Quan Tử Vân đứng nhìn ngôi nhà của Tô Giang từ ngôi nhà đối diện, Đây là nơi ở của một bà lão sống đơn độc một mình, con cháu bà đều đang làm việc tại nước ngoài, chỉ có bà do quen với lối sống ở đây nên ở lại. Do người già dương khí vốn đã suy yếu nên Quan Tử Vân yểm bùa bà rất dễ dàng, hiện tại bà lão đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê trong một ngày tới.
Từ cửa sổ căn nhà này, có thể quan sát thẳng vào ngôi nhà của Tô Giang. Trong lúc chờ đợi, hắn đọc báo để giết thời gian. Toàn những tin nhàm chán như người mẫu nào đó bị bóc phốt, lễ hội lửa sắp diễn ra, bộ phim có sự xuất hiện của diễn viên nổi tiếng. Hắn chuyển sang suy nghĩ vẩn vơ. Tay đạo trưởng nhớ cách đây không lâu, hắn cũng đã thử đột nhập vào nhà của ông.
Sau khi chạy trốn khỏi Đường Thân, hắn đã thử quay lại nhà Tô Giang. Quan Tử Vân đã khá ngạc nhiên khi hồn ma lẫn Quỷ Điên vẫn còn ở đó. Hắn không hiểu tại sao một người pháp lực cao cường như Đường Thân lại chưa thanh tẩy được hồn ma đó.
Không nghĩ ra được, hắn mặc kệ lý do là gì, đây là thời cơ để lấy lại con quỷ của mình. Lợi dụng lúc Tô Giang đi ra ngoài, hắn liền yểm bùa và khiến ông rơi vào trạng thái bất tỉnh tạm thời, lấy chùm chìa khóa trong túi ông, hắn liền vào nhà tìm lại con quỷ của mình.
“Cũng lâu rồi mình mới trừ ma trở lại, cả chục năm nay chỉ toàn tạo ra ma.” Quan Tử Vân cảm thấy khá buồn cười về hoàn cảnh hiện tại.
Cộc… cộc… tiếng đồ vật di chuyển phát ra từ một căn phòng nhỏ. Hắn bước vào và thấy hồn ma một bà lão đang cố di chuyển một quân cờ.
“Quả đúng là một hồn ma yếu ớt, chỉ một quân cờ mà chật vật như thế.” Quan Tử Vân tỏ vẻ xem thường. Nếu không kèm thêm ma lực của Quỷ Điên, hồn ma kia có lẽ còn không làm lay chuyển nỗi một cọng tóc.
Hồn ma điên loạn kia phát hiện có người, liền chuyển sự chú ý sang tên đạo trưởng. Hắn mỉm cười đắc thẳng và mở cửa “nhà thương điên” để đón “bệnh nhân” trở về. Thế nhưng một bùa chú hiện ra và ngăn cản Quỷ Điên bị thu phục.
“Cái quái gì đây?” Quan Tử Vân lần đầu nhìn thấy loại bùa chú này. Hắn chắc chắn đây là trò của Đường Thân.
Không dễ dàng bỏ cuộc, hắn lôi ra những lá bùa trong túi áo khoác và bắt đầu thử phá giải bùa chú. Nỗ lực của hắn không thành công, hồn ma la hét dữ dội nhưng bùa chú vẫn không có dấu hiệu suy chuyển. Quan Tử Vân đành ngừng tay, nếu hắn lỡ tay giết chết hồn ma này, Quỷ Điên cũng sẽ tan biến theo, lúc đó nhà thương điên của hắn sẽ chỉ còn là một cái lồng bình thường được trang trí bằng bùa.
“Đường Thân, ông khá lắm, đúng là tôi phải đánh giá cao ông đấy.” Quan Tử Vân nói với hư không.
Hồn ma điên loạn vừa chịu đau đớn lại càng tức giận hơn, nó lao tới chỗ tên đạo trưởng vừa làm tổn thương đến nó. Quan Tử Ván không lo sợ một hồn ma cấp thấp như vậy, hắn chuẩn bị niệm chú để đẩy lùi hồn ma. Nhưng trước đó, hồn ma đã bị một bức tưởng vô hình giữ lại, không cho ra khỏi phòng.
Quan Tử Vân càng ngạc nhiên hơn, hắn suy nghĩ thật cẩn thận tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Có lẽ Đường Thân muốn giữ hồn ma này lại một thời gian nên mới nhốt nó trong phòng và tạo bùa chú bảo vệ.
“Giam bà già trong phòng, lão này còn lắm trò kì quặc hơn mình nữa. Để xem, hồn ma làm cái gì được cho mình đây, lời nguyền à? Hay là âm trấn âm? Hay lão định tạo ra một sư đoàn ma?” Quan Tử Vân lẩm bẩm một mình, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được, hắn nghĩ phải điều tra kĩ hơn mục đích của Đường Thân. Cho đến lúc nẳm rõ mọi việc thì hắn cho rằng tốt nhất không nên manh động.
Quan Tử Vân ra khỏi nhà, hắn thấy Tô Giang vẫn đang nằm đó, lúc nãy do nghĩ sẽ có thể lấy lại được Quỷ Điên rồi chuồn đi nên hắn cũng không bận tâm ông lão ra sao. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, nếu Tô Giang xảy ra chuyện thì sẽ đánh động đến Đường Thân, việc lấy lại Quỷ Điên sẽ khó khăn hơn.
Đạo trưởng vác Tô Giang về lại giường, tự nhủ rằng có lẽ tỉnh dậy ông sẽ nghĩ đây là mơ thôi. Sau đó hắn trở về nhà và liên lạc với Tạ Lương Tâm.
“Tôi cần phải tiếp cận và tìm hiểu xem Đường Thân đang muốn làm gì với cái hồn ma bà già đó.” Quan Tử Vân nói.
“Chúc cậu may mắn.” Tạ Lươmg Tâm đáp.
“Chúc may mắn? Giỡn mặt à? Tôi đang bảo anh phải lo việc đó đấy.” Quan Tử Vân nói.
“Làm sao mà được? Lão Tô Giang biết mặt tôi, lỡ đâu Đường Thân cũng biết thì sao?” Tạ Lương Tâm nói.
“Anh còn có một thằng con trai cũng muốn theo nghề trừ ma mà, bảo nó sang đấy học hỏi, rồi giả vờ quan tâm hỏi chuyện nó, sớm muộn gì chẳng có lúc moi được thông tin.” Quan Tử Vân bày kế.
Cuối cùng Tạ Lâm cũng đã tới được nhà của Đường Thân, có điều ông đã qua đời. Tuy nhiên hắn cũng đã có được thông tin là Đường Thân đã sử dụng âm trấn âm. Quan Tử Vân đã cảm thấy yên tâm, chỉ cần đợi tới lúc nhóm của Đường Mộc Nhi gỡ bỏ bùa chú thì hắn có thể lấy lại Quỷ Điên của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...