Chương 10
Edit: Kún Lazy
Thứ duy nhất có thể hồi phục tâm tình của cô là bữa sáng, ngoài món bánh mì trứng, còn có những món ăn tính đến bây giờ vẫn chưa lặp lại, cho dù là kiểu Trung, kiểu Tây hay kiểu Nhật thì Lâm Hán Đường cũng có thể làm rất tốt.
Rất nhiều chuyện dường như đã bị lực hấp dẫn của anh ảnh hưởng, từ khi bọn họ có 'quan hệ mật thiết' thì cơ hội chạm mặt trong trường học từ trước vẫn luôn rất thấp, dần dần lại càng tăng lên, sau vài lần, mỗi khi bọn họ đi lướt qua nhau thì Lâm Hán Đường lại móc túi lấy ra vài viên kẹo, lén lút nhét vào tay cô, khiến một người ghét ăn ngọt như cô, trên bàn làm việc lại xuất hiện một cái lọ thủy tinh, trong đó chứa đầy những viên kẹo đủ màu sắc.
Sau giờ tan học, cứ hai ba ngày anh lại chạy tới nhà cô, mặt dày mày dạn chiếm lấy TV và ghế sofa của cô, thấy buổi tối cô chỉ ăn salad và trái cây thì vẻ mặt xem thường, cưỡi 'con cừu nhỏ' của cô ùn ùn chạy ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn để cám dỗ cô. Ngày nghỉ lại càng không phải nói, bởi vì anh đảm nhiệm vai trò người mẫu của cô nên hai người bọn họ ắt sẽ gặp mặt.
Thời gian chung đụng với Lâm Hán Đường càng lâu, cô đã không còn biết phải dùng từ gì để hình dung mối quan hệ giữa bọn họ nữa.
Bạn bè?
Bạn hợp tác?
Nhưng điều đáng được ăn mừng chính là, bọn họ 'lau súng cướp cò' cũng không phát sinh ra tình trạng bi thảm, để cho dây thần kinh căng cứng của cô dần dần thả lỏng mà đối mặt với mối quan hệ hai người 'hỗ trợ lẫn nhau' càng lúc càng nhiều, tuy cô đã từng cảm thấy rất có lỗi với Thiệu Hoa Khiêm, thậm chí lúc nhìn thấy anh còn có chút chột dạ, nhưng bởi vì không thể thoát khỏi Lâm Hán Đường, vì vậy tận đáy lòng, cô ra sức tự thôi miên chính mình – 'mình và Thiệu Hoa Khiêm không phải người yêu, mình có quyền ở bên cạnh người đàn ông khác'. Cô muốn bản thân phải quên đi chuyện mình thích Thiệu Hoa Khiêm, cho đến khi thoát khỏi Lâm Hán Đường, nếu không thì tâm trạng lúc nào cũng sẽ rối bời, làm sao có thể chuyên tâm đối phó với Lâm Hán Đường được?
Dù sao Thiệu Hoa Khiêm vẫn ở nơi đó, không chạy đi đâu mất, trước mắt quan hệ của anh ấy với Lý Tinh Ngải thoạt nhìn cũng không có tiến triển gì, không cần phải lo lắng.
Lâm Hán Đường cũng không đề cập đến chuyện tỏ tình hay chuyện muốn theo đuổi cô nữa, mà cô cũng không hơi đâu chạy đi xác nhận. Nói không chừng những chuyện đó căn bản chỉ là anh ta đang muốn trêu chọc cô mà thôi.
Có lẽ thật sự là như thế, dù sao đôi lúc người đàn ông này rất nhàm chán và ngây thơ. Nói ví như vừa đến đúng giờ là sẽ giành remote với cô, khăng khăng muốn xem Pokemon, thậm chí còn học theo lời thoại của nhân vật trong phim hoạt hình, hoàn toàn không giống một người đàn ông 30 tuổi.
Đổng Hoan vừa nghĩ vừa mở tủ lạnh, lấy sáu lon Coca, sau đó đóng cánh tủ lại, đi đến khu để đồ ăn vặt, lấy hai gói snack potato chip, một gói khoai tây xoắn, ba bịch bánh su kem để vào giỏ, sau đó đến chỗ xếp hàng để tính tiền, lúc đi ngang qua khu đồ uống thì chợt dừng lại, ngẫm nghĩ một hồi, lại chìa tay lấy thêm sáu lon Coca không có trong danh sách mua hàng để vào giỏ.
Lâm Hán Đường không uống rượu, dù là rượu nho cũng không uống. Anh thích ăn kẹo, thích uống Coca, mà Coca còn phải là loại nhiều gas, lúc uống còn phải ngậm thêm hai viên ô mai.
Cô đã từng tò mò nếm thử rốt cuộc nó có mùi vị gì, nhưng vừa uống một ngụm đã lập tức bỏ qua, hoàn toàn tránh xa cái thứ đồ uống dành cho trẻ con này.
Trên phương diện nào đó, đàn ông thật sự giống như một đứa trẻ.
"Hình như thiếu ô mai rồi ..." Đổng Hoan tự lẩm bẩm, lại chạy đến khu đồ ăn khô một lần nữa, sau đó lấy một gói ô mai từ trên kệ xuống.
Cô không hề ý thức được, bản thân mình đang vì Lâm Hán Đường mà mua này mua kia.
Lâm Hán Đường đứng trước tủ lạnh, cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy sáu lon Coca bên trong, khóe miệng dường như cũng sắp toét đến mang tai rồi.
Tối hôm qua anh đem hai con mèo đi kiểm tra sức khỏe, vậy nên không tới tìm cô, không ngờ mới sáng sớm hôm nay lại nhận được một sự ngạc nhiên lẫn vui mừng lớn như vậy.
Xem ra chiến lược 'nước chảy đá mòn' đã tương đối thành công.
Nhìn xem, bây giờ cô đã biết mua đồ uống cho anh rồi đấy!
Lúc trước anh cứ phải dặn đi dặn lại mãi, cô mới nhớ mà mua giúp anh!
"Lâm Hán Đường, anh làm gì vậy, đừng lãng phí tiền điện của tôi! Đi ra!" Đổng Hoan đứng trước cửa phòng bếp, nói xong thì lập tức xoay người khoác áo khoác màu xám kiểu Hàn, rồi chạy rầm rầm tới cửa chính, vội vội vàng vàng đi giày ra ngoài.
Lâm Hán Đường bước vài bước đuổi theo cô, cầm lấy chiếc áo khoác màu xanh lục trên ghế sofa rồi mặc vào.
"Làm gì vậy?"
"Trời đang mưa!" Trời mưa mà đi xe máy thì đúng là phiền toái!
"Ai bảo em không để cho tôi chở..." Anh ấm ức lẩm bẩm.
"Anh nói gì?" Cô vội vàng khóa cửa lại, không nghe rõ anh đang nói gì.
"Tôi nói, em khoác cái áo này trông rất đẹp."
"Cái này còn cần anh phải nói sao?" Cô là ai chứ, là giáo viên mỹ thuật! Rất có mắt thẩm mỹ nha!
Hai người một trước một sau đi xuống chỗ để xe máy của cô, Đổng Hoan nhìn bầu trời âm u.
"Sao mưa to thế nhỉ?" Cắm chìa khóa xe vào, xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ, sau đó mở cốp xe, lấy ra một chiếc áo mưa màu hồng nhạt, đặt túi xách vào giỏ xe rồi trùm lên.
Lâm Hán Đường nhìn cách cô mặc áo mưa, hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được, anh gạt tay cô ra, kéo một loạt nút áo mưa.
"Anh làm gì vậy?" Làm gì mà cởi hết nút áo mưa ra? Cô đã cài xong hết rồi mà!
"Kéo khóa trong lên rồi mới cài lại."
"Có sao đâu?" Từ trước tới giờ cô chỉ cài nút mà thôi.
Lâm Hán Đường liếc nhìn cô một cái. "Nước mưa sẽ không chảy vào trong được." Nói rồi lại cúi người, cầm lấy móc khóa kéo, cài vào rồi kéo lên.
"...Cài làm gì, phiền toái lắm." Đổng Hoan trả lời. Thấy anh cẩn thận giúp cô mặc áo mưa như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào, trái tim mềm nhũn, nhưng còn chưa kịp ý thức được thì một giọng nói bỗng vang lên, thu hút sự chú ý của cô.
"Mẹ, mẹ, cô ấy giống con kìa!" Cũng là áo mưa màu hồng nha!
Bên kia đường, mẹ của cô bé mặc áo mưa nhìn về phía bọn họ, nở nụ cười thân thiết: "Đúng nha, cô ấy thật giống như chị gái của con vậy!" Cũng mặc áo mưa màu hồng giống nhau đó.
Đổng Hoan lập tức đỏ mặt, giơ tay muốn đẩy anh ra.
"Con tự mặc được đấy!" Cô bé cười nhạo cô lớn rồi mà còn phải để người khác giúp mặc áo mưa.
"Để chú giúp thì có làm sao? Nhìn xem, chẳng phải là rất tốt đó sao? Chỉ mất có vài giây đã có thể ngăn được nước mưa thấm vào quần áo, chẳng phải rất tốt sao? Thời tiết này lạnh lắm, phải kéo khóa áo mưa, cũng có thể cản được gió lạnh mà?"
"Sao chú lại nói nhiều như vậy, đúng là ông chú già mà."
Lâm Hán Đường không để ý tới cô bé, tự mình cầm lấy khẩu trang, cũng không để ý đến Đổng Hoan đang kháng nghị mà cẩn thận đeo lên cho cô, sau đó vén lọn tóc đang rơi bên má ra sau vành tai, kéo mũ áo mưa lên rồi đội nón bảo hiểm lên đầu cô.
Đổng Hoan đánh không lại anh, gò má càng lúc càng nóng. Cô cũng không còn là trẻ con, đâu cần anh giúp mặc quần áo đội nón mũ?
Cằn nhằn vài câu rồi dắt xe máy ra ngoài, sau đó ngồi lên, khởi động xe.
"Trời mưa đấy, đi xe cẩn thận một chút." Anh dặn dò.
"Biết rồi!" Đổng Hoan lườm anh, đôi môi đằng sau khẩu trang hơi mấp máy: "...Anh cũng lái xe cẩn thận chút."
"Ừ, lát nữa tới trường học sẽ gọi cho em."
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Hán Đường thoáng chốc dịu đi một chút, đứng dưới mái hiên khu nhà, ánh mắt nhìn 'con cừu nhỏ' màu tím đang rù rù chạy đi, trong lòng cảm động vì những lời nói quan tâm của cô, lại nghĩ đến âm thanh con xe của cô dường như có chút vấn đề, tối nay anh phải đem ra cửa hàng xe để kiểm tra một chút mới được...
Bị tra tấn 31 ngày, rốt cuộc đến ngày thứ 32, chuông cửa và chuông điện thoại cũng buông tha cho cô.
Sáng sớm hôm nay, Đổng Hoan sảng khoái ngủ tới 6h30', đồng hồ báo thức vừa vang lên, cánh tay thò ra từ trong chăn, đè xuống công tắc tắt đồng hồ báo thức, không hề ngái ngủ mà ngồi bật dậy, trần truồng bước vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, cô mang theo tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm lượn lờ hơi nước, ngâm nga một bài hát rồi ra khỏi phòng ngủ, lúc sắp bước vào phòng bếp thì lại trông thấy một bóng lưng cao lớn, bước chân lập tức dừng lại, não bộ ngừng hoạt động mất mười giây.
Chết thật! Cô quên mất, vì muốn được ngủ tới bảy giờ, hơn nữa dạo này cũng dần dần buông lỏng cảnh giác với anh, vậy nên tối qua cô đã đưa chìa khóa nhà cho anh.
Người đàn ông đang đứng trước bếp gas, nghe thấy tiếng hô hấp nên quay đầu lại, cái thìa trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Giờ phút này cô giống như đóa hoa sen mới nở, da thịt mềm mại vì mới tắm xong mà hơi ửng hồng, mái tóc dài ẩm ướt xõa xuống trước ngực, cặp mông vểnh cao được một chiếc quần lót viền ren ôm trọn.
Giống như một trái đào tơ ngọt ngào mọng nước, khiến kẻ đói khát như anh thật muốn cắn từng miếng từng miếng, nuốt cô vào trong bụng ... Đổng Hoan rầu rĩ mấp máy môi, trông thấy rõ ràng ánh mắt anh như đang bốc lửa, chuông báo động trong lòng vang lên, tính cách quật cường cũng không thể giúp cô thoát khỏi sự hoảng hốt.
Lúc trước bởi vì bị tiếng chuông cửa đánh thức vào sáng sớm khiến cô tức giận, thế nên lúc cô tắm xong thì vẫn ý thức được là có Lâm Hán Đường đang ở trong nhà, do đó mặc quần áo xong rồi mới ra khỏi phòng ngủ, thế nhưng hôm nay cô hành động hoàn toàn dựa theo thói quen, điều này làm cô bắt đầu hối hận vì thói quen chỉ mặc quần lót sau khi tắm.
Cô đứng thẳng người, ngẩng đầu đi đến bên cạnh bàn ăn, kéo ghế rồi ngồi xuống.
"Sáng nay ăn gì vậy?" Đổng Hoan ra vẻ bình tĩnh gẩy gẩy lọn tóc.
"Cháo khoai lang." Mặc dù không biết cô có thói quen sau khi tắm sẽ không mặc gì, nhưng bắt gặp vẻ rầu rĩ trong ánh mắt cô, Lâm Hán Đường lập tức hiểu, không phải là cô cố ý xuất hiện trong bộ dạng như vậy.
Aiz, chẳng lẽ cô không biết sáng sớm đàn ông thường hay 'dương cương' khiến cho bọn họ biến thành dã thú sao? Lại còn không tranh thủ quay về phòng mặc quần áo, khiến anh muốn làm quân tử cũng không được. Nếu đã vậy, anh cũng không cần khách khí nữa nhỉ?
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, anh múc một chén cháo khoai thơm nức đến trước mặt Đổng Hoan, tầm mắt theo động tác đặt chén, khẽ lướt qua khe rãnh giữa hai bầu ngực, sau đó mới quay lại múc ình một tô lớn rồi ngồi xuống đối diện Đổng Hoan.
"Cuối tuần này sẽ bắt đầu tiến hành vẽ tác phẩm mới." Đổng Hoan lúng túng tìm chuyện để nói.
"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?" Lâm Hán Đường vừa ăn cháo, vừa ngưng mắt nhìn nơi mềm mại ẩn sau lọn tóc kia, trông thấy hai quả anh đào nho nhỏ ló ra khỏi mái tóc, anh kìm lòng không được mà liếm đôi môi khô khốc.
"Ừ, tôi no rồi." Đổng Hoan nói xong thì đẩy ghế ra rồi trở về phòng ngủ, đang muốn thở phào một hơi thì thắt lưng lại bị ôm chặt, sau đó rơi vào trong vòm ngực của đàn ông.
"Mới ăn chút xíu mà đã no rồi sao? Em còn chưa ăn được nửa chén mà." Tay trái ôm chặt eo thon, vuốt ve da thịt non mềm, môi dán sát lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn khiến trái tim Đổng Hoan đập rộn lên.
"Hôm nay không thấy đói lắm." Đổng Hoan cố gắng để cho giọng nói của mình có chút khí thế, nhưng dù là thân thể hay là tâm tình thì cũng đều thua cái người đang ôm cô, tất cả mọi sự giả vờ đều biến thành một sợi bông mềm nhũn.
"Lâm Hán Đường, buông ra."
"Có thể không buông được không?"
"Không thể."
"Tôi thật sự không hiểu, em đã muốn quyến rũ tôi, vậy vì sao còn phải chạy trốn?" Ngón trỏ tay phải của anh khẽ vòng quanh rốn cô, chậm rãi dời lên trên, vòng một vòng theo đường cong xinh đẹp của bầu ngực bên trái, ánh mắt xấu xa nhìn thấu hành động của cô.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Đáng ghét, cô không đẩy được cái tay này ra! Chẳng lẽ vì ăn chưa no nên không có sức sao?
"Nghĩ nhiều cái gì? Sự quyến rũ của em? Hay là việc em đang muốn chạy trốn?"
Anh nói khe khẽ, gò má áp sát cô, gạt ra mái tóc dài đang che trước ngực, ánh mắt đã sớm dán chặt lên hai nụ hồng mẫn cảm đang ưỡn lên ngạo nghễ, yết hầu khẽ trượt, thật muốn hung hăng đè cô lên tường, mở miệng mút chúng nó rồi từ từ nhấm nháp, để chúng nó cảm nhận được cơn đói khát của anh.
Nhưng anh không thể làm vậy.
Anh phải làm cho cô chủ động cầu xin, nếu không thì cô gái nhỏ này tuyệt đối sẽ trốn vào trong lớp vỏ kiêu ngạo.
Anh biết rất rõ là thân thể của mình hấp dẫn cô. Mỗi lần anh khỏa thân để cho cô vẽ thì ngoại trừ ánh mắt cẩn thận và khí chất của một họa sĩ thì thỉnh thoảng cô cũng sẽ lơ đãng toát ra ánh mắt lén lút dè dặt, sau đó giống như là muốn che giấu toàn bộ dục vọng của mình, nhắm mắt quay đầu tiếp tục vẽ.
Anh rất thích lúc cô tự cho là không có ai phát hiện ra dáng vẻ mờ ám đáng yêu đó của mình.
"Cả hai."
"Là vậy sao?"
Anh cười, ngón trỏ thô ráp cũng vòng một vòng trên nụ hoa đã thức tỉnh, nhìn nó nhẹ nhàng nảy lên, anh lại càng không ngừng kích thích, gẩy nhẹ từng cái như có như không.
Hô hấp của Đổng Hoan bắt đầu rối loạn, không nắm được bàn tay ở trên lưng, vì vậy cô dùng sức đạp lên chân của người đàn ông, nhưng phụ nữ không có giày cao gót trợ giúp thì một chút cảm giác đau ấy cũng chả ăn thua gì cả.
"Lâm Hán Đường, đi ăn bữa sáng của anh đi!" Đổng Hoan cắn răng ra lệnh, ngón trỏ và ngón cái không khách khí mà nhéo lên cánh tay thô ráp trên cơ thể mình.
"Tôi ăn no rồi." Anh bỗng chốc cắt đứt mệnh lệnh của cô, tay trái trượt đến giữa hai chân cô, cách một lớp quần lót, miết nhẹ lên vùng đất nữ tính mềm mại.
"Lâm Hán Đường!"
"Em ướt rồi." Anh nói ra phát hiện mới của mình, giọng cười như đang xem kịch vui, không khỏi khiến Đổng Hoan vừa thẹn vừa tức.
Ngay lúc cô đang định thụi một cái vào bụng anh thì ngón tay anh lại linh hoạt trượt vào khe vải, chui vào nơi riêng tư, ngón giữa khẽ nhấn vào trong, hơi ưỡn thẳng lưng, để cho chỗ nào đó đang nhô lên, cách một lớp quần chạm vào mông cô.
"A..." Cảm giác này thật dễ chịu, anh ... còn muốn nhiều hơn thế nữa. "Đổng Hoan, em muốn sao? Hm? Nói cho tôi biết đi." Đôi chân của Đổng Hoan suýt chút nữa thì nhũn ra, nếu không dựa vào chút ý chí còn sót lại thì cô đã sớm bị hành động của anh đẩy ngã ngồi xuống đất. Nhưng thân thể của cô lại bắt đầu nhẹ nhàng mút lấy ngón giữa của anh, co rụt như thể đang trông đợi có thể hút nó vào sâu hơn, có thể hưởng thụ cảm giác được lấp đầy một lần nữa.
Hai tay cô nắm lại thật chặt, móng tay ngắn ngủn đâm vào da thịt, mang đến cảm giác hơi đau, cô cố gắng kéo lại lý trí của mình, dùng sức khống chế cái mông bắt đầu tìm kiếm những đợt cọ xát đầy phóng đãng, hơi thở dồn dập, rốt cuộc cũng có thể mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...