Đại học là vũ đài rèn luyện trong cuộc đời của mỗi người, tại đây, rất nhiều người đều cố gắng tìm kiếm vị trí của chính mình, tranh nhau thực hiện ước mơ trong cuộc đời. Mà hội học sinh không thể nghi ngờ sẽ thành tổng đạo diễn của vũ đài này.
Khi hội học sinh chiêu nạp thành viên mới tuyệt đối không bằng bầu không khí sôi nổi như hiện tại, nguyên nhân là hôm nay hội học sinh muốn tuyển cán bộ cấp trung, nói cách khác chính là muốn chiêu nạp một vị chủ nhiệm phòng ban. Không nên xem thường chủ nhiệm bộ phận này, đó là chiếc ghế dự bị cho chức chủ tịch hội sinh viên.
Ninh Hạo nhìn bảng gợi ý chiêu mộ, có chút nóng lòng muốn thử xem. Cậu luôn luôn là học sinh ưu tú, giỏi về quản lý mình và người khác, có tài năng lãnh đạo, hơn nữa đạo đức và lực học đều giỏi, nếu như tiến vào hội sinh viên, thì càng có thể rèn luyện mình, phát huy sâu sắc tài hoa quản lý của mình.
Thầy giáo bên Đoàn ủy và mấy cán bộ thuộc hội sinh viên đánh giá Ninh Hạo, đều hài lòng gật đầu mỉm cười. Tới ứng tuyển có rất nhiều người, người này là thích hợp nhất, ôn hòa cơ trí, nho nhã lễ độ, sau này tuyệt đối là nhân vật lựa chọn có một không hai của chức chủ tịch hội sinh viên.
Nếu như không có Trình Tử Chấp xuất hiện, có thể sau này Ninh Hạo thật sự có thể trở thành chủ tịch hội sinh viên.
Nhưng Trình Tử Chấp đã xuất hiện, cậu cười chào hỏi với Ninh Hạo, "Nơi này thật là náo nhiệt, không nghĩ tới cậu cũng tới đây!" Sau đó ngẩng đầu nhìn những người khác, "Các vị, thật ngại quá, tôi đã tới chậm!" Tất cả mọi người đưa ánh mắt tập trung ở trên người Trình Tử Chấp, dường như cậu sinh ra đã là một vật thể tự phát sáng, dễ dàng hấp dẫn tầm mắt người khác.
Thầy giáo bên Đoàn ủy âm thầm đánh giá Trình Tử Chấp cùng Ninh Hạo, một người trời sinh khí phách, có phong phạm vương giả, nhìn có vẻ bá đạo quyết đoán, một người khác thì ôn tồn lễ độ, như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn thông minh mà không khoe khoang.
Chọn ai đây? Mọi người thấy khó xử vô cùng!
"Các em cứ về trước đợi tin tức!" Thầy giáo bên Đoàn ủy ý bảo mọi người về nghiên cứu tiếp.
Đám người từ từ tản đi, chỉ còn lại có Trình Tử Chấp và Ninh Hạo. Trình Tử Chấp vẫn là vẻ mặt cười lạnh nhạt, cậu đối mặt Ninh Hạo, nói: "Tôi sẽ không thua!" Ninh Hạo cũng cười, nhưng không thấy vẻ ôn hòa lộ ra vừa nãy, "Tôi cũng sẽ không!"
Hứa Tự Tại khó được có thời gian chơi game, lại bị Huỳnh Hà làm ầm ĩ lên đòi đi đến Thanh Hoa chơi.
"Bạn không phải là đã đi qua đó nhiều lần với bạn học rồi sao?" Hứa Tự Tại chơi trò siêu cấp Mary quá tệ, không để ý chút là bị game over, cô vươn tấm lưng mỏi như, "Cái trò chơi này sao chơi hoài không được vậy?"
Huỳnh Hà hờn dỗi nói: "Có đâu chứ, lần trước đi đến cổng nhìn chút xíu đã phải đi về, bên trong Thanh Hoa tớ còn chưa được vào đó nữa kìa!"
"Ái!" Hứa Tự Tại mặc áo khoác vào, "Đi thôi, Đại tiểu thư, nếu không, tớ sẽ thay đổi ý định đó?"
"Biết bạn là tốt nhất mà!" Huỳnh Hà nhanh chóng đứng dậy đi theo Hứa Tự Tại bước ra ngoài.
Buổi chiều thứ năm, khuôn viên trường Thanh Hoa tương đối an tĩnh, bởi vì nhiều người còn đang phải nghe giảng ở giảng đường, có rất ít người nhàn nhã giống bọn họ vậy.
Thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn hai cô sinh viên xinh đẹp này, một giống minh tinh trên TV, một người khác dáng người cũng xinh đẹp, nhưng càng lộ vẻ ưu nhã nhàn hạ, còn mang theo vài phần lười nhác, lại lộ ra loại khí chất mạnh mẽ không chịu khuất phục, trên người nữ sinh này có một loại mỹ lệ không sao miêu tả, so sánh với minh tinh còn hấp dẫn hơn.
"Có người nhìn chúng ta kìa!" Huỳnh Hà sửa sang lại mái tóc, khẽ mỉm cười hướng về người quay đầu nhìn cô.
Hứa Tự Tại kéo chặt khăn quàng cổ, che nửa bên mặt, nói với Huỳnh Hà: "Hôm nay lạnh quá, cậu tốt nhất đội mũ lên đi!"
Huỳnh Hà cầm lấy máy chụp hình chụp liên tục khắp nơi, lại luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Sau lại rốt cuộc không nhịn được nói: "Hứa Tự Tại, gọi anh chàng lần trước giúp bạn lắp đặt máy tính Trình Tử Chấp ra đây đi!"
Hứa Tự Tại nhíu chặt chân mày, "Không mang di động a!"
"Lấy của tớ gọi đi." Huỳnh Hà tự mình dâng lên chiếc điện thoại mới tinh.
Hứa Tự Tại lắc đầu, "Tớ không có nhớ số của cậu ấy!"
Huỳnh Hà hận không thể lập tức lắp đặt trong não của Hứa Tự Tại một ổ cứng, "Mấy số cũng không nhớ được? Phục bạn ghê!"
Đang lúc Huỳnh Hà tức giận, đột nhiên cảm thấy hai mắt tỏa sáng, "Trình Tử Chấp!" Huỳnh Hà chạy đuổi theo.
Trình Tử Chấp đi vô cùng vội vã, không nghe thấy phía sau có người gọi cậu.
Hứa Tự Tại bị Huỳnh Hà lôi kéo theo, vẫn đi theo Trình Tử Chấp về hướng văn phòng đoàn ủy. Bị lôi kéo không thoải mái, Hứa Tự Tại nói: "Bạn tự đi trước đi, tớ sẽ tới đó sau!"
Huỳnh Hà mừng rỡ thoải mái, "OK, vậy bạn nhanh đến đó nhé!"
Hứa Tự Tại lắc đầu, đứng nguyên tại chỗ thở dốc, "Cô bạn Huỳnh Hà này, xem ra thật sự đã bị Trình Tử Chấp mê hoặc!"
Lúc cô đang lầm bẩm lầu bầu, thì Ninh Hạo cũng đã tới.
"Tự Tại! Sao cậu lại ở chỗ này?" Ninh Hạo gặp Hứa Tự Tại ở đây có cảm giác thật bất ngờ.
"Nói ra rất dài dòng." Hứa Tự Tại điều chỉnh tốt tiết tấu hô hấp, "Theo bạn cùng phòng tới chơi..." Cô chỉ về phía tòa lầu chỗ văn phòng Đoàn ủy, "Cô ấy đi vào tìm Trình Tử Chấp rồi!"
Ninh Hạo nghe mà không hiểu ra sao, cộng thêm cậu cũng đang kẹt thời gian, nói thẳng: "Cậu đi với tớ trước đã!"
Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại đi thẳng về hướng văn phòng của hội sinh viên.
Trình Tử Chấp tới văn phòng trước, ngừng một chút, thấy Huỳnh Hà vội vã đuổi theo tới đây, "Trình Tử Chấp, chờ một chút!" Cô ở phía sau la lên.
Trình Tử Chấp nhớ ra, cô là bạn cùng kí túc xá với Hứa Tự Tại, "Gọi tôi?" Cậu hỏi.
Huỳnh Hà chạy thở hồng hộc, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Thầy giáo bên Đoàn ủy đúng lúc gọi Trình Tử Chấp vào, "Cậu đợi tôi trước, tôi hiện tại có việc!" Trình Tử Chấp nói với Huỳnh Hà.
"Ninh Hạo sao còn chưa tới? Có thông báo chưa?" Thầy giáo hỏi.
"Dạ báo rồi!" Có người trả lời."Thôi được, không đợi nữa!"
"Nếu Ninh Hạo không tới, vậy người chọn sẽ là Trình Tử Chấp rồi, mọi người có ý kiến gì không?" thầy giáo hỏi tiếp.
"Không có!" Một tiếng hợp thanh vang lên.
Khi Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại cùng nhau bước vào phòng, vừa đúng lúc mọi người tan họp đang đi ra.
"Tới hội học sinh phỏng vấn cũng dẫn theo bạn gái, không trách được đã đến trễ!" Một vị đàn anh khối trên trêu ghẹo Ninh Hạo.
Ninh Hạo mỉm cười, ôn hòa, bình tĩnh, không thấy một tia gợn sóng."Xin lỗi!" Cậu nói.
"Không cần nói với anh, em đi nói với thầy giáo đi!" Vị đàn anh này đánh giá Hứa Tự Tại, "Dường như đã gặp ở đâu đó?"
Hứa Tự Tại nhẹ nhàng rút ra bàn tay bị Ninh Hạo nắm, bị đánh giá cô cảm thấy không được tự nhiên, Ninh Hạo thế mà lại cố chấp kéo tay cô qua, nắm chặt. Tựa giống khi còn bé, rất tự nhiên, "Đừng để ý đến anh ấy, bọn tớ là học chung khoa, anh ấy luôn nói giỡn với tớ." Nói xong, giúp Hứa Tự Tại sửa sang lại khăn quàng cổ một chút.
"Hứa Tự Tại!" Huỳnh Hà thấy Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại đi vào, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nghe thấy giọng nói của Huỳnh Hà, Hứa Tự Tại rốt cuộc đã nhớ tới tại sao mình có mặt tại nơi này."Đuổi theo Trình..." Cô vừa định hỏi Huỳnh Hà có đuổi theo kịp Trình Tử Chấp không, đã nghe thấy giọng nam trầm hậm hực của Trình Tử Chấp, "Hứa Tự Tại, cậu là tới chúc mừng tớ trúng cử vào hội sinh viên hả?" Cậu đi tới trước mặt cô, ngó chừng cô, hoàn toàn coi thường Ninh Hạo người đang nắm tay cô.
Hứa Tự Tại cũng không hiểu ra sao, u mê, cô còn không có biết rõ ràng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Thần sắc Ninh Hạo trong nháy mắt có biến hóa, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng, có Hứa Tự Tại ở bên cạnh, cậu luôn luôn cười ôn hòa.
Huỳnh Hàchưa từng thấy Hứa Tự Tại và nam sinh nào ở khoảng cách quá gần như thế, hơn nữa còn nắm tay, nắm tay thì khỏi bàn, vẻ mặt còn rất tự nhiên, bộ dạng rất là đương nhiên. Chẳng lẽ? Huỳnh Hà chợt tỉnh ngộ, "Anh ấy, là BF của cậu... " " Trời ạ, Hứa Tự Tại bạn mà cũng có bạn trai!" Huỳnh Hà không phải cố ý, cô chẳng qua là quá kinh ngạc, mới có thể thuận miệng nói ra.
Nếu như, Hứa Tự Tại lắc đầu phủ nhận thì không tính, nhưng Hứa Tự Tại hết lần này tới lần khác đều không nói lời nào.
Mà Ninh Hạo chỉ cười.
Nhìn bộ dạng Hứa Tự Tại không có phản ứng mưa gió bão bùng gì, Trình Tử Chấp đột nhiên cảm thấy đất trời quay cuồng, tất cả tinh lực như kiểu bị rút ra hết, chỉ còn cái xác khô héo đứng nghiêm trước mặt cô, chỉ là cậu vẫn chấp nhất đang đợi một câu chúc mừng từ cô!
Bàn tay bị Ninh hạo nắm tự dưng chảy ra rất nhiều mồ hôi, Hứa Tự Tại cảm thấy lạnh. Đối mặt với hai tròng mắt thâm thúy của Trình Tử Chấp, cô không biết nên mở miệng thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng khẽ đau nhói.
Ninh Hạo nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nhắc nhở "Chúng ta phải đi thôi!"
Trình Tử Chấp không biết mình rốt cuộc vì kí túc xá như thế nào, tim của cậu đình công rồi, chết lặng! Mặc dù đánh bại Ninh Hạo tiến vào hội sinh viên, nhưng lại có cảm giác mất đi toàn bộ thế giới.
Anh lớp trên bạn cùng kí túc xá với Trình Tử Chấp nhìn cẩn thận vào hình đầu giường của cậu nói: "Anh nói bạn gái Ninh Hạo sao có thể nhìn quen mắt như vậy, thì ra chính là cô gái này!"
Trình Tử Chấp cười lạnh, "Anh nhìn lầm rồi!" Cậu lấy tay gạt đi khung hình bằng kính trên đầu giường xuống, khung hình vỡ tan tành, chẳng qua là tấm hình trong khung kính kia vẫn đang mỉm cười.
Kể từ khi mọi người ở hội học sinh bắt gặp Ninh Hạo và Hứa Tự Tại nắm tay lẫn nhau, thì nhận định rằng bạn nữ đó là bạn gái của cậu. Ninh Hạo cũng không phủ định, hào phóng thừa nhận, hơn nữa còn mời người thân thiết ăn kẹo.
Hứa Tự Tại cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, mười mấy năm tình cảm của hai người rốt cục đã có tin tức.
Từ đó, Hứa Tự Tại và Ninh Hạo coi như là chính thức quen nhau rồi, cũng rất ra dáng hẹn hò yêu đương như những cặp đôi khác. Chẳng qua là, cậu có lẽ không nhất định là chân mệnh thiên tử của cô.
Trình Tử Chấp sa sút một thời gian ngắn, cả ngày không nói nấy một câu. Nhưng sau đó, cũng tựa hồ đã nhận ra, nhân gian chỗ nào chả có cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mến một cành hoa?
Theo đuổi cậu có khối người, thỉnh thoảng cậu cũng cùng các người đẹp đi ra ngoài ăn cơm khiêu vũ, nhưng vĩnh viễn đều là bộ dáng không hào hứng, tùy ý vô cùng, hơn nữa còn rất không để tâm. Có lẽ đàn ông kiểu đó mới hấp dẫn con gái, khiến cho vô số nữ sinh giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Mặc dù thiêu thân thì nhiều lắm, nhưng không có con nào làm cho lửa bị dập tắt.
Trình Tử Chấp càng ngày càng trầm mặc, làm cho anh lớp trên bực bội, "Fuck, mày không nói chuyện là muốn tích tụ thành nội thương à? Chưa nghe nói qua câu nói này sao? Trầm mặc a trầm mặc, không có tình yêu trong trầm mặc thì có biến thái trong trầm mặc!"
"Không có hứng thú nghe!" Trình Tử Chấp ném cho anh chàng một câu rồi tự mình đi đọc sách.
"Mày, thằng nhóc, trâu bò!" Anh lớp trên lôi đồ đi giặt.
Chủ nhật về nhà, luôn cảm thấy rảnh rỗi đến khó chịu, Trình Tử Chấp dứt khoát tự mình ra tay dọn dẹp phòng ốc. Ngăn kéo sâu nhất trong bàn học luôn được khóa, nơi cất giấu những đồ vật trân quý của cậu. Lấy ra cái chìa khóa, nhẹ nhàng mở ngăn kéo ra, những đồ vật nhỏ khó phân biệt đập vào mắt cậu, mỗi một cái đều trẻ con như thế nhưng rất dễ thương.
Vài miếng giấy gói kẹo, mấy hộp diêm, một con dao găm, mấy tấm phác hoạ, nửa cuốn album, có cá tính nhất cũng trân quý nhất, là một chiếc mặt nạ da thú, đó là món quà mà lúc Hứa Tự Tại đi Châu Phi mang về cho cậu. Có thể bởi vì thời gian cách đã lâu, những màu sắc nhuộm trên đó cũng phai đi gần hết, chỉ còn lại màu sắc nhàn nhạt, vì vậy cũng không dọa người giống lúc ban đầu nữa. Trình Tử Chấp chậm rãi đeo chiếc mặt nạ lên, hồi tưởng lại tình cảnh ban đầu Hứa Tự Tại đưa chiếc mặt nạ này cho cậu, cô bị sợ hãi nhào tới trong lòng ngực cậu, tim đập thình thịch thình thịch, mà cậu lại giống như một người đàn ông thực thụ ôm lấy cô, trấn an cô, "Không sao đâu, không có chuyện gì hết!"
Trình Tử Chấp lẩm bẩm nói với mình: "Không sao đâu, không có chuyện gì hết! Cũng sẽ qua đi thôi." Cậu muốn tự an ủi mình mà thôi, nhưng vì cái gì mà trái tim như thiếu mất một góc, nghe không được bất kỳ lời an ủi nào?
"Có hay không có chuyện." Cậu tháo chiếc mặt nạ xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn ra hướng ngoài cửa sổ. Ai nói nước mắt đàn ông không dễ rơi? Chẳng qua là chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi.
Mấy chủ nhật này, Hứa Tự Tại đều về nhà rất trễ, giống tất cả những ai đang yêu trên đời này, cô và Ninh Hạo đi dạo từng ngóc ngách trong sân trường, hưởng thụ thời gian tuyệt đẹp chỉ có hai người bên nhau.
Nếu không phải Ninh Hạo bận rộn nhiều việc, bọn họ còn sẽ tiếp tục đi không biết mệt.
Ninh Hạo được mẹ nhờ vả, mỗi tuần dạy kèm bài vở cho Phương, đoạn thời gian trước, đã trì hoãn. Cho nên, chủ nhật này, Ninh Hạo vô luận thế nào nhất định phải đi dạy kèm cho người ta.
Đưa Hứa Tự Tại đến cửa lớn, Ninh Hạo thật có chút không nỡ nói tạm biệt với cô, "Nhanh lên một chút đi, quá muộn không tốt!" Hứa Tự Tại mỉm cười nói tạm biệt. Hiện tại Ninh Hạo đã mất đi chỗ dựa, không còn là quý công tử trước kia, anh có phương thức sống mới, hơn nữa hết thảy đều là anh phải bỏ sức ra, đi tranh thủ. Cô cần phải thích ứng với tiết tấu cuộc sống mới của bạn trai mình.
"Nhớ nghĩ đến anh nhé!" Ninh Hạo dặn dò.
Thấy cô gật đầu, anh mới lưu luyến xoay người.
Ăn cơm tối xong, Hứa Tự Tại đi tản bộ trong đại viện. Thật ra thì cô muốn gọi điện cho Ninh Hạo, cô không muốn ông bà nội biết cô cùng Ninh Hạo đang quen nhau. Bất tri bất giác đã đến chỗ cây hòe già. Đã là đầu mùa đông, lá cây đã sớm rụng sạch, chỉ còn trơ trọi gốc cây và cành đứng chống chọi trong gió lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn lên cái cành cây lúc trước đã từng buộc cái xích đu, mặt trên vẫn còn dấu vết của dây sắt buộc lên để lại.
Thời thơ ấu, đã sớm trôi xa. Nhưng vì cái gì, bên tai vẫn quanh quẩn nụ cười vui vẻ lúc bé thơ?
Thật ra thì, Trình Tử Chấp mỗi lần về nhà đều sẽ tới nơi này nhìn một chút, ngồi một lúc ở hàng ghế dài dưới gốc cây hòe già. Ngày xưa, nơi này có chiếc xích đu và bãi cỏ là nguyên nhân hấp dẫn cậu, mà nay đều đã mất đi.
Từ rất xa thấy một bóng dáng quen thuộc, vẫn cao gầy, mảnh khảnh. Tại sao khi còn bé lại giống trái bí đao lùn, nhưng bây giờ sao cũng không mập lên nổi? Cậu than nhẹ một tiếng.
Tiếng vang rất nhẹ này vẫn làm kinh động cô, Hứa Tự Tại quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Trình Tử Chấp đứng ở phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...