Cánh cửa phòng được mở ra, luồng âm khí bên trong tràn ra khiến người đứng ngoài cảm thấy được luồng hơi lạnh lẽo. Ngoài Triệu Giai Nhân và Tô Giang, những người còn lại đều nhìn thấy hồn ma của bà lão đang điên cuồng đập phá, chỉ có điều, ma lực của bà quá yếu nên chỉ tạo nên được những tiếng lộc cộc liên tục.
Đường Mộc Nhi vẫn còn nhớ bà, khi cô còn nhỏ đến đây chơi, bà luôn tỏ ra tử tế và quan tâm. Bây giờ nhìn thấy hồn ma của bà trở nên điên loạn như thế, cô không tránh khỏi cảm thấy đau lòng. Việc tốt nhất bây giờ cô có thể làm đó chính là thanh tẩy cho bà để có thể sớm được đầu thai.
Bước đầu tiên, Đường Mộc Nhi phá bỏ bùa chú ngăn cách không gian bên trong và ngoài phòng. Hồn ma cảm nhận được điều đó, nó lập tức lao ra ngoài phòng để chạy trốn.
Tạ Lâm và Tạ Lương Tâm liền dùng pháp lực giữ hồn ma lại, trong khi đó Đường Mộc Nhi niệm chú và làm phép để gỡ bỏ bùa chú mà Đường Thân đã yểm lên.
“Một, hai,ba, giải bùa.” Đường Mộc Nhi hô lớn rồi chuẩn bị bùa để chuyển sang bước thanh tẩy.
Bỗng tiếng cửa bị đạp tung khiến cả nhóm giật mình, quay sang hướng cửa chính. Tất cả ngoại trừ Tạ Lương Tâm đều sửng sốt khi thấy nhân vật vừa xuất hiện. Mặc dù già hơn so với bức vẽ, nhưng những đường nét khuôn mặt đó không thể sai được, kẻ đứng trước mặt họ chính là đạo trưởng.
Trước khi mọi người kịp phản ứng trước tình huống bất ngờ này, đạo trưởng giơ cao chiếc lồng mà hắn gọi là nhà thương điên lên cao. Hồn ma điên loạn nhanh chóng bị hút về phía đó. Tạ Lâm và Đường Mộc Nhi đều không kịp làm gì. Sau khi hồn ma bị hút vào chiếc lồng, đạo trưởng đóng chặt chiếc lồng lại, cả Quỷ Điên và hồn ma của vợ Tô Giang đều bị nhốt lại vào “nhà thương điên”.
“Đạo trưởng, tên khốn.” Triệu Giai Nhân thét lớn, gần như có thể nói là gầm lên. Cô ấy mặc kệ hắn có tài phép gì, cứ thế lao thẳng tới. Quan Tử Vân bình tĩnh quay lưng bỏ chạy. Ra tới trước cửa, Triệu Giai Nhân bị một bóng đen tóm lấy chân ngã sấp mặt.
“Lại là Ảnh Quỷ.” Tạ Lâm nói.
Lúc anh và Đường Mộc Nhi ra tới cửa, lại xuất hiện thêm chục con Ảnh Quỷ nữa, lao tới như một bầy sói săn mồi. Đây là loại quỷ dễ đối phó nên cả hai xử lý rất nhanh, tuy vậy vẫn kịp thời gian để tên đạo trưởng lên xe chạy mất.
“Mọi người lên xe, chúng ta mau đuổi theo hắn.” Tạ Lâm nói lớn rồi chạy tới xe của mình. Đường Mộc Nhi và Triệu Giai Nhân theo sau. Tạ Lương Tâm bối rối không biết nên làm gì, ông nghĩ cứ giả vờ đi theo rồi tùy cơ ứng biến.
Cả bốn người và Vương Lân cùng ngồi trên xe của Tạ Lâm, anh lái hết tốc lực đuổi theo tên đạo trưởng nhưng không lâu sau đã bị cắt đuôi.|
“Tại sao lại thế này? Hắn đã xuất hiện trước mắt chúng ta rồi mà, sao em không lái nhanh hơn chứ.” Triệu Giai Nhân bực tức nói.
“Đừng trách anh Tạ Lâm, chúng ta vốn đang trong thế bị động rồi, hắn chạy mất cũng là dễ hiểu.” Đường Mộc Nhi cố gắng trấn tĩnh Triệu Giai Nhân, tránh để mất hào khí lúc này.
“Đúng vậy, giờ trách cứ nhau cũng đâu làm được gì.” Vương Lân góp lời.
Triệu Giai Nhân dần bình tĩnh lại, cô nói “Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
“Bác Tạ, bác có thể nói cho cháu biết đạo trưởng sống ở đâu không ạ?” Đường Mộc Nhi lên tiếng.
Tạ Lương Tâm giật mình trước câu hỏi đó, ông lúng túng nói “Sao cháu lại hỏi bác, bác cũng như các cháu thôi, chẳng biết phải làm gì cả.”
Tạ Lâm dường như hiểu ý của Đường Mộc Nhi, anh quay lại hỏi “Em có ý gì?”
Triệu Giai Nhân và Vương Lân đã từng nghe Đường Mộc Nhi nói qua về suy đoán rằng Tạ Lương Tâm có liên quan đến đạo trưởng nên cũng không quá ngạc nhiên khi cô nói vậy.
“Ban đầu em đã thắc mắc vì sao tên đạo trưởng lại nắm rõ hành tung của chúng ta như vậy, câu trả lời chỉ có thể là có người đã tiết lộ cho hắn biết. Ngoài những người trong nhóm ra, chỉ có ba anh là người biết chuyện. Ban đầu em đã nghĩ có lẽ hắn nghe lén cuộc nói chuyện của cả hai, nhưng bây giờ em có thể kết luận bác Tạ và đạo trưởng đã hợp tác với nhau.” Đường Mộc Nhi quả quyết nói.
“Hồ đò, sao cháu dám phát ngôn bừa bãi như vậy? Cháu nghĩ Tạ Lâm theo học pháp thuật của ông cháu nghĩa là cháu có cái quyền cư xử như thể bên trên thế à?” Tạ Lương Tâm không biết phải phản biện thế nào, đành tỏ ra tức giận, mong rằng cô sẽ sợ mà ngừng nói.
Chiêu trò đó không có hiệu quả, Đường Mộc Nhi nói “Có phải đạo trưởng đã yểm bùa ảo giác lên ông Tô Giang không? Nếu vậy chúng ta chỉ cần quay lại giải bùa cho ông ấy và hỏi xem bác có phải là người lúc trước đã tới để đề nghị trừ ma hay không.”
Đuối lý, Tạ Lương Tâm cúi mặt xuống không nói gì, Tạ Lâm nhìn ba mình trông chờ ông sẽ thanh minh nhưng điều đó đã không xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...