Cô Gái Trên Tàu

Buổi tối

Một tuần trước, chính xác là một tuần trước, Megan Hipwell bước ra khỏi ngôi nhà số mười lăm trên đường Blenheim và mất tích. Từ đó không một ai nhìn thấy cô ấy. Điện thoại và thẻ ngân hàng của cô cũng chưa được sử dụng từ thứ bảy. Khi tôi đọc mẩu tin tức lúc sáng, tôi đã suýt khóc. Tôi cảm thấy tủi nhục vì những ý nghĩ trong đầu mình. Megan không phải một bí ẩn cần được giải đáp, cô ấy không phải nhân vật phụ trong một bộ phim, xinh đẹp, hoàn hảo, nhưng lạo không có thực. Cô ấy không phải một mật mã. Cô ấy có thật.

Tôi đang ở trên tàu, và tôi đan tiến đến nhà cô. Tôi sẽ gặp chồng cô ấy.

Tôi phải gọi điện cho anh. Mọi việc đã theo kế hoạch. Tôi không thể lờ email đó đi - anh ấy có thể sẽ nói với cảnh sát. Phải không? Tôi sẽ làm vậy nếu tôi ở trong hoàn cảnh của anh, khi một người hoàn toàn xa lạ liên lạc với tôi, khẳng định hắn có thông tin quan trọng, rồi biến mất. Có thể anh đã gọi cho cảnh sát rồi; họ có thể đang đợi tôi khi tôi đến nơi.

Khi ngồi đây, trên chỗ ngồi thường ngày, mặc dù không phải ngày như thường lệ, tôi có cảm giác như mình đang lao xuống một mỏm đá. Cảm giác đó như thể buổi sáng tôi thức dậy, ấn số của anh, và như đi vào một khoảng tối, không biết lối nào để đi. Anh nói với tôi bằng một giọng trầm, như là có ai đó trong phòng, ai đó anh không muốn để họ nghe lỏm được cuộc nói chuyện này.

“Chúng ta có thể gặp mặt được không?” anh hỏi.

“Tôi...không. Tôi không nghĩ vậy...”

“Làm ơn mà?”


Tôi chần chừ một lúc, rồi cũng đồng ý.

“Cô có thể qua nhà tôi được không? Không phải bây gờ...có vài người ở đây. Tối nay được không?” Anh đọc cho tôi địa chỉ, và tôi cũng giả vờ ghi lại.

“Cảm ơn vì đã liên lạc với tôi” anh nói, rồi cúp máy.

Tôi biết đây không phải một ý tốt. Những gì tôi biết về Scott từ những bài báo gần như là trống rỗng. Và những điều tôi biết qua việc quan sát, cũng chưa chắc đúng hoàn toàn. Tôi không biết gì về Scott. Tôi biết vài điều về Jason - người mà tôi luôn tự nhắc nhở bản thân là không tồn tại. Tất cả những gì tôi biết chính xác là vợ của Scott đã mất tích một tuần. Tôi biết anh đang là một nghi phạm. Và tôi biết, vì tôi đã nhìn thấy nụ hôn đó, anh có mục đích để giết cô. Tất nhiên là anh cũng chẳng biết là mình có mục đích, nhưng... Tôi đã lún sâu quá vào chuyện này, nhưng làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội được bước vào ngôi nhà đó, ngôi nhà tôi đã ngắm nhìn hàng trăm lần từ toa tàu, và được đi qua cánh cửa đó, vào trong, ngồi vào phòng bếp của họ, ngồi lên bậc thềm, nơi họ vẫn hay ngồi, nơi tôi hay ngắm nhìn họ?

Tôi đang bị cảm dỗ. Giờ thì tôi đang ngồi trên tàu, tựa người về một bên để tránh những đợt rung lắc mạnh, như một đứa trẻ đang thích thú vì được đi thám hiểm. Tôi rất mừng vì ít nhất mình cũng có một múc đích để ngừng suy nghĩ về thực tại. Tôi ngừng suy nghĩ về Megan.

Tôi đã thôi suy nghĩ về cô. Tôi phải thuyết phục Scott rằng tôi có quen cô - một chút, không nhiều. Bằng cách này, anh sẽ tin khi tôi nói tôi nhìn thấy cô ấy với một người đàn ông khác. Nếu tôi thừa nhận mình nói dối ngay, anh sẽ không bao giờ tin tôi nữa. Nên tôi cố tưởng tượng ra cảnh ghé qua phòng trưng bày, nói vài câu với cô, hẹn nhau đi uống cà phê. Cô ấy có uống cà phê không nhỉ? Chúng tôi có thể nói về tranh, có thể à yoga, hay nói về những ông chồng. Tôi không biết gì về nghệ thuật, và tôi cũng chưa từng tập yoga. Tôi cũng chẳng có chồng. Còn cô ấy thì lại phản bội anh.Tôi nghĩ về những điều mà những người bạn thật của cô nói: hoàn hảo, vui tính, xinh đẹp, có trái tim ấm áp, đáng yêu. Cô ấy đã phạm lỗi. Điều đó vẫn thường xảy ra. Không ai trong chúng ta hoàn hảo cả.

ANNA

Thứ bảy, ngày 20 tháng Bảy 2013


Buổi sáng

EVIE THỨC DẬY lúc gần sáu giờ. Tôi ra khỏi giường, đến chỗ cái nôi và bế  con bé lên, cho nó ăn rồi đưa nó lên giường cùng tôi.

Khi tôi thức dậy lần nữa, Tom không ở cạnh tôi, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh. Anh đang hát, trầm và không có nhịp điệu gì cả, Happy birthday to you, Happy birthday to you... Tôi đã không nghĩ đến nó, tôi hoàn toàn quên; tôi không nghĩ đến việc gì khác ngoài việc chăm sóc đứa con bé nhỏ. Giờ thì tôi đang cười khúc khích mặc dù chưa tỉnh ngủ hẳn. Tôi mở to mắt và Evie cũng đang cười, và khi tôi nhìn lên, Tom đã đứng ở cạnh giường, cầm một cái mâm. Anh đang mặc một cái tạp dề và không gì khác nữa.

“Bữa sáng trên giường cho cô gái sinh nhật” anh nói, đặt mâm xuống cuối giường và cúi xuống hôn tôi.

Tôi mở hộp quà ra, đó là một chiếc vòng bạc với một con gấu teddy bằng vải đen và một chiếc quần lót từ Tom, và tôi không thể nhịn cười. Anh bò lên giường và chúng tôi nằm đó với Evie ở giữa. Con bé nắm chặt ngón tay anh và tôi nắm lấy bàn chân hồng hào bé nhỏ của nó, tôi cảm như pháo hoa đang nổ trong lồng ngực mình. Điều này gần như là không thể, tình yêu trọn vẹn thế này.

Một lúc sau, Evie đã chán nằm và tôi bế con bé xuống dưới nhà, để Tom ngủ. Anh xứng đáng điều đó. Tôi dọn dẹp xung quanh một lúc. Tôi uống cà phê ngoài thềm và ngắm nhìn đoàn tàu vắng một nửa đi qua, nghĩ về bữa trưa. Trời đang quá nóng để ăn một bữa bánh mì, nhưng tôi vẫn sẽ làm, vì Tom thích ăn bánh mì kẹp thịt, và sau đó chúng tôi có thể ăn kem để làm mát. Tôi chỉ cần ra ngoài một lúc để mua loại bánh Merlot mà anh thích, nên tôi chuẩn bị cho Evie, đưa nó vào cái xe đẩy và chúng tôi cùng đến siêu thị.

Ai cũng nói tôi thật điên rồ khi đồng ý chuyển vào ngôi nhà của Tom. Nhưng rồi mọi người lại nghĩ tôi thật điên rồ khi dính líu tới một người đàn ông đã có vợ, chưa nói đến vợ anh ta là một người đàn bà tâm lí không bình thường, và tôi đã chứng minh họ đã sai. Không quan trọng bao nhiêu rắc rối cô ta gây nên, Tom và Evie xứng đáng có được cuộc sống này. Nhưng họ đã đúng về ngôi nhà. Trong những ngày như hôm nay, với ánh nắng mặt trời toả rực rỡ, khi tôi đi trên con đường nhỏ - xung quang là những hàng cây và những nhà hàng nhỏ, nhưng với nhịp sống rộn ràng - nó có thể rất hoàn hảo. Đi dạo trên vỉa hè là những bà mẹ có con nhỏ như tôi, dắt theo con chó và đẩy xe đẩy. Nó có thể phù hợp. Nó có thể, nếu như tôi không phải nghe thấy tiếng ken két của phanh tàu. Nó có thể, miễn là tôi không phải quay lưng lại và nhìn vào số mười lăm.


Khi tôi về nhà, Tôm đang ngồi trong phòng ăn đọc gì đó trên laptop. Anh đang mặc một chiếc quần đùi và không mặc áo; tôi có thể thấy những múi cơ căng lên khi anh chuyển động. Tôi vẫn bồn chồn mỗi khi nhìn anh. Tôi mở lời nhưng anh vẫn đang đắm chìm vào thế giới của mình, và khi tôi vuốt nhẹ các ngón tay qua vai anh, anh nhảy dựng lên. Chiếc laptop đóng sập lại.

“Chào” anh nói va đứng dậy. Anh cười một cách mệt mỏi, lo lắng. Anh bế Evie từ tay tôi mà không buồn nhìn vào mắt tôi.

“Cái gì vậy?” tôi hỏi

“Không có gì” anh nói, và quay lưng ra cửa sổ, bồng Evie trên eo.

“Tom, cái gì vậy?”

“Không có gì mà.” anh quay lại và nhìn tôi. Và tôi biết anh sẽ nói gì trước cả khi anh nói ra. “Rachel, lại một tin nhắn nữa.” Anh lắc đầu, nhìn anh có vẻ tổn thương, thất vọng và tôi ghét nó, tôi không thể chịu được điều này. Nhiều lúc tôi chỉ muốn giết quách người đàn bà đó đi cho xong. “Cô ta đã nói gì?”

Anh lại chỉ lắc đầu. “Nó không quan trọng. Chỉ như...mọi khi. Mấy thứ tào lao.”

“Em xin lỗi” tôi nói, và tôi không hỏi mấy thứ tào lao đó là gì, vì tôi biết anh sẽ không muốn cho tôi biết. Anh không thích tôi buồn lòng vì mấy chuyện đó.

“Mọi chuyện vẫn ổn mà. Không có gì to tát đâu. Vẫn mấy chuyện như mọi khi thôi.”


“Chúa ơi, bao giờ cô ta mới định buông tha cho chúng ta chứ? Cô ta có định để chúng ta sống hạnh phúc không?”

Anh đến gần tôi, với Evie ở giữa, anh hôn tôi. “Chúng ta hạnh phúc mà” anh nói. “Chúng ta vẫn luôn hạnh phúc mà.”

Buổi tối

Chúng tôi hạnh phúc. Chúng tôi cùng ăn trưa và nằm dài trên thảm cỏ, và khi trời bắt đầu nóng, chúng tôi vào trong và ăn kem trong khi Tom xem Grand Prix. Tôi nấu bột cho Evie, nó ăn cũng nhiều. Tôi nghĩ đến những việc đang xảy ra trên đường và nhận ra mình may mắn nhường nào, và cách tôi có được mọi thứ tôi muốn. Khi tôi nhìn Tom, tôi cảm ơn Chúa vì anh đã tìm thấy tôi, và tôi đã ở đó để cứu anh khỏi người đàn bà đó. Cô ta đã làm cho anh phát điên, tôi thực sự nghĩ vậy - cô ta giam cầm anh, biến anh thành con người khác.

Tom đang tắm cho Evie trên gác. Tôi có thể nghe thấy tiếng con bé cười khúc khích từ đây và tôi lại cười - nụ cười dường như chưa dời môi tôi cả ngày hôm nay. Điều này thật buồn cười vì vài năm trước, tôi nghĩ mình đã ghét phải ở nhà và tự nấu ăn trong ngày sinh nhật, nhưng giờ thì điều này thật hoàn hảo, đúng như cách nó nên như vậy. Chỉ ba chúng tôi.

Tôi dọn dẹp đồ chơi của Evie bừa bộn trên sàn nhà, và bỏ chúng vào thùng. Tôi đang nghĩ sẽ cho con bé đi ngủ sớm tối nay, để tôi có thể ôm ấp con teddy mà Tom tặng. Trời sẽ không tối trong vài tiếng tới, nhưng tôi vẫn thắp nến và mở sẵn chai rượu Merlot. Tôi tựa người vào ghế sô pha và kéo rèm cửa lại khi nhìn thấy một người đàn bà, đầu cô ta tựa vào ngực, đi dọc theo đường ray ở phía kia con đường. Người đó không ngẩng đầu lên, nhưng tôi biết đó là cô ta, tôi có thể chắc chắn điều này. Tôi tựa vào gần hơn, tim tôi đang đập loạn xạ trong lồng ngực, cố nhìn rõ hơn, nhưng cô ta đã đi khuất.

Tôi đứng phắt dậy, sẵn sàng chạy nhào ra cửa và đuổi theo cô ta, nhưng Tom đang đứng ở cửa với Evie cuốn trong một chiếc khăn.

“Em có ổn không?” anh hỏi. “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì” tôi nói, đút tay vào túi áo để anh không thấy chúng đang run bần bật. “Không có gì cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui