Hôm sau, Vương Quân dậy rất sớm, vì thời điểm sang tên diễn ra vào tám rưỡi sáng, lái xe đến đó cũng phải mất hơn hai mươi phút.
Cô chuẩn bị bữa sáng khá tươm tất rồi mới gọi chồng và con trai dậy. Long Long có mặt trước bàn ăn rất đúng giờ, nhưng chồng thì mãi không chịu ra. Cô gọi hai lần rồi cũng chẳng buồn gọi nữa mà ăn sáng trước với con trai.
Đợi đến khi anh có mặt ở bàn ăn đã là tám giờ. Thấy trên bàn có bánh mì nướng, trứng ốp lết và sữa, Vương Thế Vĩ liền đứng dậy ngay, nói: “Anh không đói, không ăn đâu.”
“Chắc đã quen với các món ăn sáng trong nước, không thích đồ ăn sáng bên này nữa đúng không?”
Anh không nói gì.
Cô liền khuyên: “Giờ không kịp nữa, anh ăn lót dạ một chút đi, lát nữa ký tên xong em sẽ nấu mì cho anh.”
“Không đói.”
Cô cũng không ép nữa mà đi lấy giấy tờ rồi nói: “Đi thôi, đừng để muộn giờ.”
Ba người lên xe, cô lái xe, Long Long ngồi sau, anh ngồi bên cạnh cô nhưng quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy được một lát, anh liền thốt lên: “Mỹ chẳng có gì cả, chỉ được cái đất rộng người thưa.”
“Đất rộng người thưa tốt hay không tốt?”
“Người đi trên đường ít tất nhiên là tốt rồi, nếu không đường tắc khổ chết đi được. Nhưng người ít đến mức muốn tìm người đá bóng cũng không có.”
“Giờ thỉ ổn rồi còn gì, anh về nước rồi, chắc đã tìm được người đá bóng rồi đúng không?”
“Người thì không thiếu, nhưng anh đâu có thời gian.”
“Thế thì cũng như nhau, vẫn chẳng được đá bóng còn gì?”
“Khác chứ, ở bên đó không đá bóng, là anh tự lựa chọn, anh cam tâm tình nguyện. Ở bên này không đá bómg là do bị ép, anh cảm thấy mình là kẻ bất tài. Lần này Long Long về nước, hai bố con mình phải tập cho ổn mới được.”
Cô giật bắn mình, vội nói: “Còn xem nó có thích không đã, nếu nó thích thì đá, không thích thì anh đừng ép.”
“Anh biết ngay là em gàn, thằng con anh bị biến thành kẻ bất tài trong tay em rồi!”
Cô không dám nói gì thêm nữa, sợ hai vợ chồng lại cãi nhau đến cả lúc làm thủ tục sang tên.
Đến bãi đổ xe trước cửa công ty sang tên, nhìn thấy người đại diện của mình đã có mặt và đứng bên ngoài đợi họ, cô liền giới thiệu hai bên với nhau: “Đây là người đại diện em mời, chị Cynthia. Đây là anh Vương Thế Vĩ, chồng em.”
Người đại diện là một phụ nữ Trung Quốc tầm hơn bốn mươi tuổi, mỉm cười đưa tay ra trước mặt Vương Thế Vĩ và tự giới thiệu: “Tôi là Vũ Thái Hà, cũng từ Trung Quốc sang.”
Vương Thế Vĩ không tự giới thiệu về mình mà chỉ đưa tay ra bắt.
Bà Vũ Thái Hà liền hỏi thăm: “Nghe nói thầy Vương từ bên kia sang đây để làm thủ tục sang tên hả?”
Anh xị mặt, hỏi: “Sao lại bắt cả hai vợ chồng đều phải ký tên vậy?”
“Bang này có quy định như thế.”
“Sao lại có cái quy định vớ vẩn này nhỉ? Tôi bay sang một chuyến mất hơn nghìn tệ.”
“Anh có thể không phải snag trực tiếp mà. Tôi đã nói với Vương Quân rồi, có thể làm giấy ủy quyền.”
Cô vội giải thích: “Em có nói với anh ấy chuyện ủy quyền, nhưng đằng nào anh ấy cũng phải sang một chuyến để ra hạn Thẻ Xanh.”
“Thế thì vẫn phải snag, đừng để mất Thẻ Xanh.”
Anh liền nói với giọng bất cần: “Ai thèm báu bở gì cái Thẻ Xanh đó? Giờ Trung Quốc mạnh rồi, người Mỹ còn phải sang Trung Quốc nữa là.”
Hai người phụ nữ đều rất ngại ngùng, cứ như đã làm “Hán gian” vậy.
Nhân viên làm thủ tục sang tên đang gọi mọi người vào, họ liền đi vào văn phòng, lần đầu tiên nhìn thấy seller (người bán) trong truyền thuyết là một đôi vợ chồng người da trắng với thái độ rất thân thiện.
Hai bên chuyện trò một hồi rồi bắt đầu làm thủ tục sang tên.
Cái gọi là “sang tên”, ngoài việc giao tiền và chìa khóa, còn lại chủ yếu là ký tên.
Cô không còn nhớ tổng cộng đã phải ký bao nhiêu cái tên cũng không biết đã ký những giấy tờ gì, chỉ thấy nhân viên sang tên vừa giải thích rất lằng nhằng vừa đưa từng biểu mẫu ra, cô ký tên ở phần khung màu vàng rồi đưa cho chồng ký.
Càng ký Vương Thế Vĩ càng tỏ ra bực bội, gần cưới, cô chưa ký xong, anh đã đè tay lên tờ giấy như muốn giật mạnh về phía anh. Hai biểu mẫu cuối cùng, lúc cô ký phải lấy hết sức bình sinh để giữ chặt, nếu không chắc chắn anh sẽ không đợi cô ký hết mà giật sang ngay.
Làm xong thủ tục, ra ngoài rồi, người đại diện Vũ Thu Hà liền đề nghị: “Giờ tôi đưa anh chị đến Hiệp hội chủ sở hữu căn hộ để làm mã vạch cho xe hơi, sau này ra vào khu nhà ở sẽ phải cần đến.”
Vương Thế Vĩ bực bội hỏi: “Bắt buộc phải đi à?”
Vũ Thái Hà nói: “Cũng khá gần đây, tiện thì qua thôi, lát nữa tôi lại có hẹn với người khác, không đưa anh chị đi được.”
“Cô ấy không tự đi làm được à?”
Cô vội vàng xoa dịu tình hình: “Em làm được, em làm được mà, chị Cynthia cứ đi đi, có thời gian em sẽ đi làm, không phải phiền chị nữa đâu.”
Anh đã bước đến chỗ đỗ xe trước, vừa đặt tay lên chốt cửa vừa gọi với về phía cô: “Em mở xe đi chứ!”
Cô vội bấm chìa khóa mở cửa, anh liền chui vào xe.
Vũ Thái Hà nói: “Có phải anh ấy không hài lòng với căn hộ này không?”
“Không đâu, anh ấy đã vào xem nhà đâu mà hài lòng với không hài lòng.”
“Tôi sợ không mua được căn hộ khiến anh ấy hài lòng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng của anh chị.”
“Không đâu chị. Tính anh ấy như thế, chị đừng băn khoăn.”
Rõ ràng là Vũ Thái Hà chưa bao giờ gặp người khách nào mua nhà mới mà lại cáu kỉnh như Vương Thế Vĩ, nhưng chị cũng không nói gì, chỉ nói với cô: “Lần trước chị nhờ tôi tìm giúp contractor (nhà thầu), tôi đã liên hệ với anh ấy rồi, anh ấy sẽ gọi điện cho chị. Mấy khách hàng của tôi đều nhờ anh ấy lo phần nội thấy và rất hài lòng.”
“Cảm ơn chị, tôi sẽ đợi điện thoại của anh ấy.” Cô lên xe rồi nói với chồng và con trai: “Mình đi xem nhà mới nhé?”
LONG LONG hồ hởi hưởng ứng ngay: “Wow… đi xem nhà mới thôi!”
Nhưng chồng lại lạnh lùng đáp: “Mua cũng mua rồi, lúc nào xem mà chẳng được, việc gì cứ phải đi xem ngay bây giờ?”
“Vì nghĩ anh lại về Trung Quốc ngay…”
“Anh xem hay không cũng chẳng quan trọng, vì có ở đây đâu.”
Lòng cô nguội lạnh đến tột đỉnh, bèn nói với con trai: “Long Long à, bố đói rồi, giờ tạm thời mình chưa đi xem nhà mới vội, đợi bố về ăn cơm rồi đến xem sau con nhé!”
Từ trước đến nay Long Long vốn rất sợ bố, nếu bố đã không muốn đi xem nhà mới thì cậu cũng đành phải phục tùng: “Ok mẹ.”
Về đến nhà, cô vội đi nấu mì, đập thêm hai quả trứng và xào lại đĩa dưa chuột với thịt nấu hôm qua rồi sắp ra bát và vào phòng ngủ gọi chồng, thấy anh không có trong phòng, cô ra ngoài cửa kính ngó thì thấy anh lại đang gọi điện thoại, nhưng quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ nét mặt anh.
Vương Thế Vĩ như có con mắt mọc sau lưng, cô vừa đứng một lát, anh đã quay lại, nhìn thấy cô ở đó bèn nói vội hai câu rồi cúp máy và đi vào phòng.
Không kìm được cô liền hỏi: “Ai vậy?”
“Người trong khoa.”
“Muộn thế này rồi mà chưa ngủ à?”
“Muộn gì? Mới hơn mười giờ.”
Cô theo anh ra phòng ăn, vừa đi vừa nói: “Nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh lúc gọi điện thoại, em thực sự không tưởng tượng ra được người trong khoa anh là ai.”
“Không tưởng tượng ra được thì đừng tưởng tượng nữa.”
Cô liền nửa đùa nửa thật: “Không phải là người tình cũ đó chứ?”
“Hừ, có các thêm vàng đây cũng chẳng thèm.”
“Nhưng cô ta… rất nhớ anh.” Cô ngồi đối diện với Vương Thế Vĩ, vừa nhìn anh ăn mì vừa kể câu chuyện viết trong blog của “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” cho anh nghe.
Dường như Vương Thế Vĩ rất có hứng thú với chuyện này. “Xuyên không về thời cổ đại hả? Bịa giỏi thật đấy.”
“Nhà văn nên giàu trí tưởng tượng lắm.”
Anh ăn một lát rồi hỏi: “Lên mạng viết cái đó có kiếm được tiền không?”
“Nghe nói viết tốt sẽ kiếm được, hiện nay trong nước có rất nhiều bộ phim truyền hình được cải biên theo tiểu thuyết mạng.”
“Thế có khi anh còn được lên truyền hình ấy nhỉ?”
“Đúng vậy, nếu tác phẩm của cô ta có tiếng thì sẽ có người đặt mua, cải biên thành kịch bản, với vai trò là nam chính trong phim, dĩ nhiên là anh được lên truyền hình rồi. Anh có thể yêu cầu người viết kịch bản hoặc người phụ trách sản xuất, có khi lại cho anh diễn vai của anh ấy chứ!”
“Hơ hơ, cô ta viết được như thế, rồi được quay thành phim truyền hình nữa hả?”
Cô liền phân tích: “Như tình hình hiện nay thì tạm thời cô ta chưa nổi tiếng được, vì số fan trong blog của cô ta chưa nhiều, điều này chứng tỏ mọi người chưa phát hiện ra cô ta, hoặc là đã phát hiện ra nhưng… không thích.”
“Thế thì em tuyên truyền giúp cô ta để cô ta nổi tiếng đi.”
Cô liền thắc mắc: “Tại sao em phải để cô ta nổi tiếng?”
“Chắc chắn cô ta sẽ nhắc đến em mà.”
“Còn lâu em mới cần cái thứ đó.”
Vương Thế Vĩ hỏi rất hào hứng: “Blog của cô ta ở đâu? Chỉ cho anh xem nào, chưa bao giờ có ai đưa anh vào tiểu thuyết cả.”
Cô thấy hơi hối hận vì đã kể cho chồng nghe chuyện này, đang yên đang lành tự nhiên lại sinh chuyện thị phị, vun vén cho hai kẻ đó đến được với nhau. Nhưng cô vẫn bật máy tính lên để anh xem blog của “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông”.
Vương Thế Vĩ đọc mấy lần rồi hỏi: “Sao em biết đây là tuyện do cô ta viết?”
Cô liền phân tích: ““Mạc” ở đây chính là chồng cô ta, “Thế” là anh, “Tông” là cô ta, do đó “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” chính là ghép tên ba người mà thành…”
Vương Thế Vĩ tỏ vẻ không vui. “Hừ, lão Mạc còn xếp trước anh hả?”
“Cái này… chắc không phải chú ý xếp theo thứ tự đâu, xếp thế để đọc cho… vần thôi.”
“Tại sao không đặt là Thế Gian Mạc Vấn Phương Tông?”
“Ờ… nghe cũng có lý nhỉ?”
“Thật sự chẳng cần cho chữ “Mạc Vấn” này vào, cứ để thẳng là “Thế Gian Phương Tông” cũng ổn.”
Cô liền nói mát: “Thế tuyệt quá nhỉ, chỉ còn hai người gắn bó bên nhau…”
Vương Thế Vĩ sững lại một lát rồi nói: “Anh đang nói chuyện viết tiểu thuyết thôi mà?”
Đợi anh ăn xong mì, cô liền tranh thủ lúc anh đang khá vui vội hỏi: “Có đi xem nhà mới không anh?”
“Hai mẹ con đi đi.”
“Anh không đi xem à?”
“Anh có ở đó đâu mà phải xem?”
Cô giận dỗi gọi con trai rồi lái xe đi xem nhà mới.
Nhà mới cách khu nhà họ ở khoảng mười mấy dặm Anh, một nhà ở phía đông của cơ quan cô, một nhà ở phía tây, ba điểm tạo thành một hình tam giác, thế nên về cơ bản quãng đường đi làm không thay đổi, nhưng trường mới của con trai lại tốt hơn trường trước, đây cũng là lý do khiến cô chọn lựa mua căn nhà này.
Căn hộ mà cô mua có bốn phòng ngủ, ba nhà vệ sinh rưỡi, hai tầng, tầng trên có ba phòng ngủ, một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ, tầng dưới có một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ chính đều có nhà vệ sinh, hao phòng ngủ phụ dùng chung một nhà vệ sinh, tầng dưới cũng có một nhà vệ sinh nhưng không có thiết bị nhà tắm nên được coi là nửa nhà vệ sinh.
Nhà được xây từ bốn năm trước nên còn khá mới, giá lúc đó thậm chí gấp đôi bây giờ, căn nhà mà cô mua được gọi là “short sale” (bán gấp), do chủ cũ không trả được tiền mua trả góp nên đã bàn với ngân hàng để bán đi với giá thấp hơn khoản tiền vay trả góp, chính vì thế cô mua rất được giá.
Long Long rất thích nhà mới, hết chạy lên lại chạy xuống, còn đòi xuống bể để bơi, liền bị cô ngăn lại: “Bây giờ chưa được đâu, lâu lắm rồi không có ai lau dọn, chẳng biết chất lượng nước thế nào. Đợi mẹ đánh rửa lại bể đã rồi hãy bơi.”
Con trai hào hứng hỏi: “Thế sau này ngày nào con cũng có thể bơi ư?”
“Đúng rồi.”
“Đây là phòng giải trí, mình có thể đặt một bàn bóng bàn ở đây.”
“Mình có thể chơi bóng bàn ngay trong nhà mình rồi!”
Con trai lại chạy lên phòng ngủ chính trên tầng hai. “Mẹ ơi, dưới cửa sổ của phòng này còn có một cái như giường ấy nhỉ, con thích lắm!”
“Cái này gọi là bay window (cửa sổ chìa), con thích thì để làm phòng ngủ cho con.”
“Thật ạ? Con có thể ngủ trên cửa sổ chìa đó, ngoài ra còn có thể nằm ở đó ngắm cảnh vật bên ngoài nữa.”
“Con còn có thể ngồi đó đọc sách, chỗ ấy nhiều ánh sáng.”
Con trai liền hỏi: “Thế mẹ với bố ở phòng nào?”
“Bố mẹ ở tầng dưới. Con à, vào đây, đây là phòng ngủ dành cho khách. Sau này con có thể mời bạn bè đến nhà mình ngủ qua đêm.”
“Wow, tuyệt quá! Con sẽ mời Zack, Jason đến ngủ!”
Ở tầng dưới, phòng khiến con trai có hứng thú nhất là phòng làm việc. “Con có thể đặt kèn saxophone của con ở đây, rồi cả giá nhạc và sáo của con nữa.”
Vừa sang Mỹ con trai cô đã tham gia đội quản nhạc của trường, học thổi sáo, nhưng con vẫn thích nhất là kèn saxophone, chỉ có điều vì tuổi còn quá nhỏ nên thầy giáo dạy nhạc bảo con học thổi sáo trước, lớn lên chút nữa sẽ học thổi kèn saxophone, thế nên khi mua nhà cô còn có thêm một điều kiện: trường có đội quản nhạc (chuyên sử dụng các nhạc cụ được thổi bằng miệng như kèn, sáo…), trong đội quản nhạc có saxophone.
Kể từ lúc con trai bắt đầu học thổi sáo, cô đã tìm ra một cách hiệu quả để đối phó với chồng nếu chồng nói con trai không có sở thích cá nhân nào: “Con trai em có sở thích và niềm đam mê riêng đó chứ, nó yêu âm nhạc lắm!”
Tối hôm đó, hai vợ chồng vẫn mỗi người ôm một máy tính, rất muộin mới tắt máy. Dường như anh đã quên chuyện không vui xảy ra đêm hôm qua, lại đến cởi quần chíp của cô.
Con người cô là như thế, cố gắng không thù dai, không tính nợ cũ, mặc dù anh đã từng tệ hại đến đâu, chỉ cần anh nhường một bước, chấp nhận làm lành thì kể cả rõ ràng chỉ vì làm chuyện đó, cô cũng không vạch tội anh, cũng không được đằng chân, lân đằng đầu mà vẫn để mọi chuyện diễn ra một cách êm đẹp, chính vì thế họ mới chưa đến nước phải ly hôn.
Nhưng cô vẫn là người có nguyên tắc riêng, thế nên lại lấy hộp bao cao su ra, bóc một cái rồi đeo cho chồng.
Vương Thế Vĩ không phản đối.
Nhưng sau khi đeo xong mới phát hiện không vừa, bao quá dài và rộng.
Anh sầm mặt. “Cái này rốt cuộc em mua cho ai vậy?”
“Mua cho anh mà.”
“Em sống với anh bao nhiên năm như thế mà không biết cỡ của anh à?”
“Em biết cỡ của anh, nhưng em không biết cỡ của bao. Lúc mau em vội vội vàng vàng, không xem số gì cả.” Cô liền lấy vỏ hộp bao cao su ra xem đi xem lại mấy lần, vẫn không thấy chỗ nào ghi số và kích cỡ. Cô đưa cho anh. “Anh đọc đi, em vẫn chưa thấy ghi cỡ ở đâu cả…”
Vương Thế Vĩ đón lấy xem hồi lâu, chắc là không thấy số ở đâu nên mới dừng chuyện tra khảo, nhưng vẫn đe dọa: “Em cứ cẩn thận đấy, đừng có nghĩ đến chuyện cắm sừng anh, nếu không anh sẽ bay từ Trung Quốc sang, hủy hoại nhan sắc em rồi giết chết gã kia ngay.”
Cô vẫn còn nhớ chuyện hồi trẻ, anh cũng đã từng nói câu này, nhưng hồi đó cô không hề cảm thấy anh đáng sợ mà còn thấy rất đáng yêu, vì cô mà có thể giết người, ngồi tù cũng không sợ. Nhưng hiện tại đã khác, mặc dù biết là mình sẽ không có mối quan hệ ngoài luồng nhưng cô vẫn cảm thấy hơi sợ, nhỡ anh tin vào lời đồn mà tưởng cô cặp bồ thì sao?
Chẳng phải “giết người có chủ mưu” cũng có một người anh em ruột tên là “giết nhầm” là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...