“Đi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy cậu ở nơi này, nên tới đây!” Cậu giải thích.
Trình Tử Chấp dường như gầy đi không ít, thần thái cũng không ta đây giống ngày thường.”Không biết cậu cũng về nhà, đã lâu không gặp!” Bất kể thế nào, nhìn thấy Trình Tử Chấp cô vẫn rất vui mừng, Hứa Tự Tại khẽ mỉm cười, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
“Ừ nhỉ, đã lâu không gặp!” Trình Tử Chấp đáp lại.
Kể từ khi Ninh Hạo tuyên bố cô là bạn gái cậu ta, bọn họ vẫn chưa từng gặp mặt. Cậu không chủ động đi tìm cô, dĩ nhiên, cô cũng sẽ không chủ động tìm cậu.
“Tới đây ngồi một lúc nhé!” Vẻ mặt Trình Tử Chấp ảm đạm làm cho cô không đành lòng cự tuyệt.
Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi ở trên hàng ghế, tương đối im lặng.
Hứa Tự Tại lúng túng cười, “Từ khi nào thì bắt đầu chúng ta trở thành bạn rồi nhỉ? Nhớ lại khi còn bé, chúng ta là oan gia đối đầu đấy!”
“Thật sao?” Trình Tử Chấp cố gắng sưu tầm lại kí ức tuổi thơ ở trong não, “Khi còn bé tớ chưa bao giờ coi cậu thành oan gia đối đầu a!”
Hứa Tự Tại nhìn thấy vẻ mặt cậu chân thật không giống nói dối, ” Sao lại chưa? Là cậu không nhớ đó thôi?” Cô cười ha hả rồi nói: “Nhưng không sao, bổn cô nương đại nhân đại lượng không để bụng sai lầm của tiểu nhân, chuyện trước kia cậu bắt nạt tớ, tớ bỏ qua hết đó.” Cô cố ý kéo dài thanh âm: “Bởi vì chúng ta hiện tại là bạn tốt của nhau rồi!”
“Bạn tốt!” Trình Tử Chấp cũng cười, nhưng cười thật thê lương.
“Tại sao?” Hứa Tự Tại phát hiện Trình Tử Chấp dường như có cái gì đó không đúng.”Có chuyện gì không vui sao?” Cô trêu chọc cậu, “Nể tình bạn giữa chúng ta, cậu cứ coi như tớ là thùng rác của cậu đi!”
Cậu đành than nhẹ.
Hứa Tự Tại đá hòn đá nhỏ dưới chân, nhàm chán nhìn Trình Tử Chấp, chờ cậu mở miệng.
Mà cậu lại nhìn bóng dáng hắt ra dưới ánh đèn đường đung đưa một cách thất thần, hình bóng cô và cậu chồng lên nhau, lộ ra vẻ thân mật như vậy.
“Rốt cuộc tại sao?” Hứa Tự Tại nghĩ.”Vẻ mặt như kiểu này, không phải là thất tình rồi chứ?” Cô nói giỡn.
Trình Tử Chấp ngừng một lát, chậm rãi nhìn về hướng cô, có khoảng nửa phút, mới nói: “Làm sao cậu biết?”
Hứa Tự Tại thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết, ho khù khụ.
Trình Tử Chấp vỗ lưng cô giúp cô thuận khí.
Ho một hồi lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại, “Đại ca ơi, tớ chỉ là đoán mà thôi.”
Trình Tử Chấp nhìn cô hết sức chăm chú, “Cậu thế mà đã đoán đúng.” Ngữ khí của cậu tùy tiện như vậy, nhưng nghe kĩ lại, là thật lòng.
Hứa Tự Tại có chút không tin được người trước mặt là Trình Tử Chấp, ít ra không phải là Trình Tử Chấp kia người mà cô quen và thân thuộc.
Đèn đường phát ra ánh sáng lạnh lẽo, tựa hồ là vì muốn làm nổi bật lên sự u sầu của cậu, cơn gió rét buốt thỉnh thoảng thổi qua, những chạc cây của cây hòe già va chạm lẫn nhau, vang lên xào xạc. Hứa Tự Tại cảm thấy trong lồng ngực trướng lên khó chịu, bèn càng thêm dùng sức đá những cục đá thưa thớt trên mặt đất.
“Có nhớ tớ từng nói với cậu không, người tớ thích không thích tớ!” Giọng nói như mất tiếng của Trình Tử Chấp lần nữa lại vang lên, vốn là giọng nam trầm hùng hậu giờ xen lẫn sự mất mát và bất đắc dĩ.
Hứa Tự Tại than nhẹ một tiếng, “Chuyện tình cảm không cách nào miễn cưỡng.”
“Đúng!” Cho nên cậu không nói, cũng không miễn cưỡng cô, chẳng qua cậu chỉ đang tự miễn cưỡng mình mà thôi.
“Cho tới nay tớ đều luôn rất thích cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ biết, tớ có phải rất ngu ngốc, rất đáng thương hay không?” Trình Tử Chấp tự cười giễu cợt, nhưng trong sự tươi cười lộ rõ nét đau thương.
Một Trình Tử Chấp yếu ớt như vậy đối với Hứa Tự Tại mà nói là vô cùng xa lạ, cô không biết nên dùng từ ngữ nào để dỗ dành cậu, chỉ có thể cùng cậu buồn bã khổ sở mà thôi.
“Cậu khóc chi thế? Người nên khóc là tớ mới đúng chứ!” Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại đang len lén lau nước mắt, có chút dở khóc dở cười.
Hứa Tự Tại lau khô nước mắt, “Tớ cũng không biết tại sao mình lại khóc nữa?”
“Cô bé ngốc, đừng khóc, tớ chỉ coi cậu là thùng rác thôi.” Trình Tử Chấp lấy ra khăn giấy trong túi áo đưa cho cô, “Biết cậu thích khóc, cho nên tớ luôn tùy thân mang theo khăn giấy. Thấy sao, người bạn này đối với cậu cũng không tệ lắm đúng không?”
Bị cậu trêu đùa, Hứa Tự Tại không nhịn được bật cười, “Nghĩ hay quá ha, tớ thích khóc hồi nào hả?”
Gió đêm đã lạnh, hình ảnh mờ nhạt dưới đèn đường ảm đạm xem ra có vẻ không còn cô đơn nữa.
“Hứa Tự Tại, cậu cảm thấy sống vui vẻ không?”
“Chưa từng có vui vẻ như vậy!”
“Cậu cảm thấy hạnh phúc không?”
“Nếu như cuộc sống cứ như vậy có thể vĩnh hằng, tớ sẽ cảm thấy đây chính là Thiên đường.”
“Thật là cô gái ngốc!”
“Quá thông minh sẽ giảm thọ!”
“Nhất định phải vui vẻ!”
“Cậu cũng vậy nhé!”
“Nhất định phải hạnh phúc!”
“Cómột người bạn như cậu vậy, muốn không hạnh phúc cũng khó, không phải sao.”
Tiếng cười vui ở trong bóng đêm tùy ý tung bay, cuối cùng hóa thành tiếng vọng xa xăm.
Rốt cục, âm thanh chuông điện thoại di động dễ nghe phá vỡ sự yên lặng của bóng đêm, cũng là hạnh phúc và lãng mạn của người nào đó mong đợi đã lâu
Thời gian như bóng câu qua khe cửa.
Đảo mắt đã đến năm 2 rồi, trong một năm đó, tình cảm giữa Hứa Tự Tại và Ninh Hạo vững bước bay lên, mỗi tuần cố định gặp mặt nhau một hai lần, đi dạo ở phụ cận trường học một chút, ăn chút gì đó, sau đó cậu sẽ đưa cô trở về túc xá. Hai người cũng giống như những đôi yêu nhau khác, ở dưới lầu ký túc xá hôn tạm biệt, chẳng qua là mỗi lần Ninh Hạo hôn cô cũng như vậy không nóng không lạnh, vĩnh viễn khống chế sự nhiệt tình vào trong lòng.
Huỳnh Hà phát biểu quan điểm, cho rằng tình yêu của bọn họ mặc dù có nền móng vững chắc, phát triển ổn định, nhưng thiếu hụt kích tình, càng thiếu hụt máu lửa. Hứa Tự Tại chỉ cười trừ, chuyện tình cảm như người uống nước, lạnh ấm tự biết.
Trong một năm, Huỳnh Hà thiết kế kế hoạch theo đuổi Trình Tử Chấp, như tình cờ gặp gỡ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim…các trình tự bước đi, chỉ là không có bước nào theo kế hoạch thực thi hết.
Chỉ có một lần cùng nhau ăn cơm, vẫn là Hứa Tự Tại đãi, bởi vì máy tính của cô bị nhiễm virut, đã gọi Trình Tử Chấp tới cài phần mềm diệt virut. Huỳnh Hà than thở, tại sao Trình Tử Chấp có thể chảnh thế cơ chứ? Căn bản là không đem Huỳnh đại mỹ nữ cô đây để vào trong mắt.
Hứa Tự Tại đang an ủi cô, “Nếu như bạn có thể quen biết cậu ta sớm một chút, càng sẽ vì sự chảnh của cậu ta mà muốn cho cậu ta ăn đòn kìa! Một tên xấu xa như thế, khuyên bạn vẫn nên mau sớm thay đổi mục tiêu đi, tránh lãng phí sự nhiệt tình.”
Huỳnh Hà cứ như ăn phải bùa mê thuốc lú, “Tớ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tới Hoàng Hà chưa chết tâm!”
Khi Trình Tử Chấp thuận lợi ngồi lên chiếc ghế chủ tịch Hội sinh viên, Hứa Tự Tại đang ở Tây An tiến hành cuộc lưu diễn hội Chữ Thập Đỏ của sinh viên toàn quốc.
Một khúc dương cầm du dương “ Ngày mùa thu”, đã khiến cho dưới đài nổ vang những tràng vỗ tay, kéo màn hết mấy lần, Hứa Tự Tại mới có thể đi xuống đài, “Chị Hứa, điện thoại di động của chị vang lên nhiều lần.” Cô em lớp dưới cung kính đưa di động cho Hứa Tự Tại. Hiện tại cô cũng là đàn chị của người khác rồi.
Nhiều cuộc gọi lỡ đều là của Trình Tử Chấp.
“Tìm tớ có chuyện gì?” Hứa Tự Tại gọi lại.
“Ha ha, vừa nãy còn có cái tin tức tốt muốn khoe với cậu, nhưng bây giờ quên mất rồi.” Cầm ống nghe, cậu cười ôn nhu, thật ra thì cậu chỉ muốn nghe một chút giọng nói của cô thôi.
“Nhàm chán!” Hứa Tự Tại cho là cậu muốn trừng trị cô, Trình Tử Chấp từ trước đến giờ khó sửa đổi được cái tính trêu cợt cô, thói quen bắt nạt cô, mặc dù hiện tại đã có ít nhiều thay đổi, nhưng non sông dễ đổi, bản tính khó dời, cô vẫn phải tăng cường đề phòng, để tránh lại bị cậu giăng bẫy.
“Nghĩ ra rồi, tớ muốn khoe với cậu là tớ đã trúng cử chức chủ tịch Hội sinh viên rồi!” Trình Tử Chấp cố ý trêu chọc cô.
“Thật tốt quá! Trình Tử Chấp, tớ hẳn là nên chúc mừng cậu đúng không?” Thanh âm Hứa Tự Tại mừng rỡ truyền lây sang cả Trình Tử Chấp, vẻ mặt cậu cười thỏa mãn!
“Gọi điện thoại cho bạn gái người khác còn có thể cười với vẻ mặt say mê thế kia, đoán chừng cũng chỉ có mày mới có thể làm được!” Anh lớp trên trong túc xá lộ ra vẻ mặt không chấp nhận được, anh ta là người có tài học năm tư của hệ vật lý, anh lớp trên của Ninh Hạo, lúc bình thường quan hệ với Ninh Hạo cũng không tồi.
Trình Tử Chấp cũng học được chiêu của Hứa Tự Tại thường dùng—— không đáp lại, kệ mày nói gì, làm cái gì cũng tự nói tự mình nghe.
“Nè!” Anh lớp trên thọc Trình Tử Chấp, “Trình công tử tại sao không nói chuyện?”
Cúp máy xuống, Trình Tử Chấp cười híp mắt nhìn ông anh, “Kêu em nói à?”
Bị cậu nhìn phát hoảng, anh lớp trên có chút không chống đỡ được, cảm thấy Trình Tử Chấp đang nuôi dưỡng âm mưu nào đó, “Fuck, anh mày xin đầu hàng!” Anh giơ tay dựng thẳng cớ trắng. Trình Tử Chấp mới nói: “Sau này tốt nhất ít nói chuyện đi, em gần đây sợ ồn ào!”
“Fuck, thằng nhóc mày thật đúng là biến thái trong trầm mặc.” Anh lớp trên làu bàu bỏ đi.
Từ Tây An trở lại, Ninh Hạo vốn nói là sẽ đi đón cô, cho nên Hứa Tự Tại mới nói với người trong nhà là không cần phái xe đến đón. Nhưng khi xe lửa sắp đến Bắc Kinh, Ninh Hạo gọi điện tới, nói do phải dạy kèm cho Phương nên đi không được.
Hứa Tự Tại mất mát nắm điện thoại trong tay, Ninh Hạo cũng có nỗi khổ tâm riêng của anh, cô có thể hiểu được. Nhưng việc đón bạn gái chẳng lẽ so với chuyện dạy thêm cho cô bé không quan hệ gì kia quan trọng hơn sao chứ? Cô vẫn có chút khó chịu.
Sân ga nhiều người, Hứa Tự Tại kéo hành lý nặng nề, đi chậm chạp, nếu như biết không ai đón, cô cũng sẽ không mua rất nhiều quà tặng cho mọi người như vậy.
Chuông điện thoại di động vang lên liên hồi, bởi vì hỗn loạn, cô lúc đầu cũng không nghe thấy.
Đợi khi cầm máy lên nghe, điện thoại bên kia truyền đến thanh âm hổn hển của Trình Tử Chấp, “Không mang lỗ tai ra cửa, hại tớ lo bò trắng răng một trận.”
“Thật là phong cách nói chuyện rất điển hình của Trình Tử Chấp!” Hứa Tự Tại đang giễu cợt cậu, “Tìm tớ có chuyện gì?”
Bởi vì thanh âm chung quanh quá huyên náo, Hứa Tự Tại căn bản nghe không rõ cậu bạn đang nói gì.
“Ở đâu đấy? Làm sao mà ầm ĩ thế?” Trình Tử Chấp hỏi.
“Mới từ Tây An về, còn đang ở sân ga.” Hứa Tự Tại bên nghe điện thoại bên túm lên hành lý, bởi vì đồ quá nhiều, một túi du lịch từ trên va li lớn rơi xuống, lăn ngay đi thật xa.
Hứa Tự Tại bất đắc dĩ nhìn đồ vật rơi lung tung trên đất, chỉ có thể cười khổ.”Sắp điên mất, chờ về nhà tớ sẽ điện lại cho cậu!” Cô nhanh chóng cắt máy, đi nhặt lấy túi du lịch của mình.
Điện thoại di động lại vang lên, tiếp tục vang. Hứa Tự Tại lại nhấc máy, “Có chuyện gì đợi lát nữa rồi hãy nói, hiện tại tớ đã luống cuống tay chân rồi!” Cô lần nữa cắt đứt.
Tiếp tục vang, điên cuồng vang, “Được rồi, cậu nói đi.” Hứa Tự Tại tìm một góc ít người dừng lại, như vậy người khác sẽ không dễ dàng đụng phải cô.
“Một mình cậu sao? Tài xế đâu?” Trình Tử Chấp hỏi.
“Uhm. Không có gọi tài xế tới đón.”
“Đồ ngốc! Ở sân ga chờ tớ, tớ đi đón cậu!” Lần này Trình Tử Chấp dập máy trước.
Hứa Tự Tại đang nhìn điện thoại trong tay mà cảm thấy buồn cười, Trình Tử Chấp thật biết nói giỡn, chủ nhật tài xế đều đã nghỉ phép, nếu như không có hẹn trước, hiện tại đến nơi nào tìm người tới đón cô?
Cô lôi kéo hành lý, theo dòng người chậm rãi chuyển động, thật vất vả mới ra khỏi sân ga.
Dòng người chờ đón xe taxi đứng xếp hàng dài, đoán chừng đợi đến lượt cô phải mất nửa tiếng nữa.
Điện thoại di động vang lên, “Hứa Tự Tại, cậu ở đâu?” Giọng nói Trình Tử Chấp truyền đến, bối cảnh huyên náo.
“Chỗ đứng chờ bắt xe taxi.”
“Đừng đi lung tung, đứng đó chờ tớ.”
Quả nhiên không đến mấy phút, Trình Tử Chấp trong vẻ phong trần mệt mỏi xuất hiện. Nhận lấy đống lớn hành lý trong tay cô, dẫn cô xuyên qua đám người. Hứa Tự Tại kinh ngạc nhìn Trình Tử Chấp, cậu ta là siêu nhân sao?
“Tài xế đâu?” Hứa Tự Tại lên xe xong thì không phát hiện ra tài xế.
Trình Tử Chấp cười cổ quái, “Ở chỗ này a!” Cậu lên xe phát động máy, động tác coi như lưu loát.
“Cậu biết lái xe?” Hứa Tự Tại đang hoài nghi?
“Không biết, chỉ là hôm qua mới học được vài động tác?” Trình Tử Chấp chăm chú nhìn về phía trước đường, bộ dáng đúng là giống người mới biết lái xe.
“Tớ thấy mình vẫn nên bắt xe taxi thôi! Tánh mạng đáng quý a.” Hứa Tự Tại bày ra vẻ mặt khẩn cầu cậu dừng xe.
Xe lượn mấy vòng, rốt cục đã ra khỏi sân ga, lên tới trên đường chính.
Hứa Tự Tại đang lo lắng nhìn Trình Tử Chấp, “Mặc dù lúc nhỏ có chút thù oán nho nhỏ, cậu cũng không đến nỗi định mưu sát tớ chứ?” Nhìn xe đang chạy trên làn đường đông xe cộ, trái tim Hứa Tự Tại như treo trên vách núi.
“Van xin cậu đấy, cậu dừng xe đi, Trình Tử Chấp! Chúng ta hiện tại là bạn tốt rồi! Tớ hy sinh rồi cậu cũng không có lợi gì mà!” Hứa Tự Tại tận tình khuyên bảo.
“Cậu mà dài dòng nữa, thì sẽ thật sự nguy hiểm đấy!” Trình Tử Chấp liếc nhìn cô một cái, ý bảo cô tốt nhất câm miệng.
Nên nói đều nói rồi, nên van xin cô cũng đã van xin rồi, Hứa Tự Tại chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, trong miệng đọc lảm nhảm, “Phật tổ, Thượng Đế, Jesu phù hộ!”
Trình Tử Chấp cảm thấy buồn cười, “Đường Vũ, Dương Tuấn mấy người bọn nó đều ngồi qua xe của tớ, có người nào giống cậu đâu! Dù sao thì tớ đã có bằng lái được hơn một năm rồi.”
“Vậy mà gạt tớ nói mới vừa học?” Hứa Tự Tại tức giận nhìn cậu.
Trình Tử Chấp chỉ cười, thường xuyên nhìn một chút vẻ tức giận của Hứa Tự Tại đều có thể khiến cho tinh thần cậu vui vẻ!
Trên đường đi, Hứa Tự Tại hỏi “Cậu mới vừa gọi điện tìm tớ có chuyện gì sao?”
Trình Tử Chấp đang chuyên tâm lái xe, nói: “Quên rồi!” Thật ra thì cậu mới vừa gọi điện thoại cho cô chỉ là muốn quan tâm cô đã an toàn về đến nhà chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...