viết bản thảo, thích thay đổi mình.”
“Thay đổi mình?” Phương Khải cảm thấy hứng thú hỏi.
“Cô ta nói, như vậy giúp cô ta tìm kiếm linh cảm, tạo nên nhân vật.” Dật Yên thuật lại lời nói của Hàn Suối.
“Nói như vậy cũng tựa hồ có lý.” Phương Khải gật đầu nói.
“Bất quá...” Dật Yên thấy ba người tập trung lực chú ý lên người cô, đắc ý nói “Căn cứ vào nhân viên quản lý cao ốc thì mỗi lần Hàn Suối thay đổi trang thục, thì bạn nam bên cạnh cũng đều khác nhau. Bởi vì cô ta vừa mới đến hai tháng, cho nên hắn đặc biệt chú ý tới cô ta.”
“Xem ra hoạt động xã giao của cô ta tương đối linh hoạt.” Phương Khải hữu ý vô ý nhìn hướng Hạo Luân.
Vậy mà Hạo Luân cười nói: “Chỉ nghe qua có người vì ước hẹn với những người đàn ông khác nhau mà thay đổi nước hoa, cô ta thậm chí sửa lại cả trang phục, đó không phải là rất thú vị sao?”
Phương Khải làm bộ rên rỉ nhìn trần nhà.
“Các anh đừng làm rộn, em cảm thấy chuyện này rất quái lạ.” Dật Yên cắt đứt bọn họ.
“Trực giác phái nữ?” Hạo Luân nhạo báng nói.
“Không tín nhiệm em? Tại sao không đi điều tra chỗ cô ta ở trước kia một chút, nói không chừng lại có quan hệ với người chết.”
“Dật Yên nói đúng, bất kể là nhằm vào vụ án hay là vào người cô ta, chúng ta cũng cần biết những tài liệu này.”
Hạo Luân cùng Phương Khải lúc này mới thu hồi tâm tư hài hước, đối với Hạo Kiệt, bọn họ thuần phục trăm phần trăm.
“Phương Khải?” Hạo Kiệt nhìn hắn, muốn biết hắn có phải có tài liệu muốn cung cấp.
“Thật ra thì lần này em gái xinh đẹp nói không sai, tôi điều tra địa chỉ của người chết. Trong đó có một người từng cùng Hàn Suối ở trong một tòa nhà lớn, hơn nữa giao tình tựa hồ rất tốt.” Phương Khải gật đầu bội phục với Dật Yên một cái.
“Xem ra Hàn Suối ‘thích thay đổi trang phục’, làm cho người ta khắc sâu ấn tượng. Đi tới chỗ nào cũng làm cho người ta chú ý, điều này cũng giúp cho chúng ta dễ dàng thu góp tài liệu.” Hạo Luân nói.
“Phương diện nhà xuất bản thì sao?” Hạo Kiệt lại hỏi.
“Hoàn hảo là nhân viên lưu động của bọn họ không nhiều, tôi thu được một tin tức đầy thú vị, Hàn Suối từng nhận được hơn mười hai bức thư từ một độc giả.” Phương Khải nhướng mày nói “Một người duy nhất.”
“Tại sao lại xác định đó là cùng một người độc giả?” Hạo Luân thiếu kiềm chế hỏi: “Chẳng lẽ là cùng bút tích, cùng địa chỉ?”
“Không sai, lúc đó Hàn Suối chẳng qua là một tác giả mới, nếu có độc giả gửi thư, nhà xuất bản lập tức sẽ chú ý tới. Càng thú vị chính là, người phụ nữ chuyển phát thư, đuổi theo nói cho tôi biết, đó là chính Hàn Suối tự mình viết, tự mình gửi đến nhà xuất bản. Nếu không thì chính là người cô ta thuê viết.”
“Làm sao người chuyển phát lại chắc chắn như vậy?” Hạo Luân có lẽ vì ấn tượng tốt đối với Hàn Suối, nghe được có người nói xấu cô, luôn có chút không vui.
“Nhà xuất bản có thói quen là, nếu có độc giả gửi thư, họ sẽ thu thập thêm một vài bức thư nữa mới chuyển giao cho tác giả. Cũng vì vậy mà cô gái kia mới có thễ dễ dàng so sánh bút tích. Mỗi lần cô ta vừa nhận được thư, thì Hàn Suối lại gọi điện thoại hỏi thăm xem có thư gửi ình hay không.”
Nghe xong lời của Phương Khải, trực giác của Hạo Kiệt bảo rằng, Hàn Suối nhất định có dính líu với hung thủ.
“Đem con mắt tập trung trên người Hàn Suối, nhất định sẽ có thu hoạch thú vị.” Đôi mắt Dật Yên linh hoạt xoay chuyển, dường như đã có tính toán.
“Dật Yên, em rất cơ trí, cũng rất cẩn thận, nhưng kinh nghiệm còn quá ít. Em phải theo ước định ban đầu của chúng ta, ngoan ngoan làm công việc bên trong công ty.” Hạo Kiệt phảng phất hiểu rõ chủ ý trong đầu cô, trước khi cô mở mồm, chủ động yêu cầu trước.
“Oh.” Dật Yên chỉ có thể bĩu môi tiếp nhận.
Hạo Kiệt vừa tuyên bố tan họp, điện thoại riêng trên bàn liền vang lên, hóa ra là Vu Vũ minh điện tới.

“Vâng, cậu... tốt, tốt... xin chờ một chút.” Hạo Kiệt đem điện thoại chuyển cho Dật Yên.
“Vâng, chú Vĩnh, quyết định sao...tốt...biết, không thành vấn đề, bái bai!”
Dật Yên mừng rỡ ôm Hạo Kiệt, hí hửng nói “Chú Vĩnh quyết định đến nước Mĩ, thật tốt quá!”
“Đến nước Mĩ? Tại sao?” Hạo Luân một đầu mù mịt.
“Lấy vợ!”
Dật Yên cao hứng ra khỏi phòng làm việc, cô phải gọi điện cho dì ở Mĩ, hoặc giả có thể chuẩn bị hôn lễ luôn.
“Sao em ấy lại cao hứng như vậy? Không phải chú Vĩnh cưới em ấy đấy chứ?” Lời của Hạo Luân làm cho hắn nhận được một cú đấm từ Phương Khải. “Em nói sai sao? Chú Vĩnh đúng là không thể cưới em ấy được, chẳng lẽ là...”
“Mẹ nuôi!” Phương Khải tuyên bố đáp án, tránh cho Hạo Luân còn nói ra những câu nói kinh người gì nữa.
“Mẹ nuôi? Làm sao có thể?”
Hạo Luân sững sờ tại chỗ, chú Vĩnh là lão đại của xã hội đen, mặc dù đã gần năm năm chú không giao thiệp với quyền lực đấu tranh của bang phái, cũng không làm chuyện mua bán phi pháp nữa. Nhưng là, mẹ nuôi là tác giả hành văn a!
Xứng sao?
*********************************************
Dật Yên nghĩ tới ở chỗ ở của Hàn Suối có một bộ sách tâm lý học đầy đủ. cô đột nhiên liên tưởng đến một loại khả năng, vì vậy giao phó công việc ột nữ tiếp tân khác, còn mình thì chuồn êm ra ngoài.
Một giờ sau, Hạo Kiệt muốn tìm cô để cùng đi ăn trưa. Hết lần này tới lần khác trong trưng tin xã đều không tìm thấy người. Nữ tiếp tân mới nói cho anh biết là một canh giờ trước Dật Yên đã ra ngoài. Hạo Kiệt cầm chìa khóa xe xông ra, anh đoán được cô đã đi đâu.
Dật Yên đi tới chỗ ở của Hàn Suối, dễ dàng lấy được tín nhiệm của nhân viên quản lý, trực tiếp đi vào cao ốc. Cô lợi dụng kĩ xảo đã được học ở chỗ Vu Vũ minh, dễ dàng mở ra khóa cửa của Hàn Suối.
Đi vào bên trong nhà, Dật Yên trực tiếp đi tới thư phòng. Sau hơn nửa canh giờ, lại đi tới phòng Hàn Suối lục soát, cho đến khi tìm được thứ cô muốn mới hưng phấn rời đi. Trước khi đi còn kiểm tra lại một lần, xác nhận không để lại bất cứ chứng cứ gì mới rời đi. Vừa ra khỏi cao ốc, lập tức bị Hạo Kiệt kêu lên xe.
“A Kiệt, làm sao anh lại tới?” Dật Yên có chút chột dạ hỏi.
“Vậy còn em?”
“Nếu em nói là em tới tìm bạn, anh có tin hay không?” Dật Yên thấp thỏm bất an hỏi.
“Nếu như là thật, anh dĩ nhiên tin tưởng. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh biết đó là gạt người.” Hạo Kiệt liếc Dật Yên một cái, xem xem cô còn muốn biện bạch hoặc phản bác không.
“Em là tới tìm bạn a!”
“Chỉ bất quá là bạn em không có ở nhà?” Hạo Kiệt đùa giỡn nói.
Dật Yên hỉnh hỉnh mũi, hơi dẩu miệng, lại nhún nhún vai, một bộ dáng dí dỏm.
“Đừng cao hứng quá sớm, nếu như chậm một phút, chỉ sợ em sẽ vừa vặn đụng Hàn Suối.”
“Cô ta cũng về tới?”
“Không sai, nếu không phải là Hoàn ca giúp em dời đi chú ý của Hàn Suối, chỉ sợ...” Hạo Kiệt bất đắc dĩ nhìn Dật Yên.
“Chú Vĩnh vẫn phái Hoàn ca theo dõi em?”
“Là bảo vệ.”
“Em không phải là tiểu hài tử ba tuổi.” Dật Yên bĩu môi không thuận theo nói.
“Đừng quên, Hoàn ca là con nuôi của cậu. Nếu cậu cùng mẹ nuôi kết hôn, em cùng anh ấy cũng coi là anh em nha!”
“Nhiều anh trai cũng không có sao, nếu có người khi dễ em, cũng có nhiều người giúp em hả giận.” Dật Yên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Từ nhỏ đến lớn , Hoàn ca cưng chiều em còn hơn so với anh.”
Chấn Hoàn – con nuôi của cậu, năm nay hai mươi tám tuổi, lớn hơn anh một tuổi. Từ mười hai tuổi luôn đi theo bên người cậu, đến nay cũng đã được hơn mười sáu năm.
Với cậu, Chấn Hoàn là thí sinh nối nghiệp thích đáng. Điều làm Hạo Kiệt yên tâm chính là sau này khi hắn tiếp nhận, tuyệt sẽ không dính vào các hành vi phạm tội liên quan tới ma túy.
“Nói đi, có phát hiện gì?”
“Hoàn ca dùng mĩ nam kế sao?” Dật Yên cố ý tránh trả lời.
“Trần Dật Yên!”
“Được rồi! Em nói là được. Mỗi lần chỉ cần có người kêu cả tên họ em ra, giống như muốn tìm em gây gổ.”
“Nói!”
Cô thở dài, đem phát hiện cùng ý nghĩ của mình nói ra, vừa nói xong, cẩn thận nhìn phản ứng của Hạo Kiệt.
“Như thế nào?” Dật Yên mong đợi nhìn Hạo Kiệt.
“Xem ra chúng ta có thể đi tìm chú hàn huyên một chút.”
“Em biết anh sẽ ủng hộ em.” Dật Yên cao hứng dựa vào vai Hạo Kiệt
Chỉ thấy chiếc BMW khẽ lượn một chút trên đường.
Bên trong xe truyền đến âm thanh khẽ cười của cô gái, cùng tiếng kêu “cẩn thận” của người đàn ông. Sau đó chiếc xe phục hồi lại và đi thẳng, mà bên trong xe, tiếng cười vẫn không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui