Cô Gái Lạnh Lùng - Hàn Băng

Chương này ta tặng cho nàng Nghizzzzz Thanks nàng ^^
Chương này khá hài, khuyến cáo không nên ăn uống nhằm tiết kiệm lương thực ( kinh nghiệm học được từ asukichiko tỷ tỷ =))
=====================================================================================
Xong xuôi mọi việc, cô lại hỏi Sở Thiên Mạc:
- Vậy mẹ anh?
- Mẹ anh phải đi làm rồi, ngày trước mẹ anh cũng là phó tổng giám đốc Sở Thiên nên cũng không phải khó khăn gì lắm.
- Vậy sao anh không đi?
- Anh muốn gặp em.
- Cút! Về Sở Thiên làm việc! ( chị phũ vcđ, giống Boss của nàng Ari_Fire á ^^ )
- Em đừng vậy mà... Băng _ Lại cái chiêu trò làm nũng nhưng người sử dụng lại là Sở Thiên Mạc =.=
- Thôi đi lão già! Ông làm cái chiêu đấy không hấn gì với vợ tôi đâu! _ Anh nhảy vào khích bác.
- Tôi không phải vợ anh. _ Cô bình thản nói một câu làm anh đang đắc ý liền đạp phải cứt chó =)))
- Bảo bối, sao em nỡ phũ phàng như vậy với anh

Cô không nói gì mà quay đi ra khỏi Sở gia. Có lẽ không ai để ý, khoé môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt tuyệt mĩ...
=====================================================================================
7h30' tối, biệt thự Black Rose...
- Băng yêu quái ơi
Mi đâu rồi? Ta nhớ mi quá à
Mi ra đây đi! _ Cái giọng nói của nhỏ sao hôm nay tự nhiên "hay" thế!
Cô đang ngủ thì bị cái giọng nịnh hót ghê người của nhỏ làm tỉnh giấc. Ánh mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ, quần áo xộc xệch để lộ ra đường cong cơ thể quyến rũ. Chẹp chẹp, nếu mà có bạn Tử Phong ở đây thì cái biệt thự này đã ngập nước miếng rồi ấy nhể =)))
- Cái gì?
- Cheese Cake Cheese Cake a
Mi hứa là tối sẽ làm cho ta mà
( mời xem lại chương 13 )
- Ờ rồi rồi. _ Cô uể oải đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái màu đen rồi đi chầm chậm xuống nhà.
- Mi làm nhanh cho ta ăn nha nha nha
- Nói nhiều. _ Cô lạnh lùng nói làm nhỏ im bặt, mắt như chực khóc.
- Hức... Ta xin lỗi...
- Rồi rồi, đừng khóc nữa, ta xin lỗi được chưa? Vậy mi muốn ở trên cho thêm mứt dâu hay không? _ Cô khổ sở dỗ dành nhỏ.
- Hehe, cho thêm mứt dâu nhá, yêu mi nhất! _ Nghe vậy nhỏ liền tươi cười như chưa từng có một màn suýt khóc khi nãy.
- Rồi rồi. _ Cô khẽ nhếch khoé môi. Cô nàng này thật sự là không lớn được mà!
- Mi tốt quá à
Mi đập trứng rồi đúng không? Để ta giúp mi đánh trứng nhé! _ Nhỏ hí hứng góp vui.
- Không không cần..... _ Cô vội vàng ngăn cản nhưng đã muộn. "Choang..." Cũng phải công nhận, nhỏ đánh trứng kiểu gì mà giỏi dã man, làm phát bay luôn cái tô ra phía cửa sổ => vỡ kính....
- À, ta lỡ tay, lỡ tay thôi, để ta làm lại. _ Nhỏ lại đập một quả trứng khác, lần này thì trứng lại ngoe ngoét mà dính vào tay nhỏ rồi chảy tong tỏng xuống sàn... Chậc chậc, không khỏi cũng quá có thiên phú về việc phá hoại đi!
- À, ta vội quá thôi í mà, để ta dọn cho... _ Nhỏ lại vội vội vàng vàng đi lấy chổi lau nhà, nhưng hậu đậu thế nào lại giẫm đúng vào bãi trứng vừa nãy, thế là "Rầm..." một cái, cái mông chinh chẹp của nhỏ an vị dưới đất, tay chân còn dạng ra nhìn rất khó coi.

Ấy vậy mà nhỏ như là iron man không cảm thấy gì lại đứng lên đi tìm chổi lau nhà. Nhỏ chạy vội vào quơ quơ vài cái ở chỗ bãi trứng. Thế quái nào nó vẫn không sạch mà lại càng bẩn thêm. Nhỏ lại "cái khó ló cái khôn" mà hì hục đi bê một xô nước đầy rồi đổ vào bãi trứng làm sàn nhà ướt rượt đầy mùi tanh. Nhỏ tức giận chửi:
- Sao vẫn không sạchhhhhh?????
- MI LÀM THẾ MÀ SẠCH ĐƯỢC THÌ CŨNG GIỎI PHẾT NHỈ! _ Một giọng nói như vọng từ địa ngục chầm chậm truyền vào tai nhỏ.
Quay sang thì thấy toàn thân cô chảy tong tỏng nước, chắc hẳn vừa nãy nhỏ đã "lỡ tay ban tặng" cho cô một buổi tắm nước mát miễn phí giữa cái nóng mùa hè chói cmn chang. Giác quan thứ sáu cho nhỏ biết: Không chạy thì chết chắc!
Thế là trong biệt thự Black Rose ngày hôm ấy có một cảnh tượng như thế này: một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu nâu đen bù xù chạy trốn, theo sau là một cô gái xinh đẹp khác với mái tóc bạch kim nhưng toàn thân ướt đẫm vừa đuổi theo vừa chửi chết cha chết mẹ cô gái đằng trước; sàn nhà thì ướt đẫm và hôi tanh mùi trứng, nhà bếp thì nào là bột nở, bột mì, trứng, xoong chảo nồi niêu tứ tung, cửa sổ bị đập vỡ và ở dưới còn có một cái bát...
Chẹp chẹp, thật thảm hại =.=
Nghe thấy tiếng động long trời lở đất ở dưới nhà, quản gia Trương đi xuống thấy vậy liền hét to:
- HAI CÁI CON BÉ NÀY, CÓ DỌN DẸP GỌN GÀNG NGAY KHÔNGGGGG??????
Hai cô nàng ngay lập tức đình chỉ buổi diễn tập Tom và Jerry của mình mà lủi thủi đi về phía quản gia Trương. Bà hỏi:
- Sao lại thế này?
Cả hai đồng loạt chỉ tay về phía nhau. Quản gia Trương lại hỏi lần nữa, giọng nghiêm khắc hơn:
- Ai làm?
Lần này thì nhỏ thành thật chỉ vào mình. Ngay sau đó, nhỏ phải lao động khổ sai nhằm khôi phục lại diện mạo của ngôi biệt thự dưới sự giám sát chặt chẽ của quản gia Trương.
9h tối...
- Haizzz! Cuối cùng cũng xong rồi, may quá!
Cô chầm chậm đi quanh tầng 1 của căn biệt thự với mục đích khảo sát khả năng khôi phục nguyên trạng hiện trường của nhỏ. Lát sau, cô mới nói nhỏ:

- Tạm sạch, để phạt hôm nay khỏi ăn.
- Noooooooo!!!!!!!!! Đừng vậy mà Băng yêu quý, Băng xinh đẹp, Băng dễ thương! Mi mà không cho ta ăn là ta chết đó TToTT
- Kệ. _ Cô nhè nhẹ phun ra một từ làm toàn thân nhỏ tê liệt.
- Không không, xin mi đấy, lần sau ta không dám nữa, xin mi mà, cho ta ăn đi! TT^TT
- Vậy thề đi.
- Tôi, Trần Tiểu Ngọc xin thề, từ nay cho đến hết cuộc đời tôi sẽ không bao giờ bước vào bếp, không bao giờ quấy rầy lúc Băng đang làm bánh nữa.
- Chưa đủ.
- Tôi xin thề không bao giờ đổ nước ra nhà, không bao giờ đánh và đập trứng nữa. Nếu không tuân thủ lời thề sẽ bị ô tô đâm, xe đạp cán. _ Nhỏ rất nghiêm túc nói nốt.
- Tốt. Cho ăn. _ Cô nhàn nhạt nói, khoé môi hơi nhếch.
Vậy là cuối cùng... vào lúc 9h30', Trần Tiểu Ngọc tỷ tỷ đã được thoả ước nguyện ăn Cheese Cake thoả thích...
=====================================================================================
End chương nà. Tại hơi bí nên chỉ nghĩ ra từng này thôi. Sorry các nàng :'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận