Sắc mặt tốt. Không sốt. Vẫn đi làm đều.
Nếu chỉ nhìn qua thì không thể phát hiện được sự thay đổi của Mao. Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác nàng đang mất dần sức sống.
Tôi trở nên quá nhạy cảm sau khi nghe được câu chuyện kỳ lạ ở nhà Mao chăng? Tôi muốn nghĩ vậy lắm nhưng việc Mao không còn hào hứng đi chơi vào ngày thứ Bảy, thường xuyên ngủ trưa ở chỗ có ánh nắng trong phòng kiểu Nhật lại khiến tôi nghĩ khác.
Mao vẫn yêu tôi như trước, không, phải nói là nhiều hơn trước. Đến nỗi tôi còn hơi thấy áp lực trước lượng và chất nàng dành cho tôi. Nói thế này chẳng khác vạch áo cho người xem lưng nhưng đó là sự thật.
Đơn cử như vào ngày nghỉ.
Tôi toan đứng lên, định ra cửa hàng tiện lợi để giết thời gian thì Mao đang nằm ngủ trên sàn trong phòng kiểu Nhật bỗng nhỏm dậy hỏi tôi đi đâu rồi cắp chăn đi theo.
Đi chợ cuối tuần cũng thế. Tôi bảo chỉ cần đưa danh sách những thứ cần mua, tôi sẽ tự đi nhưng Mao nhất quyết đòi theo vì sợ tôi chọn không đúng. Đi xong nàng lẩm bẩm kêu mệt, thấy tôi lo lắng thì nàng cố cười để bào chữa là “Em đùa đấy.” Ăng ten giám sát dường như chĩa thường xuyên về phía tôi hơn, cái kiểu lúc nào cũng muốn kè kè bên tôi dù chẳng có việc gì y hệt như hồi cấp II.
Hoặc đến buổi tối.
Tôi vừa tắt ti vi trong bếp để chuẩn bị đi ngủ thì Mao bật lên bảo “Còn sớm mà.”
“Mai phải dậy sớm đấy, đi ngủ thôi.”
Tôi nói nhưng Mao không nghe.
“Thức thêm chút nữa đi. Biết đâu lại có Chương trình hay.”
Bản thân Mao đang cố nén cái ngáp dài nhưng tay vẫn liên tục chuyển kênh.
“Giờ này chỉ toàn Chương trình trò chuyện riêng tư thôi. Xem chán lắm.”
“Vậy chúng mình cùng làm một Chương trình trò chuyện riêng tư đi nhỉ?”
“Sao thế?”
“Có sao đâu. Em bảo, hôm nọ nhé...”
Chẳng có chuyện gì thật sự muốn tôi nghe nên Mao toàn kể mấy chuyện vô nghĩa, chán ngắt mà nàng vừa nghĩ ra tức thì: “Hôm nọ có một gã dở hơi gọi đến công ty em” hay “Đợt phim truyền hình mùa thu vừa rồi ngày càng ít khán giả”.
Không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, những cái gật đầu của tôi ngày một thưa dần, thấy vậy Mao cuống cuồng bảo sẽ đi pha trà hoặc cắt bánh yokan[1] cho tôi. Thái độ có phần sốt sắng đó của Mao khiến tôi cảm động nhưng đồng thời cũng khiến tôi thấy ngột ngạt.
[1] Bánh thạch đậu đỏ
Thỉnh thoảng có hôm trò chuyện xong, tôi mệt quá bèn vào giường đi ngủ thì lại bị Mao quay sang sờ soạng. Những lúc như thế, tôi luôn đáp ứng đòi hỏi của Mao. Tôi không thể nhắm mắt được khi hình ảnh Mao không mặc gì lang thang ngoài đường trong đêm tháng Năm cứ hiện về. Tôi điên cuồng làm tình với cơ thể mảnh mai của Mao, những mong xóa đi được ký ức đau buồn có thể đã xảy ra với nàng.
Với kiểu âu yếm của riêng mình, Mao hay sờ vai, sờ lưng và cánh tay tôi. Có lúc nàng còn bóp má hoặc dùng ngón tay chải tóc tôi nữa. Đây không phải kiểu âu yếm thông thường mà giống như để kiểm tra thân nhiệt và xem tôi có thích không.
Nhắc đến mới nhớ, lâu rồi không nghe thấy Mao hát bài “Thật tuyệt phải không”. Mọi khi, bất kể nấu ăn, chăm sóc cây cảnh hay cho lũ The Beach Boys ăn, lúc nào cũng thấy nàng say sưa hát, nhưng dạo này thì không. Thế chỗ cho giai điệu sôi nổi ngày trước, giờ những thứ phát ra từ miệng Mao chỉ toàn là “Mệt quá!” Nghe có vẻ khó tin vì hồi hè nàng vẫn làm việc hùng hục, nhưng đúng là gần đây nàng thở dài và than mệt nhiều hơn. Điều này khiến tôi vô cùng lo lắng.
Tối nay cũng vậy, đi làm về, đứng trong bếp cởi chiếc áo khoác da lộn, Mao lại than “Mệt quá!”
Khác công ty nên tôi không nắm rõ tình hình nhưng nghe nói gần đây, ngoài công việc thường nhật, Mao còn phải bàn giao việc gì đó. Tiếng thở dài cùng lời than “Mệt quá” cho thấy nàng đang phải làm việc quá sức đến mức nào.
“Có chuyện gì à?”
Nghe tôi gợi chuyện, Mao bèn mỉm cười như thế tự giễu mình: “Bà cô già này không dạy được thanh niên nữa rồi.”
Mao phải bàn giao một số việc cho một em nhân viên cấp dưới nhưng em này luôn ngắt lời khi Mao chưa kịp giải thích xong với lý do “Việc đó em không làm được.” Ra vậy, thế thì mệt thật.
“Anh tin nổi không? Em phải dạy em ấy từ cách ăn nói. Hễ hơi nặng lời là em ấy khóc ngay. Em đâu còn thời gian để chờ em ấy lớn.”
Trước một Mao mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, tôi chỉ có thể làm cho nàng hai việc. Một là lắng nghe nàng than vãn, tuyệt đối không chen ngang. Bản thân tôi cũng có nhiều thứ cần xả nhưng phải ưu tiên giảm stress cho Mao trước.
Mao uể oải đưa miếng thịt tẩm bột rán cho tôi mua bên ngoài lên miệng rồi bắt đầu tuôn ra những ấm ức tích tụ tại công ty. “Cấp trên chỉ biết đắm chìm trong thành công của quá khứ, không biết lo lắng gì cả”, “Mấy tay biên tập viên đã dốt mà cứ tinh vi”. Im lặng nghe những lời chỉ trích này chẳng sung sướng gì nhưng nếu việc đó khiến Mao thoải mái thì tôi có thể làm được.
Hơn nửa năm dọn về sống chung, tôi và Mao đã học được nhiều điều. Một trong số đó là đôi khi sự im lặng lại thể hiện tình yêu hiệu quả hơn câu “Anh yêu em”. Việc Mao không ngừng than vãn trong khi tôi chỉ im lặng đã chứng minh cho việc nàng hiểu tình cảm của tôi dành cho nàng.
Chợt Mao buông đũa, chu miệng ra.
“Này Kousuke, anh có nghe không đấy? Nói gì đi chứ, sao cứ im thin thít thế?”
Hóa ra là nàng chẳng hiểu.
Sau khi thấy im lặng nghe nàng phàn nàn không giải quyết được vấn đề, tôi chuyển sang thực hiện việc thứ hai.
“Chú chăm hoa à?”
Có tiếng trẻ con phát ra từ ngoài lan can ban công khiến tôi giật mình, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất. Tôi ngẩng lên, một gương mặt nhỏ nhắn đang nhìn tôi qua tấm vách ngăn với ban công nhà bên cạnh. Đó là Shu-kun, con trai vợ chồng anh chị Hiraiwa hàng xóm.
“Nguy hiểm quá, ngã bây giờ đấy.” Tôi đứng dậy, đẩy Shu-kun vào bên trong ban công, sau đó nhoài người qua lan can để kiểm tra xem chân cu cậu đã chạm đất chưa. Có vẻ như cu cậu đã đứng lên một chậu cây rỗng. “Shu-kun, không được đứng lên chậu cây đâu. Nguy hiểm lắm.”
Nói với một cậu bé ba tuổi, giọng tôi tự nhiên đổi thành tông trẻ con.
Shu-kun ngoan ngoãn gật đầu đáp “Vâng” rồi hỏi tôi: “Chú ơi, chị bị cảm đâu rồi?”
Cái gì? Gọi tôi là “chú” còn gọi Mao là “chị” à? Bọn tôi bằng tuổi nhau cơ mà.
“Chị ấy đang nấu bữa trưa trong bếp.”
“Mẹ cũng đang nấu. Mì spaghetti.”
“Mì spaghetti à, thích nhỉ. Vậy vào xem mẹ nấu đi.”
Biết đuổi cậu bé đi thế này thật tội nghiệp nhưng kế hoạch của tôi cần được hoàn thành trôi chảy.
“Chú đang làm gì thế? Hoa nở à?”
Thằng bé này dễ làm thân quá nhỉ.
“Ừ ừ. Chú làm cho hoa nở. Hoa mà chị nhà chú rất thích.”
“Mẹ cũng thích hoa lắm. Còn Shu, Shu thích cái này. Gấu trúc.”
Shu-kun chìa con gấu trúc nhồi bông đang cầm trên tay cho tôi xem. Có lẽ đây là quà cu cậu được bố mẹ mua cho trong lần đi chơi vườn bách thú.
“Chà, gấu trúc à.”
Shu-kun gật đầu thật mạnh trước câu đáp lấy lệ của tôi. Cử chỉ của thằng bé khiến tôi áy náy.
Tay vẫn tóm cổ con gấu trúc, Shu-kun đáp.
“Cháu mong chị ấy khoẻ lên.”
Đã nửa năm trôi qua kể từ vụ “bế cô dâu” nhưng có vẻ cu cậu vẫn nghĩ Mao bị cảm suốt từ hồi đó.
“Ừ, chú cũng mong thế.” Tôi thực sự mong nàng khoẻ lên. “Shu-kun này, mau vào với mẹ đi. Được Shu-kun giúp, mẹ sẽ vui lắm đấy.”
“Vâng. Tạm biệt.”
Shu-kun kéo mạnh tấm cửa lùa, lao vào nhà gọi: “Mẹ ơi!”
Một buổi trưa Chủ nhật lặng gió. Trong tâm trạng thoải mái, tôi thận trọng luồn tay vào chậu cây. Sắp đặt sao cho không lộ liễu nhưng vẫn bắt mắt quả là một việc khó.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, tôi làm bộ thản nhiên tiến lại gần Mao lúc này đang nấu bữa trưa.
Từ ti vi phát ra giọng đọc chậm rãi của phát thanh viên bản tin thời sự: “Đây là Hoàng cung Kyoto, hiện đang mở cửa đón khách vào mùa thu.”
“Này, tên cây đó là anh thảo nhỉ? Nó nở hoa rồi đấy.”
Đang cắt hành để cho vào mì, Mao cười bằng mũi.
“Hoa anh thảo? Làm gì có chuyện. Sáng nay lúc em xem còn chưa có nụ cơ mà. Anh rảnh thế thì vào bóc trứng cho em đi.”
“Em cứ ra mà xem. Hoa nở đẹp lắm.”
Tôi đứng cạnh Mao, giả bộ vô tình đặt bàn tay trái có đeo nhẫn bạch kim lấp lánh lên kệ bếp. Nhưng Mao chẳng có vẻ gì là nhận ra.
“Tránh ra nào. Nếu không có việc gì làm thì bóc trứng hộ em đi.”
Mao tất bật gỡ mì trong nồi rồi đổ gói xúp vào bát to. Nàng chẳng hở ra lúc nào để tôi tiếp cận.
“Em cứ ra xem đi, chỉ mất 30 giây thôi.”
“Phải xem luôn bây giờ à? Em đang bận lắm.”
Có vẻ tôi đã chọn lúc không thích hợp nhất. Nhỡ có con quạ nào bay qua tha đi mất thì hỏng hết chuyện. Nhưng đã lỡ rồi.
“Em đừng cáu. Chỉ cần ra nhìn một cái là xong thôi.”
“Để sau cũng được mà. Giờ không bóc trứng thì mì sẽ trương lên. Tóm lại là em đang bận.”
“Tại em không biết sắp xếp đấy. Đáng nhẽ phải bóc trứng xong mới luộc mì.”
Mao dừng tay, hít một hơi thật sâu. Chết tôi rồi.
“Em nấu mì theo nguyện vọng của anh, vậy mà anh nói thế à? Để cho tươm tất hơn, em đã làm thêm cả trứng và rau chân vịt. Trong khi đó, anh tự coi mình là khách? Lấy đâu ra chuyện hoa anh thảo nở vào đầu tháng Mười chứ. Anh mau bóc trứng đi, đừng nói năng linh tinh nữa.”
“Anh xin lỗi. Anh hơi quá lời.” Tôi chắp hai tay trước trán. “Anh sẽ canh nồi mì. Và bóc trứng. Chỉ cần em ra xem thôi, hoa nở thật mà.”
“Thôi được.” Mao ấn đôi đũa nấu vào tay tôi rồi hầm hầm đi ra ban công. Ngay sau đó là tiếng nàng vọng vào trách móc: “Nở đâu mà nở.”
“Em nhìn kỹ đi!”
Chuông đồng hồ treo bên dưới bồn rửa reo, tôi vội tắt bếp. Nghĩ đến cảnh Mao cúi xuống kiểm tra chậu cây, tôi tủm tỉm cười.
Có tiếng đóng cửa lưới phòng kiểu Nhật, cùng lúc, Mao lao vào bếp với tốc độ của một viên đạn. Tôi dùng thân mình để chặn lại cú lao bóng thần tốc, kèm theo tiếng “hự” bật ra từ cổ họng.
“Cái này là sao! Em đã bảo không cần nhẫn rồi cơ mà!”
Trái ngược với câu vừa thốt ra, Mao nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi.
“Em không thích à?”
“Làm gì có chuyện không thích! Cậu mua lúc nào thế? Chắc không phải tự cậu chọn đâu nhỉ. Kousuke đâu có tinh tế thế này.”
“Quá đáng.”
“Em xin lỗi. Nhưng đây đúng là kiểu em thích đấy. Sao anh tìm mua được thế?”
Tôi thuật lại chi tiết quá trình tự đi mua nhẫn cưới trong lúc Mao cứ nhì nhèo bên tai.
Kế hoạch bắt đầu từ hai tháng trước. Muốn tặng Mao nhẫn nhưng lại không biết cỡ tay nàng nên tôi đã lén lấy từ hộp trang sức nàng mấy chiếc ra đeo thử và ghi nhớ kích cỡ. Thậm chí tôi còn định lấy chỉ đo ngón tay Mao trong lúc nàng ngủ nhưng tư thế ngủ xấu xí của nàng đã cản trở việc này.
Đo kích cỡ xong, bước tiếp theo là mua nhẫn.
Cần rất nhiều dũng khí để một người đàn ông một mình bước vào cửa hàng trang sức nằm ở đại lộ chính khu Ginza nhưng Yamai bảo đó là cửa hàng yêu thích của Mao thời đại học nên tôi đã bước qua thềm cửa cao chót vót trong tư thế hiên ngang như thể sắp tiến hành một vụ cướp.
Tuy là kẻ lạc lõng bậc nhất tại cửa hàng chỉ dành cho nữ giới nhưng tôi lại được cô nhân viên tiếp đón rất ân cần. Nghe tôi trình bày chuyện “cưới gấp nên không kịp mua nhẫn đính hôn, giờ phải bí mật đi mua nhẫn cưới để làm vợ bất ngờ”, cô nhân viên hào hứng hẳn lên, nhiệt tình chọn mẫu giúp tôi như thể đang chọn cho chính cô vậy.
“Anh định làm xong sẽ đưa cho em luôn nhưng cứ đắn đo chọn thời điểm đâm ra lại thành muộn.”
Tôi vừa dứt lời, Mao vội bám chặt vào tôi như chú khỉ con ôm ghì lấy mẹ.
“Anh tiêu hoang quá. Dù chết em cũng không rời chiếc nhẫn này đâu.”
“Em lại nói quá lên rồi.”
“Em nói thật mà? Em sẽ giữ cho kiếp sau. Em sẽ không bao giờ tháo nó ra đâu.”
Câu cảm ơn có phần lỗi thời của Mao khiến tôi bật cười thành tiếng.
Về kiểu dáng, nghe theo lời khuyên của cô nhân viên là “nếu phải nấu ăn hằng ngày thì không nên chọn loại mặt nổi”, tôi đã chọn loại có mặt nhỏ. Tôi cũng gắn kim cương để đảm bảo chiếc nhẫn có giá trị nhưng không chọn kiểu “lộng lẫy”, “xa xỉ” thông thường mà chọn kiểu chữ S dễ thương theo đúng sở thích của Mao. Có vẻ Mao hài lòng thật sự nên tôi vui lắm.
“Em sẽ giữ cho kiếp sau á? Vậy thì, sau vài chục năm nữa, khi Mao chết, anh sẽ bí mật thả chiếc nhẫn vào quan tài cho em. Từ giờ đến lúc đó em không được tháo ra đâu nhé.”
“Cản ơn anh. Cảm ơn anh. Em yêu anh quá, Kousuke ơi.”
“Cảm ơn em vì câu nói. Nào, để anh đeo cho. Đưa nhẫn đây.”
“Vâng.”
Mao giờ mới chịu buông tôi ra, đưa tôi chiếc nhẫn mà nàng nắm trong tay suốt từ nãy. Điệu bộ ngượng nghịu, khóe mắt rơm rớm đáng yêu của nàng đã đốn ngã tôi ngay tức thì, dù nàng là vợ tôi.
Tôi cầm bàn tay trái của Mao, đưa chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lại gần. Đây là người đã sống với tôi hơn nửa năm nay, thế mà tay tôi vẫn cứ run vì hồi hộp.
“Chà. Dừng hình.”
“Tự nhiên thấy trang trọng quá.”
Hai chúng tôi cùng nhìn nhau cười.
Tại phòng bếp một căn hộ chung cư đi thuê ở Nerima. Sau bản tin thời sự, ti vi đang phát Chương trình “Proud of my voice”. Bối cảnh trao nhẫn xem ra không được trau chuốt lắm nhưng có hề gì. Gương mặt rạng ngời của vợ tôi đã chứng minh rằng thời gian và địa điểm không quan trọng.
“Nào.”
Tôi lấy lại bình tĩnh, đặt chiếc nhẫn trước đầu ngón tay rồi bắt đầu luồn vào. Chiếc nhẫn đi thẳng qua đốt ngón tay rồi nhanh chóng tới gốc ngón.
“Ô?”
Tôi nghiêng đầu.
“Chết rồi!” Mao nhăn nhó. “Hơi lỏng nhỉ. Anh Kousuke mua mà không đo trước à?”
Làm gì có chuyện. Mua xong, tôi còn tranh thủ lúc Mao vắng nhà đem so với những chiếc khác để đảm bảo là vừa ngón tay Mao cơ mà. Mao cũng có chiếc nhẫn kiểu chữ S giống hệt chiếc này nên nguyên nhân không phải do kiểu dáng. Đeo nhẫn mới có thể sẽ thấy hơi lạ lẫm nhưng không thể rộng thế này được.
“Mao, em gầy đi à?”
Trước câu gằn giọng đến chính tôi nghe cũng thấy sợ, Mao hơi co người lại. Nhưng rồi nhoẻn miệng cười ngay.
“Ừ, thật ra là em đang ăn kiêng. Nhưng em sẽ trở lại bình thường ngay thôi.”
Nói dối. Nàng vẫn ăn ít như xưa, khẩu phần ăn không hề giảm, chưa kể dạo này ngày nghỉ nàng toàn ngủ nên làm gì có chuyện ăn kiêng. Giả sử nàng có béo lên thì cũng không thể có chuyện sau đó gầy nhanh đến nỗi thay đổi cả cỡ nhẫn được.
“Nếu em thấy không khỏe thì nên đến bệnh viện...”
“Em bảo không sao mà. Anh đừng lo lắng quá.”
Nhìn sắc mặt tươi cười kia, chẳng có vẻ gì là nàng bị ốm. Tuy nhiên...
“Nếu không có vấn đề gì thì thôi, nhưng hãy chứng minh điều đó bằng kết quả khám của bác sĩ. Em bảo anh đừng lo nhưng anh thực sự rất lo, vì gần đây em toàn kêu mệt.”
“Em kêu nhiều thế ư?”
“Em không nhận ra à? Ngày nào cũng kêu. Trước mắt, hãy đến bệnh viện cho anh.”
“Ừ, em sẽ suy nghĩ.”
Mao gật đầu lấp lửng rồi nhìn chiếc nhẫn cưới vừa đeo vào tay. Khi nàng giơ bàn tay lên, chiếc nhẫn bách kim trôi tuột xuống.
“Thế này thì phải đi sửa lại thôi.”
Mao lắc đầu.
“Không cần đâu.”
“Nhưng lỏng thế này sẽ rơi mất.”
“Không. Sửa thì không còn là nhẫn Kousuke chọn cho em nữa.”
“Lý luận linh tinh. Nói thế mà nghe được hả?”
“Nghe được. Bù lại, em sẽ ăn hùng hục để đeo vừa chiếc nhẫn này. Kousuke cũng thích kiểu người mũm mĩm đúng không?”
“Không cần phải mũm mĩm nhưng nếu em béo thêm chút nữa, anh sẽ yên tâm hơn.”
“Được rồi, thế thì ăn luôn cho béo nào. Trưa nay anh muốn ăn gì?”
“Hả?”
“...Á.”
Cả hai chúng tôi đều quay về phía bếp gas.
Trong lúc xì xụp húp bát mì đã trương to lên như sợi phở, Mao liên tục nhìn vào bàn tay trái, cười khúc khích như thể bị ai cù.
Đúng như tôi mong đợi, Mao đã khỏe lên. Hiệu quả chiếc nhẫn đem lại thật to lớn, tiếng cười trong trẻo ấy tôi còn nghe thấy nhiều lần lúc ở phòng kiểu Nhật vào giờ ngủ trưa và trong phòng tắm vào buổi tối.
Ngay cả lúc đi ngủ, sự hưng phấn của Mao cũng không hề giảm. Nằm ngửa trên giường, nàng say mê ngắm ngón đeo nhẫn ở bàn tay trái, miệng cười khúc khích, chân liên tục quẫy đạp. Thỉnh thoảng nàng lại quay sang tôi, vùi mặt vào cổ tôi và trách móc bằng giọng ngọt như mía lùi: “Anh chẳng biết lên kế hoạch mua sắm gì cả”, “Giấu nhẫn trong chậu hoa ư, thật mùi mẫn”. Lâu lắm rồi tôi mới thấy Mao vui thế này.
Có lẽ một loại năng lượng nào đó phát ra từ viên kim cương đã giúp thể trạng Mao hồi phục trở lại.
Tôi đã liên tưởng tới thứ sặc mùi khoa học rởm như thế. Lúc này đây, chỉ cần xua được bóng đen u ám trên gương mặt Mao thì lý do dù bé bằng mắt muỗi cũng được.
Tuy nhiên, hiệu quả của chiếc nhẫn không kéo dài được lâu.
Bẹp! Tôi đứng sững lại.
Giọt nước lạnh từ từ ngấm vào đầu mũi chân đang đi tất.
Gì thế này? Trên đường về, tôi đã đi rón rén để không làm ướt bộ vest mới mua, thế mà vừa bước chân vào nhà đã bị ướt ngay gấu quần.
Dưới chân tôi là một vũng nước to bằng cái đĩa đựng bánh. Sau khi lẩm bẩm chửi thề trong miệng, tôi cởi tất, quần dài rồi lấy giẻ ra lau.
Tưởng nhà bị dột, tôi bèn nhìn lên trần nhà nhưng không thấy gì. Linh tính mách bảo, tôi vội nhìn sang bể cá thì thấy đúng là thiếu một con. Con bị thiếu là Brian vẫn hay bơi tách khỏi đàn. Thành bể và kệ bên dưới bị ướt nên có khả năng nó đã nhảy ra ngoài. Nhưng quanh bể chẳng có bóng dáng con cá đuôi quạt sặc sỡ nào.
Hình như Mao đã về, tôi mở cửa phòng ngủ định bụng hỏi xem nàng có biết chuyện con cá không. Đèn trong phòng đang tắt nên tôi nhìn không rõ lắm nhưng có nghe thấy hơi thở khe khẽ của nàng.
Lại thế rồi. Đã từng có chuyện này nhưng gần đây thì tần suất tăng lên rõ rệt.
Tôi bỏ ý định hỏi về con Brian, toan đóng cửa phòng thì thấy Mao trở mình.
“A, anh về rồi à?”
Giọng khàn khàn ngáy ngủ của Mao tiểu thư thều thào đến nỗi gần như bị át đi bởi tiếng mưa đập vào lan can bên ngoài.
“Anh vừa về. Anh đánh thức em à?”
“Mấy giờ rồi?”
“Hơn 10 giờ.”
“Trời, muộn thế rồi à. Đợi em nhé, em nấu cơm luôn đây.”
Mao ngồi dậy, bật đèn cạnh giường ngủ. Giờ tôi mới nhìn rõ gương mặt ngái ngủ của nàng trong bộ đồ màu kem.
“Được rồi, anh sẽ ăn tạm cái gì đó, em cứ ngủ đi.”
“Không, hôm nay em mua được miếng cá cam. Ngon lắm. Không ăn ngay sẽ ôi mất.”
Nói xong, Mao nhét sợi dây chuyền đang đeo ở cổ vào trong áo ngủ. Chiếc nhẫn cưới không đeo vừa đã được Mao dùng làm mặt chiếc dây chuyền bạch kim.
Nàng cứ để nguyên vậy, không sửa sang lại gì nên ngay cả người mù tịt về trang sức như tôi cũng thấy trông hơi quê. Nhưng Mao có vẻ thích vì thấy ngày nào nàng cũng đeo. Nàng trân trọng chiếc nhẫn như vậy khiến tôi thấy áy náy vì đã cất chiếc nhẫn của mình vào hộp ngay hôm trao nhẫn cho nàng xong.
Mao ra khỏi giường, khoác chiếc áo len mỏng lên người rồi nhoài ra hôn tôi với đôi mắt nặng trĩu.
“Anh không thấy con Brian đâu.”
“Em xin lỗi, em phải đi vệ sinh.” Mao nhìn bộ dạng của tôi rồi khúc khích cười. “Này Kousuke, trông anh như kẻ hư hỏng ấy.”
Nói xong, Mao đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa gãi mông. Quả thật, kiểu ăn mặc trên vest dưới quần đùi của tôi trông thật tệ hại.
Tôi bật đèn phòng ngủ để thay quần áo thì thấy thứ gì đó đen và dài trên gối của Mao.
Tôi nhìn gần hơn thì phát hiện đó là một nhúm tóc độ vài chục sợi.
Đây không phải lượng tóc rụng bình thường. Đây là cả một mảng tóc.
Hoảng hốt, tôi vơ vội nhúm tóc, quên luôn cả việc thay quần áo. Căn cứ vào độ dài và độ mềm thì đây chắc chắn là tóc của Mao.
“Mao! Mao!” Tôi lao vào bếp, đúng lúc Mao từ nhà vệ sinh đi ra. “Mao, chỗ tóc này là thế nào?”
“A!”
Không biết có phải sợ hay không mà Mao toan giật lại nhúm tóc trên tay tôi. Tôi nhanh tay giấu ra sau lưng, hỏi:
“Chuyện này lâu chưa?”
“Em không biết.”
Mao mở to mắt, lắc đầu. Gương mặt này đích thị là đang che giấu gì đó.
“Phải đi viện thôi. Hôm nay muộn rồi nhưng nhất định thứ Bảy tới phải đi.”
“Không nghiêm trọng đến thế đâu.”
“Cái gì không nghiêm trọng!” Tôi xẵng giọng. “Anh đang lo đấy! Lo là Mao đang bị bệnh gì đó. “Tình trạng này kéo dài suốt rồi, ngay cả chiếc nhẫn anh mua vừa thế mà em đeo lại lỏng, giờ tóc còn rụng cả mảng thế này nữa. Anh nhất quyết sẽ đưa em đến viện, dù có phải trói vào khiêng đi.”
Mao thôi không nhìn tôi, gượng cười rồi nói lí nhí:
“Đấy là em thay tóc, thay tóc đấy mà. Thay từ tóc mùa hè sang tóc mùa đông.”
“Em làm anh cáu đấy!”
Thấy tôi quát, Mao vội co rúm người lại.
Không khí thật tệ hại. Câu nói đùa của nàng với mục đích làm yên lòng tôi đã khiến tôi nổi cáu, còn tiếng quát của tôi do quá lo cho nàng lại khiến nàng sợ hãi.
“... Anh xin lỗi. Anh lại nổi nóng rồi.”
Thấy tôi xin lỗi, Mao nhẹ nhàng nắm lấy mặt dây chuyền đeo trước ngực.
“Em bắt buộc phải đi bệnh viện sao?”
“Phải. Em phải để các chuyên gia khám.”
“Nhưng sẽ không phát hiện ra gì đâu. Đi hay không cũng như nhau thôi.”
“Đừng nói năng vô trách nhiện như vậy. Liên quan đến cơ thể của em đấy.”
“Chính vì thế nên em mới biết.”
“Sao cơ? Như nhau nghĩa là sao? Chẳng nhẽ cứ thế này mãi ư?”
Tôi không có ý định trách Mao nhưng kiểu nói khúc chiết của tôi lại nghe như cãi nhau.
“Sẽ không thế này mãi đâu. Không đâu.” Sức mạnh trong ánh mắt Mao khi ngước lên nhìn tôi làm tôi hoàn toàn á khẩu. Mao nói tiếp. “Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Em mà không khỏe thì Kousuke sẽ vất vả lắm. Mãi mới cưới được nhau mà lại thành ra thế này, chán nhỉ.”
“Không phải là chuyện chán hay vui. Nhỡ Mao mắc trọng bệnh thì anh sẽ lo chết mất. Không vui một chút cũng không sao.”
Mao khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng dựa vào ngực tôi.
“Em thành thật xin lỗi.”
Vẫn nguyên bộ dạng của “kẻ hư hỏng”, tôi vòng hai tay ôm lấy Mao. Xương bả vai của nàng chạm vào ngực tôi. Lưng nàng từ trước đến giờ vẫn mỏng thế này sao.
“Phải đi viện thôi.”
“... Vâng.”
“Thấy chưa, em đã bảo không có gì rồi mà.”
Tựa vào cửa xe điện, Mao đắc ý hếch cằm lên nhìn tôi. Dù đã gần trưa nhưng cái nắng đầu đông vẫn còn yếu ớt, nắng rọi qua lớp cửa kính khiến mắt Mao ánh lên màu hạt dẻ.
Đã mười ngày kể từ hôm chúng tôi quyết định tới bệnh viện. Thứ Bảy tuần trước Mao đi làm xét nghiệm tại bệnh viện thuộc một trường đại học trong quận, một tuần sau – tức hôm nay – là ngày nhận kết quả.
Không có gì bất thường.
“Do làm việc quá sức hoặc bị stress. Nếu buộc phải nêu nguyên nhân thể trạng yếu, tôi chỉ có thể nói như vậy. Như tôi đã trao đổi tuần trước, kết quả xét nghiệm máu không thấy có chỉ số bất thường, X-quang cũng vậy. Chúng tôi đã kiểm tra và không thấy có xu hướng rụng tọc từng mảng như anh nhà bảo. Vì vậy, nói thật là có hỏi cô bệnh gì tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào. Anh nhà nghi ngờ chuyện này có liên quan tới những tổn thương về ký ức trong quá khứ nhưng tôi thấy khó có khả năng đó. Ngoài ra, anh nhà còn bảo cô mắc chứng mất điều hòa thần kinh tự chủ nhưng nếu bản thân cô không rõ những triệu chứng chủ quan thì cũng khó có khả năng. Do đó, tôi nghĩ cô sang khám ở khoa sức khỏe tâm thần thì bác sĩ cũng chẩn đoán tương tự thôi.”
Vị bác sĩ trung niên giải thích cùng với nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt hồng hào, tròn trịa. Bác sĩ của bệnh viện đại học danh tiếng đã nói vậy dựa trên các kết quả xét nghiệm thì kẻ ngoài đạo như tôi còn biết nói gì nữa.
Vậy là xong một việc. Mao không bị bệnh. Tất cả chỉ là thói “tự mình làm khổ mình” của ông chồng mắc bệnh hay lo. Tuyệt vời!
Biết là thế nhưng lòng tôi vẫn không thể thanh thản như bầu trời ngoài kia.
Tàu Shonan-shinjuku với hai viền xanh và cam từ từ tăng tốc, vượt qua tàu Yamanote của chúng tôi.
“Này, nói cho anh biết chúng ta sẽ đi đâu đi chứ?”
Mặc cho tôi hỏi, Mao chỉ mỉm cười đầy ẩn ý rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện Mao đã bảo ngay rằng muốn đi chơi xa. Tuy hơi lo cho sức khỏe của Mao nhưng trời hôm nay khá ấm dù đang tháng Chạp, hơn nữa lâu lắm rồi mới thấy nàng đòi đi chơi nên tôi không phản đối.
Khi chuyển sang tàu Sobu đi hướng ngoại ô ở ga Akihabara, tôi bắt đầu lờ mờ đoán ra đích đến. Nếu đi thẳng đến ga Funabashi, từ đó chuyển sang tàu Tobunoda, đi thêm bốn ga nữa sẽ tới Kamagaya.
“Này, anh chưa chuẩn bị đồ để ngủ lại đâu. Với lại, đến nhà bố mẹ vợ đường đột thế này cũng không hay lắm nhỉ?”
“Em có nói sẽ về nhà em đâu. Chỉ là cùng hướng thôi. Khi nào đến ga Funabashi thì gọi em dậy nhé.”
Nói xong, Mao gục vào vai tôi ngủ như chết. Đúng là đến Kamagaya rồi còn gì.
Xuống tàu Sobu ở ga Funabashi, chúng tôi vào trung tâm thương mại gần đó ăn trưa rồi lên tàu Tobunoda. Ngắm ruộng bắp cải nằm xem lẫn giữa các khu đô thị mới dọc đường tàu được chừng 10 phút thì đúng như tôi đoán, chúng tôi xuống ở ga Kamagaya.
Vẫn theo lộ trình quen thuộc, chúng tôi đi qua con đường nhỏ ít xe cộ qua lại, đến cổng sau trường tiểu học thì rẽ xuống con dốc ngoằn ngoèo.
“Đây là đường về nhà Watarai.”
“Tưởng vậy mà không phải vậy.”
Mao nghiêng đầu đầy ẩn ý.
Băng qua khu đô thị mới nằm dưới chân dốc được xây sau khi tôi chuyển đi, chúng tôi gặp một cầu thang rộng. Chỉ cần leo qua đỉnh đồi kia, đi thêm vài bước nữa là tới nhà Watarai.
Nhưng đến ngã tư, đáng nhẽ sẽ rẽ trái thì Mao bảo “Không phải” rồi kéo tay tôi đi theo hướng ngược lại. Hướng này có ngôi nhà tôi đã sống đến mùa hè năm lớp Chín.
“Nghe em trai anh bảo nhà anh hồi xưa đã được xây mới.”
“Em biết. Em đã sống ở đây đến tận mùa xuân vừa rồi.”
“Vậy thì mình đi đâu?”
“À, vùng đất kỷ niệm.”
Mao lảng đi rồi siết chặt tay tôi hơn. Giống như những lần đi dạo khác, chúng tôi thong thả bước trên khu phố ngoại ô dưới ánh nắng cuối thu.
Đi thế này nhỡ chẳng may gặp phải đứa bạn học cũ nào thì không biết phải giải thích ra sao về sự thân mật giữa tôi và Mao.
Nghĩ thế tự nhiên tôi lại thấy sợ bị gặp nhưng đồng thời cũng mong được gặp, tuy nhiên trên thực tế, trừ cô cựu cán bộ Hội trẻ em làm tôi giật mình ra, tôi không gặp người quen nào cả.
“Chỗ trước kia là ruộng rau giờ đã thành nhà, các ngôi nhà cũ đều được xây lại nên chẳng còn cảm giác thân quen nữa. Cứ như lần đầu tiên đặt chân đến đây vậy.”
Thấy tôi nghiêng đầu, Mao liền đưa mắt nhìn quanh.
“Đã mười năm rồi kể từ khi Kousuke chuyển nhà nhỉ. Anh giờ đã cao hơn, tầm nhìn cũng khác nên sẽ càng thấy lạ lẫm.”
“Ra vậy. Cũng có thể.”
Lúc đi qua khu đất trước đây từng là nhà tôi, Mao không dừng lại mà kéo tôi đi tiếp, đi hết bờ tường phủ đầy rêu xanh, chúng tôi rẽ sang thì thấy cả một vùng màu vàng tươi mát trải rộng trước mắt.
Công viên bạch quả. Trong khi khu phố đã dần mất đi bóng xưa dáng cũ thì cây bạch quả vẫn đứng đó, hiên ngang trước cổng công viên. Nó vẫn khoác tấm áo vàng giống như ngày mùa thu năm nào khiến tôi liên tưởng tới hình ảnh người gác cổng tận tụy đến đáng thương.
“Ôi, cái cây kia, nhớ quá.”
“Nhớ nhỉ? Chỗ ấy vẫn hệt như ngày xưa.”
Bị cuốn theo những bước chân thoăn thoắt của Mao, tôi lách mình qua những cây bạch quả xòe tán rộng. Đúng như Mao nói, cái góc này chẳng thay đổi gì, vẫn u buồn và chật chội.
“Đi bộ xong thấy nóng quá.”
Mao vắt chiếc áo khoác bông chần lên mô hình jungle gym rồi ngồi xuống xích đu. Dưới ánh nắng xuyên qua các kẽ lá, chiếc nhẫn đeo ở cổ lấp lánh trên lớp áp len mỏng.
Nhìn Mao cuộn tròn lưng đung đưa trên xích đu hệt như hồi cấp II khiến cảm giác buồn và yên ả hồi ấy lại ùa về.
Trên đầu vọng xuống tiếng máy bay cánh quạt. Chiếc máy bay của lực lượng tự vệ hơi nghiêng đi để quay đầu về căn cứ Shimofusa. Nhờ âm thanh trầm và đơn điệu ấy tôi mới có cảm giác là mình đang ở Kamagaya.
“Chết thật! Anh vừa trở lại là học sinh cấp II trong chớp mắt.” Tôi nháy nháy mắt và lấy lại bộ mặt của tuổi hai mươi sáu. “Sao chúng ta lại đến đây?”
“Vì em muốn.”
Mao đáp như thể đó là chuyện đương nhiên.
Gió thổi, vài chiếc lá vàng rụng xuống. Tôi ngước lên nhìn cây bạch quả cao hơn căn nhà hai tầng.
“Cây này có lẽ đã ngừng lớn rồi? Tớ có cảm giác nó vẫn hệt như mười năm trước.”
Mao ngẩng đầu lên.
“Em nghĩ nó vẫn lớn đấy, chỉ là mình không biết thôi. Cây bạch quả sống hơn một nghìn năm cơ mà.”
“Hơn một nghìn năm? Nghe con số thì hơi khó hình dung nhưng nếu bảo nó sống từ thời Heian[2] đến giờ thì cũng tưởng tượng được phần nào.”
[2] Từ năm 794 đến năm 1185
Mao nhặt một chiếc lá trông giống hệt màng chân vịt cả về màu sắc lẫn hình dáng rồi giơ ra trước nắng.
“So với cây bạch quả mới thấy sinh mệnh của chúng ta chỉ là cái chớp mắt.”
“Này, vừa đi viện về, đừng có nói năng gở thế.”
“Em xin lỗi. Nhưng anh thử nghĩ mà xem. Có ai bảo chỉ là cái chớp mắt nên không hay đâu? Ngay cả Kousuke cũng đâu thấy buồn vì không sống được một nghìn năm đúng không?”
Mao nghiêm mặt hỏi. Để xua đi những lo lắng vô hình trong nàng, tôi hắng giọng đáp.
“Anh không. Tóm lại là đừng nói linh tinh nữa. Bác sĩ nghe được chắc sẽ cười anh nhưng anh vẫn lo là em có bệnh gì đấy.”
“Em xin lỗi... Toàn thấy em xin lỗi nhỉ.” Mao khẽ cười. “Nhưng thực sự em không mắc chứng mất điều hòa thần kinh tự chủ hay rụng tóc cả mảng đâu. Anh kiểm tra mà xem.”
“Ừ.”
Tôi vòng ra sau lưng Mao, dùng hai tay ôm cái đầu nhỏ xinh của nàng. Tôi sẵn sàng bắt chước điệu bộ chải lông của lũ khỉ nếu điều đó có thể xua đi những bất an trong lòng. Với lại xung quanh đang không có ai.
“Này, anh kiểm tra thật đấy à?”
Mặc cho Mao bối rối, tôi xoay đầu nàng và cẩn thận kiểm tra ở mọi góc độ.
“Lạ nhỉ. Tóc rụng nhiều thế mà chẳng thấy chỗ nào bị hói.”
Tôi nghiêng đầu và nhận ra lòng mình đã nhẹ nhõm hơn. Mao ngoảnh lại nhìn tôi.
“Em đã bảo đấy là tóc mùa hè rồi mà.”
“Câu đó không buồn cười như em nghĩ đâu.”
“Quá đáng.”
“Còn thần kinh tự chủ thì kiểm tra chỗ nào?”
“Thần kinh tự chủ chắc khác thần kinh vận động nhỉ? Nếu là thần kinh vận động thì chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Mao đứng dậy đi ra mô hình jungle gym.
“Này, em mới ở bệnh viện về đấy.”
Bỏ ngoài tai lời can ngăn của tôi, Mao trèo lên mô hình, động tác vẫn thoăn thoắt y như ngày xưa.
“Anh nhìn xem, em vẫn đứng được trên đỉnh này. Ối!”
Đang đứng trên đỉnh mô hình, bỗng Mao bị mất thăng bằng, phải cúi xuống bám hai tay vào thanh sắt. Tim tôi thắt lại.
“Tức quá.” Trong tư thế đứng bằng tứ chi, Mao hậm hực. “Đúng là em yếu đi nhiều. Ngày xưa đứng trên này là chuyện cực kỳ đơn giản.”
“Em xuống ngay đi. Anh biết thần kinh vận động của em ổn rồi nên xuống đi, cô gái hai mươi sáu tuổi.”
Trèo xuống cạnh tôi lúc này đang đứng khoanh tay bên ngoài mô hình jungle gym, Mao chớp chớp mắt bảo:
“Suốt từ hồi cấp II, giờ em mới leo lại đấy. Đứng từ trên nhìn xuống, mọi thứ thật thân thương. Tất cả bỗng ùa về trong nháy mắt, từ chuyện đánh rơi cây kem cho tới chuyện tìm thấy con chó bị bỏ rơi.”
Như mọi khi, tôi lại cười theo Mao.
“Đúng là vùng đất nhiều kỷ niệm, rất nhiều.”
Đứng trong khung sắt chằng chịt, Mao nheo nheo mắt:
“Nhiều thật đấy. Bọn mình đã gặp nhau ở đây mà.”
Đúng không nhỉ?
“Không phải. Bọn mình gặp nhau lần đầu trong lớp học, hôm bắt đầu học kỳ II. Em quên rồi à?”
Thấy tôi chỉnh lại, Mao cười khúc khích.
“Anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em ư? Em cứ tưởng anh quên rồi.”
“Nguy hiểm quá! Em vừa thử anh đấy à? Đứng có tỉnh bơ cài bẫy người khác như thế.”
Câu của tôi không phải là khen nhưng Mao cứ ngọ nguậy đầy vẻ thích thú.
Gió lại làm rung cây bạch quả, vô số lá vàng rụng xuống. Mao nhoài người qua khung sắt, ngước lên nhìn cây bạch quả.
“Toàn màu vàng. Đẹp quá.”
Ánh mắt nàng như đang tiếc nuối từng chiếc lá rụng.
“Trước kia, lâu lắm rồi cũng từng có cảnh này nhỉ.”
“Ừ.”
Tôi áp hai tay vào má Mao rồi xoay mặt nàng về phía mình. Tôi ghé sát mặt mình vào mặt Mao lúc này đang từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng ngay khi môi gần chạm vào môi nàng, tôi lại lưỡng lự.
“Sao thế?”
Mao mở mắt, nhìn tôi lo lắng.
“Tự nhiên anh có cảm giác vòng tròn sắp khép lại.”
“Vòng tròn?”
Tuy chưa thể xâu chuỗi mọi việc với nhau nhưng tôi vẫn giải thích cho Mao về nỗi bất an đột nhiên ập tới.
“Hồi cấp II, anh hôn em ở đây và hiểu ra tình cảm của mình dành cho em, sau đó anh chạy trốn rồi gặp lại em, cưới em và lại quay về đây. Chẳng phải nó giống một vòng tròn sao? Anh biết chuyện này thật nhảm nhí nhưng anh có linh cảm, nếu hôn cậu bây giờ, vòng tròn sẽ khép lại, chẳng còn gì tiếp theo nữa.”
“Kousuke đúng là người hay lo.” Mao nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. “Em sẽ theo Kousuke đến tận lúc Kousuke chết đấy. Em là người bám dai như đỉa mà.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Mao đáp xong, tôi liền đặt môi mình lên môi nàng. Khác với nụ hôn theo kiểu tai nạn ngày trước, nụ hôn lần này một cú chạm môi từ từ. Đặt tay mình lên bàn tay đang nắm chặt vào khung sắt của Mao, tôi giữ môi mình thật lâu trên đôi môi ấm áp của nàng, những mong chuyện đó có thể xua đi phần nào lo lắng. Trên đầu, lá bạch quả cọ vào nhau xào xạc.
Hai môi vừa rời nhau, Mao lập tức mở mắt.
Nhìn gương mặt mãn nguyện của nàng chẳng hiểu sao tôi lại thấy lo thêm.
“Mao.” Tôi ấn mạnh hơn vào tay nàng. “Đừng làm mặt như thế được không?”
“Mặt như thế nào?”
“Như thể đã đầy đủ, đã thỏa mãn lắm rồi.”
Mao tròn xoe mắt ngơ ngác rồi đùa:
“Được chồng hôn mà không mãn nguyện thì chết à?”
“Không phải thế. Anh nghe mẹ em kể lần đi du lịch Kusatsu, em đã bảo với bố mẹ là thật may mắn vì được làm con của bố mẹ. Mẹ em nghe mà tưởng đó là lời chào tạm biệt. Em sẽ không đi đâu đúng không? Em sẽ ở bên anh suốt đời đúng không?”
“Ôi chao, sao mẹ em lại kể lể vậy nhỉ?”
“Vậy sự thật là sao?”
“Hôm ấy, được tắm suối nước nóng, được ăn đồ ăn ngon, được uống rượu, em sướng quá nên nói ra những điều bình thường không dám nói thôi. Em có tật cứ say là ăn nói linh tinh còn gì? Chuyện chỉ có vậy. Ngay cả việc đến đây hôm nay cũng là vì em thấy nhớ. Thật đấy, chỉ thế thôi.”
Mao mỉm cười tinh nghịch, xung quanh, từng chiếc lá bạch quả rơi xuống trông như chiếc lông mao màu vàng. Sự lúng túng mà tôi cảm nhận được trong nét mặt Mao phải chăng là do tôi quá lo nghĩ?
Em khỏe. Không sao. Đừng lo.
Dù thốt ra những lời đáng khen như vậy nhưng trông Mao vẫn có vẻ mệt mỏi.
Khi tôi bảo đến đây rồi mà không ghé qua nhà chào bố mẹ thì thất lễ quá, lập tức Mao xị mặt, cương quyết đòi về thẳng nhà. Ngược lại, khi tôi gợi ý quay lại ga Kamagaya bằng taxi, nàng ngoan ngoãn gật đầu ngay. Việc này khiến tôi hơi ngạc nhiên vì bình thường Mao rất chặt chẽ trong chi tiêu.
Tương tự như lúc đến, trên chuyến tàu Sobu trở về nhà, Mao vừa ngồi xuống ghế là ngủ luôn. Nàng ngủ ngon lành đến nỗi tôi không nỡ đánh thức.
Thêm một lượt đổi tàu nữa, về đến ga Oizumi-gakuen thì mặt trời đã ngả về phía Tây. Gió lạnh thật. Trên đường về nhà, đi ngang qua siêu thị thấy treo biển “Ngày bán hàng đặc biệt”, tôi hỏi Mao có muốn ghé vào không. Nhưng Mao chỉ đáp gọn lỏn “Hôm nay thì không” rồi đi tiếp.
“Em mệt phải không? Anh khiến em mệt à?”
Mao lắc đầu.
“Không phải. Chỉ là trong tủ lạnh còn nhiều nên em không mua thôi.”
Về đến căn hộ, Mao ngồi xuống thềm nhà, khó nhọc cởi giày. “Mệt quá,” Mao nói rồi giật mình ngẩng lên nhìn tôi, đề thêm: “Em chỉ thử nói thế thôi.”
Chắc nhìn mặt tôi, nàng tưởng tôi định nói gì đó. Nhưng chẳng để cho tôi nói, Mao cất tiếng chào lũ The Beach Boys rồi vắt áo khoác lên ghế ở bàn ăn. Sau đó, nàng đi vào phòng kiểu Nhật, mở tấm chắn cửa sổ và ngồi xuống sàn.
Uỳnh. Có tiếng động vọng sang từ nhà bên cạnh. Hình như Shu-kun vừa nhảy từ trên ghế hay gì đó xuống.
“Anh pha trà cho em đi.”
Duỗi hai chân trên sàn nhà, Mao nũng nịu. Bình thường tôi sẽ bảo nàng tự đi pha nhưng hôm nay thì không thể.
“Để anh cất quần áo đã.”
Tôi bước qua chân Mao để ra ban công nhưng vừa mở cửa lưới thì có tiếng hét của phụ nữ dội vào tai.
“Cứu! Có ai cứu với!”
Tiếng hét đau đớn như trong phút lâm chung phát ra ngay bên tay phải ban công. Tôi nhoài người ra ngoài lan can để rồi không thốt được lời nào khi trông thấy bóng người ngược sáng dưới ánh mặt trời phía Tây.
Mẹ Shu-kun đang nhoài cả nửa người ra ngoài lan can. Dưới cánh tay đang cố vươn ra của chị là Shu-kun trong bộ quần áo nỉ. Thằng bé đang treo lủng lẳng giữa không trung với cánh tay trái được người mẹ cố hết sức giữ lấy.
Lao ra ban công sau tôi, Mao hét lên thất thanh:
“Sao bây giờ! Sao bây giờ!”
Mẹ Shu-kun cầu cứu bằng giọng không rõ có phải đang khóc hay không:
“Shu-kun rơi mất thôi! Làm ơn gọi cho bố nó với. Hôm nay anh ấy đi đánh golf với công ty!”
Mắt không rời khỏi Shu-kun, tôi hét lên với Mao đứng bên cạnh.
“119. Gọi cứu hỏa, nhanh lên!”
“Em hiểu rồi.”
Mao vừa quay đi, lập tức tôi xô người vào tấm vách ngăn. Tấm vách ngăn mỏng mảnh dễ dàng gãy làm đôi, tôi hét lên nhưng không bật được thành tiếng rồi lao qua với mẹ Shu-kun.
Cả nửa người trên tính đến rốn của chị vắt xuống lan can thế kia thì việc kéo cậu con trai lên là không thể. Chưa kể, chỉ cần lỡ sơ sảy, đánh mất thăng bằng là cả mẹ lẫn con sẽ rơi xuống. Tôi luồn ngón tay phải vào lưng quần của mẹ Shu-kun, nắm chặt lấy chỗ đó rồi vươn cánh tay trái về phía Shu-kun. Không tới.
Có lẽ do sợ quá, hồn vía bay đi hết nên tuy bị treo lủng lẳng nhưng Shu-kun không những không giãy giụa mà còn chẳng hét lên nổi tiếng nào. Trên cánh tay phải buông thõng là con gấu trúc cu cậu yêu thích.
Tôi đá văng chậu cây nhựa nằm lăn lóc dưới chân.
Trước đây, có lần Shu-kun đã đứng trên chậu cây rỗng này để thò mặt ra ngoài lan can. Đó là hôm tôi tặng nhẫn cưới cho Mao. Sao hôm đó tôi không nhắc nhở cu cậu đến nơi đến chốn chứ.
Con gấu trúc tuột khỏi tay Shu-kun.
Con gấu xám mũm mĩm chầm chậm rơi theo tư thế chúc đầu xuống. Hệt như một đoạn phim quay chậm. Cái bóng nhỏ của nó lao theo với cùng một vận tốc trông như đang liếm láp bức tường chung cư.
Ngay khi con gấu trúc rơi xuống bãi đỗ xe bên dưới, khoảng thời gian vừa được tua chậm quay trở lại tốc độ ban đầu. Con gấu nẩy lên khe khẽ, sau đó lăn tiếp một đoạn trên mặt đường nhựa trước khi dừng lại.
Tôi rùng mình nhưng vẫn cố với tay ra thêm. Thành ban công đâm vào mạng sườn phát ra tiếng rin rít khó chịu. Đầu ngón giữa của tôi chỉ hơi chạm tới lớp vải áo nỉ của Shu-kun. Trong khi đó hàng rào ban công lại quá khít, không thể thò tay qua.
Hai cánh tay của mẹ Shu-kun bắt đầu co giật. Khi chị ấy kiệt sức, Shu-kun sẽ rơi và hết cách cứu. Đây là tầng bốn, bên dưới là mặt đường nhựa. Chẳng giúp ích được gì. Shu-kun sẽ chết ư? Một đứa bé mới ba tuổi sẽ chết ư?
Gương mặt ngây thơ của Shu-kun hiện lên trước mắt tôi.
Đôi mắt tròn xoe khi thấy tôi bế Mao. Cái trán lấm tấm mồ hôi lúc ngủ vùi trên lưng bố. Đôi môi xinh xắn lúc hỏi “Chú chăm hoa à?”
Không! Không thể để Shu-kun chết được.
Tôi nghiến răng, cố vươn tay thêm đến nỗi cảm tưởng như xương bả vai sắp rời ra. Do kiễng lâu nên bắp chân tôi bắt đầu có hiện tượng chuột rút, nước dãi chảy qua kẽ răng. Nhưng giờ đâu phải lúc để chùi.
Áo nỉ của Shu-kun bị hớt lên đến tận rốn, lộ cả chiếc áo phông mặc bên trong. Không. Đúng ra là Shu-kun đang tuột khỏi chiếc áo nỉ đó. Cái áo sắp tuột khỏi người rồi. Không còn thời gian nữa.
“Em đã gọi 119. Đội cứu hộ sẽ đến!” Tuy không thể ngẩng đầu lên nhìn nhưng nhờ tiếng giẫm chân vào tấm vách vỡ, tôi biết là Mao đã chạy sang bên này. “Em phải làm gì? Em phải làm gì bây giờ?”
Hay thử thả thanh phơi quần áo xuống? Không được. Một đứa bé ba tuổi không đủ sức để bám vào thanh đó. Thế còn dây phơi? Như nhau thôi.
“Em sang phía bên kia đi, thử xem có tóm được Shu-kun không?”
Mao vòng ra sau lưng tôi, vắt người qua lan can trong tư thế như sắp lao thẳng xuống bên dưới. Chúng tôi, mỗi đứa đứng một bên mẹ Shu-kun, cố với tay ra nhưng cũng chỉ gần chạm được tới cậu bé.
Mẹ Shu-kun mấp máy môi, bật từng từ ra khỏi cổ họng.
“Mở... mở sẵn cửa ra... Để đội cứu hộ... còn vào.”
“Mao!”
“Vâng.” Mao đi vào nhà rồi quay lại ngay. “Đây là phòng bao nhiêu nhỉ?”
“Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Nói cho em đi! Em rối hết cả rồi, không nhớ được gì nữa!”
“Nhà mình là 402 nên đây là 403!”
“Được rồi. 303!”
“403!”
Không thèm đáp lời tôi, Mao lao đi.
Nghe thấy tiếng ầm ĩ, mấy người đi đường bên dưới vội ngẩng đầu lên nhìn, ai nấy đều tỏ vẻ hốt hoảng. Có người còn rút ngay điện thoại ra gọi. Ban công các nhà dưới lác đác bắt đầu có vài gương mặt thò ra.
Tôi lấy hết sức để hét lên.
“Chăn! Làm ơn trải chăn đệm xuống dưới giúp! Tôi không giữ được lâu nữa.”
Những khuôn mặt mới thò ra khỏi ban công vội thụt vào ngay.
Áo nỉ của Shu-kun dần dần tuột ra. Chiếc áo phông bên trong giờ đã hớt lên đến ngực, vàng rực trong ráng chiều.
“Ối ối...”
Mẹ Shu-kun rên rỉ. Hai cánh tay chị co giật mạnh hơn. Nước mắt chảy dài hai bên khóe mắt.
“Chị cố lên! Đội cứu hộ sắp tới rồi!”
“Không được... Sẽ tuột mất thôi.”
Các loại chăn đệm trắng, hồng bắt đầu được khuân ra bãi đỗ xe. Nhưng chỉ thế thôi thì không đảm bảo được. Đội cứu hộ vẫn chưa tới ư?
“Chết tiệt!”
Tôi cố vươn tay ra, chỉ mong đầu móng tay chạm tới. Nhưng vẫn không tới.
Tiếng quần áo sột soạt phát ra ngay sau đó sẽ còn ám ảnh tôi cả đời.
Hai tay mẹ Shu-kun tóm vào không khí. Để lại chiếc áo nỉ trên tay mẹ, thân hình nhỏ bé của cậu bắt đầu rơi xuống. Tay phải của cậu sém bám được vào ống tay áo nhưng không giữ được vì không có sức, cả người cậu cứ thế rơi tự do theo tư thế banzai[2].Mất đà, mẹ Shu-kun ngã dúi dụi ra đằng sau.
[2] Tư thế giơ hai tay lên để cổ vũ, chúc mừng.
Thôi xong. Shu-kun chết mất thôi.
Bỗng từ ban công nhà dưới, một bóng trắng lao ra. Trong một giây, tôi tưởng đó là một con chó to hay cái gì đó. Nhưng không phải.
Từ phòng 303, Mao lao ra ngoài không trung, hứng lấy Shu-kun đang rơi xuống. Hai thân hình lộn ngược ấy càng lúc càng nhỏ lại. Thế này thì cả hai sẽ rơi cắm đầu xuống đất mất.
Tiếng hét tuyệt vọng của những người bên dưới đi xuyên qua Mao, qua tôi rồi vỡ òa trong bầu trời chiều.
Cổ họng tôi đau rát. Hình như tôi cũng đang hét.
Mao cuộn người lại để ôm gọn Shu-kun trong cơ thể đang hứng trọn ánh mặt trời vàng rực. Vừa kịp xoay xong nửa vòng để khỏi chúc đầu xuống đất, Mao rơi phịch xuống đống chăn đệm xếp lộn xộn bên dưới.
“Mao!”
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng của chính mình. Để lại mẹ Shu-kun nằm ngã dúi dụi ở ban công, tôi lao ra hành lang. Không đợi được thang máy, tôi chạy thục mạng xuống dưới bằng thang bộ.
Ra khỏi cửa chung cư tôi mới phát hiện ra mình không đi giày. Nhưng giờ đâu thể quay lại. Để nguyên chân trần, tôi len qua dòng người hối hả khiêng vác chăn đệm.
Ra tới bãi đỗ xe ở phía Nam, tôi thấy cả một đám người bu quanh đống chăn đệm. Có khoảng mười người nhưng tuyệt nhiên không ai thốt ra lời nào. Quang cảnh im lặng có phần bất thường ấy khiến hai chân tôi bủn rủn.
Dù Mao có thảm thương thế nào cũng không được quay mặt đi.
Tự thề với lòng mình xong, tôi lách qua đám người.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là cái mông quần denim.
“Mao?”
Nghe tôi gọi, đang trong tư thế chống hai tay xuống đất, Mao ngoảnh lại.
Còn sống. Mao vẫn còng sống.
“Mao!”
“Suỵt!”
Mao đưa ngón trỏ lên miệng rồi vẫn dùng ngón tay ấy, chỉ vào thân hình bé nhỏ đang nằm trên tấm đệm.
“... Không cứu được hả?”
“Làm gì có! Thằng bé vẫn sống. Nhưng có vẻ nó bị sốc nên giờ không biết gì đâu. Với cả hình như nó bị lệch xương vai trái.”
Tôi nhìn sang Shu-kun thì thấy ngực áo phông của cu cậu hơi phập phồng. Vết thâm ở cánh tay trái khiến tôi nhớ lại sự kiên trì của người mẹ.
Shu-kun trông như người mất hồn. Cu cậu nằm bất động, chỉ trừ cặp mắt thi thoảng chớp chớp như nhớ ra là cần phải chớp.
“Shu-kun, Shu-kun.”
Mao vỗ nhẹ vào hai má Shu-kun nhưng thằng bé phản ứng rất yếu ớt.
“Shu!”
Có tiếng ai đó gọi trên đầu, tôi, Mao và những người xung quanh cùng ngẩng lên. Là mẹ Shu-kun.
“Mẹ!” Nghe tiếng mẹ gọi, Shu-kun bật dậy ngay, ôm lấy vai trái rồi khóc toáng lên như phải bỏng. “Đau quá, đau quá!”
Nói thế này thật tội nghiệp cho Shu-kun nhưng thằng bé khóc khiến tôi và Mao thở phải nhẹ nhõm.
Người phụ nữ trung niên sống cùng tòa nhà nhẹ nhàng đắp tấm chăn quanh người Shu-kun lúc này chỉ mặc độc chiếc áo phông.
“Đau lắm phải không, Shu-kun giỏi lắm. Xe cấp cứu sắp đến rồi, í o í o, xe đến nơi bác sĩ sẽ chữa cho Shu-kun ngay, cố thêm chút nữa nhé.”
Tiếng khóc the thé của thằng bé dần đưa bầu không khí trở lại bình thường. Những người ban nãy nín thinh như bị phù phép cuối cùng cũng thốt ra những câu như “May quá”, “Xe cứu thương đâu?”
“Ối, cô ấy ngất rồi à?”
Có tiếng ai đó nói. Tôi ngẩng đầu lên thì không thấy mẹ Shu-kun ở ban công nữa. Vài người lập tức chạy về phía cửa chung cư.
“Kousuke.”
Mao quay sang tôi.
“Ơi?”
“Giờ em than mệt được chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Trời ơi, mệt quá!”
Mao vươn vai xong, xung quanh rộ lên tiếng cười.
“Cảm ơn mọi người.” Mao ngượng nghịu cúi đầu cảm ơn, đứng bên cạnh nàng, tôi ngước nhìn lên ban công phòng 303. Đây chưa phải là độ cao đến mức chóng mặt. Nhưng cũng không phải thấp để có thể ôm một đứa trẻ nặng hơn mười cân nhảy xuống mà không hề hấn gì.
“A!”
Mao sờ tay lên ngực áo, nét mặt thảng thốt. Sau khi chắc chắn là chiếc nhẫn vẫn còn, nàng thở hắt ra.
Thấy Mao lo cho chiếc nhẫn hơn cả bản thân, tôi chỉ biết cười đau khổ rồi lại nhìn lên ban công.
“Không biết có phải vì con bé đột nhiên xuất hiện như thể từ trên trời rơi xuống không mà thỉnh thoảng mẹ lại nghĩ sẽ có ngày con bé đột nhiên biến mất.”
Tôi chợt nhớ tới câu nói của mẹ Mao.
Có lẽ nào.
Tiếng lẩm bẩm của tôi bị tiếng còi xe cấp cứu át mất.
“May quá, có hai em. Thực sự anh cũng không biết nói gì để cảm ơn.”
Tiễn chúng tôi ra tận cổng bệnh viện, bố Shu-kun cứ liên tục cúi đầu cảm ơn khiến chúng tôi rất ngại.
Mặc áo khoác vào người, Mao tỉnh bơ đáp: “Em chỉ làm việc đương nhiên phải làm thôi ạ.” Lao từ tầng ba xuống là việc đương nhiên ư?
Có vẻ như thấy cảm ơn suông vẫn chưa đủ, bố Shu-kun rút từ ví ra tờ 10.000 yên bảo: “Ít nhất cũng để anh trả tiền taxi.”
Chúng tôi vội vàng từ chối: “Ôi, có xa gì đâu anh, với lại em không sao thật mà. Em xin nhận tấm lòng của anh.”
Còn lấn cấn ở đây thế nào cũng bị dúi tiền vào túi nên chúng tôi rời bệnh viện như thể chạy trốn. Tôi ngoảnh lại thì thấy bố Shu-kun vẫn cúi rạp người xuống cảm ơn.
Đang run lẩy bẩy trước cái lạnh cắt da cắt thịt của đêm đầu đông nhưng Mao lại thốt ra một câu khó tin:
“Nào, chúng mình đi bộ nhé.”
“Hả? Đợi đã. Em quên việc mới rơi từ tầng ba xuống à?”
“Không phải rơi mà là bay xuống, như một thiên thần. Em đã tiếp đất rất chuẩn nên chẳng bị thương gì.”
Lúc rơi xuống, trông Mao giống con tatu to xác hơn một thiên thần nhưng đúng là nàng không bị thương gì cả. Mao khỏe mạnh đến nỗi bác sĩ cấp cứu còn nghi ngờ hỏi: “Có thật là cô rơi từ tầng ba xuống không?”
Shu-kun – cậu bé rơi cùng Mao – cũng đã thôi khóc sau khi chỗ xương vai bị chệch khớp được nắn lại. Sau đó cậu cứ bám rịt lấy mẹ hệt như gấu trúc con.
Mẹ Shu-kun thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho chúng tôi. Đang lúi húi chuẩn bị cơm tối, chợt chị nhìn ra cửa sổ và thấy Shu-kun đang ngồi vắt vẻo trên thành ban công. Hốt hoảng, chị lao ra, việc này khiến Shu-kun giật mình và mất thăng bằng.
Người bị nặng nhất trong vụ này là mẹ Shu-kun, vì tóm tay cậu con trai quá lâu nên tay chị bị căng cơ, không duỗi ra được, chưa kể đầu còn bị sưng do cú ngã lúc bị ngất. Cả hai mẹ con phải nằm viện một đêm để bác sĩ theo dõi.
Mao cũng được khuyên nằm viện để theo dõi nhưng nàng bướng bỉnh từ chối với lý do giời ơi đất hỡi: “Tôi còn phải nấu cơm tối.”
“Cậu định đi bộ thật hả? Sẽ mất 20 phút đấy. Ga Hoya ngay kia thôi, đến đó bắt taxi nhé.”
“Không. Đi bộ đi. Một ngày mà đi taxi những hai lần thì tư sản quá.”
Mao kéo tay tôi rồi nhanh chóng bước đi.
“Em không bị thương thật chứ? Có đau chỗ nào không? Khó ở hay chóng mặt chẳng hạn?”
“Em bảo không sao mà.” Mao khúc khích cười rồi thì thầm bằng giọng ngọt ngào vốn có. “Nếu lo lắng thế, anh sẽ kiểm tra người em như đã kiểm tra tóc em chứ?”
“Được thôi.”
“Ôi, đồ dê già!”
Mao siết tay tôi.
Lúc đi dưới cột đèn đường, tôi nhận thấy hơi thở mình phả ra trắng xóa. Đến bệnh viện sau Mao vì không kịp lên xe cấp cứu, đáng lẽ tôi nên mang cho nàng áo choàng dài chứ không phải áo khoác.
“Em không lạnh à?”
“Không. Còn Kousuke?”
“Anh không.”
“Thế hả?”
Tôi thấy hơi ngờ ngợ.
“Đoạn hội thoại này hình như trước đây có rồi thì phải? A, ở công viên Zenpukuji.”
“Đúng rồi.” Bước đi trong đêm tối, Mao cứ ngọ nguậy như thể bị ai cù. “Đang hay thì bị con chó phá đám.”
Tôi vẫn nhớ bầu không khí ngượng ngùng của buổi sáng hôm ấy.
“Nói ra mới nhớ, hôm đấy Mao cũng phải đi bộ cả một đoạn đường dài. Trong khi vừa bị hành xác xong.”
“Ha ha. Hành xác à. Đúng là bị hành xác nhỉ. Nhanh thật đấy. Mới đó mà đã gần một năm. Xa xôi quá.”
“Cái gì, mới đây mà.”
“Với em là lâu lắm. Giờ em là bà già chính hiệu rồi.”
Tôi cười chế giễu Mao.
“Em nói gì thế?”
“Thật mà.”
Câu nói có gì đó hơi dằn vặt của Mao khiến tim tôi đập mạnh.
“Thôi để anh gọi taxi nhé, không cố nữa. Tối nay và ngày mai chúng ta sẽ ngủ cho đẫy mắt để thứ Hai lại bắt đầu chuỗi ngày cày cuốc.”
Tôi toan lấy điện thoại ra thì Mao đứng lại, kéo tay tôi. Dưới ánh sáng trắng của đèn cao áp, Mao lắc đầu nguây nguẩy.
“Không, em sẽ cố. Bởi không biết ngày mai em còn cố được không.”
“Em nói gì thế?”
“Em đã sống mười ba năm, sắp tới giới hạn rồi.”
“Cái gì mà mười ba năm. Em hai mươi sáu tuổi đấy.”
“Ừ nhỉ.”
Tiếng cười của nàng chẳng có chút sinh lực nào.
“Không phải “ừ nhỉ”! Dù em chỉ có ký ức trong khoảng thời gian mười ba năm nhưng xét về mặt thể chất thì em phải hai mươi sáu tuổi rồi. Mới hai mươi sáu tuổi thì giới hạn chỗ nào? Khi nào sống qua tuổi thọ trung bình hãy dùng đến câu đó.”
Mao khẽ lắc đầu.
“Em sống qua rồi.”
“Này này, nếu em định chơi trò gì với anh thì nói luôn bây giờ đi.”
Tôi chỉ nói đùa nhưng Mao đáp lại bằng giọng run run:
“Em xin lỗi. Em không nói được.”
“Trò đùa của em nhạt quá. Anh chẳng cười được.”
Thấy tôi có vẻ mất hứng, Mao từ tốn nói:
“Anh không cười cũng được, cho rằng em đang đùa cũng chẳng sao, nhưng hãy nghe em nói. Nếu không chuyện này sẽ mãi mãi không bao giờ được kể. Em không muốn thế.”
“Đi thôi.”
Nao núng trước giọng nói nghiêm trọng của Mao, tôi kéo tay nàng đi tiếp.
“Vậy thì em sẽ kể theo kiểu nói đùa.” Mao nói, giọng đã bình tĩnh hơn. “Chuyện là, số phận của em sắp kết thúc rồi.”
Nàng thở dài, hơi thở phả ra trắng xóa.
“Đấy là câu của người vừa được bệnh viện xác nhận là ‘Khỏe’ ư?”
“Ừ nhỉ. Nhưng em đang đùa mà. Em phải ra đi, vì đã đến lúc. Em cần xóa sạch mọi thứ. Tất cả những gì liên quan đến em. Nhưng em muốn riêng Kousuke sẽ nhớ đến em. Em biết làm vậy là ích kỷ nhưng em không muốn bị anh lãng quên.”
Tôi nhăn mặt, cố nặn ra một nụ cười.
“Cái gì mà phải ra đi với cả xóa sạch mọi thứ. Em là cô gái pháp thuật từ trên trời rơi xuống à? Đây là đoạn mô phỏng tập cuối của loạt phim hoạt hình đó?”
Mao bật cười.
“Trông em giống cô gái pháp thuật từ trên trời rơi xuống lắm ư?”
“Không. Anh chỉ thấy giống vợ anh hiện đang làm ở phòng Quan hệ công chúng của một hãng đồ lót tại Ebisu thôi. Anh không chấp nhận cách nhìn nào khác.”
“Vậy ý tưởng đó từ đâu ra thế?”
Tôi nghĩ một lúc rồi nhớ ra câu nói khiến tôi liên tưởng tới hình ảnh trên.
“Có lần mẹ em đã nói thế này. Vì con bé đột nhiên xuất hiện như thể từ trên trời rơi xuống nên thỉnh thoảng mẹ lại nghĩ sẽ có ngày con bé đột nhiên biến mất.”
“...”
Mao không đáp. Tiếng gót giày của chúng tôi vang khắp cả con phố.
Có tiếng sụt sịt khe khẽ. Tôi liếc sang thì thấy Mao đang lấy tay che miệng.
“Em thấy khó ở à?”
“Không. Tại em ngạc nhiên quá thôi.” Nói xong, Mao lại sịt mũi. “Bố mẹ giỏi thật. Cảm nhận được hết.”
“Cảm nhận gì cơ?”
“Rằng số phận em rất ngắn ngủi.”
“Vớ vẩn. Anh giận thật bây giờ đấy.”
“Em đang nói đùa mà. Anh không được coi là thật.” Mao vung tay thật mạnh, như thể đang kéo cái lưới mắc vào tay tôi. “May hôm nay không về nhà bố mẹ em đấy. Nhìn thấy bố mẹ, em sẽ không kiềm chế nổi mất. Cả Kousuke nữa, nhớ chăm sóc bố mẹ anh nhé.”
“Không xem lại mình mà còn đi dạy bảo người khác à?”
Tôi định đùa lại nàng mà không tài nào cười nổi.
“Em kỳ quặc thật đấy. Em chỉ định sống để gặp Kousuke thôi, thế mà cuối cùng lại có được cả một thời sinh viên tươi đẹp, vào cả hãng Lara Aurore làm chỉ vì phải lòng những bộ đồ lót đáng yêu. Riêng năm cuối còn được sống với Kousuke nữa, thật là tuyệt. Vì không còn thời gian nên em đã bỏ nhà để cưới Kousuke nhưng đoạn kết mà tốt thì tất cả đều tốt đúng không?”
Tôi muốn cười hùa theo kiểu tự giễu mình của Mao nhưng mặt cứ đơ ra.
“Anh không tin đâu nhưng thật sự là anh không thích em chết.”
Mao siết mạnh đến nỗi làm đau cả tay tôi.
“Không chỉ yêu Kousuke, em yêu cả bố cả mẹ nữa. Yêu bạn thời cấp III, bạn đại học, thậm chí cả công việc hiện tại. Hôm trước Lễ Trưởng Thành, tự nhiên bố ra nói chuyện với em, bố bảo: Hồi cấp II, vì không chăm sóc đầy đủ cho con nên bố cứ lo không biết con sẽ thế nào, nhưng Mao đã rất cố gắng. Và con đã trưởng thành.”
Mao lại sịt sịt mũi.
Tôi định nói đùa một câu. Tôi đã há miệng để nói “Thế mấu chốt của câu chuyện này là gì” nhưng từ ngữ cứ mắc lại trong họng.
Mao mấp máy môi.
“Em thật xấu tính và ích kỷ. Kousuke mới sống chưa được nửa cuộc đời, còn cả quãng đời phía trước, thế mà em lại muốn Kousuke mãi nhớ đến em. Nếu có người khác, Kousuke sẽ rất đau đầu vì phải lo cho hai người.”
“Anh chẳng hiểu em đang nói gì nhưng anh chỉ yêu mình Mao thôi.”
“Cảm ơn anh. Em thật may mắn vì yêu được người nói với mình câu đó.”
Chuyển từ nắm sang đan tay nhau, mười ngón tay chúng tôi siết nhau thật chặt. Lòng bàn tay Mao rất ấm, ngay cả lúc này vẫn truyền sang cho tôi cảm giác bình yên.
Đoạn đối thoại tạm ngưng, hai chúng tôi im lặng bước đi. Trên cao, vầng trăng lưỡi liềm cứ lặng lẽ theo sau.
Tôi phải tiếp nhận câu chuyện của Mao thế nào? Chuyện của nàng rất phi lý, không phải kiểu gật gù “À thế à?” được. Nhưng cũng chính vì thế mà không thể cười rồi bỏ qua. Nếu muốn trêu tôi, nàng hoàn toàn có thể thêm thắt để tăng độ tin cậy cho câu chuyện. Việc nàng không làm thế phải chăng là nàng đang nói thật? Có lẽ nào.
Mao dùng ngón trỏ lau khóe mắt rồi hỏi tôi:
“Em đã là một người vợ tốt chứ?”
“Đừng dùng thì quá khứ.”
Không bận tâm, Mao kiên trì hỏi lại:
“Em đã là một người vợ tốt chứ?”
“Ừ.”
Thấy tôi gật đầu, Mao vội huých nhẹ vào tay tôi.
“Tuy chưa đủ tự tin nhưng em nấu ăn rất ngon đúng không? Anh Kousuke cũng hơi béo ra nữa. Vì thế em lo chuyện ăn uống của anh sau khi em ra đi.”
“Kể cả đùa hay thật thì em cũng không được nói thế.” Tôi chu môi. “Giả sử nhé. Tạm thời chưa bàn đến lý do, giả sử vì một chuyện gì đó mà Mao phải ra đi. Nhưng thế thì sao chứ. Mao là Mao, cứ ở bên cạnh anh là được mà. Anh không biết Mao sẽ đi đâu nhưng nếu em không muốn thì đừng đi.”
“Cảm ơn anh. Em đúng là một kẻ tuyệt đỉnh hạnh phúc.” Giọng Mao mừng rỡ đến nỗi tưởng như gió đầu đông cũng ấm lại. “Kousuke yêu em nhường này cơ mà. Em thật may mắn vì được ở bên anh. Có thể anh sẽ giận khi nghe em nói thế này: em đã được toại nguyện. Em thật ích kỷ phải không. Nhưng nếu có thể, em vẫn muốn cùng Kousuke làm thêm nhiều chuyện nữa.”
Tôi không biết bằng cách nào nhưng có vẻ Mao sẽ đi đâu đó thật.
Dù lý trí ra sức phủ nhận nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn có linh cảm rằng chuyện này là thật.
“...”
“Để em đoán xem Kouseku đang nghĩ gì nhé.”
“Hả?”
Mao liên tiếp huých vào người tôi.
“Chuyện bậy bạ phải không. Em vừa bảo muốn cùng anh làm nhiều chuyện là thấy tay anh giật giật ngay. Ý em đâu phải thế, ghét anh quá.”
“Hả?”
“Em đã chặt chẽ thái quá trong chuyện tiền nong nhưng thực sự em muốn hai đứa mình một lần đi tắm suối nước nóng. Em muốn cho Kousuke nghe album Peter Sounds. Album có bài ‘Thật tuyệt phải không’ ấy. Em đã viện cớ bận rộn để trì hoãn việc này. Em muốn bọn mình cãi nhau một trận thật to, đến mức tưởng như không thể tha thứ cho nhau được nữa.” Mao sịt sịt mũi rồi nói tiếp. “Em muốn trả ơn anh vụ tặng nhẫn, muốn cù nhau nhiều hơn, muốn làm nũng, muốn được anh cõng, muốn hôn nhiều hơn, làm chuyện đó nhiều hơn, ở bên anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa.”
Đến đoạn cuối, giọng Mao run run, hầu như không còn nghe rõ lời.
“Thì em cứ ở cùng anh. Những yêu cầu vừa rồi, trừ chuyện cãi nhau ra anh đều đáp ứng được hết.”
Tôi muốn cười để gạt đi nhưng giọng lại thều thào như thể bị rút mất sinh khí.
“... Em xin lỗi.”
Mao đáp gọn lỏn rồi im bặt.
Chúng tôi im lặng đi qua cây cầu bắc ngang sông Shirokogawa.
Mao vốn dĩ đã rất kỳ lạ. Nàng khiến tôi ngạc nhiên khi không biết ước số chung của 15 và 6 nhưng sau đó đã tiến bộ vượt bậc. Bằng sự vụng về và kiên trì đáng nể, nàng theo đuổi một anh chàng chẳng có gì hấp dẫn là tôi. Không chỉ có thế. Nàng rút toàn bộ tiền tiết kiệm mà không có lý do, rụng một lượng tóc lớn nhưng không hề để lại dấu vết, rơi từ tầng ba xuống mà vẫn bình an vô sự.
Dù tôi vẫn chưa thực sự hiểu nhưng có lẽ nàng bắt buộc phải đến một nơi nào đó. Việc giữ nàng ở lại dường như là điều bất khả với tôi.
Tôi vội vàng gạt đi suy nghĩ trên.
Mao nói qua kẽ môi.
“... Em đùa đấy.”
Mất một lúc tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu vừa lọt vào tai.
“Em bảo là đang đùa?”
“Gì mà trông anh suy tư thế. Em vẫn đang bên cạnh anh đấy thôi.” Mao vung cánh tay đang nắm tay tôi. “Em đã nói trước là đùa rồi, thế mà anh vẫn bị lừa dễ dàng. Anh cả tin quá.”
“Hả, sao cơ? Em không đi đâu thật chứ? Không phải là chia tay mãi mãi chứ?”
“Em là loại người dù đi đâu cũng sẽ quay về ngay. Ban nãy ở bệnh viện cũng thế còn gì.”
Mao đáp rồi huých nhẹ vào người tôi như thể lấy lòng.
Đang giữa đêm tháng Chạp mà mồ hôi ở lưng tôi rịn ra một cách bất thường.
“Em xấu tính quá. Biết là chuyện của em rất phi lý nhưng nhìn em kể với gương mặt nức nở thế kia thì ai chẳng tin.”
“Em xin lỗi, xin lỗi. Đến đoạn giữa, không khí căng thẳng quá khiến em khó mà nói ra. Nhưng em bảo may mắn được anh yêu là thật lòng đấy.”
Nghe giọng nói như rót mật vào tai của Mao, hai đầu gối rã rời của tôi bắt đầu run rẩy.
“Em bảo sao, anh đã chuẩn bị tinh thần rồi đây này. Hóa ra là em đùa à?”
“Em xin lỗi. Chắc suýt nhìn thấy thế giới bên kia sau cú nhảy từ tầng ba nên em bỗng nhiên muốn kiểm chứng tình cảm của chồng mình.” Mao ngả hẳn vào người tôi. “Nên là, ban nãy nghe anh bảo chỉ yêu mình em, em lạnh toát cả sống lưng.”
Cái kiểu hành động thiếu suy nghĩ này. Đúng là Mao vẫn hoàn Mao. Hay là nàng đang giả vờ. Nghe cái giọng đó thì cũng có thể lắm.
“Đầu gối anh đang run cầm cập đây.”
“Xin lỗi anh nhé, em đã tận dụng thời cơ để đưa ra hết yêu sách này đến yêu sách nọ. Nói vậy chứ em cũng sốt ruột muốn làm ngay rồi đây.”
“Mao này, trong lúc em chìm đắm với mớ ngôn từ của mình, anh đã suýt khóc vì phải nghe đấy, em tính xem bù cho anh thế nào đi chứ?”
“Em thực sự xin lỗi. Để tạ lỗi, hay nói đúng hơn là để làm nũng anh,” Mao ngoảnh mặt đi nhưng lại áp ngực nàng vào cánh tay tôi, “xem nào, các kết quả xét nghiệm của em đều tốt nên đêm nay chúng mình sẽ xõa nhé. Nói thế này thật không phải nhưng nhà bên cạnh hôm nay đi vắng hết nên bọn mình có thể hò hét vô tư.”
“Nhưng em vừa ở bệnh viện về. Chưa kể một ngày khám nội khám ngoại nữa.”
“Hai nơi đều chứng nhận em khỏe mà. Với lại, nhìn thấy vẻ đàn ông của chồng mình lúc này, em thấy có hứng hơn bao giờ hết.”
Mao áp sát vào tôi hơn. Ngực của Mao, dù có muốn khen cũng không thể nói là dạng khủng nhưng khi được cái khối tròn mềm mại ấy chạm vào người, tôi không thể không thấy phấn khích.
“Anh hiểu rồi, em đã nói thế thì anh sẽ chiều. Các yêu sách ban nãy của em, cái nào làm được tối nay sẽ làm luôn. Anh sẽ cõng em, ném em vào giường, cù cho em nghẹt thở, làm chuyện đó cho đến khi em ngất ngây thì thôi.”
“Anh làm em không còn đủ tự tin sống đến ngày mai đấy.”
Mặc kệ nụ cười gượng gạo của Mao, tôi tiếp tục.
“Phải rồi, chúng mình sẽ cho sữa vào bồn tắm. Tạm thời sẽ coi như đang đi tắm suối, còn suối nước nóng thật sẽ để dịp khác.”
“Hay đấy. Chúng mình sẽ tắm cho nhau. Mai là Chủ nhật. Bọn mình sẽ chơi trò vợ chồng đến tận khuya nhé.”
“Đến tận khuya thôi ư? Thế thì nhẹ nhàng quá. Anh không cho em ngủ khi trời chưa sáng đâu.”
“Oa, em háo hức quá.”
Mao cười rung cả vai. Vậy là mọi chuyện đều ổn. Tôi muốn tin như vậy lắm.
Căn hộ của chúng tôi hiện ra trước mắt.
Rèm cửa ban nãy còn đỏ tươi như cà chua dưới ánh nắng sớm, thế mà khi tôi mở mắt đã trở lại với màu be nhẹ nhàng. Ánh nắng lọt qua khe rèm cùng tiếng chim sẻ ngô véo von báo hiệu ngày mới đã bắt đầu từ lâu.
Tôi nhỏm lên nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường. 11 giờ sáng. Đã gần trưa nhưng mắt tôi cứ díp lại vì mãi gần 7 giờ mới đi ngủ.
Tôi nhắm mắt định ngủ thêm giấc nữa thì nghe thấy giọng hát líu lo vọng lại từ bếp, nơi chỉ cách phòng ngủ một cánh cửa. Mao đang hát bài “Thật tuyệt phải không” mà lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy.
Xoa hông và bẻ lưng kêu răng rắc xong, tôi mở cửa phòng ngủ bước ra thì mùi bơ tan thơm phức xộc vào mũi. “Chào anh.” Mao vừa đổ trứng đánh tan vào chảo. “Anh ăn sáng luôn không? Để em tráng thêm quả trứng nữa.”
“Chào em. Ừ, tráng thêm đi.”
Tôi đi vệ sinh, rửa mặt rồi ngồi vào bàn. Giọng hát của Mao len lỏi vào cái đầu đang mơ màng vì thiếu ngủ của tôi.
Trong bộ trang phục thoải mái gồm áo khoác có mũ đã sờn và quần bò rách gấu, Mao vui vẻ hát bài “Thật tuyệt phải không” và lật trứng trong chảo.
“Ù ú u, là lá la.”
Nàng hát cả đoạn điệp khúc. Có vẻ sáng nay tâm trạng nàng rất ổn.
“Xong rồi!”
Nghe Mao gọi, tôi đứng dậy đi lấy đĩa và cốc. Nhìn bàn ăn đã được kéo ra hết cỡ bày đủ thứ nào là trứng tráng, thịt muối, bánh mì nướng, salad, nước cam, cà phê, sữa chua, tôi chợt liên tưởng tới bữa ăn tự chọn dành cho những tay không quen đi du lịch.
“Nhiều thứ quá...”
“Xin mời.”
Phớt lờ câu nói của tôi, Mao chắp hai tay ra dấu mời tôi ngoạm miếng bánh mì nướng đã được cắt làm đôi.
20 phút sau. Tôi cố nhồi nốt chỗ trứng và bánh mì Mao bỏ dở vào bụng. Với cái bụng thường ngày chỉ quen có bánh mì và cà phê, bữa sáng dư dả này quả là thách thức.
“Đáng lẽ chỉ cần một quả trứng cho cả hai.”
“Anh chẳng chịu rút kinh nghiệm gì nhỉ.”
Mao cuộn tròn lưng, nhăn mặt cười như thể sung sướng lắm. Tôi cũng cười theo.
“Nào, dọn dẹp thôi.”
Tôi cầm cái đĩa đã sạch bong đứng dậy, thấy vậy, Mao cũng đứng lên theo.
“Để em xuống lấy báo buổi sáng nhé.”
“Ừ.”
Ra đến thềm cửa, đang chuẩn bị xỏ chân vào dép bỗng Mao quay lại, chạy về phía tôi.
“Em quên chưa hôn anh buổi sáng.”
Vẫn giọng nói như rót mật vào tai.
Tôi gật đầu, Mao liền quàng hai tay qua vai tôi, hơi rướn người lên rồi đặt một cái hôn ngắn lên môi tôi.
“Em đi nhé.”
Mao khẽ vẫy tay rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Và không bao giờ trở về nữa.
HẾT CHƯƠNG 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...