Đường Mộc Nhi chăm chú nghe hết câu chuyện, cô không quan tâm lắm đến quá khứ kẻ phản diện, nhưng cần xác định rõ kẻ thù của mình thuộc dạng hồn ma gì.
“Chuyện là vậy đấy, cháu có muốn hỏi gì không?” Tào Vân nói.
“Dạ có, câu chuyện vừa nãy là do ai kể lại vậy ạ? Có vẻ tất cả chuyện kia đều chỉ có Mã Quân là người biết chuyện.” Đường Mộc Nhi thắc mắc.
“Đó là câu chuyện được dân gian lưu truyền, các đời nhà cô cũng đều kể câu chuyện đó, còn nó xuất phát từ đâu thì cô không biết. Việc này có quan trọng đối với việc thanh tẩy linh hồn kia không?” Tào Vân đáp.
“Thật ra thì nó chẳng liên quan gì cả, cháu chỉ thắc mắc thế thôi. Còn về Mã Quân, do hắn tự ý sử dụng tà phép nên bản thân mới bị tác dụng phụ. Đối với các tà sư đã qua tập luyện đúng quy chuẩn, họ có thể sử dụng âm khí bên ngoài môi trường để thi triển yêu pháp. Còn đối với một tay mơ như hắn, thì phần âm trong cơ thể do không được khống chế tốt nên sẽ dễ bị rò rỉ khi dùng thuật. Với quy tắc cân bằng âm dương trong cơ thể thì âm khí sẽ xâm nhập vào cơ thể hắn để trung hòa. Nhưng do cơ thể người thường không thể chuyển hóa âm khí từ môi trường vào cơ thể một số lượng lớn được nên phần âm khí đó sẽ gây hại cho cơ thể.” Đường Mộc Nhi giải thích. “Trong lịch sử cũng có nhiều trường hợp như vậy rồi, ví dụ như...”
Đường Mộc Nhi ngừng lại một lúc lâu, Tào Vân thấy lạ liền hỏi “Có chuyện gì thế?”
“Dạ không có gì, bây giờ ta nói về việc thanh tẩy hắn luôn nhé.” Cô bỗng quên mất trong sách viết gì về phần ví dụ. Thấy Tào Vân gật đầu, Đường Mộc Nhi nói tiếp “Đối với hồn ma không có phần dương, không cần đảm bảo sự cân bằng, pháp lực của Mã Quân sẽ dễ dàng thi triển hơn, nói cách khác, cách tà sư sẽ mạnh hơn sau khi chết. Hắn lại còn sống cả trăm năm, à cháu nhầm, chết cả cả trăm năm rồi nên pháp lực không thể coi thường. Đối với loại hồn ma mà có pháp lực khi còn sống thế này thì cách để thanh tẩy là phải khống chế được nó trong một trận đấu pháp lực.”
“Vậy cháu tự tin là có thể đánh bại hắn?” Tào Vân nhìn cô đầy hy vọng.
“Dạ không, cháu tự ti ạ.” Đường Mộc Nhi đáp “Nhưng ông bảo cháu yên tâm nên cháu nghe vậy. Pháp lực của hắn đã bị giảm đi nhiều lần, lại còn có người hỗ trợ nên cháu nghĩ mình sẽ thành công thôi.”
“Vậy cháu có cần chuẩn bị gì không? Cô sẽ lo cho, bây giờ cháu cứ nghỉ ngơi, ngày mai vào chùa trừ ma.”
“Cần nhiều lắm ạ. Cháu cũng có mang theo nhiều đồ nghề từ nhà ông nội, nhưng có thêm càng nhiều càng tốt.”
Sau khi đưa danh sách cho Tào Vân, cả hai cùng nhau ăn tối rồi Đường Mộc Nhi vào phòng ngủ để nghỉ ngơi. Do phòng tương đối nhỏ nên cả hai sẽ ngủ cùng giường. Hiện tại thì Tào Vân đang đi chuẩn bị đồ pháp giúp Đường Mộc Nhi, còn cô thì ôn lại các phép trừ tà.
Được một lúc thì cô bắt đầu buồn ngủ, không lâu sau thì hai mắt đã nhắm chặt. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang đứng đối diện với chùa Bạch Liên.
“Ơ kìa, sao lại mơ thấy chùa Bạch Liên nhỉ?” Đường Mộc Nhi ý thức được việc mình đang mơ “Liệu mình vào demo trước được không nhỉ?”
Theo kiến thức của Đường Mộc Nhi, linh hồn không siêu thoát do sử dụng tà thuật không có khả năng tấn công vào giấc mơ của người khác. Vậy nên cô tự tin tiến vào trong chùa. Khung cảnh bên trong thể hiện rõ sự cũ kĩ hơn so với bên ngoài, còn có gián và chuột bò xung quanh.
“Mơ thôi có cần chân thật vậy đâu, bỏ bớt được không vậy?” Đường Mộc Nhi không sợ chuột và gián nhưng cũng không thích chúng tí nào.
Sau nỗ lực xóa bọn chúng ra khỏi giấc mơ, tất cả đều không có tác dụng. Cô nhận ra mình không có khả năng điều khiển giấc mơ. Vậy thì giấc mơ này sẽ diễn ra thế nào đây? Đường Mộc Nhi tự hỏi. Nếu chỉ đi quanh quẩn trong chùa thế này thì giấc mơ thật là vô nghĩa.
Bỗng nhiên, từ trong góc tối, một bóng người từ từ bước ra ngoài ánh sáng. Nhìn tình trạng của người đó vô cùng đáng sợ, máu dính đầy thân thể.
Đường Mộc Nhi giật mình trước tình huống này. “Sao lại xuất hiện một bóng ma trong giấc mơ thế này. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm à?”
Người đó bước lại gần, thều thào nói gì đó. Đường Mộc Nhi lắng tai nghe, hình như là “đi đi, đừng vào đây.”
Cô tỉnh giấc khi Tào Vân vô tình đụng phải cô khi bước lên giường.
“Ôi, cô xin lỗi, làm cháu thức giấc rồi.” Tào Vân tỏ ra có lỗi.
“Không sao ạ. Vừa nãy cháu mới có một giấc mơ khá kì quặc, một hồn ma bảo cháu đi đi.” Đường Mộc Nhi kể lại.
“Có khi nào Mã Quân sợ quá nên hù cháu bỏ đi không?” Tào Vân đoán.
“Không thể nào, loại hồn ma như hắn không có khả năng xâm nhập vào giấc mơ của người khác.” Đường Mộc Nhi phản bác.
“Cháu chắc không nhầm chứ?”
“Dạ, không chắc.” Đường Mộc Nhi đáp rồi mở file PDF ra xem. Ban đầu cô đã lo sẽ có lúc cô không thuộc sách, mà mang hết tất cả theo thì lại rất nặng, do đó cô đã scan lại tất cả thành PDF để đọc khi rời khỏi nhà. Sách đã xác nhận lại rằng trí nhớ của cô là đúng.
“Vậy có lẽ đó chỉ là một giấc mơ ngẫu nhiên thôi, cháu đừng bận tâm quá.” Tào Vân trấn an.
“Dạ vâng.” Đường Mộc Nhi không còn cách nào khác, đành phải nghe theo lời Tào Vân, tiếp tục đi ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...