“Tiểu thư, biểu thiếu gia.”
“Chú Vĩnh đâu?”
Dật Yên và Hạo Kiệt được mời vào trong nhà, nhưng trong phòng khách lớn như vậy lại không thấy tung tích của Vu Vĩnh minh.
“Trong thư phòng.” Quản gia cung kính trả lời.
“Một mình? Hay là...?” Hạo Kiệt cau mày hỏi.
“Một mình.”
“Tốt, chúng ta sẽ tự đi tìm chú.”
Dật Yên lôi kéo Hạo Kiệt đi tới thư phòng. Hai người bọn họ là một trong số ít những người có thể tự do hoạt động trong nhà của Vĩnh minh, vì vậy quản gia cũng không ngăn cản họ.
Nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, Dật Yên cũng không đợi Vĩnh minh trả lời, liền đẩy cửa mà vào. Vừa đúng lúc nhìn thấy Vu Vĩnh minh đang ngồi trước bàn đọc sách, bộ mặt đầy tịch mịch, bi thương nhìn bầu trời xanh. Bọn họ vào gấp quá, hắn không kịp che giấu.
“Chú Vĩnh.”
“Cậu!”
Suy nghĩ của Vu Vĩnh minh bị cắt đứt, sửng sốt một chút rồi mới nhìn đến người mới tới. Khi nhận ra đó là người nào, hắn thu hồi tịch mịch cùng đau thương, lấy nụ cười vui vẻ đón chào bọn họ.
“Là các cháu.” Vu Vũ minh từ ái nói “Tiểu nha đầu này, sao lại không có qui củ, không gõ cửa bèn đi vào.”
“Chú Vĩnh” Dật Yên không thuận kêu lên “Làm sao chú biết nhất định là con, tại sao không phải là anh Kiệt tự mình đi vào?”
“Là nó sao?” Vu Vũ minh buồn cười hỏi ngược lại.
“Được rồi, con thừa nhận là con.” Thấy vẻ mặt sáng tỏ của Vu Vũ minh, Dật Yên muốn đổ thừa cũng không được.
“Bất quá con có gõ cửa, là chú không nghe thấy thôi, anh Kiệt, có đúng không?”
Hạo Kiệt chỉ vỗ vỗ đầu cô cũng không bày tỏ nhiều.
“Chú hiểu, nhất định là con chỉ gõ cửa trên hình thức, nhưng là cũng không có...”
“Cái gì gọi là hình thức, có gõ là có gõ!” Dật Yên không đợi chú Vĩnh nói hết, lập tức ngắt lời.
“Được rồi, chú tin tưởng con cố ý nhẹ nhàng gõ, hơn nữa lại không đợi chú trả lời liền mở cửa đi vào.” Vu Vũ minh nhạo báng Dật Yên.
Cô có chút không tự nhiên nói “Đúng như vậy đấy.”
“Vậy chú nhất định là già rồi, tai nghe không rõ nữa rồi.” Vu Vũ minh nhướng mi nhìn cô.
“Con muốn xem chú đang suy nghĩ chuyện gì mà ngơ ngẩn quá đi!” Dật Yên kéo Vu Vũ minh đến ngồi xuống ghế salon trong thư phòng. “Hoặc là nghĩ đến người nào?”
“Tiểu nha đầu, con ám hiệu cái gì đây?”
“Mẹ con giải phẫu thành công chứ?”
“Mẹ con hiện tại rất tốt.” Vu Vũ minh hậm hực nói.
“Cậu không vui vì mẹ nuôi giải phẫu thành công sao?” Hạo Kiệt không hiểu nhìn cậu mình.
“Giải phẫu thành công, chú Vĩnh tất nhiên là cao hứng thay ẹ em. Chú chỉ là ghét mấy con ruồi lượn quanh mẹ em thôi.”
“Con ruồi?” Liếc thấy Dật Yên trừng mắt nhìn mình, Hạo Kiệt hiểu rõ nói “Người theo đuổi?”
“Đúng vậy, căn cứ ‘tình báo’ gần đây, trong đó có thể có một người theo đuổi, chính là bác sĩ phụ trách.”
“Hừ!” Vu Vũ minh không vui hừ lạnh lên tiếng.
Hạo Kiệt lúc đó mới biết cậu của hắn nhiều năm chưa lập gia đình, nguyên nhân là vì mẹ nuôi, mà Dật Yên đã sớm phát hiện sự thật này.
“Hajz.” Dật Yên nặng nề thở dài “Có người nói, nếu phát sinh sự cố trọng đại, tình cảm sẽ trở nên rất yếu ớt. Ây, lần phẫu thuật này của mẹ có tính hay không đây?”
“Dĩ nhiên là tính, anh còn nghe nói có vài người – nhất là phái nữ, rất coi trọng tử cung” Hạo Kiệt phụ họa nói.
“Dù sao thì bà ấy cũng không sinh con nữa.” Vu Vũ minh còn mạnh miệng nói, cố giả vờ bình thản.
“Tử cung không chỉ là vì sinh con. Nó còn làm cho người phụ nữ cảm thấy đầy đủ. Chủ yếu nhất, nó luôn là bộ phận quan trọng trên người phụ nữ, nếu bỏ đi, có vài người sẽ cảm thấy mình không phải phụ nữ nữa...”
“Nói bậy, bà ấy luôn hoàn mĩ!” Vu Vũ minh nắm chặt hai tay, bật thốt lên câu nói từ nội tâm.
“Đã như vậy, đương nhiên phải do người mà mẹ coi trọng nói ẹ biết nha.” Dật Yên khích lệ nhìn Vu Vũ minh.
“Nhưng là...” Vu Vũ minh vẫn còn điều cố kị.
“Làm ơn, ba con qua đời cũng đã năm năm, vậy là đủ rồi.” Dật Yên thành khẩn nói “Con cũng không hi vọng nửa đời về sau của mẹ tiếp tục cô đơn, cố sống cố chết giữ lấy hai phần tình cảm này.”
“Hai phần tình cảm?” Hạo Kiệt không hiểu hỏi.
“Một phần là đối với ba của em. Một phần khác thì lúc này còn là ngây ngô nha!” Dật Yên nhìn Vu Vũ minh.
“Con nha! Không lớn không nhỏ.” Vu Vũ minh tránh né ánh mắt của cô.
“Chú Vĩnh, những ngày cô đơn tịch mịch này, chú muốn mẹ con chịu bao lâu nữa?” Dật Yên lại đột phá tâm của Vu Vũ minh lần nữa.
“Mẹ mới bốn mươi hai tuổi, đối với người phụ nữ mà nói thì cũng không phải là quá già, nhưng là người sống ở trên cõi đời này, nhiều lắm thì còn vài cái hai mươi năm thôi.”
“Mẹ con...”
“Mẹ con không thể nào dài mệnh trăm tuổi. Đây không phải là con gái bất hiếu, mà đó chính là sự thật.”
Thấy Vu Vũ minh không chống đỡ nữa, Dật Yên thừa thắng xông lên nói “Hơn nữa, nhiều nghiên cứu đã chỉ ra, tuổi thọ của những người mất vợ hay mất chồng đều hơi ngắn hơn so với những người còn phối ngẫu. Nguyên nhân chính là thiếu người nâng đỡ, không có dục vọng cầu sinh, bọn họ...”
“Chú biết, chú sẽ suy nghĩ thật tốt một chút.”
“Đừng để ẹ chờ quá lâu, con cùng anh Kiệt đi trước. Đến nước Mĩ phải nhớ nói cho con biết tình trạng của mẹ như thế nào.” Trong mắt Vu Vũ minh ánh lên tia yếu ớt, ngăn cản Dật Yên tiếp tục nói.
Dật Yên lôi kéo Hạo Kiệt đi tới cửa, trước khi ra khỏi thư phòng còn nói “Con sợ dì cùng Dật Tuyên giấu giếm gì đó đối với con.” Thấy Vu Vũ minh chán nản ngồi trên ghế salon, Dật Yên mới hài lòng ra khỏi thư phòng. Nói vậy mình đã một phen đột phá phòng bị của trái tim chú Vĩnh.
“Bộ dạng như vậy liệu có được không?” Hạo Kiệt dịu dàng hỏi.
“Tất cả đều là tốt cho bọn họ. Tất cả điều em nói đều là sự thật.”
“Đại khái đi, cậu cần người khác đẩy ột nhát.”
“Anh biết không, hàng năm chú Vĩnh đến nước Mĩ chừng hai, ba lần, chính là muốn biết chúng ta ở đó tốt hay không tốt.” Cô dừng lại một chút rồi nói: “Có thật nhiều chuyện của các anh, chú đều thuật lại cho chúng em biết. Chú Vĩnh không có con cái, chú coi chúng ta như con cái của mình, âm thầm chú ý tới chúng ta.”
“Tiểu Yên, em là chỉ...”
“Không sai.” Dật Yên khẽ cười lên tiếng.
“Thì ra là vậy, thời sơ kì khởi nghiệp của trưng tin xã đúng là có rất nhiều khó khăn, hoàn hảo là mỗi lần đều có thể giải quyết dễ dàng.”
“Anh nghĩ rằng chú Vĩnh sẽ vứt bỏ hết thảy, đi đối mặt với mẹ của em sao?” Dật Yên nghĩ đến một chút cố kị của Vu Vũ minh.
“Anh chỉ có thể nói rằng cậu sẽ tìm một phương thức không làm thương tổn đến mẹ nuôi.”
“Tổn thương? Có lúc chờ đợi cũng là một loại tổn thương.”
Dật Yên âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức Hạo Kiệt cho là cô căn bản không có nói gì. Nếu không phải anh vẫn chú ý nhìn cô, anh không thể tin được là cô đã nói.
Chờ đợi cũng là một loại tổn thương. Cô đang đợi cái gì?
Hạo Kiệt cứ mỗi lần thấy mình hiểu rõ cô hơn một chút thì một mặt khác của Dật Yên mà anh chưa bao giờ nhìn thấy lại hiện ra.
Năm năm! Đối với bọn họ mà nói, là trưởng thành hay là ngăn cách?
**************************
“Oa! Ông trời ơi! Rốt cục hai người đã ‘muốn’ trở lại!”
Dật yên hoàn hảo tránh thoát khỏi cái ôm của Hạo Luân.
“Cái gì gọi là ‘muốn’ trở lại? Ngữ pháp thật kém!” Tuy tránh né khỏi cái ôm, nhưng đầu lưỡi của cô không tránh khỏi muốn nhạo báng Hạo Luân một phen.
“Này, cô gái nhỏ, nước ngoài không phải rất hay dùng cái ôm để hoan nghênh người khác? Sao em lại có thể né tránh đây?” Hạo Luân kháng nghị nói, trong mắt có chút tinh quái.
“Ôm cái gì mà ôm a! Em xem anh sao lại không nói thẳng là hôn đi! Mà nói, nếu muốn hoan nghênh, muốn ôm, thì cũng phải là ôm Hạo Kiệt trước a! Tại sao lại có thể nhảy qua như vậy.” Cô hiểu rõ hành động của Hạo Luân.
“Đúng vậy a! Em họ thân ái, anh đang chờ đây!” Hạo Kiệt phối hợp với Dật Yên, nhìn Hạo Luân.
Lời của Hạo Kiệt làm cho Hạo Luân cùng Phương Khải ngạc nhiên, hai mắt nhìn nhau. Bọn họ biết Tống Hạo Kiệt, chưa bao giờ cùng bọn họ “nói giỡn” qua, cũng chưa bao giờ dùng từ “thân ái” thân mật này.
Xem ra, tình yêu quả thật có thể thay đổi một người.
“Lão đại, anh đã thay đổi.” Hạo Luân cá tính dứt khoát, thẳng thắn, không có chút vòng vèo nào mà nói thẳng ra.
“Phải không?”
“Trở nên nhẹ nhõm, hương vị phong phú.”
Hạo Luân thấy Hạo Kiệt thay đổi, không nhịn được mà nói giỡn với Hạo Kiệt. Hắn thích Tống Hạo Kiệt trước mặt.
“Em nói, tiểu Luân, thành tựu quốc văn của anh quá kém. Cái gì gọi là ‘hương vị phong phú’! Có thể nói, làm cho người ta cảm thấy thân cận, thân thiết!” Dật Yên vẻ mặt khinh thường “ta thực sự bại cho ngươi”.
“Cô em xinh đẹp, vậy là em nói lão đại trước kia làm cho người khác cảm thấy khó thân cận, thích từ chối người khác từ ngoài ngàn dặm?” Phương Khải nhận được ánh mắt cầu cứu của Hạo Luân, mở miệng phụ họa.
“Em chỉ nói là: dĩ vãng anh Kiệt che giấu tình cảm, bây giờ thì khai mở ra.”
Dật Yên nháy mắt với Hạo Kiệt mấy cái, Hạo Kiệt biết cô lại muốn nhân cơ hội này giễu cợt Hạo Luân cùng Phương Khải.
Phương Khải thấy Dật Yên truyền ánh mắt cho anh họ, thông minh không mở miệng nói tiếp. Nhiều năm biết nhau như vậy, hắn biết trong lời nói của cô nhất định có huyền cơ gì khác, hết lần này tới lần khác Hạo Luân còn...
“Vì sao bây giờ lão đại lại mở ra?” Hạo Luân biết rõ giọng của Dật Yên có quỉ dị, vẫn hỏi.
“Đã không thể nào thay đổi mối quan hệ thân thích với các anh, cho nên không có cách nào khác, đành phải mở ra.” Dật Yên cố ý nhún nhún vai, dùng ngôn ngữ tay chân để cường điệu bất đắc dĩ của Hạo Kiệt – mặc dù Hạo Kiệt một câu cũng chưa nói.
“Anh cũng biết, anh mà hỏi thì nhất định sẽ hối hận!”
“Vậy sao anh còn hỏi?” Dật Yên đạp Hạo Luân.
“Em không phải là chờ nó hỏi câu này sao?” Hạo Kiệt mở miệng cứu Hạo Luân.
“Chính là như vậy!”
“Ủy khuất cho anh!” Dật Yên đi tới vỗ vỗ lưng của Hạo Luân .
“Không có sao, chỉ cần em nấu bữa ăn thật ngon để bồi bổ lại là tốt rồi.”
“Không thành vấn đề, Phương Khải, anh cũng có một phần.” Cô cũng vỗ vỗ vai của hắn.
“Cảm ơn nha!”
“Được rồi, quay trở lại chuyện chính, chuyện phải điều tra thế nào?” Hạo Kiệt trực tiếp hỏi Hạo Luân.
Hắn lập tức hiểu là Hạo Kiệt nói đến case của “Hàn Suối”.
“Điểm chung của ba người phụ nữ này là họ đều là thành viên của hội leo núi, mà ba người đàn ông thì cùng làm ở phòng ăn Friday*...”
(*phòng ăn Friday: editor: mình đoán dựa theo mạch truyện thì đó là kiểu trai bao)
“Anh hiểu!” Hạo Kiệt gật đầu một cái, hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạo Luân.
“Hội leo núi? Như vậy tỉ lệ đụng phải rắn độc ở thâm sơn là rất cao nha.” Dật Yên cảm thấy hứng thú bèn hỏi.
“Cao? Giống như xác suất mà tất cả các quan chức cấp cao ở hai bên bờ sông* cùng tham dự hoạt động đàm phán quốc tế vậy.”
(*hai bên bờ sông: hai bên bờ biển Đài Loan, ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc)
“Phương Khải!”
“Ý tứ của cậu ta là, số lượng rắn độc ở Đài Loan ít hơn nhiều so với trước đây, hơn nữa cũng đã biến mất ở Hoa Tây*.” Hạo Kiệt một tay vuốt huyệt thái dương, một bên luận sự nói: “Hơn nữa thích đi lên núi không có nghĩ là sẽ đi bắt rắn, huống chi lại là phái nữ.”
(*Hoa Tây: bao gồm vùng Tứ Xuyên, thượng du Trường Giang, Trung Quốc)
“Sáu người này có quen biết lẫn nhau không?” Dật Yên trầm tư hỏi.
“Vừa mới bắt đầu là như vậy.” Hạo Luân thu hồi tâm tình hài hước, nghiêm chỉnh nói.
“Anh vừa bảo, ba người phụ nữ cùng ba người đàn ông kia, một là cùng hội leo núi, một là vì địa điểm công việc.” Dật Yên suy luận nhìn Hạo Luân, muốn biết mình có nói sai hay không.
“Đúng, vừa mới bắt đầu là như thế. Chúng ta từ trong nhật kí của một người phụ nữ phát hiện, cách đây một năm trước, bọn họ ước định dùng một loại phương thức đặc biệt để ăn mừng sinh nhật. Bọn họ đã đến phòng ăn Friday tuyển chọn nam nhân một đêm.”
“Cho nên từng người bọn họ đều biết ba người nam nhân này?”
“Hẳn là như vậy, trong quyển nhật kí cô ta cũng không đặc biệt miêu tả. Cho nên, chúng ta chỉ có thể giả thuyết là như vậy.” Hạo Luân trả lời vấn đề của Dật Yên.
“Hạo Luân, không phải em đang ám hiệu là ba người phụ nữ kia có thể vì bị ‘lừa gạt’ tiền bạc, nên mới có ý niệm trả thù?” Hạo Kiệt nhìn Hạo Luân hỏi.
“Cảnh sát không loại bỏ khả năng này.”
“Chờ một chút.” Dật Yên đột nhiên nhớ tới một chuyện. “Quyển sách của Hàn Suối xuất bản đã bao lâu?”
“Một năm!”
“Một năm? Đây không phải là kì quái sao? Không thể nào có chuyện đúng dịp như vậy. Hàn Suối có thể biết trước, em nghĩ đây là một là một vụ giết người liên tục.” Dật Yên không nhịn được khẽ run khi nhớ tới Hàn Suối.
“Anh cũng cho là vậy, nhưng hung thủ là người nào?” Hạo Luân nhìn ba người hỏi.
“Chỉ có hai khả năng.” Hạo Kiệt mỉm cười nói: “Thứ nhất, là độc giả trung thành của Hàn Suối, mê mẩn đến độ thực hiện theo từng chương mà cô ta viết - tuy nhiên phạm vi này quá rộng.”
“Chỉ cần là người xem qua quyển sách này, đều có khả năng, vậy thì số người bị hiềm nghi sẽ đánh vỡ kỉ lục thế giới.” Phương Khải nói tiếp “Thứ hai chính là tác giả.”
“Không sai, tôi cũng đoán như vậy!” Hạo Kiệt gật đầu nói.
“A Luân, em nhớ trong sách còn có một nhân vật mấu chốt, là người bị hại kế tiếp, có đúng hay không?”
“Không sai, cô em xinh đẹp!”
“Ở trong cuốn sách, ba cặp nam nữ thông qua hoạt động hữu nghị của môi giới hôn nhân mà quen biết. Vậy người mấu chốt thúc đẩy bọn họ quen biết nhau chính là nhân viên môi giới. Vậy bây giờ sao?”
“Người mấu chốt là người bị hại, vậy là ai đây?” Phương Khải nhìn bọn họ, ai cũng trầm tư.
“Người phụ trách phòng ăn Friday?” Hạo Luân đoán.
“Cũng có thể là quản lý phòng ăn, hoặc nên nói là người quản lý trực tiếp.” Phương Khải cũng nói lên ý kiến.
“Có lẽ là tác giả, nếu không phải Hàn Suối viết quyển sách này, có thể sẽ không phát sinh những chuyện này?” Dật Yên nói.
“Có lẽ còn có một người khác cũng có thể được tính là người mấu chốt!” Hạo Kiệt nghe xong danh sách thí sinh của bọn họ, cũng tự mình nêu ra một người.
“Chúng ta ‘có thể tính’ đó là người mấu chốt, có lẽ người đó cũng không tồn tại, bất quá rất khó nói. Có lẽ đó chính là người ban đầu đề nghị bọn họ dùng loại phương thức này để ăn mừng sinh nhật.” Hạo Kiệt tỉnh táo phát biểu, ba người bọn họ nhất trí gật đầu phụ họa.
“Không sai, nếu người đó đã đề nghị như thế, nói không chừng bản thân đã đi qua phòng ăn, cũng biết bên trong...” Dật Yên nhún nhún vai, lược bớt lời nói.
“Tôi nghĩ, trong cuốn nhật kí của người bị hại cũng không ghi lại là ai đã đề nghị phương thức kia đâu nhỉ?” Phương Khải nhìn về phía Hạo Luân.
“Có lẽ vốn là có!” Thấy mọi người đều hứng thú nhìn hắn, Hạo Luân nói “Trong cuốn nhật kí gốc, có vài trang bị xé mất.”
“Xé mất?” Dật Yên kinh ngạc nói.
“Xem ra người mấu chốt này, thật sự tồn tại.” Hạo Kiệt lại xoa huyệt thái dương một lần nữa.
“A Kiệt, anh lại tái phát chứng đau nửa đầu phải không?” Dật Yên sớm chú ý tới động tác của Hạo Kiệt.
“Anh nghĩ là anh ngủ chưa đủ giấc.”
Hạo Luân hướng Phương Khải nháy mắt mấy cái.
“Lão Đại, cậu không thể nào để cho cô em xinh đẹp được như ý đi?” Phương Khải cố tình trêu trọc.
“Cái gì gọi là được như ý, đó gọi là lưỡng tình tương duyệt!” Dật Yên tức giận nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
“Được rồi, thành công không?” Phương Khải kiềm chế tính tình hỏi.
“Không liên quan các anh!”
“Ái chà! Có người thẹn quá hóa giận!” Hạo Luân đắc ý ở một bên kêu lên.
“Được rồi, đó là chuyện của tôi cùng Tiểu Yên. Ngày hôm qua tôi chạy xe hơi cả ngày, hôm nay lại chạy ngay tới công ty, nên có mệt một chút.” Hạo Kiệt không đành lòng để cho Dật Yên bối rối, mở miệng giải thích.
“Hai người các anh còn muốn một bữa tối ngon lành, liền im miệng lại cho em!”
“Vâng, chị dâu.”
Hạo Luân cùng Phương Khải trăm miệng một lời, Dật Yên nghe vào trong tai liền thấy trong lòng vui vẻ.
“A Kiệt, em thấy chuyện bữa nay cũng xử lý tàm tạm rồi, chúng ta về trước đi. Anh nghỉ ngơi, em đi chọn nguyên liệu cho bữa ăn tối nay.”
“Cũng tốt, Hạo Luân, Phương Khải, buổi tối gặp lại.” Hạo Kiệt kéo Dật Yên ra khỏi phòng làm việc.
“Bẩy giờ. Quá giờ liền không thèm chờ đâu nhé.” Dật Yên quay đầu nhắc nhở bọn họ.
Thấy bọn họ đã ra khỏi phòng làm việc, Hạo Luân hỏi: “Anh xem, em gái xinh đẹp vừa rồi mặt đỏ hồng? Hay là đỏ bừng?”
“Đều có.” Phương Khải nhún nhún vai trả lời.
“Vậy quan hệ của bọn họ, tiến triển đến trình độ nào rồi?”
“Giậm chân tại chỗ.”
“Anh xác định?” Hạo Luân từ trước đến nay đều thần phục khả năng nhìn thấu suốt của Phương Khải, nhưng lần này hắn có chút không dám tin.
“Nếu không em gái xinh đẹp ngày hôm nay sẽ càng khác nhiều hơn nữa.”
“Tại sao?”
“Cô ta quá nóng nảy, lại thiếu một chút ‘dịu dàng’.” Phương Khải lấy giọng chuyên gia nói.
“Phải không?” Hạo Luân nghi ngờ nói.
Dịu dàng? Dật Yên? Hắn khó mà có thể đem nó để cạnh Dật Yên. Cô từ trước đến nay đều dữ tợn với hắn, có lẽ thật là ứng với câu “chỉ có anh xem thấy dịu dàng của em”.
Dịu dàng, cũng bởi vì người mà thi triển, bởi vì người mà khác nhau.
************************
Thật vất vả mới đưa hai thùng cơm – Hạo Luân cùng Phương Khải đi, Dật Yên dọn dẹp xong mới lấy đồ uống ra ngồi tán gẫu.
Hạo Kiệt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế salon. Dật Yên đi tới hỏi: “Sao, đầu có còn đau không?”
“Tốt rồi, buổi chiều lúc trở về anh đã uống một viên thuốc giảm đau, ngủ một giấc, hiện tại tốt hơn nhiều.” Hạo Kiệt mở mắt nhìn Dật Yên đáp. Hắn thích loại không khí hiện tại, vừa được ăn bữa cơm gia đình, lại có người làm bạn, đúng là có “không khí gia đình”.
“Em giúp anh xoa bóp, có được hay không?”
Không đợi Hạo Kiệt trả lời, cô đã tới bên cạnh anh. Trước tiên, cô nhẹ bóp vai, ngang cổ, cổ, diên tủy, để cho các cơ ở cổ và vai thư giãn. Sau đó cô lại kéo lên tới ngay giữa đầu, bấm huyệt từ mép tóc lên đến đỉnh đầu. Mỗi lần bấm đều ấn năm lần bằng ba ngón tay của cả hai bàn tay.
Lúc mới bắt đầu Hạo Kiệt còn có thể chú ý động tác của cô. Không tới một phút, toàn thân anh buông lỏng, đầu cùng bắp thịt ở cổ không còn cứng ngắt co rút nữa. Anh từ từ đắm chìm vào trong thoải mái.
Qua các xúc cảm của ngón tay, Dật Yên có thể cảm giác được Hạo Kiệt đã buông lỏng. Cô tin tưởng cũng như hi vọng là nó thật sự có giúp đỡ với anh.
Ba tháng trước, ở tại Đài Loan, nhà của chú Vĩnh, một lần vô tình cô phát hiện trong thư phòng của chú Vĩnh có bản gốc quyển sách trị liệu vì vậy đã tò mò lật xem. Cô còn đặc biệt ghi nhớ mấy liệu pháp cô thích. Hôm nay là lần đầu tiên cô thực hành, không biết có hữu hiệu hay không?
Qua chừng mười lăm phút, Dật Yên dừng ngón tay lại, ngồi vào cạnh Hạo Kiệt, thấy anh mở mắt, liền vội vàng hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Rất thoải mái, cảm ơn em!”
Dật Yên một mình nói thầm: “Thoải mái trên cho biết là có hữu hiệu, hữu hiệu kia... Đi, chúng ta thử một loại khác!” Cô hăng hái bừng bừng lôi kéo Hạo Kiệt hướng tới phòng ngủ.
“Đó là trị liệu cái gì?”
“Nâng cao tính dục!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...